Chương 23: Ngược về quá khứ
Đậu Nành Lạc Nhách
15/07/2024
Khi nghe được giọng nói, quen thuộc nhưng cũng đã có chút thay đổi. Tim anh run lên từng hồi bàn tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt hơn, cổ họng đắng ngắt.
Thấy người đàn ông vẫn chưa đáp lại mình, cô gái cất tiếng nói nhỏ nhẹ.
- Là em đây, Anh Thư đây.
- Ừm. Bấy giờ anh mờ khó khắn lên tiếng.
- Dạo này anh có ổn không, em … em muốn gặp anh một chút được không?. Em nhớ anh lắm.
Giọng cô gái run run kèm theo âm thanh thút thít,chắc có lẽ cô gái này đang khóc.
- Về khi nào?
- Em về cũng gần hai tháng rồi nhưng mà em không có đủ dũng khí để gặp anh. Giọng Anh Thư càng thêm não nề
- Khuya rồi, em ngủ đi.
- Nhưng mà em rất nhớ anh
- Có gì mai hẳn nói, em nghỉ ngơi đi.
Nói rồi vội tắt máy, cũng khẽ hít một hơi nặng nề. Anh vội lấy tấm hình mà anh đã giữ rất cẩn thận, anh luôn mang theo nó bên mình nhưng cũng rất lâu rồi anh chưa có dũng khí xem lại.
Hôm nay người đó lại đột nhiên gọi đến nói là nhớ anh, nhớ anh … ha câu nói này cũng quá châm biếm rồi.
Trong ảnh là một cô gái với nụ cười tỏa nắng, làn da trắng hồng mịn màng, nụ cười thì toả sáng, cô ấy là nữ thần thanh xuân của rất nhiều người hồi ấy, trong đó có cả anh.
Anh và cô ấy quen biết nhau từ khi học cấp hai. Lên cấp ba thì được cô cho ngồi cạnh nhau. Anh cũng thích cô gái này từ khi ấy, sau rất nhiều lần đón đưa, anh cũng thành công tán đổ cô. Rồi cùng nhau đi qua hết tháng ngày cấp ba rồi đại học.
Thời gian lúc ấy thật tuyệt. Anh với cô ấy là cặp đôi 'trai tài gái sắc ’ được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng đến một ngày anh nhận được câu hỏi từ cô.
- Em muốn đi du học ở Anh, Gia Hưng anh chờ em được không?
Thoạt đầu anh có hơi hụt hẫng cả hai đang rất hạnh phúc bên nhau giờ cô đi du học anh có chút khó chấp nhận.
- Em muốn bỏ anh hả, bốn năm lâu lắm đó.
- Em biết nhưng mà em muốn học hỏi thêm kinh nghiệm. Đôi mắt cô long lanh to tròn nhìn anh.
Anh cũng không đành lòng trách móc cô, thôi thì bốn năm có là gì anh đợi được.
- Vậy anh chờ em, nhưng hứa là đừng bỏ anh nha. Anh đưa tay xoa đầu cô ấy,
- Vâng em hứa mà.
Nhưng trước cái đêm tiễn Anh Thư đi, muốn để cho coi bất ngờ anh đến nhà cô không hẹn trước.
Nào ngờ người bất ngờ là anh, cảnh cô đang cùng người đàn ông nào đó môi lưỡi thấm thía đập vào mắt anh. Thời khắc đó anh thấy mình cũng còn thở nổi, tay chân rụng rời.
Hoá ra sau này anh mới rõ, người đó là đàn anh khoá trên của cô cùng là thanh mai trúc mã, cả hai quen nhau trước đó nhưng gì một số lý do nên chia tay nhưng Anh Thư vẫn còn lưu luyến mãi không quên, đêm đó người đàn ông đó tìm đến là muốn nối lại tình xưa với Anh Thư.
Hoá ra cô chỉ xem anh như là lốp xe dự phòng của cô thôi. Kêu anh chờ đợi cũng chỉ là cái cớ nếu người đó không tìm về thì Anh Thư lẽ cưới anh.
Sau khi anh phát hiện, cả hai ngay sau đó đã chia tay, Anh Thư cũng không hề chối cãi hành vi vụng trộm của mình.
Theo như anh biết thì người đàn ông đó định cư tại Anh, du học bốn năm cũng chỉ là cái cớ của cô.
Còn về phần anh, không phải là anh ngu muội, người ta phản bội mình mà mình mãi chẳng quên, chỉ là anh nhớ cô gái năm đó đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng anh, với từng ấy năm quen nhau anh cũng khó lòng buông bỏ được.
Chỉ là giờ phút này đã không còn nguyên vẹn như những năm qua nữa, anh đã sớm nguôi ngoai phần nào rồi. Anh bây giờ đã là người đàn ông có gia đình, có vợ có con, anh không thể là kẻ tồi được. Vợ anh cô ấy tốt lắm.
-
Thấy người đàn ông vẫn chưa đáp lại mình, cô gái cất tiếng nói nhỏ nhẹ.
- Là em đây, Anh Thư đây.
- Ừm. Bấy giờ anh mờ khó khắn lên tiếng.
- Dạo này anh có ổn không, em … em muốn gặp anh một chút được không?. Em nhớ anh lắm.
Giọng cô gái run run kèm theo âm thanh thút thít,chắc có lẽ cô gái này đang khóc.
- Về khi nào?
- Em về cũng gần hai tháng rồi nhưng mà em không có đủ dũng khí để gặp anh. Giọng Anh Thư càng thêm não nề
- Khuya rồi, em ngủ đi.
- Nhưng mà em rất nhớ anh
- Có gì mai hẳn nói, em nghỉ ngơi đi.
Nói rồi vội tắt máy, cũng khẽ hít một hơi nặng nề. Anh vội lấy tấm hình mà anh đã giữ rất cẩn thận, anh luôn mang theo nó bên mình nhưng cũng rất lâu rồi anh chưa có dũng khí xem lại.
Hôm nay người đó lại đột nhiên gọi đến nói là nhớ anh, nhớ anh … ha câu nói này cũng quá châm biếm rồi.
Trong ảnh là một cô gái với nụ cười tỏa nắng, làn da trắng hồng mịn màng, nụ cười thì toả sáng, cô ấy là nữ thần thanh xuân của rất nhiều người hồi ấy, trong đó có cả anh.
Anh và cô ấy quen biết nhau từ khi học cấp hai. Lên cấp ba thì được cô cho ngồi cạnh nhau. Anh cũng thích cô gái này từ khi ấy, sau rất nhiều lần đón đưa, anh cũng thành công tán đổ cô. Rồi cùng nhau đi qua hết tháng ngày cấp ba rồi đại học.
Thời gian lúc ấy thật tuyệt. Anh với cô ấy là cặp đôi 'trai tài gái sắc ’ được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng đến một ngày anh nhận được câu hỏi từ cô.
- Em muốn đi du học ở Anh, Gia Hưng anh chờ em được không?
Thoạt đầu anh có hơi hụt hẫng cả hai đang rất hạnh phúc bên nhau giờ cô đi du học anh có chút khó chấp nhận.
- Em muốn bỏ anh hả, bốn năm lâu lắm đó.
- Em biết nhưng mà em muốn học hỏi thêm kinh nghiệm. Đôi mắt cô long lanh to tròn nhìn anh.
Anh cũng không đành lòng trách móc cô, thôi thì bốn năm có là gì anh đợi được.
- Vậy anh chờ em, nhưng hứa là đừng bỏ anh nha. Anh đưa tay xoa đầu cô ấy,
- Vâng em hứa mà.
Nhưng trước cái đêm tiễn Anh Thư đi, muốn để cho coi bất ngờ anh đến nhà cô không hẹn trước.
Nào ngờ người bất ngờ là anh, cảnh cô đang cùng người đàn ông nào đó môi lưỡi thấm thía đập vào mắt anh. Thời khắc đó anh thấy mình cũng còn thở nổi, tay chân rụng rời.
Hoá ra sau này anh mới rõ, người đó là đàn anh khoá trên của cô cùng là thanh mai trúc mã, cả hai quen nhau trước đó nhưng gì một số lý do nên chia tay nhưng Anh Thư vẫn còn lưu luyến mãi không quên, đêm đó người đàn ông đó tìm đến là muốn nối lại tình xưa với Anh Thư.
Hoá ra cô chỉ xem anh như là lốp xe dự phòng của cô thôi. Kêu anh chờ đợi cũng chỉ là cái cớ nếu người đó không tìm về thì Anh Thư lẽ cưới anh.
Sau khi anh phát hiện, cả hai ngay sau đó đã chia tay, Anh Thư cũng không hề chối cãi hành vi vụng trộm của mình.
Theo như anh biết thì người đàn ông đó định cư tại Anh, du học bốn năm cũng chỉ là cái cớ của cô.
Còn về phần anh, không phải là anh ngu muội, người ta phản bội mình mà mình mãi chẳng quên, chỉ là anh nhớ cô gái năm đó đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng anh, với từng ấy năm quen nhau anh cũng khó lòng buông bỏ được.
Chỉ là giờ phút này đã không còn nguyên vẹn như những năm qua nữa, anh đã sớm nguôi ngoai phần nào rồi. Anh bây giờ đã là người đàn ông có gia đình, có vợ có con, anh không thể là kẻ tồi được. Vợ anh cô ấy tốt lắm.
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.