Chương 73
Hồng Sakura
29/10/2013
Khoa ném chiếc chìa khóa cùng thẻ xe xuống bàn và buông người 1 cách
hờ hững. Anh thậm chí chẳng trả lời Bảo Anh lẫn chào hỏi Đạt, chỉ lạnh
lùng nói với cô bé phục vụ vừa bước tới – “Cho 1 chai Ken”
Ba người chúng tôi ngồi im thinh thít nhìn Khoa, như thể những đứa học trò đang sợ hãi vì gặp lúc thầy giáo ko vui. Được 1 lúc, Khoa mới nhìn Đạt và gật đầu 1 cái, xong thì vơ tờ báo trên bàn, lật giở vài trang và tuyệt nhiên ko hề nói gì với tôi.
“Chuyện gì nghiêm trọng lắm hả?” – Bảo Anh thì thào.
“Ai bảo mày gọi ảnh tới chi?”
“Tao đâu biết ghê dữ vậy, hic hic”
Bảo Anh ko dám nói lớn, lấy cái gì cũng nhẹ nhàng, rón rén, lấm lét nhìn Khoa, trông phát tội. Đạt cũng hơi ngần ngại trước sự có mặt của 1 nhân vật xem ra chẳng thân thiện gì lắm vào lúc này. Cậu thỉnh thoảng có hỏi Khoa câu gì đó làm quen, nhưng anh trả lời chỉ cho có, nên cuối cùng, 4 người cứ im lặng mạnh ai nấy ăn uống và đọc báo.
“Đạt đưa Bảo Anh về trước đi” – Tôi nói, cảm thấy tình hình ko nên kéo dài thêm như thế này nữa. Nhỏ kia mừng húm, liền bỏ điện thoại và máy ảnh vào túi, đưa tay vẫy phục vụ để tính tiền. Tôi bảo nó ko cần, cứ để tôi trả lần này, thì nó Ok ngay và “tẩu thoát” nhanh chỉ sau mấy phút. Trước khi rời khỏi quán, Đạt quay lại nhìn tôi, giơ 1 tay lên tỏ ý động viên. Tôi hiểu cậu muốn bảo tôi hãy cố gắng thẳng thắn với Khoa và chính mình, nên cũng gật đầu đáp lại.
Còn lại 2 đứa, Khoa vẫn chỉ cầm chai bia uống, và ngó ra cửa sổ bên ngoài. Tôi ko hiểu sao Khoa lại đến đây nếu anh ko muốn gặp tôi. Thấy Khoa như vậy, lòng tôi rất khó chịu, ko phải là thứ cảm giác tội lỗi hay xót xa nữa, mà là 1 cái gì đó đè nặng lên ngực.
“Vậy…mình chia tay phải ko?” – Thật là 1 câu mở đầu tệ hại. Nhiều lúc tôi nghĩ mình ko hợp với nghề chuyên viên tâm lý chút nào.
Khoa vẫn im lặng.
“Xin anh…Anh đừng như vậy…Tất cả những gì em đã gây ra cho anh, em xin lỗi…Thực sự…em ko đáng để anh phải yêu và đau khổ vì em…”
“Em thôi đi”
Giọng Khoa lạnh như băng Nam Cực. Lúc này, anh đã quay mặt lại và nhìn tôi bằng 1 đôi mắt đỏ và hơi có nước.
“Anh đã muốn làm mọi cách để giữ em, vì anh nghĩ, có lẽ tại vì anh đã ở xa. Vì thời gian trước anh cũng hơi lo phát triển sự nghiệp mà ko chăm sóc em…Nhưng ko phải. Lý do duy nhất là em ko yêu anh. Ko hề!”
“………..”
“Em cũng ko cần phải xin lỗi hay chờ anh trách móc. Anh làm thế để làm gì? Có thể khiến em yêu anh và tiếp tục với anh? Ko. Anh hết cách rồi. Anh đầu hàng… Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bỏ cuộc. Em biết là nó khó khăn với anh thế nào…”
” Ừ..Em biết…”
“Giờ thì em có tự do. Em cứ đến với ai mà em muốn, chẳng phải nghĩ ngợi gì cho anh. Điều duy nhất anh hi vọng là em sẽ ko hối hận với lựa chọn của mình, như cái món dâu tây sữa chua của em…”
Lại nữa.
Ba người chúng tôi ngồi im thinh thít nhìn Khoa, như thể những đứa học trò đang sợ hãi vì gặp lúc thầy giáo ko vui. Được 1 lúc, Khoa mới nhìn Đạt và gật đầu 1 cái, xong thì vơ tờ báo trên bàn, lật giở vài trang và tuyệt nhiên ko hề nói gì với tôi.
“Chuyện gì nghiêm trọng lắm hả?” – Bảo Anh thì thào.
“Ai bảo mày gọi ảnh tới chi?”
“Tao đâu biết ghê dữ vậy, hic hic”
Bảo Anh ko dám nói lớn, lấy cái gì cũng nhẹ nhàng, rón rén, lấm lét nhìn Khoa, trông phát tội. Đạt cũng hơi ngần ngại trước sự có mặt của 1 nhân vật xem ra chẳng thân thiện gì lắm vào lúc này. Cậu thỉnh thoảng có hỏi Khoa câu gì đó làm quen, nhưng anh trả lời chỉ cho có, nên cuối cùng, 4 người cứ im lặng mạnh ai nấy ăn uống và đọc báo.
“Đạt đưa Bảo Anh về trước đi” – Tôi nói, cảm thấy tình hình ko nên kéo dài thêm như thế này nữa. Nhỏ kia mừng húm, liền bỏ điện thoại và máy ảnh vào túi, đưa tay vẫy phục vụ để tính tiền. Tôi bảo nó ko cần, cứ để tôi trả lần này, thì nó Ok ngay và “tẩu thoát” nhanh chỉ sau mấy phút. Trước khi rời khỏi quán, Đạt quay lại nhìn tôi, giơ 1 tay lên tỏ ý động viên. Tôi hiểu cậu muốn bảo tôi hãy cố gắng thẳng thắn với Khoa và chính mình, nên cũng gật đầu đáp lại.
Còn lại 2 đứa, Khoa vẫn chỉ cầm chai bia uống, và ngó ra cửa sổ bên ngoài. Tôi ko hiểu sao Khoa lại đến đây nếu anh ko muốn gặp tôi. Thấy Khoa như vậy, lòng tôi rất khó chịu, ko phải là thứ cảm giác tội lỗi hay xót xa nữa, mà là 1 cái gì đó đè nặng lên ngực.
“Vậy…mình chia tay phải ko?” – Thật là 1 câu mở đầu tệ hại. Nhiều lúc tôi nghĩ mình ko hợp với nghề chuyên viên tâm lý chút nào.
Khoa vẫn im lặng.
“Xin anh…Anh đừng như vậy…Tất cả những gì em đã gây ra cho anh, em xin lỗi…Thực sự…em ko đáng để anh phải yêu và đau khổ vì em…”
“Em thôi đi”
Giọng Khoa lạnh như băng Nam Cực. Lúc này, anh đã quay mặt lại và nhìn tôi bằng 1 đôi mắt đỏ và hơi có nước.
“Anh đã muốn làm mọi cách để giữ em, vì anh nghĩ, có lẽ tại vì anh đã ở xa. Vì thời gian trước anh cũng hơi lo phát triển sự nghiệp mà ko chăm sóc em…Nhưng ko phải. Lý do duy nhất là em ko yêu anh. Ko hề!”
“………..”
“Em cũng ko cần phải xin lỗi hay chờ anh trách móc. Anh làm thế để làm gì? Có thể khiến em yêu anh và tiếp tục với anh? Ko. Anh hết cách rồi. Anh đầu hàng… Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bỏ cuộc. Em biết là nó khó khăn với anh thế nào…”
” Ừ..Em biết…”
“Giờ thì em có tự do. Em cứ đến với ai mà em muốn, chẳng phải nghĩ ngợi gì cho anh. Điều duy nhất anh hi vọng là em sẽ ko hối hận với lựa chọn của mình, như cái món dâu tây sữa chua của em…”
Lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.