Chương 45: Đến Tìm
Huỳnh Thiên Kỳy
23/05/2022
Tần Tử Ninh nhìn ba mẹ của mình rồi nhìn Lăng Lập Thành. Cô thật sự rất khó xử, cô yêu anh nhưng cô cũng rất thất vọng về anh.
" Tử Ninh "
Đôi mắt của Lăng Lập Thành đỏ au lên nhìn cô. Trái tim của anh nhói lên từng hồi, anh từng nói rằng anh không sợ gì cả nhưng hôm nay anh biết mình sợ gì rồi.
Anh sợ mất cô, Tần Tử Ninh.
Bà Tần nắm tay cô bước đi, bàn tay của anh đặt ngay eo của cô cũng buông lỏng ra.
Nước mắt của cô lăn dài xuống. Từng bước, từng bước rời xa anh.1
Ông bà Tần và Tần Tử Ninh lên xe rời đi, Lăng Lập Thành đi lại sofa ngồi xuống. Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, anh chưa từng nghĩ việc làm của mình ngày hôm qua lại dẫn đến sự việc như thế này.1
Anh không bao giờ muốn làm tổn thương cô, không bao giờ muốn làm cô buồn. Anh thật lòng rất yêu cô.1
" Bắt tên Ngụy Mạch Khê lại cho tôi "
Lăng Lập Thành lấy điện thoại gọi cho Lục Song. Nếu không phải tại Ngụy Mạch Khê thì Tần Tử Ninh cũng sẽ không giận anh, cũng sẽ không bỏ anh mà đi.1
…
Tại Lăng bang của Lăng Lập Thành, Ngụy Mạch Khê bị trói tay trói chân nằm đại xuống đất, trên người đầy vết thương do Nhậm Hàn ban tặng. Đó chính là cái giá đụng vào anh.
" Mau thả tôi ra "
" Im miệng lại, nếu không đừng trách tôi "
Nhậm Hàn nghiến răng. Cái tên này quá nhát gan nhưng lại chọc giận Lăng Lập Thành, đúng là ngu ngốc.
Lăng Lập Thành đạp cửa đi vào, nhìn thấy Ngụy Mạch Khê mà anh muốn lấy súng bắn một phát cho chết ngay.
" Hừ... cậu nói xem, cậu ăn gan gì mà dám chơi tôi? "
Lăng Lập Thành ngồi xuống ghế nhìn dáng vẻ đầy tội nghiệp của Ngụy Mạch Khê.
" Lăng tổng, tôi làm gì dám đụng tới ngài, xin ngài hãy tha cho tôi "
" Hôm qua to giọng lắm mà, còn dám lấy vợ tôi ra uy hiếp tôi sao? Cậu nghĩ tôi không cho người bảo vệ cô ấy à?"
Lăng Lập Thành cười khẩy. Lấy Tử Ninh ra uy hiếp anh là một sai lầm vì lúc nào cũng có người đi theo bảo vệ cô từ xa. Anh biết mình có rất nhiều kẻ thù và cô chính là điểm yếu chí mạng của anh. Để đảm bảo an toàn cho cô thì chỉ có cách như vậy.
" Nói, giữa cậu và Vân Tranh có mối quan hệ như thế nào? Nếu thành thật, tôi sẽ xem xét lại "
Ngụy Mạch Khê đảo mắt suy nghĩ. Nếu nói thật là anh chuốc thuốc Hàn Vân Tranh thì rất có thể ngày này năm sau là ngày giỗ của anh. Nhưng liệu nói dối có ổn không?Lăng Lập Thành đã biết rõ sự thật chưa?.
Lăng Lập Thành cay mày. Trước khi đến đây Lăng Kiên có đến tìm anh, Lăng Kiên đã biết tất cả mọi chuyện và bảo anh tha cho Ngụy Mạch Khê một con đường sống vì Ngụy Mạch Khê từng giúp đỡ Lăng Kiên.
" Tôi và Hàn Vân Tranh là tình một đêm "
" Tình một đêm? "
" Vâng, chỉ là tình một đêm "
Nếu như bỏ qua vụ chuốc thuốc thì cũng có thể gọi là tình một đêm.
Mẹ kiếp, tên chết tiệt này làm vợ anh giận anh. Nếu hôm qua không xuất hiện ở quán bar thì bây giờ gia đình của anh vẫn rất hạnh phúc.1
" Sau này tôi cấm cậu không được đụng vào Vân Tranh nữa. Hiểu không?"1
" Ngài còn yêu Vân Tranh sao? "
Ngụy Mạch Khê thật sự không hiểu nổi Lăng Lập Thành. Có cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy nhưng lại vẫn quan tâm Hàn Vân Tranh.1
Trong lòng của Lăng Lập Thành, Hàn Vân Tranh vẫn còn có chỗ đứng sao?1
" Câm miệng lại "
Lăng Lập Thành nghiến răng. Tại sao ai cũng cho rằng anh vẫn còn yêu Hàn Vân Tranh. Chẳng lẽ anh tham lam đến như vậy, muốn có cả hai sao?1
Không, anh chỉ cần Tử Ninh mà thôi. Anh chỉ xem Vân Tranh là bạn bè, anh không nỡ nhìn người khác ức hiếp cô. Anh muốn cả hai đều được vui vẻ, hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Anh chọn gia đình, còn cô chọn sự nghiệp. Sâu trong lòng anh vẫn chưa từng hận cô, đó chính là sự giải thoát cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Còn hận là còn yêu, anh không hận cô và cũng không muốn ai tổn thương cô.
Ở hiện tại anh chỉ muốn sống hạnh phúc, êm đềm bên Tần Tử Ninh.
Cái chết thì có thể tha nhưng Ngụy Mạch Khê đã bị thuộc hạ của Lăng Lập Thành đánh chỉ còn nữa cái mạng và tống về Mỹ. Nếu không phải vì Lăng Kiên thì Ngụy Mạch Khê đã đi xuống gặp diêm vương.
Anh là thế, máu lạnh vô tình.
- ---------------
Hơn 10 giờ tối, Tần Tử Ninh vẫn không thể nào ngủ được, cô bắt đầu lo lắng cho Lăng Lập Thành. Không biết anh đã về nhà chưa hay lại bỏ đi uống rượu? Không biết anh có nhớ cô không? Có muốn tìm cô không?.1
Lăng Lập Thành làm gì chịu nổi, nỗi nhớ Tần Tử Ninh. Anh đã uống rất say và bảo tài xế lái đến biệt thự của ông bà Tần làm mạng.1
Nếu ông bà Tần không trả Tử Ninh lại cho anh, anh sẽ chết ở đó, dù anh làm ma cũng phải ở bên cô.1
Lăng Lập Thành lảo đảo xuống xe đi bấm chuông. Chuông cửa liên tục vang lên, Tần Tử Ninh cảm thấy lạ nên đã chạy ra ban công xem thử là ai.1
Là Lăng Lập Thành
Tần Tử Ninh vội vàng chạy xuống, nhìn dáng đứng của anh thì cô đã biết anh đang rất say.
Ông bà Tần cũng đi ra, thằng rễ chết tiệt này nữa đêm không cho ai ngủ hết.1
" Ba mẹ, ba mẹ mở cửa cho con vào đi, con nhớ Tử Ninh lắm "1
Ông bà Tần nhìn thấy dáng vẻ này của anh mà lắc đầu. Còn đâu là tổng tài cao ngạo lạnh lùng nữa chứ, sắp khóc tới nơi rồi.1
" Con về đi, ngày mai tỉnh rượu rồi đến đây "
" Không, con không về, có chết cũng không về "1
" Ba mẹ, anh ấy say rồi, hay là để anh ấy vào nhà đi "
Tần Tử Ninh chạy đến, cô không thể ngừng quan tâm anh, ngừng yêu anh.
Ông bà Tần nhìn cả hai rồi thở dài bỏ đi vào nhà. Ông bà quá mệt mỏi, chưa đầy một ngày mà đã đến đây đòi người.
Tần Tử Ninh nhanh chóng mở cửa cho anh, Lăng Lập Thành liền lau đến ôm chầm lấy cô.
" Bảo bối, anh nhớ em...anh nhớ em lắm"
" Bảo bối, anh biết lỗi của mình rồi. Anh không làm cho em buồn nữa đâu."
" Anh vào nhà đi "
Tần Tử Ninh vỗ vỗ lưng anh. Nhìn thấy anh như thế này thì lòng của cô đã mềm nhũn như nước.
Thật sự cô rất ngốc, cô luôn tha thứ cho anh, luôn yêu anh.1
" Em hết giận anh chưa...bảo bối...anh thề là anh không còn tình cảm gì với Vân Tranh nữa hết...em phải tin anh "
" Được rồi, anh lên phòng đi, đừng đứng ở đây nữa, ngoài đây gió lớn sẽ nhiễm bệnh"1
- ---------------
" Tử Ninh "
Đôi mắt của Lăng Lập Thành đỏ au lên nhìn cô. Trái tim của anh nhói lên từng hồi, anh từng nói rằng anh không sợ gì cả nhưng hôm nay anh biết mình sợ gì rồi.
Anh sợ mất cô, Tần Tử Ninh.
Bà Tần nắm tay cô bước đi, bàn tay của anh đặt ngay eo của cô cũng buông lỏng ra.
Nước mắt của cô lăn dài xuống. Từng bước, từng bước rời xa anh.1
Ông bà Tần và Tần Tử Ninh lên xe rời đi, Lăng Lập Thành đi lại sofa ngồi xuống. Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, anh chưa từng nghĩ việc làm của mình ngày hôm qua lại dẫn đến sự việc như thế này.1
Anh không bao giờ muốn làm tổn thương cô, không bao giờ muốn làm cô buồn. Anh thật lòng rất yêu cô.1
" Bắt tên Ngụy Mạch Khê lại cho tôi "
Lăng Lập Thành lấy điện thoại gọi cho Lục Song. Nếu không phải tại Ngụy Mạch Khê thì Tần Tử Ninh cũng sẽ không giận anh, cũng sẽ không bỏ anh mà đi.1
…
Tại Lăng bang của Lăng Lập Thành, Ngụy Mạch Khê bị trói tay trói chân nằm đại xuống đất, trên người đầy vết thương do Nhậm Hàn ban tặng. Đó chính là cái giá đụng vào anh.
" Mau thả tôi ra "
" Im miệng lại, nếu không đừng trách tôi "
Nhậm Hàn nghiến răng. Cái tên này quá nhát gan nhưng lại chọc giận Lăng Lập Thành, đúng là ngu ngốc.
Lăng Lập Thành đạp cửa đi vào, nhìn thấy Ngụy Mạch Khê mà anh muốn lấy súng bắn một phát cho chết ngay.
" Hừ... cậu nói xem, cậu ăn gan gì mà dám chơi tôi? "
Lăng Lập Thành ngồi xuống ghế nhìn dáng vẻ đầy tội nghiệp của Ngụy Mạch Khê.
" Lăng tổng, tôi làm gì dám đụng tới ngài, xin ngài hãy tha cho tôi "
" Hôm qua to giọng lắm mà, còn dám lấy vợ tôi ra uy hiếp tôi sao? Cậu nghĩ tôi không cho người bảo vệ cô ấy à?"
Lăng Lập Thành cười khẩy. Lấy Tử Ninh ra uy hiếp anh là một sai lầm vì lúc nào cũng có người đi theo bảo vệ cô từ xa. Anh biết mình có rất nhiều kẻ thù và cô chính là điểm yếu chí mạng của anh. Để đảm bảo an toàn cho cô thì chỉ có cách như vậy.
" Nói, giữa cậu và Vân Tranh có mối quan hệ như thế nào? Nếu thành thật, tôi sẽ xem xét lại "
Ngụy Mạch Khê đảo mắt suy nghĩ. Nếu nói thật là anh chuốc thuốc Hàn Vân Tranh thì rất có thể ngày này năm sau là ngày giỗ của anh. Nhưng liệu nói dối có ổn không?Lăng Lập Thành đã biết rõ sự thật chưa?.
Lăng Lập Thành cay mày. Trước khi đến đây Lăng Kiên có đến tìm anh, Lăng Kiên đã biết tất cả mọi chuyện và bảo anh tha cho Ngụy Mạch Khê một con đường sống vì Ngụy Mạch Khê từng giúp đỡ Lăng Kiên.
" Tôi và Hàn Vân Tranh là tình một đêm "
" Tình một đêm? "
" Vâng, chỉ là tình một đêm "
Nếu như bỏ qua vụ chuốc thuốc thì cũng có thể gọi là tình một đêm.
Mẹ kiếp, tên chết tiệt này làm vợ anh giận anh. Nếu hôm qua không xuất hiện ở quán bar thì bây giờ gia đình của anh vẫn rất hạnh phúc.1
" Sau này tôi cấm cậu không được đụng vào Vân Tranh nữa. Hiểu không?"1
" Ngài còn yêu Vân Tranh sao? "
Ngụy Mạch Khê thật sự không hiểu nổi Lăng Lập Thành. Có cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy nhưng lại vẫn quan tâm Hàn Vân Tranh.1
Trong lòng của Lăng Lập Thành, Hàn Vân Tranh vẫn còn có chỗ đứng sao?1
" Câm miệng lại "
Lăng Lập Thành nghiến răng. Tại sao ai cũng cho rằng anh vẫn còn yêu Hàn Vân Tranh. Chẳng lẽ anh tham lam đến như vậy, muốn có cả hai sao?1
Không, anh chỉ cần Tử Ninh mà thôi. Anh chỉ xem Vân Tranh là bạn bè, anh không nỡ nhìn người khác ức hiếp cô. Anh muốn cả hai đều được vui vẻ, hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Anh chọn gia đình, còn cô chọn sự nghiệp. Sâu trong lòng anh vẫn chưa từng hận cô, đó chính là sự giải thoát cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Còn hận là còn yêu, anh không hận cô và cũng không muốn ai tổn thương cô.
Ở hiện tại anh chỉ muốn sống hạnh phúc, êm đềm bên Tần Tử Ninh.
Cái chết thì có thể tha nhưng Ngụy Mạch Khê đã bị thuộc hạ của Lăng Lập Thành đánh chỉ còn nữa cái mạng và tống về Mỹ. Nếu không phải vì Lăng Kiên thì Ngụy Mạch Khê đã đi xuống gặp diêm vương.
Anh là thế, máu lạnh vô tình.
- ---------------
Hơn 10 giờ tối, Tần Tử Ninh vẫn không thể nào ngủ được, cô bắt đầu lo lắng cho Lăng Lập Thành. Không biết anh đã về nhà chưa hay lại bỏ đi uống rượu? Không biết anh có nhớ cô không? Có muốn tìm cô không?.1
Lăng Lập Thành làm gì chịu nổi, nỗi nhớ Tần Tử Ninh. Anh đã uống rất say và bảo tài xế lái đến biệt thự của ông bà Tần làm mạng.1
Nếu ông bà Tần không trả Tử Ninh lại cho anh, anh sẽ chết ở đó, dù anh làm ma cũng phải ở bên cô.1
Lăng Lập Thành lảo đảo xuống xe đi bấm chuông. Chuông cửa liên tục vang lên, Tần Tử Ninh cảm thấy lạ nên đã chạy ra ban công xem thử là ai.1
Là Lăng Lập Thành
Tần Tử Ninh vội vàng chạy xuống, nhìn dáng đứng của anh thì cô đã biết anh đang rất say.
Ông bà Tần cũng đi ra, thằng rễ chết tiệt này nữa đêm không cho ai ngủ hết.1
" Ba mẹ, ba mẹ mở cửa cho con vào đi, con nhớ Tử Ninh lắm "1
Ông bà Tần nhìn thấy dáng vẻ này của anh mà lắc đầu. Còn đâu là tổng tài cao ngạo lạnh lùng nữa chứ, sắp khóc tới nơi rồi.1
" Con về đi, ngày mai tỉnh rượu rồi đến đây "
" Không, con không về, có chết cũng không về "1
" Ba mẹ, anh ấy say rồi, hay là để anh ấy vào nhà đi "
Tần Tử Ninh chạy đến, cô không thể ngừng quan tâm anh, ngừng yêu anh.
Ông bà Tần nhìn cả hai rồi thở dài bỏ đi vào nhà. Ông bà quá mệt mỏi, chưa đầy một ngày mà đã đến đây đòi người.
Tần Tử Ninh nhanh chóng mở cửa cho anh, Lăng Lập Thành liền lau đến ôm chầm lấy cô.
" Bảo bối, anh nhớ em...anh nhớ em lắm"
" Bảo bối, anh biết lỗi của mình rồi. Anh không làm cho em buồn nữa đâu."
" Anh vào nhà đi "
Tần Tử Ninh vỗ vỗ lưng anh. Nhìn thấy anh như thế này thì lòng của cô đã mềm nhũn như nước.
Thật sự cô rất ngốc, cô luôn tha thứ cho anh, luôn yêu anh.1
" Em hết giận anh chưa...bảo bối...anh thề là anh không còn tình cảm gì với Vân Tranh nữa hết...em phải tin anh "
" Được rồi, anh lên phòng đi, đừng đứng ở đây nữa, ngoài đây gió lớn sẽ nhiễm bệnh"1
- ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.