Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 313: Thắng làm vua thua làm giặc (1)

Tiểu Mặc

26/12/2016

Nhưng mấy tiếng “boong boong” vang lên đã nhắc nhở cô, đột nhiên cô phát hiện ra chỉ có tiếng đàn này mới không làm uổng phí cả buổi chiều cô thưởng thức cái này.

Nhưng niềm vui bất ngờ mà cô phát hiện ra vẫn còn ở phía sau, cô luôn cho rằng âm nhạc là phương pháp tốt để nói lên những cảm xúc khó biểu đạt bằng lời của nhân loại nhưng đột nhiên cô quên đi âm nhạc, ánh mắt bị một người đang đánh nhau thu hút.

Cô đã bị Lâm Dật Phi thu hút một cách mãnh liệt.

Loại thu hút này chỉ đến từ góc độ nghệ thuật chứ không có bất cứ sắc thái cá nhân nào.

Cô đã chuẩn bị tốt tất cả, cho dù một cái máy chiếu 3D, độ rõ nét là của trong nước nhưng cũng có thể nói là hàng đầu quốc tế.

Cô yêu cầu tất cả những gì nhìn thấy phải thật chân thực, có thể huy động tất cả các giác quan tinh tế nên tất cả quang cảnh trong cuốn băng ghi hình cảnh Lâm Dật Phi đánh nhau đều chân thực như được bày ra ngay trước mắt.

Loại kỹ thuật hiện thực ảo này trong nước mới được manh nha, nói cách khác chỉ có những radio cấp tỉnh trong nước mới được lắp đặt một chút, khi những cảnh hư cấu xuất hiện thì cô đã là người dẫn đầu trên thế giới rồi, trong mắt cô, cho dù là những thiết bị của Hollywood cũng chẳng có gì đáng nói là kỳ diệu cả.

Bởi vì cô có tiền, có đủ tiền để có thể cung cấp các thiết bị sử dụng cho cô. Tuy tiền không thể làm được tất cả mọi việc nhưng vẫn có thể làm được phần lớn.

Cô có thể nhìn thấy ánh mắt tang thương, khuôn mặt như được dao gọt, động tác được rèn luyện của Lâm Dật Phi, dường như đó là sự cô đơn dung hòa giữa trời và đất.

Trời đất vốn là cô đơn, từ khi Bàn Cổ khai hoang, Nữ Oa vá trời, sáng lập ra thế gian vạn vật thì trước sau như một, luôn dừng ở sự vui buồn li hợp của nhân gian.

Đột nhiên cô có chút run rẩy, có chút kích động, cô cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng phát hiện ra một diễn viên xuất sắc, cô luôn cần những diễn viên như thế này.

Cô muốn chụp một bộ ảnh hành động để thể hiện võ thuật Trung Hoa, phát huy sức mạnh yêu nước. Có một lần cô nói chuyện với mấy người bạn nước ngoài, một câu của người ta khiến cô không thể nào phản bác lại được: “Tôi luôn cho rằng võ công của các bạn là võ công thật nhưng không ngờ các bạn còn lấy vải làm dây thép, cái này chúng tôi cũng biết, hơn nữa còn làm đẹp hơn các bạn nữa”.

Vậy nên cô thề là cho dù phải trả bất cứ giá nào thì cô cũng phải làm một bộ phim khiến cho người nước ngoài cho dù có dùng kỹ thuật đặc biệt cũng không thể thể hiện được sự chân thực. Nhưng cô phát hiện rằng cô đã thất bại từ khi có ý nghĩ này vì cô không tìm được diễn viên như như thế này cho đến khi Lâm Dật Phi xuất hiện.

Cô cho rằng Lâm Dật Phi không cần làm điệu bộ, không cần kỹ xảo gì cả, hắn chỉ cần đứng ở đó thì bản thân hắn đã là một bộ phim rồi, thể hiện quá nhiều thứ khiến cho người ta khó nắm bắt, cũng khiến người ta miên man bất định.

Bản thân cuộc sống chính là một bộ phim, mỗi người là một vai diễn trong đó. Triệu Mộng Điềm tin tưởng vững chắc vào điều này, diễn viên cô tìm từ trước đến nay không phải là người nổi tiếng gì, cũng không cần minh tinh gì. Giống như một cô gái ăn mặc lộng lẫy nhưng đến một ngày cô gái đó chợt phát hiện ra thì ra đằng sau cái phù hoa, cái mà bản thân mình theo đuổi không phải là kim cương, không phải châu báu, cũng không phải là phồn hoa vinh quang người đàn ông đem lại mà chỉ là một loại sự thật.

Cô xem cuốn băng ghi hình đó cả buổi chiều, mặc dù chỉ ngắn 20 phút nhưng cô cứ xem đi xem lại say sưa cho đến tận lúc lên đèn.

Ngay sau đó cô quyết định bảo thủ hạ copy lại một bản tất cả các băng ghi hình Lâm Dật Phi đấu võ. Điều này đối với người khác thì rất khó khăn nhưng cô chỉ hạ lệnh xuống, đúng mười phút sau đã có một chồng băng nghi hình xuất hiện trước mặt cô vì trợ thủ của cô cũng biết Triệu Mộng Điềm chính là người như thế này. Cô làm việc rất hăng say, thành công của cô chính là sự cố gắng và cố chấp, tiền bạc đối với cô chỉ là một loại công cụ mà thôi.

Triệu Mộng Điềm dùng một đêm để xem hết tất cả các cuốn băng ghi hình, sáng sớm ngày hôm sau cô liền quyết định tự mình đến cuộc thi khu Hoa Nam xem một trận đấu của Lâm Dật Phi.

Đây là một ngày trước Tết dương lịch nhưng trợ thủ nói cho cô biết rằng cuộc thi khu Hoa Nam sắp kết thúc, trận tiếp theo phải đợi 10 ngày sau Tết dương lịch, Triệu Mộng Điềm không khỏi có chút thất vọng nhưng cô cũng không đi điều tra về gia cảnh của Lâm Dật Phi. Cô không phải là người nhiều chuyện, điều cô quan tâm chỉ là cái cậu Lâm Dật Phi này có thể biểu đạt được điều gì trong bộ phim.

Vậy nên mấy ngày hôm nay cô chỉ để ý xem có thể lấy kịch bản nào phù hợp với Lâm Dật Phi, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ là Lâm Dật Phi sẽ từ chối cô. Bất cứ chuyện gì cô cũng có niềm tin mãnh liệt, đây cũng là nguyên nhân giúp cô có thể giành được thành công lớn.

Nhưng cô chợt phát hiện ra có lẽ chỉ có gặp Lâm Dật Phi một lần rồi nói chuyện với hắn thì mới có thể quyết định được rốt cuộc nên viết những gì trong kịch bản. Trước kia cô đều có một kịch bản rồi tìm diễn viên phù hợp, đây cũng là lần đầu tiên cô sáng tác một kịch bản cho một người chưa từng gặp mặt.

Tìm được Tề Lạc Danh chỉ là sự bắt đầu trong việc tuyển diễn viên của cô, việc cô tuyển diễn viên không có quy tắc ngầm, cũng không cần quy tắc ngầm gì cả. Cô chỉ tin vào đôi mắt của mình, nhưng khi nhìn biểu hiện của Tề Lạc Danh trên võ đài thì cô vẫn có chút thất vọng, nghĩ lại thì cô đã hiểu được nguyên nhân bên trong.

Điểm mấu chốt chính là biểu hiện của Lâm Dật Phi quá mạnh, cho dù cô không biết võ công nhưng cô cũng có thể thấy được Lâm Dật Phi không sử dụng toàn lực, ít nhất đến hiện giờ thì tay chân của Tề Lạc Danh đến góc áo của Lâm Dật Ph cũng chưa chạm vào được. Điều này khiến cô cảm thấy rất tò mò, võ công này của Lâm Dật Phi là do ai dạy, sư phụ của hắn liệu có phải là một cao nhân ẩn sỹ hay không, hơn nữa nếu như màn ảnh vào khoảng mấy năm trước, ở thời đó, nói không chừng thì còn có thể viết được một câu chuyện.

Có lẽ đây không phải là một câu chuyện mà là trải nghiệm cuộc đời của một con người.

Khi cô có ý nghĩ này thì toàn bộ tinh thần vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi, đột nhiên trong lòng cô chấn động, dựa vào sự nhạy cảm hiếm có của cô, trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi cô đã bắt được một ánh mắt của Lâm Dật Phi.

Một ánh mắt liếc về phía cô.

Cô có thể khẳng định 100% rằng Lâm Dật Phi nhìn mình, hình như ánh mắt đó có chút kì lạ nhưng lại không có quá nhiều yếu tố biểu đạt.

Triệu Mộng Điềm cười một cái, biết hắn ít nhiều đã phát hiện ra mình.

Trên đài, Lâm Dật Phi gần như đã đánh xong một bộ Thái cực quyền nhưng hắn không muốn kết thúc sớm như vậy, điều này thì cũng có nhiều nguyên nhân, thứ nhất là bên phát sóng không cho phép, thứ hai là khán giả không cho phép, thứ ba là chế dược Bách Thảo cũng cần nhiều tuyên truyền hơn nữa nhưng điều quan trọng hiện giờ là hắn vẫn muốn để lại chút mặt mũi cho Tề Lạc Danh.

Nếu như hắn ra tay thật thì Tề Lạc Danh chắc chắn không thể tiếp được một chiêu của hắn. Thực ra hiện giờ hắn rất mong chờ được phân cao thấp với Nhan Phi Hoa nhưng hình như hắn không có bất cứ lý do nào cả.

Hắn quá rõ cách làm người của Nhan Phi Hoa nên hắn biết rằng nếu cô giết hắn thì đã không cần quỷ kế gì vì cô rất có thực lực.

Nhưng hiện giờ Tề Lạc Danh đã có chút điên cuồng, cậu ta ra tay không theo quy củ gì. Lâm Dật Phi hơi nhíu mày, giơ tay vận thành chữ “tễ” rồi đẩy một chiêu của Tề Lạc Danh sang một bên.

Trong Thái cực quyền thì lách đi và dính vào tương hỗ, Lâm Dật Phi giơ tay ngăn lại khuỷu tay của Tề Lạc Danh, kình ngang phát ra, Tề Lạc Danh không tự chủ được mà lùi lại gần, sượt qua Lâm Dật Phi.

Mặt Tề Lạc Danh ửng đỏ, vốn muốn tung chân đá lại để chuyển thắng thành bại, không ngờ một lực rất mạnh sinh ra, toàn thân vốn đang cân bằng nhưng đá ra một cước lại phá đi sự thăng bằng này. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu ta, một tiếng “rầm” vang lên, cậu ta ngã sấp xuống mặt đất.



Đột nhiên tiếng đàn dừng lại, Tô Yên Nhiên tưởng trận đấu này cũng kết thúc rồi, nghe thấy từng đợt hò hét ủng hộ bên dưới nhưng không nhíu mày như trước đây mà thậm chí còn nở nụ cười.

Thực ra cô có chút hâm mộ những thành công hiện giờ của Lâm Dật Phi, anh ta cũng giống mình nhưng hình như anh ta đã hòa nhập vào xã hội này. Ánh mắt cô lơ đãng lướt xuống dưới, thực ra cô rất muốn nhìn ánh mắt luôn yên lặng ngóng nhìn mình kia nhưng mỗi lần cô nhìn qua đó thì người này lại giả bộ như không để ý mà nhìn sang chỗ khác.

Lâm Dật Phi lùi lại sau hai bước, mỉm cười không nói gì, vốn hắn cho rằng với tính cách của Tề Lạc Danh thì cậu ta sẽ nhảy dựng lên liều mạng với mình nhưng không ngờ cậu ta ngã xuống nhưng lại ngoái đấu nhìn xuống dưới một cái. Khóe mắt Lâm Dật Phi nhìn lướt một cái, thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm mình đã đứng lên, xoay người bước ra ngoài.

Tề Lạc Danh lấy tay chống dậy, chậm rãi đứng lên, trong thần sắc có chút uể oải và mất mát không nói nên lời:

– Tôi thua rồi.​

Khi cậu ta nói ra những lời này thậm chí còn nghĩ đến cái chết, cậu ta không cảm thấy việc thua dưới tay Lâm Dật Phi có gì đáng xấu hổ, nhìn biểu hiện khi nãy của Lâm Dật Phi thì cậu ta chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung. Cậu ta vừa ra tay đã biết điều này nên hy vọng chỉ cần không thua quá khó coi là được.

Mất đi sự xem trọng của Tô Yên Nhiên cũng không sao nhưng chắc hiện giờ cậu ta đã mất đi cơ hội kết giao thêm một bước với Triệu Mộng Điềm.

Thắng làm vua thua làm giặc, điều này không sai chút nào, một đạo diễn nổi tiếng làm sao có thể nhìn trúng một tuyển thủ bị đánh bại trong một trận đấu vòng loại chứ?

Trong tay cậu ta vẫn nắm chặt tấm danh thiếp Triệu Mộng Điềm đưa cho, trong tim như rỉ máu.

Thấy dáng vẻ cậu ta vẫn hồn bay phách lạc, trọng tài không thông cảm chút nào mà còn cảm thấy tên tuyển thủ này đúng là đáng đời, cậu nhìn Lâm Dật Phi người ta đi, cậu ta rất nổi tiếng, cho dù được giải quán quân nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước cuộc thi còn chào hỏi mình, hiện giờ còn nhìn mình với thái độ như thế, không còn gì để chê cả.

Đây mới là người biết làm người, anh tôn kính người khác thì người khác mới có lý do tôn kính anh, trọng tài thầm nghĩ trong lòng, suy nghĩ xem có nên lưu lại phương thức liên lạc của tên tiểu tử Lâm Dật Phi hay không, rồi buổi tối ra ngoài ăn cơm cùng hắn hay gì đó. Đây là một tiềm lực, ông ta nhất địnnh phải coi trọng, nếu như sau này hắn nổi tiếng rồi thì mình có thể nghĩ đến việc giới thiệu tiểu nha đầu đang học trung học cho hắn.

Oh, đương nhiên là bảo Lâm Dật Phi dạy cho chút võ công phòng những kẻ lưu manh nữa, như thế người khác cũng không thể dị nghị được.

Mỗi người ai cũng có những tính toán nhỏ nhưng trong lòng Tề Lạc Danh lại mờ mịt, dường như thua trận này là đã thua toàn bộ cuộc đời. Thực ra rất nhiều người đều như vậy, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, khi anh đặt toàn bộ trứng gà vào trong giỏ, vốn tưởng là có thể bán được một món tiền nhưng đột nhiên lại bị rơi vỡ nát, muốn hối hận nhưng lại phải đợi lần sau gà mái lại đẻ trứng vậy.

Cậu ta chậm rãi tiêu sái xuống võ đài, mờ mịt đẩy ra đám người, trước mặt đều là những khuôn mặt lạ lẫm, dường như nhìn cậu có chút bi ai, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng trọng tài tuyên bố quán quân đoạt huy chương, tiếp sau đó là tiếng trống, tiếng nhạc vang trời, tiếng vỗ tay như sấm dậy nhưng sự náo nhiệt này là của người khác, còn cậu ta chỉ còn lại sự thất vọng.

Khi cậu ta đang buồn bực thì nhìn thấy một người trung niên bước về phía cậu:

– Cậu Tề?

Vẻ mặt người trung niên hòa ái thân thiện, tóc chải bóng mượt không có một sợi hỗn độn, giày bóng loáng đến mức có thể soi gương được, vừa nhìn đã biết không phải là người bán hàng thì cũng là người bán bảo hiểm. Nhưng Tề Lạc Danh vẫn chưa mất đi lý trí mà đá ra một cước, chỉ cảm thấy hiện giờ mà vẫn có người nói chuyện với mình thì đúng là kì tích.

– Tôi là Tề Lạc Danh, ông tìm tôi sao?

Tề Lạc Danh thấy hơi kì lạ, quay đầu lại nhìn một cái, thấy Cổ An và em trai đều đi theo phía sau, trốn xa xa thì trong lòng có chút cảm thán, bọn họ đương nhiên là hiểu mình, biết điều mình cần hiện giờ không phải là an ủi mà là bình tĩnh.

– Đây là danh thiếp của tôi.

Người kia đưa cho Tề Lạc Danh một tấm danh thiếp mạ vàng rất xa hoa:

– Tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh và truyền hình Hoàn Vũ.

Phương Chính? Chức tổng giám đốc hành chính? Tề Lạc Danh nhìn cái tên trên tấm danh thiếp, không thấy bất cứ ấn tượng gì, oh, hóa ra không phải là người bán bảo hiểm:

– Ông có chuyện gì không?

Cậu ta mơ hồ cảm giác được điều gì đó nhưng lại cảm thấy khó tin, lẽ nào mình may mắn trúng giải thưởng lớn? Trong vòng hai ngày mà có tận hai công ty điện ảnh và truyền hình tìm mình sao?

Nhưng cậu cảm thấy cái tên Hoàn Vũ này hình như rất bình thường, các công ty hiện giờ đều có tên rất hay, một đất nước Trung Quốc không thể thỏa mãn vấn đề đặt tên cho công ty bọn họ nữa, nói cái gì mà bay quanh vũ trụ chứ? Thực ra rất có khả năng chỉ là một cái nhà máy nhỏ trong một con hẻm nhỏ.

Cổ An và Tề Lạc Dương cùng xúm lại, Cổ An nhìn tấm danh thiếp kia một cái, đột nhiên thấp giọng nói bên tai Tề Lạc Danh:

– Đây là một công ty lớn, trụ sở ở thủ đô, rất nổi tiếng, Lạc Danh, cậu không ngại thì thử xem.

Mặc dù hôm qua Triệu Mộng Điềm có bảo bọn họ liên lạc nhưng hôm nay Tề Lạc Danh thua thảm như vậy, bên đó chắc là không còn hy vọng gì nữa.

Tề Lạc Danh trong lòng vừa động, không đợi cậu ta nói, dường như Phương Chính không chú ý đến lời bàn tán của họ, chỉ nói:

– Chúng tôi rất coi trọng công phu của cậu, quyết định bồi dưỡng cậu thành một ngôi sao nổi tiếng, đây là lần đâu tiên tôi tự mình đi, mong cậu có thể suy nghĩ một chút.

– Điều kiện là gì vậy?

Tề Lạc Dương tranh hỏi trước nhưng lại liếc anh trai ra ý một cái, ra hiệu “anh không cần thành thực như vậy đâu, người này từ bên ngoài đến, còn chưa biết kết quả của trận đấu như thế nào”.



– Tiền lương mười nghìn, sau khi nhận đóng phim thì tiền lương tính theo từng tập, đương nhiên vẫn còn những phúc lợi khác nữa. Nếu như cậu đồng ý thì có thể tìm thời gian rồi chúng ta thương lượng một chút.

Phương Chính nói đâu ra đấy.

– Tiền lương mười nghìn sao?

Hai người bên cạnh Tề Lạc Danh đều hít vào ngụm khí lạnh, đối với mấy trăm tiền sinh hoạt phí của sinh viên thì rõ ràng đây là một sự mê hoặc rất lớn.

Tề Lạc Danh vẫn rất tỉnh táo nói:

– Tôi không đạt giải quán quân trong cuộc thi khu Hoa Nam.

Cổ An gần như muốn đá cho cậu ta một phát, người khác đều nghĩ cách để che đi nhưng cái người này thì hay rồi, lại còn sợ không ai biết được nhược điểm này nữa chứ.

– Anh Tề rất thành thật, chúng tôi rất thích điều này.

Phương Chính mỉm cười:

– Chúng tôi chỉ cho rằng đánh hay nhưng chưa chắc đã diễn tốt, hơn nữa…hơn nữa tuy chúng tôi có hứng thú với Lâm Dật Phi nhưng chưa chắc cậu ta đã gia nhập công ty chúng tôi.

Đột nhiên Tề Lạc Danh nổi lên một trận kích động, nghe được ngụ ý của anh ta, đó chính là chúng tôi không tìm được người tốt nên chỉ có thể tìm cậu. Đột nhiên một khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo hiện ra trước mắt cậu ta, khiến cậu ta không kìm được lớn tiếng nói:

– Xin lỗi, tôi đã có hợp đồng rồi, cảm ơn ý tốt của ông.

Nhìn bóng lưng Phương Chính xoay người rời đi, Tề Lạc Danh lâm vào trầm mặc.

– Cậu làm cái gì vậy?

Cổ An thở dài nói:

– Bên kia đã không được rồi mà bên này cậu cũng từ chối, đây không phải là hai bên đều không được sao? Cậu…aizzz…

Tất cả kết luận biến thành một tiếng thở dài, thực ra Cổ An muốn nói, đầu cậu bị đá cho ngu rồi, đúng là bị nước vào cho hồ đồ rồi, vẫn phải vào một bên mới được chứ.

Tề Lạc Danh lạnh lùng nói:

– Bố mày không đánh lại được Lâm Dật Phi nhưng khí phách thì vẫn còn, dù thế nào thì tớ cũng đã đồng ý với Triệu Mộng Điềm rồi, cho dù cô ấy đổi ý thì tớ cũng không thẹn với lương tâm.

Nhưng trong lòng cậu mơ hồ có một chút mất mát, khí phách quan trọng như vậy sao?

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Tề Lạc Danh nghe được hai câu rồi cúp máy, vẻ mặt đang suy sụp đột nhiên trở nên hưng phấn:

– Công ty điện ảnh Thiên Đạo của Triệu Mộng Điềm vừa gọi điện, nói muốn kí hợp đồng với chúng ta.

– Thật á?

Cổ An và Tề Lạc Dương mừng như điên.

– Đương nhiên là thật rồi, may là tớ chưa kí kết.

Tề Lạc Danh nhớ hình như Phương Chính của công ty Hoàn Vũ đi về phía sân đấu, nói vậy thì rất có khả năng ông ta đến tìm Lâm Dật Phi. Cậu ta chỉ hy vọng Lâm Dật Phi sẽ đồng ý với Phương Chính bởi vì không biết tại sao mà cậu ta luôn cảm thấy ánh mắt Triệu Mộng Điềm nhìn mình rất thản nhiên, tuy cô vẫn quan sát trận đấu của hai người nhưng cậu biết nhiều khi ánh mắt của cô đều nhìn về Lâm Dật Phi.

– Cậu Lâm?

Trời chiều lòng người, quả thật Phương Chính đang đứng trước mặt Lâm Dật Phi, bên cạnh còn có Tô Yên Nhiên có chút kinh ngạc.

Hai người giao hẹn sau khi cuộc đấu võ kết thúc thì Lâm Dật Phi sẽ đi cùng Tô Yên Nhiên đến tỉnh nào đó chơi một chuyến hoặc coi như đây là thù lao biểu diễn.

Lâm Dật Phi có chút cảm động, biết Tô Yên Nhiên không muốn để mình nợ cô nhân tình, cũng không muốn thù lao gì. Cô rất có cá tính, nhất là khi quyết định chuyện của bản thân, hoặc là giữa nam và nữ cũng có tình bạn chân chính hồn nhiên, giống như Tiêu đại hiệp và Uyển Nhi năm trăm năm trước sao?

Hai người thật vất vả mới xông được ra khỏi trùng vây của những fan điện ảnh, không ngờ phía trước còn có phục binh, nhìn dáng vẻ của ông ta thì hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.

– Đúng vậy.

Lâm Dật Phi bước đến, dừng lại trước mặt Phương Chính, hắn rất không quen ánh mắt nhìn tới nhìn lui của ông ta, trong tia sùng bái còn có chút cuồng nhiệt.

Hắn luôn không hiểu được tại sao nhiều minh tinh điện ảnh lại thích cảm giác được sùng bái như thế này, sau này dần dần hắn mới biết rằng đây gọi là nhân khí mà thông thường nhân khí có muôn vàn mối quan hệ với tiền bạc, nếu không sao lại có nhiều minh tinh hết thời rồi mà thỉnh thoảng vẫn xuất hiện để lăng xê như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook