Chương 22: Nhớ em không
Đậu Nành Lạc Nhách
15/07/2024
Anh sau khi mua súp cho cô, cũng vội vàng về nhà thay đồ,lấy thêm cho cô cùng với đồ em bé mà họ đã cùng nhau đi mua trước đó.
Đến khi anh trở lại thì đã thấy mẹ mình ngồi ngoài phòng chờ sinh.
- Cô ấy đâu rồi mẹ. Anh ngóng vào bên trong
- Đang bên trong, con đi một chút xíu, nó ăn còn chưa hết súp thì đau bụng quá bác sĩ xuống khám thì nói nó sinh được rồi. Mẹ anh kể lại.
Anh và bà ngồi đợi thêm tầm một tiếng thì bác sĩ ôm ra gọi.
- Người nhà sản phụ Phạm Khánh Trâm đâu ạ.
- Tôi đây. Anh đứng lên.
- Mời anh theo tôi.
Anh theo y tá đi làm một vài thủ tục
Bên trong cô được đẩy về phòng hồi sức, đứa bé cũng được da kề da với mẹ.
- Là con trai sau, dễ thương nó quá. Mẹ chồng cô vừa vờ vờ đứa nhỏ vừa nói.
- Mẹ muốn bế nó một chút không. Cô hỏi
- Đưa đây mẹ bế một chút. Mẹ chồng đón đứa bé từ tay cô.
- Ngoan ngoan nha, cục cưng của bà.
Anh cũng vừa vặn về tới phòng.Mẹ chồng cô thấy anh liền hỏi.
- Con muốn bế nó không, qua ba bế nha con.
- Em sao rồi, có thấy gì khác thường không?. Anh không vội bế đứa bé mà đến hỏi cô trước
- Em hơi mệt một chút.
- Ừm
- Nè con bế nó đi. Mẹ chồng cô khều khều tay anh.
Anh lần đầu bế con nít mà còn chính là con mình,anh khá bối rối, tay chân run run anh sợ làm nó đau da thịt con trẻ nhỏ nó cứ mềm mềm.
Đôi mắt anh lúc này cũng loé lên một tia ấm áp, miệng cũng vô thức cười tươi, đứa nhỏ này chính là con của anh và cô.
Hai người còn bận bịu bế đứa nhỏ, cô đã mệt quá mà thiếp đi.
Anh bên này cũng đặt đứa bé xuống nôi bên cạnh. Thấy cô đã ngủ ngủ
- Mẹ về đi, sáng lại vào con ở đây với cô ấy được rồi.
- Mày có biết làm gì đâu, bế con mình còn không biết, để mẹ ở đây với nó cho. Mẹ anh nói.
- Thôi mẹ về đi con lo cô ấy được.
Anh sợ mẹ mình lại gây khó dễ cho cô, cô mới sanh cũng không nên để cô gặp áp lực thêm.
- Rồi rồi để tôi về là được chứ gì. Mẹ chồng cô nói, xong bà cũng lấy giỏ đi về.
Anh nhìn một lớn một nhỏ ngủ say sưa, anh cũng mệt quá nên chợp mắt một xíu.
Tầm khuya khi hết thuốc tê do cơn đâu phía dưới kéo đến cũng làm cô lờ mờ tĩnh dậy
Lúc này đứa bé cũng khóc, cô nghĩ là nó đang khát sữa, cô đưa tay lên bế nó.
- Con đói hả, để mẹ cho cho uống sữa nha.
Cô đang cho con uống sữa, nghe tiếng anh hỏi cũng giật bắn mình.
- Em thức rồi hả, có muốn ăn gì hay không?
- Em không đói
Anh chỉ im lặng quan sát cả hai. Sau khi cho uống sữa đứa nhỏ đã nhanh chống ngủ say
Cô bế đứa bé đặt vào nôi nhìn anh.
- Em … em muốn đi vệ sinh.Anh trông con giúp em nha. Cô vừa nói vừa buớc xuống giường điệu bộ có vẽ chậm chạm.Cẩn thận, để tôi đỡ em. Anh chạm vào vai cô.Em có thể tự đi được mà.- Đừng bướng nữa. Anh nói
Sau khi đã đi vệ sinh xong, anh quan sát thấy sắc mặt cô không được tốt.
- Em sao vậy?
- Hết thuốc tê, em thấy hơi đau.
- Có cần gọi bác sĩ không?
- Không cần đâu em chịu được.
- Ừm vậy nằm xuống đi, duỗi chân cho thoải mái.Để tôi xoa cho em.Tay anh vẫn xoa điều điều trên trên bụng cô. Sau một hồi cô cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Anh thấy cô ngủ rồi, mới thôi không xoa nữa, chỉnh lại chăn mền cho cô đủ ấm.
Lúc này đây anh mới thật sự nhìn kĩ cô. Cô không quá xinh đẹp, da không trắng môi không hồng hào,căng mướt, mỗi cũng không thon gọn, đôi mắt thì như gấu trúc, dáng người thì không hấp dẫn. Nhưng bù lại cô rất hiểu chuyện, cô chưa từng làm anh cảm thấy khó chịu và còn nữa anh thích cái đồng tiền mỗi khi cô cười mĩm,vì nó thật đáng yêu.
Anh không biết mình có rung động với cô không, chỉ là có những lúc có những cảm xúc mà loe lói đâu đó mà anh không rõ là gì.
Anh khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc cô. Khẽ cuối người đặt xuống một nụ hôn lên trán cô.
Đột nhiên có một cuộc gọi. Anh đi ra ngoài tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.Alo- Hưng, nhớ em không?
Đến khi anh trở lại thì đã thấy mẹ mình ngồi ngoài phòng chờ sinh.
- Cô ấy đâu rồi mẹ. Anh ngóng vào bên trong
- Đang bên trong, con đi một chút xíu, nó ăn còn chưa hết súp thì đau bụng quá bác sĩ xuống khám thì nói nó sinh được rồi. Mẹ anh kể lại.
Anh và bà ngồi đợi thêm tầm một tiếng thì bác sĩ ôm ra gọi.
- Người nhà sản phụ Phạm Khánh Trâm đâu ạ.
- Tôi đây. Anh đứng lên.
- Mời anh theo tôi.
Anh theo y tá đi làm một vài thủ tục
Bên trong cô được đẩy về phòng hồi sức, đứa bé cũng được da kề da với mẹ.
- Là con trai sau, dễ thương nó quá. Mẹ chồng cô vừa vờ vờ đứa nhỏ vừa nói.
- Mẹ muốn bế nó một chút không. Cô hỏi
- Đưa đây mẹ bế một chút. Mẹ chồng đón đứa bé từ tay cô.
- Ngoan ngoan nha, cục cưng của bà.
Anh cũng vừa vặn về tới phòng.Mẹ chồng cô thấy anh liền hỏi.
- Con muốn bế nó không, qua ba bế nha con.
- Em sao rồi, có thấy gì khác thường không?. Anh không vội bế đứa bé mà đến hỏi cô trước
- Em hơi mệt một chút.
- Ừm
- Nè con bế nó đi. Mẹ chồng cô khều khều tay anh.
Anh lần đầu bế con nít mà còn chính là con mình,anh khá bối rối, tay chân run run anh sợ làm nó đau da thịt con trẻ nhỏ nó cứ mềm mềm.
Đôi mắt anh lúc này cũng loé lên một tia ấm áp, miệng cũng vô thức cười tươi, đứa nhỏ này chính là con của anh và cô.
Hai người còn bận bịu bế đứa nhỏ, cô đã mệt quá mà thiếp đi.
Anh bên này cũng đặt đứa bé xuống nôi bên cạnh. Thấy cô đã ngủ ngủ
- Mẹ về đi, sáng lại vào con ở đây với cô ấy được rồi.
- Mày có biết làm gì đâu, bế con mình còn không biết, để mẹ ở đây với nó cho. Mẹ anh nói.
- Thôi mẹ về đi con lo cô ấy được.
Anh sợ mẹ mình lại gây khó dễ cho cô, cô mới sanh cũng không nên để cô gặp áp lực thêm.
- Rồi rồi để tôi về là được chứ gì. Mẹ chồng cô nói, xong bà cũng lấy giỏ đi về.
Anh nhìn một lớn một nhỏ ngủ say sưa, anh cũng mệt quá nên chợp mắt một xíu.
Tầm khuya khi hết thuốc tê do cơn đâu phía dưới kéo đến cũng làm cô lờ mờ tĩnh dậy
Lúc này đứa bé cũng khóc, cô nghĩ là nó đang khát sữa, cô đưa tay lên bế nó.
- Con đói hả, để mẹ cho cho uống sữa nha.
Cô đang cho con uống sữa, nghe tiếng anh hỏi cũng giật bắn mình.
- Em thức rồi hả, có muốn ăn gì hay không?
- Em không đói
Anh chỉ im lặng quan sát cả hai. Sau khi cho uống sữa đứa nhỏ đã nhanh chống ngủ say
Cô bế đứa bé đặt vào nôi nhìn anh.
- Em … em muốn đi vệ sinh.Anh trông con giúp em nha. Cô vừa nói vừa buớc xuống giường điệu bộ có vẽ chậm chạm.Cẩn thận, để tôi đỡ em. Anh chạm vào vai cô.Em có thể tự đi được mà.- Đừng bướng nữa. Anh nói
Sau khi đã đi vệ sinh xong, anh quan sát thấy sắc mặt cô không được tốt.
- Em sao vậy?
- Hết thuốc tê, em thấy hơi đau.
- Có cần gọi bác sĩ không?
- Không cần đâu em chịu được.
- Ừm vậy nằm xuống đi, duỗi chân cho thoải mái.Để tôi xoa cho em.Tay anh vẫn xoa điều điều trên trên bụng cô. Sau một hồi cô cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Anh thấy cô ngủ rồi, mới thôi không xoa nữa, chỉnh lại chăn mền cho cô đủ ấm.
Lúc này đây anh mới thật sự nhìn kĩ cô. Cô không quá xinh đẹp, da không trắng môi không hồng hào,căng mướt, mỗi cũng không thon gọn, đôi mắt thì như gấu trúc, dáng người thì không hấp dẫn. Nhưng bù lại cô rất hiểu chuyện, cô chưa từng làm anh cảm thấy khó chịu và còn nữa anh thích cái đồng tiền mỗi khi cô cười mĩm,vì nó thật đáng yêu.
Anh không biết mình có rung động với cô không, chỉ là có những lúc có những cảm xúc mà loe lói đâu đó mà anh không rõ là gì.
Anh khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc cô. Khẽ cuối người đặt xuống một nụ hôn lên trán cô.
Đột nhiên có một cuộc gọi. Anh đi ra ngoài tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.Alo- Hưng, nhớ em không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.