Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 316: Phản gian

Tiểu Mặc

28/12/2016

Triệu Mộng Điềm đã đứng lên, khoác lên một chiếc áo gió màu trắng tuyết, lại chỉ có thể tôn thêm vẻ yểu điệu cho cơ thể. Phương Chính thầm nghĩ bản thân đạo diễn Triệu cũng là một người diễn kịch, bất kể mặc cái gì cũng đều thấy đẹp!

– Theo tôi được biết phòng trọ của hắn sẽ được trả vào trưa ngày mai.

Triệu Mộng Điềm đã đi ra ngoài cửa:

– Nói như vậy thì tối nay hắn vẫn còn đó. Phương Chính, cùng theo tôi đi tìm hắn.

– Đạo diễn Triệu, hôm nay có vẻ đã muộn rồi.

Phương Chính nhắc nhở một câu:

– Hay là ngày mai chúng ta lại đi?

– Muộn?

Triệu Mộng Điềm không kìm nổi cười bật lên:

– Nghe nói bên cạnh hắn có người đẹp làm bạn, lại nói chuyện về đàn cổ, tôi nghĩ giờ này đối với một gn đàn ông mà nói có lẽ còn là quá sớm mới đúng.

Phương Chính hoảng sợ, thầm nghĩ trong lòng đạo diễn Triệu này cái gì cũng dám nói, có điều nhìn dáng vẻ của Lâm Dật Phi và cô gái kia chắc hẳn chỉ là bạn bè, vẫn không thể coi là bạn tình được. Trong giới giải trí, nhìn thấy biết bao người được gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ, cái gọi là một đôi trời sinh, cũng nhìn thấu tình chàng ý thiếp giả tạo, gian phu dâm phụ, ông ta quả thực không tin trong cái vòng tròn này còn có tình cảm.

Tình cảm là gì, tình cảm đơn giản là con bài để giao dịch trong cái vòng tròn này mà thôi. Tuy Thiên Đạo từ trước tới giờ vẫn giữ mình trong sạch, nhưng dụng ý của Thiên Đạo lại có ai có thể nghiền ngẫm?

ông ta đã quyết định chủ kiến, bạn gái tuyệt đối sẽ không là nhân vật trong cái vòng tròn này, mặc dù cô gái tìm hắn tiến cử xinh đẹp, dung mạo xuất chúng như thần tiên.

Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đạo diễn Triệu có bạn trai, có phải cô ấy cũng có ý niệm giống mình không?

– Dật Phi, điện ảnh Thiên Đạo hóa ra rất nổi tiếng nha.

Khi vừa vào đến nhà, câu nói đầu tiên của Tô Yên Nhiên chính là câu này.

Lần này Bách Gia Hội kiếm được rất nhiều tiến, cho nên cũng phá lệ hào phóng một trận. Mỗi người tham gia tuyển thủ đều được ban tổ chức cung cấp chỗ ăn ngủ, Tô Yên Nhiên thuộc hạng khách quý được ban tổ chức mời riêng nên nhận được sự tiếp đãi giống như tuyển thủ dự thi, thậm chí còn tốt hơn.

Rốt cuộc là đi đâu, mỹ nhân được chiếu cố vẫn khá nhiều.

Khi cô tiến vào, Lâm Dật Phi đang buông điện thoại xuống, thần sắc có chút khác thường, thấy thế Tô Yên Nhiên trêu ghẹo nói:

– Có phải là lại gọi điện thoại cho Băng Nhi. Anh yên tâm đi, cô ấy biết tôi ở đây, cũng sẽ có ý kiến, anh đừng quên cô ấy bắt anh chăm sóc tôi.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Ban nãy là một người bạn gọi điện thoại tới, tôi nhờ cậu ta giúp tôi điều tra chút việc.

– Việc gì?

Tô Yên Nhiên có chút hiếu kỳ:

– Có phải là liên quan đến việc công ty anh lên sàn chứng khoán? Tôi thấy anh hiện giờ gần như rơi vào tầm mắt của người có tiền, thật sự không hiểu tại sao anh lại thoái thác lời mời của điện ảnh Thiên Đạo.

Lâm Dật Phi thấp giọng nói:

– Không phải là việc của công ty tôi, là Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rồi.

Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rồi? Nghe tới đây, Tô Yên Nhiên hơi sửng sốt, cẩn thận từng ly từng tý hỏi:

– Dật phi, Đằng Thôn Xuyên Sơn là ai, là bạn người Nhật Bản của anh sao?

Lúc này Lâm Dật Phi mới nghĩ ra, Tô Yên Nhiên chắc hẳn không quen biết người này.

– Hắn không phải là bạn của tôi, hắn gần đây tới Chiết Thanh, xem như là một sinh viên của Chiết Thanh, cũng chính là người của hội quán Ảnh Phong.

Tô Yên Nhiên hơi nhíu mày, nhưng không hiểu liền hỏi:

– Anh và hắn có quan hệ gì, tại sao anh lại quan tâm đến tin hắn chết?

Mặc dù người chết là một sinh viên Nhật Bản, hẳn là một chuyện lớn, nhưng suy cho cùng cũng chẳng có liên quan đến các học sinh, nên quan tâm ắt là những cảnh sát kia, hoặc là quan chức chính phủ thành phố Giang Nguyên chứ không phải là Lâm Dật Phi.

– Không có gì.

Lâm Dật Phi lắc đầu cười nói:

– Bạn bè gọi điện thoại tới, tiện thể đề cập một chút, cô có việc gì không?

Hắn đã quyết định không giải thích việc này với Tô Yên Nhiên, mối quan hệ bên trong rất phức tạp, cũng không cần thiết phải giải thích cho Tô Yên Nhiên. Trực giác của hắn cho rằng Nhan Phi Hoa không phải là kẻ sau bức màn, y cố ý giữ lại Đằng Thôn Xuyên Sơn chẳng qua muốn chứng minh suy đoán của mình.

Y ở đây chỉ đóng vai trò người đứng ngoài quan sát, có tác dụng mật báo tin tức. Điều kỳ diệu là Nhan Phi Hoa biết sự việc này. Như hắn thấy, nếu Nhan Phi Hoa là người đứng sau bức màn thì Đằng Thôn Xuyên Sơn sẽ không chết. Nếu Nhan Phi Hoa không phải là kẻ đứng đằng sau thì cô ta nhất định sẽ giết kẻ chủ mưu thực sự, dùng để chứng minh với Tiêu Ly Biệt một điều rằng cô ta không hề có ác ý với Tiêu Ly Biệt.

Nhan Phi Hoa có thể coi thường muôn dân trăm họ, nhưng cô ta không thể không coi trọng Tiêu Ly Biệt!

Mối quan hệ trong chuyện này rất phức tạp, nhưng lại cũng rất đơn giản.

Nhưng hắn không ngờ Đằng Thôn Xuyên Sơn lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hơn thế nghe nói chết rất thảm. Đằng Thôn Xuyên Sơn không hề khởi động thực lực và phách lực như lần trước, điều này chỉ có thể giải thích một cách khác là người đứng sau bức màn kia còn có người khác, hơn thế còn biết được Nhan Phi Hoa đã bắt đầu hành động. Không ao có thể ép hỏi Nhan Phi Hoa không nói thật. Nếu Đằng Thôn Xuyên Sơn trở về Nhật Bản, cũng chính là tất cả chân tướng được rõ ràng. Nhan Phi Hoa nếu muốn đối địch với ai thì người đó rất khó có thể chống đỡ được!

Vì thế người đứng sau bức màn kia không những biết được hành động của Nhan Phi Hoa, mà còn hạ thủ trước diệt trừ Đằng Thôn Xuyên Sơn, mà Độ Biên Chính Dã lại không rõ tung tích, manh mối này đã bị cắt đứt, rất có có thể điều tra ra cái gì.

Lâm Dật Phi thầm thở dài, giết một người Nhật Bản không có gì, nhưng người hạ thủ đương nhiên cũng suy tính rất nhiều. Mục đích của người này bản thân đã đoán ra được gì sao. Còn Hoàn Nhan Phi Hoa thì sao? Có lẽ cô ta cũng sẽ biết ngay thôi, Hoàn Nhan Phi Hoa nếu biết kẻ đứng sau bức màn là vì cái gì, cô ta sẽ có hành động gì?



Có điều đáng tiếc cho Đằng Thôn Xuyên Sơn, y tự cho rằng mình cái gì cũng biết, nhưng quả thực y chỉ là một tên hồ đồ ở nơi này.

Nhưng đáng thương lại là bên phía nhà trường Chiết Thanh, bởi vì bọn họ vì chuyện này mà phải bôn ba đi giải thích với quan tòa.

– Không có chuyện gì không thể tìm con người của công việcủa là anh rồi?

Tô Yên Nhiên bật cười, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Dật Phi.

– Dật phi, tôi nghe nói điện ảnh Thiên Đạo cho dù là người dọn dẹp vệ sinh cũng có lương cao gấp mười lần so với công ty của chúng ta.

– Vậy chẳng phải là tám nghìn sao?

Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc, láng phí nhiều như vậy, thật sự chưa thấy công ty nào lãng phí như thế.

Có điều nếu Tề Lạc Danh mà nghe thấy vậy, ước chừng sẽ té ngất xỉu. Bởi vì mối tháng lương tác dụng chỉ trả cho anh ta khoảng mười nghìn.

– Đúng vậy.

Tô Yên Nhiên nhiệt tình gật đầu:

– Tôi tìm được ở trên mạng đó.

– Trên mạng?

Lâm Dật Phi liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên cười nói:

– Nếu nói là trên mạng thì tôi cảm thấy hình như tôi còn thông minh hơn cô.

Tô Yên Nhiên đỏ mặt, không ngờ lại không có phản bác gì.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, sau đó bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Dật Phi nhìn Tô Yên Nhiên một cái rồi thấp giọng nói:

– Cô đoán là ai?

– Tôi làm sao đoán được?

Tô Yên Nhiên ngạc nhiên nói:

– Là bạn của anh?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Tôi đoán là Phương Chính, song là hai người, người kia là phụ nữ.

– Làm sao anh biết được?

Tô Yên Nhiên kinh ngạc, nhưng lại cất bước đi về phía cửa. Mở cửa phòng, nhìn thấy đầu tiên chính là người đã gặp lúc ban ngày, Phương Chính. Không khỏi âm thầm thán phục, không biết Lâm Dật Phi còn cái gì là không biết, có điều khi nhìn thấy biểu hiện của Phương Chính, Tô Yên Nhiên cũng phán đoán ra người phụ nữ kia không phải tầm thường!

– Vị này chẳng phải là tiểu thư Tô Yên Nhiên sao?

Thái độ của Phương Chính thân mật nói:

– Chúng ta đã gặp nhau vào buổi sáng nay.

Nhìn thấy Tô Yên Nhiên ở trong phòng của Lâm Dật Phi, trong lòng ông ta chỉ có thể nói một câu, đạo diễn Triệu thật có thần cơ diệu toán!

– Ông là Phương Chính người của điện ảnh Thiên Đạo?

Tô Yên Nhiên đành nói:

– Mời vào ngồi.

Liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, hơi giật mình, chỉ nghĩ tới người phụ nữ này khiến người ta có cảm giác vô cùng tuyệt đẹp, lẽ nào thực sự là cô ấy? Có điều cô ta không hề hỏi han gì, đương nhiên cô ta biết nếu đây chỉ xem là một vở kịch, vậy diễn viên chính nhất định không phải là mình!

Triệu Mộng Điềm đi thẳng tới trước mặt Lâm Dật Phi, đưa tay phải ra chào:

– Lâm tiên sinh, xin chào, tôi là Triệu Mộng Điềm, là tổng đạo diễn, kiêm tổng giám đốc của điện ảnh Thiên Đạo.

Cách giới thiệu của cô ta rất kỳ lạ, bất luận nói thế nào thì chức vụ tổng giám đốc đương nhiên cao hơn rất nhiều so với chức tổng đạo diễn. Rất nhiều người thích đem chức vụ quan trọng đặt lên trước thể hiện địa vị của bản thân, rồi đem các chức vị thấp hơn để phía sau, lộ rõ toàn bộ khả năng của bản thân. Triệu Mộng Điềm giới thiệu như vậy thật khiến người khác cảm thấy cô đối với vị trí tổng đạo diễn còn quan trọng hơn vị trí tổng giám đốc.

Lâm Dật Phi chỉ đứng lên nói:

– Xin chào, mời ngồi.

Hắn cũng nghe được một luồng tin thú vị khác. Đôi khi đạo diễn chỉ phụ trách mảng phim ảnh, nhưng tổng giám đốc lại có toàn quyền xử lý việc của công ty. Ý cô ta nói vậy hiển nhiên không phải là khoe khoang, mà là ngầm ám chỉ với Lâm Dật Phi rằng cô không chỉ nói về vấn đề nam giới.

Bốn người đều ngồi xuống, nhưng Tô Yên Nhiên lại đi ra khỏi phòng, không lâu sau bưng bốn chén nước đi tới nói:

– Không chuẩn bị được cái gì, mọi người uống chút nước nhé!

– Cảm ơn.

Triệu Mộng Điềm đứng dậy nhận chén nước rồi lại ngồi xuống.

Tô Yên Nhiên hơi thở dài, người văn minh chính là người văn minh, nhất cử nhất động đều thể hiện sự tôn trọng cần thiết đối với người khác. Có điều một tình tiết nhỏ này có thể nhìn ra, Triệu Mộng Điềm đẹp chẳng qua là bề ngoài, hay nói cô ta tuy là nữ, nhưng thực chất bên trong lại đem học thuyết “nội dụng Hoàng Lão, ngoại thị Nho thuật” ra sức phát huy.

Đó đương nhiên là những thứ cô học được khi đọc tài liệu trên mạng. Tô Yên Nhiên cho rằng nếu có thời gian bản thân cô nhất định phải ủng hộ chính bản, đích thân đi tới rạp chiếu phim thưởng thức tác phẩm lớn của Triệu Mộng Điềm.

Bốn người chỉ ngồi lặng lẽ tẻ nhạt, Triệu Mộng Điềm đã đi ra mở cửa ngắm núi nói:



– Lâm tiên sinh, mục đích hôm nay tôi tới đây chắc chắn anh đã biết, tôi cũng nói trắng ra, tôi rất thích xem võ công của anh, là nhân vật trọng điểm của khu thi đấu Ngũ đại, tôi đã tiến hành quan sát rất kỹ, tôi cảm thấy trừ phi anh không tham gia trận chung kết quyết đấu, bằng không anh không có lý do gì không đoạt chức quán quân.

Lâm Dật Phi không biểu hiện giống như những người khác. Nói cái gì, cô quá khen rồi, trong người giỏi có người giỏi hơn, phía sau người tài có người tài giỏi, hắn chỉ cười nói:

– Đạo diễn Triệu tới nói mấy lời nhảm nhí này sao?

Phương Chính thầm nghĩ trong lòng, tên tiểu tử này vốn cho rằng ngươi khiêm tốn, không nghĩ ra ngươi điên cuồng vô biên. Nếu trận quyết đấu ngươi bị người ta đánh thảm bại, tôi xem cậu tự bào chữa thế nào. Khiêm tốn, làm người phải khiêm tốn mới được!

Triệu Mộng Điềm cười cười nói:

– Gần đây tôi đang lên kế hoạch cho một bộ phim võ thuật. Tôi chỉ muốn đem tinh hoa võ thuật Trung Hoa, sự huyền bí của Phương Đông bày ra một cách chân thật trước bạn bè nước ngoài. Tôi không cần phải đem một người treo trên dây thép bay tới bay lui, dùng động tác mà chúng tôi không thể đạt được khoe ra cái gọi là tự hào dân tộc. Nhưng, tôi cảm thấy trải qua sự kế thừa năm nghìn năm của người dân Trung Quốc, chiến tranh liên mien, cuối cùng vẫn có thân thủ như các hạ, không nghi ngờ gì đó chính là chuyện vui mừng của võ thuật Trung Hoa.

Cô dừng lại một chút rồi mới trịnh trọng nói rằng:

– Tuy tôi không biết võ thuật, nhưng tôi biết trong diễn tiến lịch sử trường kỳ, dòng chảy miên man của võ học chắc chắn đã ảnh hưởng sâu sắc của triết học, binh pháp, y học cổ đại Trung Quốc, và thậm chí là cả mỹ học. Võ thuật, tuyệt đối không phải là một loại động tác hình thể cô lập. Các phương diện khác tôi không muốn nói nhiều, chỉ nói trên góc độ mỹ học, tôi cho rằng Lâm tiên sinh đã đạt được cảnh giới mà người thường khó đạt được.

Không cần nói đến Tô Yên Nhiên, cho dù là Phương Chính cũng đều trợn mắt há mồm lên nghe. Ông ta tuy biết đạo diễn Triệu là thiên tài, nhưng không hề nghĩ cô lại có bản lĩnh tán gẫu lợi hại như vậy. Nhưng mà nói mấy thứ này với Lâm Dật Phi có tác dụng gì?

Triệu Mộng Điềm nhìn thẳng vào cặp mắt của Lâm Dật Phi, trong thoáng qua, Lâm Dật Phi cũng nhìn lại cô, nhưng không hề tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn, điều này giúp cô có thể nhìn thấy từ trong mắt Lâm Dật Phi rằng hắn vẫn đang nghe.

– Về phương diện thực tế chiến đấu, cái này không cần tôi phải nói, bởi vì thành tích của anh đã chứng minh đây tuyệt đối không phải là thùng rỗng kêu to, mà là một loại kỹ xảo chiến đấu thực dụng. Động tác của anh rất tự nhiên, rất khoan khoái, giống như “Dĩ ý đạo khí” trong Thái Cực Quyền yêu cầu, “nội tam hợp, ngoại tam hợp” nghiên cứu trong Hình Ý Quyền. Tôi cảm thấy anh đã hoàn toàn làm được mắt thấy được, tay làm được, hình đoạn ý liên của võ học. Có lẽ nói khoa trương một chút đó chính là cái gọi là Thiên Nhân hợp nhất!

Lâm Dật Phi không hổ thẹn, cũng không tự mãn, chỉ có điều thần sắc hơi biến đổi, chỉ thì thầm nói:

– Hay cho câu Thiên Nhân hợp nhất!

– Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.

Triệu Mộng Điềm vẫn chậm rãi nói, thần sắc như phiêu. Cho dù Tô Yên Nhiên nhìn thấy cũng đều không khỏi cảm nhiễm một cách sâu đậm. Hồi đầu cảm thấy trong võ học còn có rất nhiều môn đạo, lại không phải là đơn giản như vung tay vung chân xem ai hung ác hơn!

– Võ học và thiên đạo như nhau, đều coi trọng thuận theo lẽ tự nhiên, nhưng dân tộc Trung Hoa lại có cái gọi là lễ nghĩa, vì thế tư tưởng lý luận hàng nghìn năm cũng được coi là một phạm trù đặc sắc chủ yếu của võ học Trung Hoa. Đối với một cao thủ võ lâm, thượng võ và sung đức là hai mặt không thể thiếu, nhưng đối với võ hiệp hiện nay, mọi người chỉ thường chú trọng tới võ, mà thiếu mất sắc thái nghĩa hiệp. Trong dòng sông lịch sử mênh mông của Trung Hoa, các anh hùng dân tộc võ thuật như Quan Vũ, Nhạc Phi, Thích Kế Quang,…cũng có thể nói là các nhà võ thuật ưu tú. Bọn họ anh dũng đấu tranh, lấy được thủ cấp của địch trong hàng vạn người giống như lấy đồ trong túi. Không có bản lĩnh võ học thâm hậu thì sao có thể đạt được điều đó. Nhưng, có thể khiến mọi người ca tụng nghĩn đời chỉ là đức hạnh của bọn họ, ngược lại khiến điện ảnh chú trọng chẳng qua là hành động đánh đánh giết giết thu hút ánh mắt người xem, đây ắt hẳn là một loại lỗi lầm nghiêm trọng, cũng tuyệt đối không có lợi cho truyền thống tốt đẹp của võ thuật Trung Hoa. Vì vậy, coi như là làm rạng rỡ võ thuật Trung Hoa, tôi muốn mời Lâm tiên sinh giúp đỡ!

Triệu Mộng Điềm một mạch nói nhiều như vậy, lúc này mới dừng lại, nuốt nước miếng, lặng lẽ đợi câu trả lời của Lâm Dật Phi!

Tiên sinh xin giúp tôi. Câu nói này nói ra từ miệng Triệu Mộng Điềm, mặc dù không như Lưu Huyền Đức nhìn thấy Gia Cát Khổng Minh hai tay nắm chặt, hai dòng nước mắt không ngừng tuôn, nhưng chắc chắn cũng rất có thành ý mời với tấm lòng chân thành như Lưu Bị.

Phương Chính thầm nghĩ, loại thái độ lấy đức thu phục người này nếu là mấy chục năm trước thì có thể có rất nhiều người đáp ứng. Bởi vì người thời đó một là không sợ khổ, hai là không sợ mệt, khổ trước sướng sau. Nhưng hiện tại cô lớn tiếng nói một câu cái gì vì sự phát triển của võ thuật Trung Hoa, kẻ não có vấn đề mới đáp ứng.

Hiện nay là thời đại nào, là thời đại kinh tế thị trường đó, tất thảy đều nhìn vào tiền, vì một câu khẩu hiện mờ ảo hỗn độn mà phấn đấu, loại người này không đần cũng là điên.

Điều khiến ông ta mở rộng tầm mắt chính là không ngờ Lâm Dật Phi dường như lại giống Gia Cát Lượng, vì sự chấn hưng nhà Hán mà cảm động.

– Vậy tôi giúp cô thế nào đây, cô có thể giúp tôi một việc không?

– Không vấn đề gì.

Triệu Mộng Điềm có chút bất ngờ, dường như tất cả đều tự nhiên như nước chảy thì thành sông vậy.

– Anh chỉ cần phụ trách việc biểu diễn, diễn xuất đúng với lý giải trong kịch bản, có cảm giác chân thật là được rồi. Còn đối với tổng thu nhập của bộ phim này tôi sẽ đem năm mươi phần trăm quyên tặng quỹ từ thiện Bách Thảo.

Cô nói rất bình thản, rất tự nhiên, không những Phương Chính sắc mặt biến đổi, mà cho dù cả Lâm Dật Phi cũng hơi biến động. Đột nhiên hắn phát hiện ra sự thành công của Triệu Mộng Điềm này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, chính là một khoản kinh phí lớn này, có đạo diễn nào có thể làm ra?

Kỳ thực, đạo diễn thực chất cũng chỉ là người làm công, có lẽ chỉ có nhà đầu tư mới có quyền nói vậy, có điều Triệu Mộng Điềm thân mang hai trọng trách, vì thế mới có năng lực này, cô nói chức danh Tổng giám đốc phần lớn ý nghĩa là vì điều này.

– Được, tôi đồng ý.

Lâm Dật Phi cuối cùng đáp, nghe nói thu nhập mỗi bộ phim của Triệu Mộng Điềm này đều dùng số trăm triệu để tính, vụ mua bán này thực sự rất có khả năng.

Kỳ thực yêu cầu của hắn cũng không cao, chẳng qua muốn cô giúp chế dược Bách Thảo quảng cáo trong bộ phim. Chế dược Bách Thảo kết quan hệ với các doanh nghiệp nổi tiếng, vậy đối với sự phát triển sau này và sự hòa nhập quốc tế hóa sẽ rất có lợi.

Thu nhập của chế dược Bách Thảo có phân nửa là đầu tư vào quỹ tự thiện Bách Thảo. Tuy Triệu Mộng Điềm đưa ra điều kiện có chút khác biệt so với bản thân tưởng tượng, nhưng không thể ngờ là có sự hậu đãi như vậy!

– Vậy được, không biết khi nào Lâm tiên sinh có thời gian rảnh.

Triệu Mộng Điềm đã đứng lên, cô đưa tay lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Dật Phi:

– Anh có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, hoàn thiện kịch bản vẫn cần khoảng nửa tháng nữa, đến lúc đó tôi sẽ giao cho anh trước tiên. Còn về hợp đồng và các điều kiện đi kèm mời Lâm tiên sinh và Phương Chính trực tiếp bàn bạc.

Lâm Dật Phi liếc nhìn tấm danh thiếp:

– Phòng làm việc của đạo diễn Triệu ở thủ đô?

Triệu Mộng Điềm do dự một chút rồi nói:

– Có thể nói là như vậy, vì trước đây tôi đều ở nước ngoài, thời gian này mới về thủ đô.

– Trận chung kết của Bách Gia Hội năm sau cũng ở kinh thành.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Năm sau tôi phải đi tới thủ đô tham gia thi đấu, không bằng để tất cả công việc tới sang năm rồi bàn bạc?

– Cũng được, nói phải giữ lời.

Triệu Mộng Điềm đứng lên, lúc này mới nhìn tới Tô Yên Nhiên:

– Vị này chính là tiểu thư Tô Yên Nhiên đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook