Chương 317: Nằm vùng!
Tiểu Mặc
28/12/2016
Tô Yên Nhiên gật gật đầu, không rõ cô ta muốn nói gì.
– Tôi nghe nói khúc Kim Qua Thiết Mã của cô rất có khí thế.
Triệu Mộng Điềm cười nói:
– Nên nói là bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Lâm tiên sinh và Tô tiểu thư một lòng võ học, một lòng cổ lạc, chu liên bích hợp, thật sự là thiên hạ vô song.
Tô Yên Nhiên bỗng đỏ ửng mặt, nghe Triệu Mộng Điềm nói vậy dường như có thâm ý khác, nhưng lại không thể giải thích, liền chuyển đề tại cười nói:
– Chỉ sợ đạo diễn Triệu vẫn chưa biết, bạn gái Bách Lý Băng của Dật Phi còn xinh đẹp hơn nhiều, cùng sánh đôi với Dật Phi mới thực sự là trai tài gái sắc, chu liên bích hợp.
Lời nó này của cô hàm ý rất phong phú, một là để giải thích mối quan hệ bình thường giữa mình và Lâm Dật Phi, mà giải thích lại quá rõ ràng; thứ hai muốn nói người ta đã có bạn gái, cô ghen tị thì cũng ghen với người khác đi.
Kỳ thực, dựa vào sự nhạy cảm của con gái cô biết rằng Triệu Mộng Điềm này hiển nhiên có thiện cảm với Lâm Dật Phi, mà loại thiện cảm này hoàn toàn là điều kiện tiên quyết nảy sinh tình cảm!
Cô quả thực cũng rất có thiện cảm đối với Lâm Dật Phi. Trước đây nương tựa vào sự thâm trầm của hắn, sau này có Điểm Uyển Nhi áy náy và lưu luyến không rời Tiêu đại hiệp, nhưng giờ cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa, cô cảm thấy giúp đỡ Lâm Dật Phi thực hiện ước nguyện này, cho dù rất nhiều người xem như vậy là không thực tế.
Triệu Mộng Điềm cười, không biết có nghe ra điều gì không, chỉ đưa tay ra bắt tay với Lâm Dật Phi nói:
– Vậy thì không làm phiền mọi người nữa. Lâm tiên sinh, chúng ta gặp nhau tại thủ đô.
Triệu Mộng Điềm lịch sự cười với Tô Yên Nhiên rồi quay người đi ra cửa, Tô Yên Nhiên ngồi đó một lúc, cảm thấy có chút không được tự nhiên nói:
– Dật Phi, tôi cũng quay về nghỉ ngơi, hôm nay bắt anh dẫn tôi đi dạo cả một ngày, vất vả cho anh rồi.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười nói:
– Ngày mai tôi đưa cô về, bây giờ sinh viên đều nghỉ cả rồi, nếu không để cô về đoàn tụ với gia đình chắc cha mẹ cô biết sẽ đem đao tới chém tôi mất.
Tô Yên Nhiên nghe đến đó liền nhíu mày.
– Chỉ nói đùa thôi.
Lâm Dật Phi thấy biểu hiện của Tô Yên Nhiên có chút hối hận đã đùa hơi quá chớn. Không biết vì sao đứng trước mặt Tô Yên Nhiên hắn lại giảm đi vài phần sự câu nệ, đối với cô hắn có cảm giác đối mặt với A Thủy.
– Không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi.
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng nói:
– Người khác thích trở về nhà đón năm mới, tôi…thôi không nói nữa, anh cũng nghỉ sớm đi, ngày mai gặp.
Nhìn Tô Yên Nhiên đóng cửa phòng lại, Lâm Dật Phi khẽ nhíu lông mày, lẽ nào mối quan hệ giữa Tô Yên Nhiên và cha mẹ không tốt?
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, hắn đóng cửa phòng, tắt điện lên giường, khoanh chân ngồi xuống. Mấy ngày này, mỗi ngày hắn chỉ nghỉ có bốn tiếng đồng hồ còn hầu hết thời gian đều vận khí luyện công. Võ công đến cảnh giới của hắn bây giờ thì chiêu thức không còn coi là quan trọng, công lực thâm hậu một phần thì việc đối phó kẻ địch sẽ nắm chắc hơn một phần. Hiện tại tuy vẫn chưa bằng thời kỳ hưng thịnh của bản thân, nhưng nếu chiến đấu với Hoàn Nhan Phi Hoa thì hắn lại cảm thấy chắn chắn không thất bại!
Mới lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt nguồn thì lúc nào cũng đúng giờ này chuông điện thoại vang lên. Lâm Dật Phi chau mày, nhìn số điện thoại khẽ giật mình, lập tức ấn nút nghe, kinh ngạc nói:
– Cậu nói Nhan Phi Hoa đã rời khỏi Nhật Bản? Điểm đến của cô ta vẫn là Trung Quốc?
Thanh âm bên kia nói rất nhỏ, Lâm Dật Phi vừa nghe vừa vuốt lông mày, một hồi lâu mới nói:
– Vì sao cậu vẫn muốn ở đó, vụ án buôn lậu đồ cổ Chương Long Châu nói đã kết án, cậu đợi ở đó có ý nghĩa gì?
Lại chờ một lúc lâu sau, Lâm Dật Phi mới thở dài nói:
– Cậu tự giải quyết cho tốt, có điều tôi chỉ khuyên cậu, vạn lần đừng có xem thường thực lực của Nhan Phi Hoa, cũng đừng bao giờ động thủ với cô ta, lại còn tên Bách Địa Trung Cương kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, lòng dạ hắn rất nham hiểm. Nhan Phi Hoa có thể để hắn ở bên cạnh, điều này có thể chứng minh hắn rất có bản lĩnh, cậu muốn lột da hổ thì trước hết phải coi chừng bị hắn ăn mất.
Bên kia dường như im lặng một lúc lâu rồi mới nói điều gì đó. Lâm Dật Phi nhíu mày nhưng không khuyên răn nhiều:
– Sắp sang năm mới rồi, người Trung Quốc coi trọng sự đoàn viên, lẽ nào cậu không về nhà một chuyến?
Không biết bao lâu sau Lâm Dật Phi mới từ từ nói:
– Năm sau tôi phải đi thủ đô, có thể sẽ gặp Phương Vũ Đồng, cậu có cần tôi giúp chuyển lời gì không?
Lại qua một hồi lâu sau Lâm Dật Phi mới nói:
– Vũ Thân, tôi nghĩ Phương Vũ Đồng cũng rất quan tâm cậu. Việc gì cũng không nên nóng vội, nền tảng hơn ba năm nay của Nhan Phi Hoa còn kiên cố hơn cả một đời của người khác, tuyệt đối không phải là chuyện cậu có thể dễ dàng là rung chuyển được. Hơn nữa cậu đã từng nói mấy tháng này cô ta không có động tĩnh gì, cậu cũng không cần găng với cô ta. Có đôi lúc cậu cũng biết, sự việc Chương Long Châu giả bộ hơi hồ đồ, nỗ lực kết án, nhưng có nhiều lúc lại rất sáng suốt.
Bên kia dường như không nói thêm gì nữa, Lâm Dật Phi nhìn điện thoại một hồi lâu, thần sắc có chút khác thường. Quan điểm của hắn và Ngô Vũ Thân hơi khác nhau. Ngô Vũ Thân cho rằng hắn phải đem từng tên tội phạm đem ra trước công lý, nhưng Lâm Dật Phi lại cảm thấy Nhan Phi Hoa có phải là tội phạm hay không thì còn phải chờ ngâm cứu.
Ngô Vũ Thân đã cúp điện thoại, kết thúc cuộc nói chuyện lần này. Thời gian hắn trò chuyện điện thoại với Ngô Vũ Thân thì lần này được coi là dài nhất, bản thân nói cũng nhiều, nhưng mà một chút tác dụng vẫn không có. Đôi lúc, Ngô Vũ Thân thậm chí chỉ nói mấy câu đã ngắt điện thoại, nhưng Lâm Dật Phi biết y rất cô đơn.
Y rất cố chấp truy tìm chân tướng sự việc, y vẫn luôn là người tác chiến!
Vì thế y gọi điện cho mình, có lẽ chỉ cảm thấy trên thế gian này vẫn còn có một người biết y đang làm gì, hoặc có lẽ y cho rằng nếu trên thế giới này còn có một người thấu hiểu hành động của y, thì người đó không ai khác chính là Lâm Dật Phi!
Khó trách hồ đồ nói đơn giản, nhưng lại có rất nhiều người khăng khăng không hối hận, hiện giờ Lâm Dật Phi chỉ lo lắng cho Ngô Vũ Thân. Lần đó khi từ biệt ở bệnh viện, hắn cho rằng Ngô Vũ Thân sẽ đi tới Thiên Sơn ngắm hoa Tuyết Liên tinh khiết; hắn thậm chí còn cho rằng Ngô Vũ Thân sẽ đi Pisa, xem xem tháp nghiêng ở đó đến khi nào sẽ thực sự không thể chịu được lực hút của Trái đất. Cũng giống như nhiều việc bất đắc dĩ, khi xảy ra thì không thể chống lại được, nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ đến là cuối cùng y lại đi tới đảo quốc kia.
Hơn nữa đã đi thì đi lâu tới mấy tháng!
Lúc đó bọn họ vẫn chưa biết nhân vật Nhan Phi Hoa này.
Nhan Phi Hoa tính tình kiêu ngạo, làm việc khiêm tốn, khiêm tốn giống như Y Hạ Lưu vậy. Y Hạ Lưu chẳng qua chỉ là một tổ chức bang hội rất bình thường, nhưng Ngô Vũ Thân đến đó mới phát hiện ra thế lực của Y Hạ Lưu lớn thế nào!
Có rất ít người nhắc tới Y Hạ Lưu, nhưng cũng không có tổ chức nào dám khiêu chiến với Y Hạ Lưu, các tổ chức khiêu chiến với Y Hạ Lưu đều bị Nhan Phi Hoa chém giết hết!
Mỗi hội viên gia nhập các tổ chức khác nhau, một quy tắc chung đầu tiên chính là tuyệt đối không được có bất kỳ sự xung đột nào với Y Hạ Lưu.
Năm đó khi Y Hạ Lưu do một người bên ngoài đảm nhiệm chức tông chủ, tiếng kêu than trong Y Hạ Lưu vang khắp trời đất, một vùng thảm thương, ai ai cũng cho rằng Y Hạ Lưu kết cục sẽ trở thành lịch sử, nhưng sau ba năm, tất cả các hội viên của Y Hạ Lưu đều có vẻ kiêu ngạo vô đối, bởi vì bọn họ có một tông chủ chí cao vô thượng, Phật sống chuyển thế!
Khi Ngô Vũ Thân tới đó rốt cuộc mới phát hiện ra trong sự việc mất trộm văn vật này Đinh lão đại chỉ đóng vai trò rất bình thường; Uông Nhân Viễn, Uông Tử Hào chẳng qua cũng giống như vậy. Bảy anh em huynh đệ Đinh lão đại chếtcó, bị thương có, bắt giữ cũng có. Từ miệng của một tên kinh doanh từ chỗ Lâm Dật Phi được biết bên mua đứng sau Uông Tử Hào hình như cũng là một người Nhật Bản, tên của y là Bách Địa Trung Cương!
Rất nhiều chuyện rắc rối phức tạp không phải chỉ dựa vào việc bạn hiểu nguyên nhân hậu quả là có thể xử lý tốt được, ở đây xen lẫn quá nhiều nhân tố không thể biết, ví dụ nói chủ nghĩa cộng sản mọi người đều biết, rất nhiều người đưa ra ý kiến phản đối lời tiên đoán của Karl Marx, nhưng nếu muốn thực hiện được thì vẫn gánh nặng đường xa, tuyệt đối không thể vừa đá đã trúng.
Ngô Vũ Thân và Chương Long Châu lúc bấy giờ chính là loại tình cảnh này. Rất nhiều chuyện tuy trong mắt của họ chỉ coi như vừa xem đã hiểu, Uông Nhân Viễn cấu kết với người Nhật Bản, làm một số vụ mua bán đồ cổ đầu cơ trục lợi, nhưng y vẫn là một tên cáo già, Bách Địa Trung Cương gian xảo, nếu nói bắt giữ chứng cớ xác thực của Bách Địa Trung Cương thì đó là một con số không.
Mà trong vụ án này Nhan Phi Hoa chính là tên đầu sỏ lớn!
Từ lúc đó Lâm Dật Phi liền biết được Bách Địa Trung Cương là một nhân vật không hề đơn giản. Lúc bấy giờ hắn ngửi được mùi của sự nguy hiểm, trang web Bảy ngày bấy giờ lại phái Giang Hải Đào ám sát hắn, hắn nhận được cảnh báo của A Thủy, kỳ thực lúc đó khiến hắn không thể hiểu được, lại cũng cảm thấy sự việc quá sức trùng hợp.
– Tôi nghe nói khúc Kim Qua Thiết Mã của cô rất có khí thế.
Triệu Mộng Điềm cười nói:
– Nên nói là bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Lâm tiên sinh và Tô tiểu thư một lòng võ học, một lòng cổ lạc, chu liên bích hợp, thật sự là thiên hạ vô song.
Tô Yên Nhiên bỗng đỏ ửng mặt, nghe Triệu Mộng Điềm nói vậy dường như có thâm ý khác, nhưng lại không thể giải thích, liền chuyển đề tại cười nói:
– Chỉ sợ đạo diễn Triệu vẫn chưa biết, bạn gái Bách Lý Băng của Dật Phi còn xinh đẹp hơn nhiều, cùng sánh đôi với Dật Phi mới thực sự là trai tài gái sắc, chu liên bích hợp.
Lời nó này của cô hàm ý rất phong phú, một là để giải thích mối quan hệ bình thường giữa mình và Lâm Dật Phi, mà giải thích lại quá rõ ràng; thứ hai muốn nói người ta đã có bạn gái, cô ghen tị thì cũng ghen với người khác đi.
Kỳ thực, dựa vào sự nhạy cảm của con gái cô biết rằng Triệu Mộng Điềm này hiển nhiên có thiện cảm với Lâm Dật Phi, mà loại thiện cảm này hoàn toàn là điều kiện tiên quyết nảy sinh tình cảm!
Cô quả thực cũng rất có thiện cảm đối với Lâm Dật Phi. Trước đây nương tựa vào sự thâm trầm của hắn, sau này có Điểm Uyển Nhi áy náy và lưu luyến không rời Tiêu đại hiệp, nhưng giờ cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa, cô cảm thấy giúp đỡ Lâm Dật Phi thực hiện ước nguyện này, cho dù rất nhiều người xem như vậy là không thực tế.
Triệu Mộng Điềm cười, không biết có nghe ra điều gì không, chỉ đưa tay ra bắt tay với Lâm Dật Phi nói:
– Vậy thì không làm phiền mọi người nữa. Lâm tiên sinh, chúng ta gặp nhau tại thủ đô.
Triệu Mộng Điềm lịch sự cười với Tô Yên Nhiên rồi quay người đi ra cửa, Tô Yên Nhiên ngồi đó một lúc, cảm thấy có chút không được tự nhiên nói:
– Dật Phi, tôi cũng quay về nghỉ ngơi, hôm nay bắt anh dẫn tôi đi dạo cả một ngày, vất vả cho anh rồi.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười nói:
– Ngày mai tôi đưa cô về, bây giờ sinh viên đều nghỉ cả rồi, nếu không để cô về đoàn tụ với gia đình chắc cha mẹ cô biết sẽ đem đao tới chém tôi mất.
Tô Yên Nhiên nghe đến đó liền nhíu mày.
– Chỉ nói đùa thôi.
Lâm Dật Phi thấy biểu hiện của Tô Yên Nhiên có chút hối hận đã đùa hơi quá chớn. Không biết vì sao đứng trước mặt Tô Yên Nhiên hắn lại giảm đi vài phần sự câu nệ, đối với cô hắn có cảm giác đối mặt với A Thủy.
– Không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi.
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng nói:
– Người khác thích trở về nhà đón năm mới, tôi…thôi không nói nữa, anh cũng nghỉ sớm đi, ngày mai gặp.
Nhìn Tô Yên Nhiên đóng cửa phòng lại, Lâm Dật Phi khẽ nhíu lông mày, lẽ nào mối quan hệ giữa Tô Yên Nhiên và cha mẹ không tốt?
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, hắn đóng cửa phòng, tắt điện lên giường, khoanh chân ngồi xuống. Mấy ngày này, mỗi ngày hắn chỉ nghỉ có bốn tiếng đồng hồ còn hầu hết thời gian đều vận khí luyện công. Võ công đến cảnh giới của hắn bây giờ thì chiêu thức không còn coi là quan trọng, công lực thâm hậu một phần thì việc đối phó kẻ địch sẽ nắm chắc hơn một phần. Hiện tại tuy vẫn chưa bằng thời kỳ hưng thịnh của bản thân, nhưng nếu chiến đấu với Hoàn Nhan Phi Hoa thì hắn lại cảm thấy chắn chắn không thất bại!
Mới lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt nguồn thì lúc nào cũng đúng giờ này chuông điện thoại vang lên. Lâm Dật Phi chau mày, nhìn số điện thoại khẽ giật mình, lập tức ấn nút nghe, kinh ngạc nói:
– Cậu nói Nhan Phi Hoa đã rời khỏi Nhật Bản? Điểm đến của cô ta vẫn là Trung Quốc?
Thanh âm bên kia nói rất nhỏ, Lâm Dật Phi vừa nghe vừa vuốt lông mày, một hồi lâu mới nói:
– Vì sao cậu vẫn muốn ở đó, vụ án buôn lậu đồ cổ Chương Long Châu nói đã kết án, cậu đợi ở đó có ý nghĩa gì?
Lại chờ một lúc lâu sau, Lâm Dật Phi mới thở dài nói:
– Cậu tự giải quyết cho tốt, có điều tôi chỉ khuyên cậu, vạn lần đừng có xem thường thực lực của Nhan Phi Hoa, cũng đừng bao giờ động thủ với cô ta, lại còn tên Bách Địa Trung Cương kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, lòng dạ hắn rất nham hiểm. Nhan Phi Hoa có thể để hắn ở bên cạnh, điều này có thể chứng minh hắn rất có bản lĩnh, cậu muốn lột da hổ thì trước hết phải coi chừng bị hắn ăn mất.
Bên kia dường như im lặng một lúc lâu rồi mới nói điều gì đó. Lâm Dật Phi nhíu mày nhưng không khuyên răn nhiều:
– Sắp sang năm mới rồi, người Trung Quốc coi trọng sự đoàn viên, lẽ nào cậu không về nhà một chuyến?
Không biết bao lâu sau Lâm Dật Phi mới từ từ nói:
– Năm sau tôi phải đi thủ đô, có thể sẽ gặp Phương Vũ Đồng, cậu có cần tôi giúp chuyển lời gì không?
Lại qua một hồi lâu sau Lâm Dật Phi mới nói:
– Vũ Thân, tôi nghĩ Phương Vũ Đồng cũng rất quan tâm cậu. Việc gì cũng không nên nóng vội, nền tảng hơn ba năm nay của Nhan Phi Hoa còn kiên cố hơn cả một đời của người khác, tuyệt đối không phải là chuyện cậu có thể dễ dàng là rung chuyển được. Hơn nữa cậu đã từng nói mấy tháng này cô ta không có động tĩnh gì, cậu cũng không cần găng với cô ta. Có đôi lúc cậu cũng biết, sự việc Chương Long Châu giả bộ hơi hồ đồ, nỗ lực kết án, nhưng có nhiều lúc lại rất sáng suốt.
Bên kia dường như không nói thêm gì nữa, Lâm Dật Phi nhìn điện thoại một hồi lâu, thần sắc có chút khác thường. Quan điểm của hắn và Ngô Vũ Thân hơi khác nhau. Ngô Vũ Thân cho rằng hắn phải đem từng tên tội phạm đem ra trước công lý, nhưng Lâm Dật Phi lại cảm thấy Nhan Phi Hoa có phải là tội phạm hay không thì còn phải chờ ngâm cứu.
Ngô Vũ Thân đã cúp điện thoại, kết thúc cuộc nói chuyện lần này. Thời gian hắn trò chuyện điện thoại với Ngô Vũ Thân thì lần này được coi là dài nhất, bản thân nói cũng nhiều, nhưng mà một chút tác dụng vẫn không có. Đôi lúc, Ngô Vũ Thân thậm chí chỉ nói mấy câu đã ngắt điện thoại, nhưng Lâm Dật Phi biết y rất cô đơn.
Y rất cố chấp truy tìm chân tướng sự việc, y vẫn luôn là người tác chiến!
Vì thế y gọi điện cho mình, có lẽ chỉ cảm thấy trên thế gian này vẫn còn có một người biết y đang làm gì, hoặc có lẽ y cho rằng nếu trên thế giới này còn có một người thấu hiểu hành động của y, thì người đó không ai khác chính là Lâm Dật Phi!
Khó trách hồ đồ nói đơn giản, nhưng lại có rất nhiều người khăng khăng không hối hận, hiện giờ Lâm Dật Phi chỉ lo lắng cho Ngô Vũ Thân. Lần đó khi từ biệt ở bệnh viện, hắn cho rằng Ngô Vũ Thân sẽ đi tới Thiên Sơn ngắm hoa Tuyết Liên tinh khiết; hắn thậm chí còn cho rằng Ngô Vũ Thân sẽ đi Pisa, xem xem tháp nghiêng ở đó đến khi nào sẽ thực sự không thể chịu được lực hút của Trái đất. Cũng giống như nhiều việc bất đắc dĩ, khi xảy ra thì không thể chống lại được, nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ đến là cuối cùng y lại đi tới đảo quốc kia.
Hơn nữa đã đi thì đi lâu tới mấy tháng!
Lúc đó bọn họ vẫn chưa biết nhân vật Nhan Phi Hoa này.
Nhan Phi Hoa tính tình kiêu ngạo, làm việc khiêm tốn, khiêm tốn giống như Y Hạ Lưu vậy. Y Hạ Lưu chẳng qua chỉ là một tổ chức bang hội rất bình thường, nhưng Ngô Vũ Thân đến đó mới phát hiện ra thế lực của Y Hạ Lưu lớn thế nào!
Có rất ít người nhắc tới Y Hạ Lưu, nhưng cũng không có tổ chức nào dám khiêu chiến với Y Hạ Lưu, các tổ chức khiêu chiến với Y Hạ Lưu đều bị Nhan Phi Hoa chém giết hết!
Mỗi hội viên gia nhập các tổ chức khác nhau, một quy tắc chung đầu tiên chính là tuyệt đối không được có bất kỳ sự xung đột nào với Y Hạ Lưu.
Năm đó khi Y Hạ Lưu do một người bên ngoài đảm nhiệm chức tông chủ, tiếng kêu than trong Y Hạ Lưu vang khắp trời đất, một vùng thảm thương, ai ai cũng cho rằng Y Hạ Lưu kết cục sẽ trở thành lịch sử, nhưng sau ba năm, tất cả các hội viên của Y Hạ Lưu đều có vẻ kiêu ngạo vô đối, bởi vì bọn họ có một tông chủ chí cao vô thượng, Phật sống chuyển thế!
Khi Ngô Vũ Thân tới đó rốt cuộc mới phát hiện ra trong sự việc mất trộm văn vật này Đinh lão đại chỉ đóng vai trò rất bình thường; Uông Nhân Viễn, Uông Tử Hào chẳng qua cũng giống như vậy. Bảy anh em huynh đệ Đinh lão đại chếtcó, bị thương có, bắt giữ cũng có. Từ miệng của một tên kinh doanh từ chỗ Lâm Dật Phi được biết bên mua đứng sau Uông Tử Hào hình như cũng là một người Nhật Bản, tên của y là Bách Địa Trung Cương!
Rất nhiều chuyện rắc rối phức tạp không phải chỉ dựa vào việc bạn hiểu nguyên nhân hậu quả là có thể xử lý tốt được, ở đây xen lẫn quá nhiều nhân tố không thể biết, ví dụ nói chủ nghĩa cộng sản mọi người đều biết, rất nhiều người đưa ra ý kiến phản đối lời tiên đoán của Karl Marx, nhưng nếu muốn thực hiện được thì vẫn gánh nặng đường xa, tuyệt đối không thể vừa đá đã trúng.
Ngô Vũ Thân và Chương Long Châu lúc bấy giờ chính là loại tình cảnh này. Rất nhiều chuyện tuy trong mắt của họ chỉ coi như vừa xem đã hiểu, Uông Nhân Viễn cấu kết với người Nhật Bản, làm một số vụ mua bán đồ cổ đầu cơ trục lợi, nhưng y vẫn là một tên cáo già, Bách Địa Trung Cương gian xảo, nếu nói bắt giữ chứng cớ xác thực của Bách Địa Trung Cương thì đó là một con số không.
Mà trong vụ án này Nhan Phi Hoa chính là tên đầu sỏ lớn!
Từ lúc đó Lâm Dật Phi liền biết được Bách Địa Trung Cương là một nhân vật không hề đơn giản. Lúc bấy giờ hắn ngửi được mùi của sự nguy hiểm, trang web Bảy ngày bấy giờ lại phái Giang Hải Đào ám sát hắn, hắn nhận được cảnh báo của A Thủy, kỳ thực lúc đó khiến hắn không thể hiểu được, lại cũng cảm thấy sự việc quá sức trùng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.