Lãng Tử Gió

Chương 74

Hồng Sakura

29/10/2013

Ko biết vì sao Khoa cứ 3 lần 4 lượt muốn tôi hiểu là tôi đã sai. Thà anh trách tôi phản bội, trách tôi phũ phàng, tàn nhẫn, tôi chịu hết. Nhưng bảo tôi sẽ hối hận vì ko yêu anh, ko lựa chọn anh là sai lầm, tôi lại thấy rất bức bối. Nếu đã khẳng khái chia tay, sao cứ phải cay cú như thế mãi?

“Em ko hối hận với món đó, Khoa à. Dẫu em có bị Tào Tháo đuổi đến chết dính vào…toilet thì em cũng ko hối hận…Nhưng em ko thể yên ổn nếu anh cứ như thế này…”

Nghe tôi nói, Khoa nhìn lại mình 1 chút rồi cười bằng vẻ bất cần.

“Anh làm sao? Lết thết lôi thôi hả? Kẻ thất tình thì ko thể chải chuốt lịch thiệp như đi dự họp được. Em đừng khó tính với anh đến mức bắt anh đàng hoàng đạo mạo lúc này chứ…”

“Ý em ko phải vậy, sao anh cứ muốn nói móc em?”

“Haha. Ừ. Thói quen nghề nghiệp. Xin lỗi nhé. Em về đi. Anh ngồi thêm chút nữa”

“Anh định uống thêm mấy chai nữa ở đây sao?”

“Yên tâm. Anh ko phải là mấy cậu nhóc mới lớn mà ko biết chừng mực”

Rồi như mặc kệ tôi, Khoa gọi thêm 1 chai bia và phần khoai tây rồi ngả người ra ghế nhắm mắt lại. Tôi ngồi nhìn



Khoa cho đến khi người ta mang bia và đồ ăn ra, bảo họ tính tiền và thanh toán trong khi Khoa ko hề mở mắt nhìn hay nói gì nữa.

“Em về trước nhé…”

“Ừm. Đi cẩn thận” – Anh nói rất thấp giọng, gần như ko mở miệng, còn 2 mắt thì vẫn nhắm kín như từ nãy giờ.

Và như thế, chúng tôi đã chia tay nhau.

…..

Trên đường về, tôi bắt đầu thấy buồn và nước mắt tuôn chảy theo gió ngược chiều. Bao nhiêu kỷ niệm giữa 2 đứa cứ chạy tan tác khắp tâm trí tôi. Liệu tôi có đúng hay ko khi kết thúc tình yêu 3 năm bình yên ấy theo cách này? Vì Di ư? Hay chỉ vì tôi muốn giải thoát cho chính mình? Có quá ích kỷ với Khoa?

Mà Khoa, anh có lý do gì đi yêu 1 đứa như tôi? Nếu cha tôi ko là thầy phụ trách bài luận tốt nghiệp của anh, thì chắc 1 chàng trai tài giỏi và lịch lãm như thế đã chẳng để mắt đến tôi. Một con nhỏ cận thị ít nói và thường rụt rè đi phía sau cha đến dự các phiên tòa. Ko chút gì nổi bật.

Nhưng dù sao đi nữa, khi còn bên nhau, anh đã luôn nhẹ nhàng và chu đáo, đến nỗi giờ tôi chỉ có thể tự xỉ vả bản thân mình chứ ko thể chê trách được anh ở điểm nào.

Giá mà, anh đừng yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook