Chương 312: Thái cực.
Tiểu Mặc
25/12/2016
Nhưng lúc này cậu ta đã
quên mất sự bình tĩnh cao xa, nếu như lúc này trong tay cậu ta có cái gì mà Tam Xích Kiếm thật thì cậu hận không thể rút nó ra rồi chém những
tên tiểu nhân hèn hạ này mỗi tên một nhát.
Bồ Tát còn có ba phần nóng tính, chó điên lên còn cắn người nữa là. Hiện giờ cậu ta rất sợ những lời này bay đến tai của Triệu Mộng Điềm. Điều này giống như bản thân đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc, niềm hy vọng đang dâng cao lên đột nhiên phát hiện nước bọt ở đằng trước đã làm ngập đường ray rồi đột nhiên người lái tàu tuyên bố là giao thông đình trệ, hơn nữa còn không chịu bồi thường. Loại cảm giác này có bao nhiêu tồi tệ thì có bấy nhiêu.
Cái tốt không linh còn cái xấu lại linh, đột nhiên Tề Lạc Danh run lên trong lòng, trợn mắt há hốc mồm nhìn một người bên dưới.
Mặc dù người đó là con gái nhưng ngồi ở đó lại như có thiên binh vạn mã, cao ngạo đứng lặng ở đó như tướng lĩnh, rất nhiều người bàn tán chỉ trỏ nhưng không ai dám lại gần.
Chỉ bởi vì cô chính là Triệu Mộng Điềm.
Không cần hỏi cũng biết Triệu Mộng Điềm đến đây là muốn xem võ công của cậu ta, vì vậy để giành được một vai diễn tốt trong bộ phim thì cậu ta không thể thua được. Tề Lạc Danh tự cổ vũ chính mình nhưng vừa nhìn thấy khí chất thản nhiên lãnh đạm của Lâm Dật Phi, ánh mắt có thể coi là đã tính trước được mọi chuyện thì cậu ta lại nghĩ mình có thể đánh thắng cao thủ được mệnh danh là “võ lâm thiên hạ” này hay sao?
Thực ra cậu ta luôn tránh cho mình suy nghĩ, tưởng tượng ra sự kinh khủng của Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi dùng bộ Nhạc Gia Quyền, trong mắt người khác thoạt nhìn thì quả thực không được coi là quyền pháp chính tông nhưng lại đánh thắng được vô số đối thủ giỏi, mãi đến khi ban tổ chức yêu cầu thì hắn mới đổi sang một loại quyền pháp khác nhưng hắn vừa tùy ý đánh ra, dường như rất thờ ơ nhưng lại khiến người ta cảm thấy mình không thể địch lại được. Sư phụ của hắn là ai mà có thể dạy dỗ được một đồ đệ bí hiểm như vậy chứ?
– Cậu nghe rõ chưa đấy?
Một giọng nói dường như được truyền đến từ trong mấy, phiêu phiêu đãng đãng.
Tề Lạc Danh rất muốn chém chết những người đang nói xấu cậu ta, mọi người ai cũng phải kiếm cơm ăn, anh em với nhau thì để lại một con đường sống có được hay không? Trong lòng cậu ta gào thét.
Nhưng cậu ta không chú ý đến ánh mắt muốn chém chết cậu của trọng tài.
Tiểu tử này định làm trò quỷ gì vậy? Hồn bay phách lạc như một du hồn, liệu có phải do cuộc sống đêm qua quá phóng đãng nên hôm nay không thể tập trung vào vấn đề đấy chứ?
Nhưng cũng thôi vậy, trọng tài thầm nghĩ trong lòng, hiện giờ có nhiều minh tinh hoạt động thể thao như vậy, ví dụ như nói Giả A của Trung Quốc, Tề Lạc Danh nhà người ta dù sao vẫn chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư, sự ràng buộc kém hơn những người chuyên nghiệp thì cũng có lý do của nó.
Nếu như vậy thì ông ta cũng mở một mắt, nhắm một mắt bỏ qua là được rồi nhưng điều khiến ông ta bực bội chính là nghiệp dư thì cũng nên có đạo đức của nghiệp dư chứ. Đến khi ông ta hỏi đến lần thứ ba thì Tề Lạc Danh mới như hoàn hồn, phục hồi tinh thần:
– Ông nói gì vậy?
Trọng tài nhìn xung quanh một chút, thấy không có con dao bổ dưa nào lấy chém Tề Lạc Danh một cái để giải tỏa bực tức trong lòng, lúc này mới ôn hòa nói:
– Tôi không nói gì cả.
Ông bước đến trước mặt Lâm Dật Phi, trong lòng thầm nhủ, phải đánh hết mình, đánh cho hắn tối tăm mặt mũi, dám nói hươu nói vượn, không cần nể mặt tôi đâu.
Đương nhiên Lâm Dật Phi không biết thuật đọc suy nghĩ của người khác, có thể đoán được tiếng lòng của trọng tài nhưng chỉ đưa tay ra, hạ giọng nói:
– Xin mời!
Tiếng đàn vang lên hai tiếng, Tô Yên Nhiên duỗi tay đàn hai tiếng “ting tang”, mở ra tấm màn cuộc đấu tranh ngôi Á quân cuộc thi Hoa Nam.
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái.
Trên thì tốt cho nước, nước có lợi cho vạn vật mà không tranh giành, những cái ác của con người thì có mấy cái đáng nói?
Lấy nhu khắc cương, tránh thực để đánh hư, ra sau nhưng lại đến trước.
Có phải là fan hâm mộ hay không thì cần phải xét đến tiêu chuẩn, fan của Bát Quái đương nhiên không thể quá bát quái (nhiều chuyện), sẽ không vô vị đến mức đàm luận cả chuyện quần lót của thần tượng là màu gì nhưng mấy câu trên quả thực là lời thăm hỏi, nhóm bát quái quen biết nhau khi gặp nhau thì nhất thiết phải nói ba câu kia.
Anh không hiểu Kinh Dịch, không hiểu Đạo Đức Kinh, không hiểu Kim Cương Kinh gì đó cũng không sao cả nhưng đã là bát quái thì anh không thể không hiểu Bát Quái Kinh. Những điều này luôn được các fan hâm mộ đàm luận say sưa, nghị luận không ngừng, những quan điểm phổ biến đều là Thái cực quyền, Bát Quái chưởng từ khi được sáng tạo đến nay đều là những loại võ công đã nổi tiếng lâu đời trong giang hồ. Tuy các trường phái rất nhiều nhưng không cái nào là đầy đủ, thông thường các chiêu thức dễ học nhưng không dễ hiểu. Tề Lạc Danh có thể áp dụng rộng rãi hai sở trường này, thông hiểu đạo lý sáng tạo độc đáo của Thái cực, Bát quái chưởng thì đúng là cũng có chút ý nghĩa đi trước thời đại.
Nhưng rất đáng tiếc, lý tưởng là lý tưởng còn hiện thực vẫn là hiện thực. giống như việc tuy rêu rao Trung Tây y kết hợp nhưng tuyệt đối không thể đơn giản là cho thêm ít bột Tây y vào trong Trung y, rêu rao ta đây là tinh hoa của Trung Hoa, độ tinh khiết 100% nhưng cũng không có nghĩa là anh chỉ đặt con ba ba vào trong thùng nước là được. Cũng giống như vậy, anh đánh ra Thái cực quyền, dưới chân cưỡi một đám mây bảy màu thì cũng không thể nói anh là Đường Tam Tạng đã học được võ công của Chu Tinh Tinh.
Khi đối trận với Lâm Dật Phi, bất kể là mọi người bên dưới hay Tề Lạc Danh trên đài, ai cũng có kiểu ngơ ngác nhìn nhau, giống như Chí Tôn Bảo đáng thương trở lại năm trăm năm trước trong Đại Thoại Tây Du.
Lần này Lâm Dật Phi không dùng Nhạc Gia Quyền Pháp mà dùng Thái cực quyền.
Tuy mọi người sẽ nói là tôi chưa ăn thịt lợn nhưng cũng đã từng thấy lợn chạy nhưng khi tất cả mọi người thấy Lâm Dật Phi sử dụng đúng là Thái cực quyền thì ai cũng cảm thấy khó hiểu. Cảm giác đầu tiên chính là đầu óc tên tiểu tử nhà cậu bị úng nước rồi, đây chẳng phải là lấy cái yếu của mình để chống lại cái mạnh của địch hay sao?
Nhưng khi mọi người thấy sau khi Lâm Dật Phi sử ra hai chiêu khiến Tề Lạc Danh như người say rượu, hối hả ngược xuôi mà không thấy nam bắc đâu thì nhóm bát quái đều nhất trí cho rẳng đây là ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Ai cũng không ngờ rằng Lâm Dật Phi chỉ sử dụng Thái cực quyền bình thường, không hợp nhất với Bát Quái, không có cái gì mà thông hiểu đạo lý, cũng không áp dụng rộng rãi nhưng lại đánh cho Tề Lạc Danh quân binh tan rã, không còn sức mà đánh trả.
Trên mặt Lâm Dật Phi không có vẻ gì là đắc ý, hắn đánh rất nhẹ nhàng trơn tru, rất thành thạo nhưng vẻ mặt cũng rất thận trọng. Hắn biết sau khi hắn sử bộ quyền pháp này ra thì các đài truyền hình sẽ tranh nhau tìm hiểu nên hắn vẫn sử bộ quyền pháp này một cách nghiêm túc, về việc có người có thể lĩnh ngộ được nỗi khổ tâm của hắn hay không thì không còn là chuyện hắn có thể nghĩ đến được nữa.
Nhưng khi hắn sử ra chiêu “Lãm tước vĩ”, chân phải thực, chân trái hư, ngưng trọng như nhạc, nhẹ nhàng như lá thì tất cả mọi người đều chấn động, tuy không ai hiểu được những tinh hoa vi diệu, âm dương tương hỗ mà chiêu này bao hàm nhưng tất cả đều nhất trí chiêu này rất đẹp, dùng rất tuyệt.
Dường như trước mắt không phải là đấu võ mà giống như Lâm Dật Phi đang dùng bút vẽ ra một bức tranh thủy mặc, đến ánh mắt Triệu Mộng Điềm ở bên dưới cũng tập trung, đưa tay vỗ tay vịn, chỉ kêu lên:
– Hay!
Cô không biết võ nhưng biết thưởng thức, giống như là không đẻ được nhưng cũng có thể bình luận một đĩa trứng tráng rau hẹ mặc dù nhà bình luận ẩm thực này nhiều lúc bình luận cũng mang theo quá nhiều sắc thái chủ quan của bản thân.
Nếu nhìn từ góc độ của nhà soạn nhạc thì nơi đây tràn đầy sự hài hòa, nếu nhìn từ góc độ của một họa sĩ thì bức tranh trước mắt rất có cảm giác sông núi trập trùng, liễu ẩn hoa khoe nhưng nhìn từ góc độ của Triệu Mộng Điềm thì đây đã là võ công thượng thừa mà cô có thể nhìn thấy được.
Đây mới chính là võ công trong suy nghĩ của cô.
– Không ngờ trên đời này vẫn còn võ công cao minh đến như vậy.
Ngón tay Triệu Mộng Điềm khẽ động, dường như cô cũng giống với Tô Yên Nhiên, cô cõ đôi tay như các nhà nghệ thuật, trong suốt như ngọc, năm ngón tay thon dài.
Thực ra cô không hề xem các cuộc đấu vòng loại của Bách Gia Hội, trong mắt cô thì chỉ có trận chung kết cuộc thi Ngũ Đại mới xứng đáng để cô đến thưởng thức.
Nhưng Lâm Dật Phi đã thay đổi quan niệm này của cô.
Chính xác thì nên nói là khi thủ hạ của cô đặt băng ghi hình lên bàn của cô thì cô mới thay đổi quan điểm này.
Cuốn băng ghi hình kia nhìn rất bình thường, chỉ là một trận đấu vòng loại của cuộc đấu khu Hoa Nam mà thôi nhưng Triệu Mộng Điềm vẫn xem qua một chút. Cô có thể có được thành công như ngày hôm nay không chỉ bởi tài năng thiên phú, sự nhạy cảm, sự quyết đoán của cô mà còn nhờ thủ hạ của cô, nhờ có một nhóm người luôn có thể cung cấp ý kiến cho cô.
Cô biết nếu như cuốn băng ghi hình này có thể được đặt trước bàn của cô thì điều đó đã cho thấy nhất định nó có giá trị của nó mặc dù khi cô đặt cuốn băng vào máy chiếu thì vẫn mang theo chút lười biếng như thường.
Bồ Tát còn có ba phần nóng tính, chó điên lên còn cắn người nữa là. Hiện giờ cậu ta rất sợ những lời này bay đến tai của Triệu Mộng Điềm. Điều này giống như bản thân đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc, niềm hy vọng đang dâng cao lên đột nhiên phát hiện nước bọt ở đằng trước đã làm ngập đường ray rồi đột nhiên người lái tàu tuyên bố là giao thông đình trệ, hơn nữa còn không chịu bồi thường. Loại cảm giác này có bao nhiêu tồi tệ thì có bấy nhiêu.
Cái tốt không linh còn cái xấu lại linh, đột nhiên Tề Lạc Danh run lên trong lòng, trợn mắt há hốc mồm nhìn một người bên dưới.
Mặc dù người đó là con gái nhưng ngồi ở đó lại như có thiên binh vạn mã, cao ngạo đứng lặng ở đó như tướng lĩnh, rất nhiều người bàn tán chỉ trỏ nhưng không ai dám lại gần.
Chỉ bởi vì cô chính là Triệu Mộng Điềm.
Không cần hỏi cũng biết Triệu Mộng Điềm đến đây là muốn xem võ công của cậu ta, vì vậy để giành được một vai diễn tốt trong bộ phim thì cậu ta không thể thua được. Tề Lạc Danh tự cổ vũ chính mình nhưng vừa nhìn thấy khí chất thản nhiên lãnh đạm của Lâm Dật Phi, ánh mắt có thể coi là đã tính trước được mọi chuyện thì cậu ta lại nghĩ mình có thể đánh thắng cao thủ được mệnh danh là “võ lâm thiên hạ” này hay sao?
Thực ra cậu ta luôn tránh cho mình suy nghĩ, tưởng tượng ra sự kinh khủng của Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi dùng bộ Nhạc Gia Quyền, trong mắt người khác thoạt nhìn thì quả thực không được coi là quyền pháp chính tông nhưng lại đánh thắng được vô số đối thủ giỏi, mãi đến khi ban tổ chức yêu cầu thì hắn mới đổi sang một loại quyền pháp khác nhưng hắn vừa tùy ý đánh ra, dường như rất thờ ơ nhưng lại khiến người ta cảm thấy mình không thể địch lại được. Sư phụ của hắn là ai mà có thể dạy dỗ được một đồ đệ bí hiểm như vậy chứ?
– Cậu nghe rõ chưa đấy?
Một giọng nói dường như được truyền đến từ trong mấy, phiêu phiêu đãng đãng.
Tề Lạc Danh rất muốn chém chết những người đang nói xấu cậu ta, mọi người ai cũng phải kiếm cơm ăn, anh em với nhau thì để lại một con đường sống có được hay không? Trong lòng cậu ta gào thét.
Nhưng cậu ta không chú ý đến ánh mắt muốn chém chết cậu của trọng tài.
Tiểu tử này định làm trò quỷ gì vậy? Hồn bay phách lạc như một du hồn, liệu có phải do cuộc sống đêm qua quá phóng đãng nên hôm nay không thể tập trung vào vấn đề đấy chứ?
Nhưng cũng thôi vậy, trọng tài thầm nghĩ trong lòng, hiện giờ có nhiều minh tinh hoạt động thể thao như vậy, ví dụ như nói Giả A của Trung Quốc, Tề Lạc Danh nhà người ta dù sao vẫn chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư, sự ràng buộc kém hơn những người chuyên nghiệp thì cũng có lý do của nó.
Nếu như vậy thì ông ta cũng mở một mắt, nhắm một mắt bỏ qua là được rồi nhưng điều khiến ông ta bực bội chính là nghiệp dư thì cũng nên có đạo đức của nghiệp dư chứ. Đến khi ông ta hỏi đến lần thứ ba thì Tề Lạc Danh mới như hoàn hồn, phục hồi tinh thần:
– Ông nói gì vậy?
Trọng tài nhìn xung quanh một chút, thấy không có con dao bổ dưa nào lấy chém Tề Lạc Danh một cái để giải tỏa bực tức trong lòng, lúc này mới ôn hòa nói:
– Tôi không nói gì cả.
Ông bước đến trước mặt Lâm Dật Phi, trong lòng thầm nhủ, phải đánh hết mình, đánh cho hắn tối tăm mặt mũi, dám nói hươu nói vượn, không cần nể mặt tôi đâu.
Đương nhiên Lâm Dật Phi không biết thuật đọc suy nghĩ của người khác, có thể đoán được tiếng lòng của trọng tài nhưng chỉ đưa tay ra, hạ giọng nói:
– Xin mời!
Tiếng đàn vang lên hai tiếng, Tô Yên Nhiên duỗi tay đàn hai tiếng “ting tang”, mở ra tấm màn cuộc đấu tranh ngôi Á quân cuộc thi Hoa Nam.
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái.
Trên thì tốt cho nước, nước có lợi cho vạn vật mà không tranh giành, những cái ác của con người thì có mấy cái đáng nói?
Lấy nhu khắc cương, tránh thực để đánh hư, ra sau nhưng lại đến trước.
Có phải là fan hâm mộ hay không thì cần phải xét đến tiêu chuẩn, fan của Bát Quái đương nhiên không thể quá bát quái (nhiều chuyện), sẽ không vô vị đến mức đàm luận cả chuyện quần lót của thần tượng là màu gì nhưng mấy câu trên quả thực là lời thăm hỏi, nhóm bát quái quen biết nhau khi gặp nhau thì nhất thiết phải nói ba câu kia.
Anh không hiểu Kinh Dịch, không hiểu Đạo Đức Kinh, không hiểu Kim Cương Kinh gì đó cũng không sao cả nhưng đã là bát quái thì anh không thể không hiểu Bát Quái Kinh. Những điều này luôn được các fan hâm mộ đàm luận say sưa, nghị luận không ngừng, những quan điểm phổ biến đều là Thái cực quyền, Bát Quái chưởng từ khi được sáng tạo đến nay đều là những loại võ công đã nổi tiếng lâu đời trong giang hồ. Tuy các trường phái rất nhiều nhưng không cái nào là đầy đủ, thông thường các chiêu thức dễ học nhưng không dễ hiểu. Tề Lạc Danh có thể áp dụng rộng rãi hai sở trường này, thông hiểu đạo lý sáng tạo độc đáo của Thái cực, Bát quái chưởng thì đúng là cũng có chút ý nghĩa đi trước thời đại.
Nhưng rất đáng tiếc, lý tưởng là lý tưởng còn hiện thực vẫn là hiện thực. giống như việc tuy rêu rao Trung Tây y kết hợp nhưng tuyệt đối không thể đơn giản là cho thêm ít bột Tây y vào trong Trung y, rêu rao ta đây là tinh hoa của Trung Hoa, độ tinh khiết 100% nhưng cũng không có nghĩa là anh chỉ đặt con ba ba vào trong thùng nước là được. Cũng giống như vậy, anh đánh ra Thái cực quyền, dưới chân cưỡi một đám mây bảy màu thì cũng không thể nói anh là Đường Tam Tạng đã học được võ công của Chu Tinh Tinh.
Khi đối trận với Lâm Dật Phi, bất kể là mọi người bên dưới hay Tề Lạc Danh trên đài, ai cũng có kiểu ngơ ngác nhìn nhau, giống như Chí Tôn Bảo đáng thương trở lại năm trăm năm trước trong Đại Thoại Tây Du.
Lần này Lâm Dật Phi không dùng Nhạc Gia Quyền Pháp mà dùng Thái cực quyền.
Tuy mọi người sẽ nói là tôi chưa ăn thịt lợn nhưng cũng đã từng thấy lợn chạy nhưng khi tất cả mọi người thấy Lâm Dật Phi sử dụng đúng là Thái cực quyền thì ai cũng cảm thấy khó hiểu. Cảm giác đầu tiên chính là đầu óc tên tiểu tử nhà cậu bị úng nước rồi, đây chẳng phải là lấy cái yếu của mình để chống lại cái mạnh của địch hay sao?
Nhưng khi mọi người thấy sau khi Lâm Dật Phi sử ra hai chiêu khiến Tề Lạc Danh như người say rượu, hối hả ngược xuôi mà không thấy nam bắc đâu thì nhóm bát quái đều nhất trí cho rẳng đây là ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Ai cũng không ngờ rằng Lâm Dật Phi chỉ sử dụng Thái cực quyền bình thường, không hợp nhất với Bát Quái, không có cái gì mà thông hiểu đạo lý, cũng không áp dụng rộng rãi nhưng lại đánh cho Tề Lạc Danh quân binh tan rã, không còn sức mà đánh trả.
Trên mặt Lâm Dật Phi không có vẻ gì là đắc ý, hắn đánh rất nhẹ nhàng trơn tru, rất thành thạo nhưng vẻ mặt cũng rất thận trọng. Hắn biết sau khi hắn sử bộ quyền pháp này ra thì các đài truyền hình sẽ tranh nhau tìm hiểu nên hắn vẫn sử bộ quyền pháp này một cách nghiêm túc, về việc có người có thể lĩnh ngộ được nỗi khổ tâm của hắn hay không thì không còn là chuyện hắn có thể nghĩ đến được nữa.
Nhưng khi hắn sử ra chiêu “Lãm tước vĩ”, chân phải thực, chân trái hư, ngưng trọng như nhạc, nhẹ nhàng như lá thì tất cả mọi người đều chấn động, tuy không ai hiểu được những tinh hoa vi diệu, âm dương tương hỗ mà chiêu này bao hàm nhưng tất cả đều nhất trí chiêu này rất đẹp, dùng rất tuyệt.
Dường như trước mắt không phải là đấu võ mà giống như Lâm Dật Phi đang dùng bút vẽ ra một bức tranh thủy mặc, đến ánh mắt Triệu Mộng Điềm ở bên dưới cũng tập trung, đưa tay vỗ tay vịn, chỉ kêu lên:
– Hay!
Cô không biết võ nhưng biết thưởng thức, giống như là không đẻ được nhưng cũng có thể bình luận một đĩa trứng tráng rau hẹ mặc dù nhà bình luận ẩm thực này nhiều lúc bình luận cũng mang theo quá nhiều sắc thái chủ quan của bản thân.
Nếu nhìn từ góc độ của nhà soạn nhạc thì nơi đây tràn đầy sự hài hòa, nếu nhìn từ góc độ của một họa sĩ thì bức tranh trước mắt rất có cảm giác sông núi trập trùng, liễu ẩn hoa khoe nhưng nhìn từ góc độ của Triệu Mộng Điềm thì đây đã là võ công thượng thừa mà cô có thể nhìn thấy được.
Đây mới chính là võ công trong suy nghĩ của cô.
– Không ngờ trên đời này vẫn còn võ công cao minh đến như vậy.
Ngón tay Triệu Mộng Điềm khẽ động, dường như cô cũng giống với Tô Yên Nhiên, cô cõ đôi tay như các nhà nghệ thuật, trong suốt như ngọc, năm ngón tay thon dài.
Thực ra cô không hề xem các cuộc đấu vòng loại của Bách Gia Hội, trong mắt cô thì chỉ có trận chung kết cuộc thi Ngũ Đại mới xứng đáng để cô đến thưởng thức.
Nhưng Lâm Dật Phi đã thay đổi quan niệm này của cô.
Chính xác thì nên nói là khi thủ hạ của cô đặt băng ghi hình lên bàn của cô thì cô mới thay đổi quan điểm này.
Cuốn băng ghi hình kia nhìn rất bình thường, chỉ là một trận đấu vòng loại của cuộc đấu khu Hoa Nam mà thôi nhưng Triệu Mộng Điềm vẫn xem qua một chút. Cô có thể có được thành công như ngày hôm nay không chỉ bởi tài năng thiên phú, sự nhạy cảm, sự quyết đoán của cô mà còn nhờ thủ hạ của cô, nhờ có một nhóm người luôn có thể cung cấp ý kiến cho cô.
Cô biết nếu như cuốn băng ghi hình này có thể được đặt trước bàn của cô thì điều đó đã cho thấy nhất định nó có giá trị của nó mặc dù khi cô đặt cuốn băng vào máy chiếu thì vẫn mang theo chút lười biếng như thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.