Chương 21: Yêu mất rồi
Đậu Nành Lạc Nhách
15/07/2024
Cứ vậy mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Anh vẫn quan tâm chắm sóc cô, nhưng cô biết điều đó không xuất phát từ tự nhiên nữa từ đâu đã vậy bây giờ cũng vậy.
Nhưng không biết sao nữa, cô thấy bản thân mình càng ngày càng thích người đàn ông này hơn. Bản thân cô cũng đôi ba lần muốn được anh ôm vào lòng, muốn được cùng anh thoải mái trò chuyện mà không phải là dăm ba câu hỏi vì trách nhiệm mang đầy mùi ngượng nghịu này nữa.
Gần tới ngày sanh, anh cũng đã đề nghị cô chuyển phòng qua ở cùng mình. Cô cũng tính từ chối vì cô không biết vì không thích cô hay vì lí do gì. Mà mỗi khi cả hai ngủ cùng trên một chiếc giường cô luôn thấy anh trằn trọc, xoay trở cả đêm.
- Em dọn qua ở phòng tôi đi, gần sanh rồi cũng để tôi tiện quan sát em.
- Không cần đâu, khi nào có dấu hiệu ha gì đó em có thể sang gọi anh mà. Cô mím môi lắc đầu nói với anh.
- Em đừng bướng cứ nghe tôi. Nói rồi anh cũng lướt qua cô rời đi. Nhưng nghĩ gì đó lại quay người lại
- Em nói sẽ gọi mẹ lên chăm em và ngài, vậy em muốn mẹ em biết em và chồng mình phòng ai nấy ngủ à. Anh bỏ đi
Cô vẫn đứng đó cắn môi.Đúng vậy mẹ cô mà thấy cô và anh ngủ riêng phòng chắc bà sẽ bỏ ăn mất, bà sợ con mình khổ khi lấy chồng nhưng khi thấy anh chăm sóc quan tâm cô, mẹ cô cũng đã ban tâm phần nào.
Cô về phòng mình xếp quần áo vào một cái giỏ để mang sang phòng anh.
- Để đó cho tôi, em uống chút sữa đi.
- Dạ.
Cô đón lấy ly sữa từ tay anh, anh thì cuối người xuống lấy giỏ đồ cô mang sang phòng mình.
Anh lướt qua người cô chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp, thấy bóng lưng đó cô lại rung động thêm chút nữa nhưng nghĩ tới đâu đó trong tim anh còn một người nào đó mãi chưa quên. Tim cô lại đột nhiên nhói nhói. Hình như mớ rung động mà cô tích góp được nó đã phát triển thành tình yêu. Ừm có có lẽ cô …cô… Yêu anh mất rồi.
- Nếu em vẫn còn ngại thì em cứ lấy cái gối chắn ở giữa đi. Anh nhìn vẫn còn đứng thất thần ở đầu giường.
- Không … Không em có ngại. Cô nói lắp bắp.
- Ừm.
Khi cả hai đã yên vị trên giường. Thấy anh đã nhắm nghiền đôi mắt cô nghĩ anh đã ngủ rồi nên mới xoay người sang phía anh.
Cô nhìn anh chăm chú, thật muốn đưa tay chạm vào một lần cái góc nghiêng này, bình thường cô rất ít khi dám nhìn đối mặt với anh vì chỉ cần anh cũng nhìn cô là cô đã quay mặt đi nơi khác rồi.
- Mặt tôi dính gì sao. Anh hỏi cô nhưng mắt đã mở ra, cũng đưa mặt sang đối diện với cô.
- Không, không có tại em trở người cho dễ ngủ á mà bụng hơi to trở qua trở lại cho thoải mái. Cô trả lời vội chỉnh tư thế đưa lưng về phái anh.
- Giờ em quay qua đây nè, anh ngủ đi.
- Ừm.
Như thường lệ hôm nay cô vẫn nấu cơm chiều đợi anh về. Thấy xe anh đã về cô định ra đón anh, nhưng cô thấy có một dòng nước chảy xuống hai chân mình.
Anh cũng vừa bước vào nhà thấy đứng bất động.
- Để tôi lên thay đồ rồi xuống ăn với em.Anh … em …em- Em làm sao. Anh tiến lại chỗ cô
Thấy hai dòng nước chảy xuống chân cô, ảnh hốt hoảng
- Để tôi chở em đi bệnh viện hình như em sắp sanh rồi.
Anh cuối người bế cô lên.
- Nhưng mà còn đồ đạc thì sao
- Tôi sẽ về nhà lấy sau, giờ đi đến bệnh viện trước đã.
Anh và cô nhanh chống đến bện viện, sau khi đến bệnh viện.
Làm thủ tục xong xuôi cô cũng được các bác sĩ tiến hành kiểm tra.
Bác sĩ cô chỉ mới giai đoạn tích cực, cổ tử cung đã mở đến 7 cm.
Sau khi bác sĩ đi ra
- Em cảm thấy thế nào rồi? Anh nắm tay cô hỏi
- Nó có gì đó quặn quặn lên đau lắm.
Do cơn đau cứ quặn quặn lên từng hồi, cô sớm đã bị nó làm cho ứ nước mắt
- Em rán một chút. Anh vừa nói vừa đưa ngón tay thon dài lau nước mắt ứ trên mắt cô.Để tôi gọi mẹ sang với em, tôi về nhà lấy đồ.- Ừm, anh đi đi
Sau khi ra ngoài anh cũng nhanh chống gọi mẹ mình sang với cô.
- Alo mẹ
- Gì đó con
- Mẹ sang bệnh viện với Trâm dùm con, cô ấy sắp sanh rồi, con phải về nhà lấy đồ.Ừm mẹ biết rồi, để mẹ sang.Mặc dù không thích cô, nhưng đứa trẻ đó là cháu bà, con trai bà đã đích thân nhờ vã bà không thể không đi.<code> *************************** </code>Khi bà vào phòng, đã thấy tay cô đan chặt tay anh.
- Con chào mẹ. Cô nói
- Ừ, để sức đi. Hôm nay bà cũng không muốn làm khó cô nên cũng nhẹ nhàng.
- Về lấy đồ đi, để Trâm đây mẹ coi chừng cho.
- Ờ mà vợ mày nó ăn uống gì chưa.
- Chưa mẹ, lúc chiều mới nấu xong đã vội vô đây rồi. Anh nói
- Mày xuống mua cho nó lý súp đi, ăn lấy sức lát còn rặn nữa. Mẹ chồng cô đẩy tay anh.
Khi anh đã đi, mẹ chồng cô kéo ghế ngồi xuống cạnh cô
- Vỡ ói rồi ạ. Bà hỏi
- Dạ mẹ
- Bác sĩ bảo khi nào có thể sanh.
- Một lát nữa họ kiểm tra ạ
- Ừm, nghĩ một chút đi. Bà bảo
Thật sự ngay từ đầu, bà không yêu thích cô con dâu này bởi vì trong ấn tượng của bà, cô đã có thai với người lạ chỉ mới lần đầu gặp mặt, đằng này còn trong quán bar khi mà lúc đó còn không tĩnh táo mặc dù là với con trai bà, bà cũng khó lòng chấp nhận nổi. Vì ấn tượng không tốt nên mới đâm ra cô làm gì bà cũng không thắm nổi.
Anh vẫn quan tâm chắm sóc cô, nhưng cô biết điều đó không xuất phát từ tự nhiên nữa từ đâu đã vậy bây giờ cũng vậy.
Nhưng không biết sao nữa, cô thấy bản thân mình càng ngày càng thích người đàn ông này hơn. Bản thân cô cũng đôi ba lần muốn được anh ôm vào lòng, muốn được cùng anh thoải mái trò chuyện mà không phải là dăm ba câu hỏi vì trách nhiệm mang đầy mùi ngượng nghịu này nữa.
Gần tới ngày sanh, anh cũng đã đề nghị cô chuyển phòng qua ở cùng mình. Cô cũng tính từ chối vì cô không biết vì không thích cô hay vì lí do gì. Mà mỗi khi cả hai ngủ cùng trên một chiếc giường cô luôn thấy anh trằn trọc, xoay trở cả đêm.
- Em dọn qua ở phòng tôi đi, gần sanh rồi cũng để tôi tiện quan sát em.
- Không cần đâu, khi nào có dấu hiệu ha gì đó em có thể sang gọi anh mà. Cô mím môi lắc đầu nói với anh.
- Em đừng bướng cứ nghe tôi. Nói rồi anh cũng lướt qua cô rời đi. Nhưng nghĩ gì đó lại quay người lại
- Em nói sẽ gọi mẹ lên chăm em và ngài, vậy em muốn mẹ em biết em và chồng mình phòng ai nấy ngủ à. Anh bỏ đi
Cô vẫn đứng đó cắn môi.Đúng vậy mẹ cô mà thấy cô và anh ngủ riêng phòng chắc bà sẽ bỏ ăn mất, bà sợ con mình khổ khi lấy chồng nhưng khi thấy anh chăm sóc quan tâm cô, mẹ cô cũng đã ban tâm phần nào.
Cô về phòng mình xếp quần áo vào một cái giỏ để mang sang phòng anh.
- Để đó cho tôi, em uống chút sữa đi.
- Dạ.
Cô đón lấy ly sữa từ tay anh, anh thì cuối người xuống lấy giỏ đồ cô mang sang phòng mình.
Anh lướt qua người cô chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp, thấy bóng lưng đó cô lại rung động thêm chút nữa nhưng nghĩ tới đâu đó trong tim anh còn một người nào đó mãi chưa quên. Tim cô lại đột nhiên nhói nhói. Hình như mớ rung động mà cô tích góp được nó đã phát triển thành tình yêu. Ừm có có lẽ cô …cô… Yêu anh mất rồi.
- Nếu em vẫn còn ngại thì em cứ lấy cái gối chắn ở giữa đi. Anh nhìn vẫn còn đứng thất thần ở đầu giường.
- Không … Không em có ngại. Cô nói lắp bắp.
- Ừm.
Khi cả hai đã yên vị trên giường. Thấy anh đã nhắm nghiền đôi mắt cô nghĩ anh đã ngủ rồi nên mới xoay người sang phía anh.
Cô nhìn anh chăm chú, thật muốn đưa tay chạm vào một lần cái góc nghiêng này, bình thường cô rất ít khi dám nhìn đối mặt với anh vì chỉ cần anh cũng nhìn cô là cô đã quay mặt đi nơi khác rồi.
- Mặt tôi dính gì sao. Anh hỏi cô nhưng mắt đã mở ra, cũng đưa mặt sang đối diện với cô.
- Không, không có tại em trở người cho dễ ngủ á mà bụng hơi to trở qua trở lại cho thoải mái. Cô trả lời vội chỉnh tư thế đưa lưng về phái anh.
- Giờ em quay qua đây nè, anh ngủ đi.
- Ừm.
Như thường lệ hôm nay cô vẫn nấu cơm chiều đợi anh về. Thấy xe anh đã về cô định ra đón anh, nhưng cô thấy có một dòng nước chảy xuống hai chân mình.
Anh cũng vừa bước vào nhà thấy đứng bất động.
- Để tôi lên thay đồ rồi xuống ăn với em.Anh … em …em- Em làm sao. Anh tiến lại chỗ cô
Thấy hai dòng nước chảy xuống chân cô, ảnh hốt hoảng
- Để tôi chở em đi bệnh viện hình như em sắp sanh rồi.
Anh cuối người bế cô lên.
- Nhưng mà còn đồ đạc thì sao
- Tôi sẽ về nhà lấy sau, giờ đi đến bệnh viện trước đã.
Anh và cô nhanh chống đến bện viện, sau khi đến bệnh viện.
Làm thủ tục xong xuôi cô cũng được các bác sĩ tiến hành kiểm tra.
Bác sĩ cô chỉ mới giai đoạn tích cực, cổ tử cung đã mở đến 7 cm.
Sau khi bác sĩ đi ra
- Em cảm thấy thế nào rồi? Anh nắm tay cô hỏi
- Nó có gì đó quặn quặn lên đau lắm.
Do cơn đau cứ quặn quặn lên từng hồi, cô sớm đã bị nó làm cho ứ nước mắt
- Em rán một chút. Anh vừa nói vừa đưa ngón tay thon dài lau nước mắt ứ trên mắt cô.Để tôi gọi mẹ sang với em, tôi về nhà lấy đồ.- Ừm, anh đi đi
Sau khi ra ngoài anh cũng nhanh chống gọi mẹ mình sang với cô.
- Alo mẹ
- Gì đó con
- Mẹ sang bệnh viện với Trâm dùm con, cô ấy sắp sanh rồi, con phải về nhà lấy đồ.Ừm mẹ biết rồi, để mẹ sang.Mặc dù không thích cô, nhưng đứa trẻ đó là cháu bà, con trai bà đã đích thân nhờ vã bà không thể không đi.<code> *************************** </code>Khi bà vào phòng, đã thấy tay cô đan chặt tay anh.
- Con chào mẹ. Cô nói
- Ừ, để sức đi. Hôm nay bà cũng không muốn làm khó cô nên cũng nhẹ nhàng.
- Về lấy đồ đi, để Trâm đây mẹ coi chừng cho.
- Ờ mà vợ mày nó ăn uống gì chưa.
- Chưa mẹ, lúc chiều mới nấu xong đã vội vô đây rồi. Anh nói
- Mày xuống mua cho nó lý súp đi, ăn lấy sức lát còn rặn nữa. Mẹ chồng cô đẩy tay anh.
Khi anh đã đi, mẹ chồng cô kéo ghế ngồi xuống cạnh cô
- Vỡ ói rồi ạ. Bà hỏi
- Dạ mẹ
- Bác sĩ bảo khi nào có thể sanh.
- Một lát nữa họ kiểm tra ạ
- Ừm, nghĩ một chút đi. Bà bảo
Thật sự ngay từ đầu, bà không yêu thích cô con dâu này bởi vì trong ấn tượng của bà, cô đã có thai với người lạ chỉ mới lần đầu gặp mặt, đằng này còn trong quán bar khi mà lúc đó còn không tĩnh táo mặc dù là với con trai bà, bà cũng khó lòng chấp nhận nổi. Vì ấn tượng không tốt nên mới đâm ra cô làm gì bà cũng không thắm nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.