Chương 344: Truy tìm nguồn gốc
Tiểu Mặc
12/01/2017
Mọi người thán phục không
ngớt, họ đều cho rằng Cố hiệu trưởng quả không hổ là xuất thân từ khoa
luật pháp, tất cả đạo lý đều thuộc về ông ta.
– Nhưng ảnh hưởng của Lâm Dật Phi quả thật rất lớn.
Cố hiệu trưởng thái độ nhẹ nhàng dứt khoát cười nói:
– Đương nhiên đó không phải là ảnh hưởng xấu mà là việc tốt, mấy hôm trước tôi có đi công tác ở thủ đô, tại một hội nghị học thuật, người giữ cửa nghe nói tôi là hiệu trưởng trường đại học Chiết Thanh, buột miệng nói rằng, Lâm Dật Phi người tham gia giải Bách Gia Hội cũng học trường đó có phải không ạ? Tôi rất sung bái Lâm Dật Phi, tôi là Phi Cơ, Phi Cơ trung thực, Cố hiệu trưởng ông có phải là Phi Cơ không? Sau đó anh ta đưa tôi lên tận phong rồi nhất quyết không chịu lấy phí dịch vụ của tôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết những lời nói đó muốn ám chỉ điều gì, một số người lúc trước phê bình Lâm Dật Phi giờ mới cảm thấy hối hận vì vừa nãy mình đã bài xích cậu ta, không biết thuốc chữa hối hận biết đi đâu mà mua bây giờ.
Danh tiếng của Lâm Dật Phi hiện giờ rất lớn, khi khai mạc, nhiều người đã nói trường Chiết Thanh chúng ta đã tạo ra được một điển hình tốt, đương nhiên, Bách Gia Hội chỉ là một khía cạnh của hắn, khi là học sinh những người khác dùng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ cho đến trường còn lo chuyện yêu đương, ngược lại hắn lại thành lập quỹ tài chính Bách Thảo, tích cực trợ giúp những bạn học không thể đến trường được, đây là một khái niệm, nói rõ công tác giáo dục của trường Chiết Thanh của chúng ta đã đạt đến một độ cao mà từ trước đến nay chưa từng có.
Vị giáo sư già vừa đứng lên nói khi nãy nghe đến đây bất giác thở dài, nghĩ đến đề bạt xin chức danh cao cấp của mình lại phải lùi lại một năm rồi, năm ngoái do không qua được kỳ thi tiếng Anh, còn lần này lại vì đắc tội với một học sinh.
– Đương nhiên tôi rất vui mừng.
Cố hiệu trưởng tiếp tục nói.
– Khi đó có một phóng viên đã từng hứa rằng, nếu Lâm Dật Phi giành giải quán quân của Bách Gia Hội anh ta sẽ làm một cuộc phỏng vấn riêng về trường chúng ta. Lâm Dật Phi không đến lớp là không đúng, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ lại xem, về phương diện quốc túy hắn đã phát huy tốt, và việc cứu trợ người khác đã chiếm của hắn rất nhiều thời gian.
Lâm Dật Phi dở khóc dở cười khi nghe được những câu này, nhiều khi, khích lệ không cần phải có lý do.
Những vị giáo sư đều gật đầu, những người lúc trước phe bình Lâm Dật Phi không làm việc đàng hoàng mà chỉ lo buôn bán cũng bắt đầu hối hận, hiệu trưởng những lời này sao ông không nói sớm, chúng tôi cả ngày ngoại trừ lên lớp, thì chỉ soạn bài, ngoài soạn bài ra thì còn mỗi việc viết luận văn, không hề đi lại thăm hỏi mọi nơi sao biết hắn lại làm được nhiều việc như vậy.
Cố Lương Hành khoát tay cười:
– Xuất phát điểm của mọi người đều tốt, đều muốn tốt cho học sinh mà thôi, cũng giống như mọi người từng nói vậy, không thể thiếu chút nào. Những giáo sư có nhiệt huyết như vậy khiến Cổ mỗ đây vô cùng khâm phục, nhưng nếu khi truyền hình có đến phỏng vấn, chúng ta không thể nói học sinh của chúng ta chỉ lo đi giúp người khác, ngược lại không lo việc bài tập. Điều này chẳng phải là bôi nhọ giáo dục của chúng ta sao?
Tất cả mọi người đều gật gật đầu, đều cho rằng Cố hiệu trưởng nói rất đúng, kỳ thực thành tích của Lâm Dật Phi không hề tồi chút nào, hãy xem, Chu lão giáo sư còn đem bài luận văn trong cuộc thi của hắn đưa lên trang web trường, điều này là một sự ưu ái, Chu lão giáo sư từ trước đến nay chưa từng đề cao một học sinh nào như vậy.
Luận văn của Lâm Dật Phi viết về phương diện chiến tranh quân sự, viết lưu loát mấy nghìn từ, văn chương dạt dào, sau khi xem xong Chu lão giáo sư, vỗ bàn tán dương, ngay lập tức làm một bản mẫu công trình sư phạm cho học sinh. Sau này nghe nói còn được trang web quân đội trích dẫn, họ cho rằng người viết ra bài luận văn này ắt là một nhà quân sự kỳ tài, ít cũng phải giống như bản lĩnh lý luận của Triệu Quát.
Sau cuộc họp mọi người đều vui vẻ, những người chuẩn bị cho Lâm Dật Phi 59 điểm đều chuyển thành 95 điểm, sau đó họ tính toán, làm thế nào để Lâm Dật Phi lên lớp coi như cho mình chút khách khí, còn liên quan đến vấn đề tiền thưởng cuối năm nữa.
Tất cả mọi chuyện đều xoáy vào ba chữ “Lâm Dật Phi” mà tiến hành đâu vào đấy, nhưng đương sự lại không hề hay biết.
Đương nhiên Tiếu Nguyệt Dung cũng không biết chuyện này, không thể khẳng định hắn có phải là học sinh tốt hay không, nhưng có một điều có thể chắc chắn: hắn không phải là thầy giáo tốt.
Học sinh như cô tự biết mình khá ngốc, không có năng khiếu gì. Vì vậy theo học bác sĩ Tiền một thời gian, cô chỉ có thể xem mấy chứng nhức đầu, phát sốt đơn giản, còn bệnh nặng thì không tự tin. Việc này khiến cô nghi ngờ trung y liệu có quá khó học, hoặc là không phù hợp với cô.
Nhưng Lâm Dật Phi vừa giải thích, cô đột nhiên thấy trung y hình như không khó học lắm. Hoá ra rất nhiều chứng bệnh đã được các lão tổ tông nghiên cứu, hơn nữa phân loại đạo lý rõ ràng, đạo pháp thiên địa nghe rất huyền ảo. Song Lâm Dật Phi dùng nguyên lý đại tự nhiên giải thích cho cô, sa mạc cây cối gì đó, cô cẩn thận tưởng tượng, đúng là có chuyện như vậy!
Cô vốn định bỏ cuộc, nhưng giờ lại đổi ý. Lẽ nào cô vô dụng như thế, đến tính nhẫn nại học hành, tìm hiểu đạo lý cũng không có? Cô không thừa nhận điểm này, vì vậy cô kiên trì suốt một tuần.
Trong thời gian đó, rốt cuộc cô cũng bước vào lĩnh vực y học trước giờ chưa từng có.
– Dật Phi, sao anh biết Vệ Hồng không ăn cơm?
Tiếu Nguyệt Dung cuối cùng cũng được rảnh rỗi, hỏi vấn đề mà mình đã thắc mắc từ lâu. Lúc đầu Lâm Dật Phi nói ngũ cốc dưỡng nhan gì đó, hình như cũng có lý, nhưng không giống điều kiện tất yếu để suy đoán.
Sau khi xác định bệnh tình của bà ngoại hắn, Tiếu Nguyệt Dung quyết định kê ba viên ô mai hoàn. Lâm Dật Phi cười không nói gì, điều này khiến cô tự tin đôi chút. Cô biết nếu mình có vấn đề gì, hắn nhất định sẽ chỉ ra.
Hốt thuốc đúng bệnh quả nhiên rất linh. Sau khi bà ngoại dùng thuốc, tối đó ăn cả một tô cơm đầy, Tiếu Nguyệt Dung tự tin hơn rất nhiều. Lâm Dật Phi nhân cơ hội giải thích tỉ mỉ về đặc điểm khí hàn ôn khi dùng ô mai hoàn. Thuốc ôn nhiệt có bảy vị như ô mai, cây tế tân, gừng khô; thuốc hàn gồm ba vị là hoàng liên, hoàng bách, nhân sâm. Lấy phương đông sinh phong, phong sinh mộc, mộc sinh chua, cho nên là chủ phương của quyết âm thì đương nhiên phải dùng chua, vị chua trong thuốc chủ yếu là của ô mai.
Qua một lượt giải thích, Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy trong lòng chưa từng sáng suốt như thế. Trước kia nhiều khi cô xem bệnh chỉ mơ hồ, tự cho thuốc mà bản thân lại không hiểu đạo lý gì, chỉ có thể nói là làm theo khuôn mẫu, theo phương bốc thuốc, còn trị được bệnh hay không thì không hề chắc chắn.
Nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi, Hà Gia Âu xuất hiện Tiếu đại phu khám bệnh miễn phí. Việc trị được chứng đau đầu của bà ngoại được truyền đi, nháy mắt không ít người đến xem bệnh, giúp Tiếu Nguyệt Dung có cơ hội thực tập tốt. Cô vẫn kiên trì không thu tiền, để người bệnh tự đi mua thuốc. Kết quả cô được Lâm Dật Phi chỉ điểm, trị một số bệnh tạp khó chữa, danh tiếng nổi cộm vượt qua cả Lâm Dật Phi, trở thành nhân vật gây xôn xao của Hà Gia Âu.
Dân quê chất phác, Tiếu Nguyệt Dung không nhận tiền nên họ gửi tặng đồ. Chỉ trong vài ngày, họ gửi nào là trứng gà cải xanh, củ cải khoai tây,… Nhà bà Lâm chất đồ đầy đến nửa nhà bếp.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn ánh mắt cảm kích của họ, trong lòng cảm thấy mình đã làm được gì đó. Lần đầu tiên cô thấy mình có thể giúp được người khác, tuy trước kia cũng giúp nhưng chỉ trị phần ngọn mà bỏ phần gốc. Dù cô còn khó hiểu nhiều chỗ, nhưng cô biết phương pháp học đã đúng, cô chỉ cần tiếp tục học hỏi và tích lũy kinh nghiệm!
– Tôi nhìn được đấy.
– Da thô sần đến vậy, lẽ nào là do không ăn gạo?
Tiếu Nguyệt Dung lấy làm khó hiểu, lại đổi ý:
– Trong các phương pháp chẩn đoán, tôi có thể hiểu việc “hỏi” chút đỉnh, anh tranh thủ giải thích về việc “xem” cho tôi nghe đi.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi là “nhìn”, không phải “xem”.
– Vậy là sao?
Tiếu Nguyệt Dung không hiểu hai từ này có gì khác biệt.
Lâm Dật Phi liền cười:
– Cô tưởng tôi là thánh à, chỉ nhìn sắc mặt thì biết được người ta ăn gì sao? Nói thật, khi gặp cô ta, tôi chỉ thấy bên miệng có vụn bánh mì nên đoán đại, không ngờ trúng thật.
Tiếu Nguyệt Dung ngẩn ra, rồi cười:
– Thì ra anh dùng bản lĩnh coi bói.
Lâm Dật Phi cười:
– Về xem tướng số, cấp thấp là đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Còn xem tướng số như tôi thì căn cứ một chút vào y học, cộng thêm năng lực phân tích suy đoán thì có thể xem là nhân tài coi bói trung cấp rồi.
– Không biết ngượng.
Tiếu Nguyệt Dung cười rất vui, gặp Lâm Dật Phi cảm thấy tâm tình khá tốt, nhưng lại tò mò hỏi:
– Vậy cao cấp thì sao?
Lâm Dật Phi đanh mặt, lầm bầm:
– Cao cấp à? Thực ra cao cấp huyền ảo thế nào tôi cũng rất khó đoán, nhưng tôi nghĩ ít nhất cần thông hiểu Y – Dịch mới được.
– Kinh Dịch?
Tiếu Nguyệt Dung nghi ngờ:
– Nghe nói rất khó, lẽ nào kinh Dịch và y học cũng tương thông?
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Cô nói đúng. Kinh Dịch đúng là bác đại tinh thâm, không ai dám nói mình có thể tinh thông đạo lý trong đó.
– Vậy còn anh?
Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy Lâm Dật Phi đúng là một kho báu, tùy tiện moi móc một chút là có biết bao nhiêu tài nguyên.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.
– Chỉ hiểu sơ mà lợi hại như thế?
Tiếu Nguyệt Dung không tin:
– Vậy nếu thông thấu rồi thì chẳng phải thành thần tiên ư?
Lâm Dật Phi cười:
– Làm thần tiên có gì tốt?
– Làm thần tiên không tốt?
Tiếu Nguyệt Dung lần đầu nghe thấy luận điệu này:
– Chí ít làm thần tiên có thể sống lâu, hoặc là không ưu tư lo lắng gì cả.
– Sống lâu tốt thật sao?
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Cô tận mắt thấy từng người thân ra đi, còn cô thì vẫn lưu lạc trên thế gian. Tôi nghĩ nhiều người phát hiện ra điểm này thì sẽ thấy rất bi thảm.
Tiếu Nguyệt Dung ngây ra.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói:
– Còn về phần không ưu tư lo lắng là không có đạo lý. Nguyệt Dung, cô nên nhớ đời người là một cán cân. Nghĩ thử đi, nếu cô thích ăn vịt quay, ngày nào tôi cũng cho cô ăn thì sẽ có lúc cô ngán; cô ăn kẹo mỗi ngày, cũng có lúc sẽ thấy không ngọt nữa. Cùng một đạo lý, ngày nào cô cũng vui vẻ, rốt cuộc sẽ có ngày cô phát hiện mình không thấy vui gì hết! Người sống cả đời, đắng ngọt chua cay đều phải nếm qua, việc này không thể trốn tránh. Mấu chốt là thái độ của cô, nếu cô có thể nhìn thoáng thì nhân sinh trăm vị chỉ có đặc sắc, điều này đến cả thần tiên cũng không bằng.
Tiếu Nguyệt Dung yên lặng suy tư lời của hắn, lúc sau mới nghiêm mặt nói:
– Dật Phi, tôi sẽ nhớ kỹ lời anh nói, nhưng muốn thực hiện thì tôi vẫn cần thời gian.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Thực ra gần đây tôi mới hiểu đạo lý này. Nhiều khi cô sẽ hiểu ra rất sớm, mới đầu cũng phải cám ơn cô đã dẫn dắt mới đúng. Chẳng phải cô luôn nói, ngày tháng luôn phải sống qua từng chút một đó sao?
– Sao lại cám ơn tôi?
Tiếu Nguyệt Dung cười.
– Tôi giảng giải chỗ tương thông giữa Chu Dịch và y thuật cho cô nghe.
Lâm Dật Phi nói:
– Tôi đã nói là chỉ hiểu sơ, nhưng nếu cô có thể nghe một hiểu mười, đối với sự phát triển y thuật sau này của cô sẽ rất hữu ích. Cô phải nhớ sư phụ dẫn nhập môn, tôi chỉ dạy cô vài ngày, còn lại thì cô phải tự mình học hỏi.
– Tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe.
– Không dám, không dám, hiện giờ cô đã là Tiếu đại phu tiếng tăm hiển hách.
Lâm Dật Phi bật cười:
– Hiện giờ tôi cho cô một ví dụ đơn giản, khôn quẻ lục hào (hào là những đoạn thẳng liền hoặc đứt trong bát quái) trong Dịch có nói: “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”. Cô hiểu đây là ý gì không?
Tiếu Nguyệt Dung chau mày cả nửa buổi:
– Có phải nói hai con rồng đại chiến nơi hoang dã, đánh đến lưỡng bại câu thương, đổ máu tươi huyền hoàng không? (huyền hoàng ý chỉ trời đất, trời màu đen, đất màu vàng)
Thấy vẻ mặt cứng đơ của Lâm Dật Phi, Tiếu Nguyệt Dung thấp thỏm:
– Tôi hiểu theo mặt chữ, không cần thiết phải đúng.
Lâm Dật Phi không cười, chỉ cảm thán:
– Thực ra không thể nói cô, đến cả tôi xem một hồi, rất nhiều Dịch gia đều hiểu như thế. Thậm chí họ còn nói rồng là động vật máu lạnh, máu không có màu đỏ, rồng đen thì máu đen, rồng vàng thì máu vàng. Cho nên cổ nhân nói “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”, loại giải thích nhìn câu đoán nghĩa gượng ép này thật buồn cười. Nghĩ đến dân tộc Hoa Hạ ta, nhiệt huyết kế thừa lại bị nói là động vật máu lạnh, cổ nhân sao có thể hình dung rồng phương đông như vậy?
– Vậy anh giải thích thế nào?
Tiếu Nguyệt Dung hỏi.
– Thực ra cô chỉ cần dùng đạo lý trong thiên địa là có thể nghĩ thông.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Gốc rễ sinh sản của vạn vật là máu, huyết giả thiên địa hòa hợp đất trời. “Thiên huyền địa hoàng, kỳ huyết huyền hoàng giả” là nói máu này đất trời hòa hợp thì có thể sinh vạn vật.
– Vậy có liên quan gì với y học?
– Cô phải biết, rồng trong giải thích của người Trung Quốc đều gọi mưa gọi gió, duy trì nhân tố trọng yếu chống hạn hán của thiên địa.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Rồng thuộc Đông Phương, rồng quy về mộc. Hai ngày trước tôi từng nói, đất ẩm không cây thì không thể giữ được lâu, điều này chứng tỏ tác dụng mấu chốt của cây trong việc làm dịu vạn vật. Nếu cô trị liệu chứng bệnh quyết âm, có thể biết trong Dịch sớm có quan hệ này, tôi nghĩ ít nhiều gì cũng có tác dụng phụ trợ. Thực ra không chỉ như vậy, cho dù thang Đại thanh long, nếu cô kiếm đáp án trong Dịch…
Hắn chưa dứt lời thì đã dừng lại, Tiếu Nguyệt Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, liền quay đầu lại nhìn. Hai người dàn ông đang đứng ở cửa, một người có vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Tiếu Nguyệt Dung. Một người mặt mày khắc khổ, một cánh tay treo trong miếng vải trắng ố vàng, trông có vẻ tội nghiệp nhìn Tiếu Nguyệt Dung.
– Nhưng ảnh hưởng của Lâm Dật Phi quả thật rất lớn.
Cố hiệu trưởng thái độ nhẹ nhàng dứt khoát cười nói:
– Đương nhiên đó không phải là ảnh hưởng xấu mà là việc tốt, mấy hôm trước tôi có đi công tác ở thủ đô, tại một hội nghị học thuật, người giữ cửa nghe nói tôi là hiệu trưởng trường đại học Chiết Thanh, buột miệng nói rằng, Lâm Dật Phi người tham gia giải Bách Gia Hội cũng học trường đó có phải không ạ? Tôi rất sung bái Lâm Dật Phi, tôi là Phi Cơ, Phi Cơ trung thực, Cố hiệu trưởng ông có phải là Phi Cơ không? Sau đó anh ta đưa tôi lên tận phong rồi nhất quyết không chịu lấy phí dịch vụ của tôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết những lời nói đó muốn ám chỉ điều gì, một số người lúc trước phê bình Lâm Dật Phi giờ mới cảm thấy hối hận vì vừa nãy mình đã bài xích cậu ta, không biết thuốc chữa hối hận biết đi đâu mà mua bây giờ.
Danh tiếng của Lâm Dật Phi hiện giờ rất lớn, khi khai mạc, nhiều người đã nói trường Chiết Thanh chúng ta đã tạo ra được một điển hình tốt, đương nhiên, Bách Gia Hội chỉ là một khía cạnh của hắn, khi là học sinh những người khác dùng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ cho đến trường còn lo chuyện yêu đương, ngược lại hắn lại thành lập quỹ tài chính Bách Thảo, tích cực trợ giúp những bạn học không thể đến trường được, đây là một khái niệm, nói rõ công tác giáo dục của trường Chiết Thanh của chúng ta đã đạt đến một độ cao mà từ trước đến nay chưa từng có.
Vị giáo sư già vừa đứng lên nói khi nãy nghe đến đây bất giác thở dài, nghĩ đến đề bạt xin chức danh cao cấp của mình lại phải lùi lại một năm rồi, năm ngoái do không qua được kỳ thi tiếng Anh, còn lần này lại vì đắc tội với một học sinh.
– Đương nhiên tôi rất vui mừng.
Cố hiệu trưởng tiếp tục nói.
– Khi đó có một phóng viên đã từng hứa rằng, nếu Lâm Dật Phi giành giải quán quân của Bách Gia Hội anh ta sẽ làm một cuộc phỏng vấn riêng về trường chúng ta. Lâm Dật Phi không đến lớp là không đúng, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ lại xem, về phương diện quốc túy hắn đã phát huy tốt, và việc cứu trợ người khác đã chiếm của hắn rất nhiều thời gian.
Lâm Dật Phi dở khóc dở cười khi nghe được những câu này, nhiều khi, khích lệ không cần phải có lý do.
Những vị giáo sư đều gật đầu, những người lúc trước phe bình Lâm Dật Phi không làm việc đàng hoàng mà chỉ lo buôn bán cũng bắt đầu hối hận, hiệu trưởng những lời này sao ông không nói sớm, chúng tôi cả ngày ngoại trừ lên lớp, thì chỉ soạn bài, ngoài soạn bài ra thì còn mỗi việc viết luận văn, không hề đi lại thăm hỏi mọi nơi sao biết hắn lại làm được nhiều việc như vậy.
Cố Lương Hành khoát tay cười:
– Xuất phát điểm của mọi người đều tốt, đều muốn tốt cho học sinh mà thôi, cũng giống như mọi người từng nói vậy, không thể thiếu chút nào. Những giáo sư có nhiệt huyết như vậy khiến Cổ mỗ đây vô cùng khâm phục, nhưng nếu khi truyền hình có đến phỏng vấn, chúng ta không thể nói học sinh của chúng ta chỉ lo đi giúp người khác, ngược lại không lo việc bài tập. Điều này chẳng phải là bôi nhọ giáo dục của chúng ta sao?
Tất cả mọi người đều gật gật đầu, đều cho rằng Cố hiệu trưởng nói rất đúng, kỳ thực thành tích của Lâm Dật Phi không hề tồi chút nào, hãy xem, Chu lão giáo sư còn đem bài luận văn trong cuộc thi của hắn đưa lên trang web trường, điều này là một sự ưu ái, Chu lão giáo sư từ trước đến nay chưa từng đề cao một học sinh nào như vậy.
Luận văn của Lâm Dật Phi viết về phương diện chiến tranh quân sự, viết lưu loát mấy nghìn từ, văn chương dạt dào, sau khi xem xong Chu lão giáo sư, vỗ bàn tán dương, ngay lập tức làm một bản mẫu công trình sư phạm cho học sinh. Sau này nghe nói còn được trang web quân đội trích dẫn, họ cho rằng người viết ra bài luận văn này ắt là một nhà quân sự kỳ tài, ít cũng phải giống như bản lĩnh lý luận của Triệu Quát.
Sau cuộc họp mọi người đều vui vẻ, những người chuẩn bị cho Lâm Dật Phi 59 điểm đều chuyển thành 95 điểm, sau đó họ tính toán, làm thế nào để Lâm Dật Phi lên lớp coi như cho mình chút khách khí, còn liên quan đến vấn đề tiền thưởng cuối năm nữa.
Tất cả mọi chuyện đều xoáy vào ba chữ “Lâm Dật Phi” mà tiến hành đâu vào đấy, nhưng đương sự lại không hề hay biết.
Đương nhiên Tiếu Nguyệt Dung cũng không biết chuyện này, không thể khẳng định hắn có phải là học sinh tốt hay không, nhưng có một điều có thể chắc chắn: hắn không phải là thầy giáo tốt.
Học sinh như cô tự biết mình khá ngốc, không có năng khiếu gì. Vì vậy theo học bác sĩ Tiền một thời gian, cô chỉ có thể xem mấy chứng nhức đầu, phát sốt đơn giản, còn bệnh nặng thì không tự tin. Việc này khiến cô nghi ngờ trung y liệu có quá khó học, hoặc là không phù hợp với cô.
Nhưng Lâm Dật Phi vừa giải thích, cô đột nhiên thấy trung y hình như không khó học lắm. Hoá ra rất nhiều chứng bệnh đã được các lão tổ tông nghiên cứu, hơn nữa phân loại đạo lý rõ ràng, đạo pháp thiên địa nghe rất huyền ảo. Song Lâm Dật Phi dùng nguyên lý đại tự nhiên giải thích cho cô, sa mạc cây cối gì đó, cô cẩn thận tưởng tượng, đúng là có chuyện như vậy!
Cô vốn định bỏ cuộc, nhưng giờ lại đổi ý. Lẽ nào cô vô dụng như thế, đến tính nhẫn nại học hành, tìm hiểu đạo lý cũng không có? Cô không thừa nhận điểm này, vì vậy cô kiên trì suốt một tuần.
Trong thời gian đó, rốt cuộc cô cũng bước vào lĩnh vực y học trước giờ chưa từng có.
– Dật Phi, sao anh biết Vệ Hồng không ăn cơm?
Tiếu Nguyệt Dung cuối cùng cũng được rảnh rỗi, hỏi vấn đề mà mình đã thắc mắc từ lâu. Lúc đầu Lâm Dật Phi nói ngũ cốc dưỡng nhan gì đó, hình như cũng có lý, nhưng không giống điều kiện tất yếu để suy đoán.
Sau khi xác định bệnh tình của bà ngoại hắn, Tiếu Nguyệt Dung quyết định kê ba viên ô mai hoàn. Lâm Dật Phi cười không nói gì, điều này khiến cô tự tin đôi chút. Cô biết nếu mình có vấn đề gì, hắn nhất định sẽ chỉ ra.
Hốt thuốc đúng bệnh quả nhiên rất linh. Sau khi bà ngoại dùng thuốc, tối đó ăn cả một tô cơm đầy, Tiếu Nguyệt Dung tự tin hơn rất nhiều. Lâm Dật Phi nhân cơ hội giải thích tỉ mỉ về đặc điểm khí hàn ôn khi dùng ô mai hoàn. Thuốc ôn nhiệt có bảy vị như ô mai, cây tế tân, gừng khô; thuốc hàn gồm ba vị là hoàng liên, hoàng bách, nhân sâm. Lấy phương đông sinh phong, phong sinh mộc, mộc sinh chua, cho nên là chủ phương của quyết âm thì đương nhiên phải dùng chua, vị chua trong thuốc chủ yếu là của ô mai.
Qua một lượt giải thích, Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy trong lòng chưa từng sáng suốt như thế. Trước kia nhiều khi cô xem bệnh chỉ mơ hồ, tự cho thuốc mà bản thân lại không hiểu đạo lý gì, chỉ có thể nói là làm theo khuôn mẫu, theo phương bốc thuốc, còn trị được bệnh hay không thì không hề chắc chắn.
Nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi, Hà Gia Âu xuất hiện Tiếu đại phu khám bệnh miễn phí. Việc trị được chứng đau đầu của bà ngoại được truyền đi, nháy mắt không ít người đến xem bệnh, giúp Tiếu Nguyệt Dung có cơ hội thực tập tốt. Cô vẫn kiên trì không thu tiền, để người bệnh tự đi mua thuốc. Kết quả cô được Lâm Dật Phi chỉ điểm, trị một số bệnh tạp khó chữa, danh tiếng nổi cộm vượt qua cả Lâm Dật Phi, trở thành nhân vật gây xôn xao của Hà Gia Âu.
Dân quê chất phác, Tiếu Nguyệt Dung không nhận tiền nên họ gửi tặng đồ. Chỉ trong vài ngày, họ gửi nào là trứng gà cải xanh, củ cải khoai tây,… Nhà bà Lâm chất đồ đầy đến nửa nhà bếp.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn ánh mắt cảm kích của họ, trong lòng cảm thấy mình đã làm được gì đó. Lần đầu tiên cô thấy mình có thể giúp được người khác, tuy trước kia cũng giúp nhưng chỉ trị phần ngọn mà bỏ phần gốc. Dù cô còn khó hiểu nhiều chỗ, nhưng cô biết phương pháp học đã đúng, cô chỉ cần tiếp tục học hỏi và tích lũy kinh nghiệm!
– Tôi nhìn được đấy.
– Da thô sần đến vậy, lẽ nào là do không ăn gạo?
Tiếu Nguyệt Dung lấy làm khó hiểu, lại đổi ý:
– Trong các phương pháp chẩn đoán, tôi có thể hiểu việc “hỏi” chút đỉnh, anh tranh thủ giải thích về việc “xem” cho tôi nghe đi.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi là “nhìn”, không phải “xem”.
– Vậy là sao?
Tiếu Nguyệt Dung không hiểu hai từ này có gì khác biệt.
Lâm Dật Phi liền cười:
– Cô tưởng tôi là thánh à, chỉ nhìn sắc mặt thì biết được người ta ăn gì sao? Nói thật, khi gặp cô ta, tôi chỉ thấy bên miệng có vụn bánh mì nên đoán đại, không ngờ trúng thật.
Tiếu Nguyệt Dung ngẩn ra, rồi cười:
– Thì ra anh dùng bản lĩnh coi bói.
Lâm Dật Phi cười:
– Về xem tướng số, cấp thấp là đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Còn xem tướng số như tôi thì căn cứ một chút vào y học, cộng thêm năng lực phân tích suy đoán thì có thể xem là nhân tài coi bói trung cấp rồi.
– Không biết ngượng.
Tiếu Nguyệt Dung cười rất vui, gặp Lâm Dật Phi cảm thấy tâm tình khá tốt, nhưng lại tò mò hỏi:
– Vậy cao cấp thì sao?
Lâm Dật Phi đanh mặt, lầm bầm:
– Cao cấp à? Thực ra cao cấp huyền ảo thế nào tôi cũng rất khó đoán, nhưng tôi nghĩ ít nhất cần thông hiểu Y – Dịch mới được.
– Kinh Dịch?
Tiếu Nguyệt Dung nghi ngờ:
– Nghe nói rất khó, lẽ nào kinh Dịch và y học cũng tương thông?
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Cô nói đúng. Kinh Dịch đúng là bác đại tinh thâm, không ai dám nói mình có thể tinh thông đạo lý trong đó.
– Vậy còn anh?
Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy Lâm Dật Phi đúng là một kho báu, tùy tiện moi móc một chút là có biết bao nhiêu tài nguyên.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.
– Chỉ hiểu sơ mà lợi hại như thế?
Tiếu Nguyệt Dung không tin:
– Vậy nếu thông thấu rồi thì chẳng phải thành thần tiên ư?
Lâm Dật Phi cười:
– Làm thần tiên có gì tốt?
– Làm thần tiên không tốt?
Tiếu Nguyệt Dung lần đầu nghe thấy luận điệu này:
– Chí ít làm thần tiên có thể sống lâu, hoặc là không ưu tư lo lắng gì cả.
– Sống lâu tốt thật sao?
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Cô tận mắt thấy từng người thân ra đi, còn cô thì vẫn lưu lạc trên thế gian. Tôi nghĩ nhiều người phát hiện ra điểm này thì sẽ thấy rất bi thảm.
Tiếu Nguyệt Dung ngây ra.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói:
– Còn về phần không ưu tư lo lắng là không có đạo lý. Nguyệt Dung, cô nên nhớ đời người là một cán cân. Nghĩ thử đi, nếu cô thích ăn vịt quay, ngày nào tôi cũng cho cô ăn thì sẽ có lúc cô ngán; cô ăn kẹo mỗi ngày, cũng có lúc sẽ thấy không ngọt nữa. Cùng một đạo lý, ngày nào cô cũng vui vẻ, rốt cuộc sẽ có ngày cô phát hiện mình không thấy vui gì hết! Người sống cả đời, đắng ngọt chua cay đều phải nếm qua, việc này không thể trốn tránh. Mấu chốt là thái độ của cô, nếu cô có thể nhìn thoáng thì nhân sinh trăm vị chỉ có đặc sắc, điều này đến cả thần tiên cũng không bằng.
Tiếu Nguyệt Dung yên lặng suy tư lời của hắn, lúc sau mới nghiêm mặt nói:
– Dật Phi, tôi sẽ nhớ kỹ lời anh nói, nhưng muốn thực hiện thì tôi vẫn cần thời gian.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Thực ra gần đây tôi mới hiểu đạo lý này. Nhiều khi cô sẽ hiểu ra rất sớm, mới đầu cũng phải cám ơn cô đã dẫn dắt mới đúng. Chẳng phải cô luôn nói, ngày tháng luôn phải sống qua từng chút một đó sao?
– Sao lại cám ơn tôi?
Tiếu Nguyệt Dung cười.
– Tôi giảng giải chỗ tương thông giữa Chu Dịch và y thuật cho cô nghe.
Lâm Dật Phi nói:
– Tôi đã nói là chỉ hiểu sơ, nhưng nếu cô có thể nghe một hiểu mười, đối với sự phát triển y thuật sau này của cô sẽ rất hữu ích. Cô phải nhớ sư phụ dẫn nhập môn, tôi chỉ dạy cô vài ngày, còn lại thì cô phải tự mình học hỏi.
– Tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe.
– Không dám, không dám, hiện giờ cô đã là Tiếu đại phu tiếng tăm hiển hách.
Lâm Dật Phi bật cười:
– Hiện giờ tôi cho cô một ví dụ đơn giản, khôn quẻ lục hào (hào là những đoạn thẳng liền hoặc đứt trong bát quái) trong Dịch có nói: “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”. Cô hiểu đây là ý gì không?
Tiếu Nguyệt Dung chau mày cả nửa buổi:
– Có phải nói hai con rồng đại chiến nơi hoang dã, đánh đến lưỡng bại câu thương, đổ máu tươi huyền hoàng không? (huyền hoàng ý chỉ trời đất, trời màu đen, đất màu vàng)
Thấy vẻ mặt cứng đơ của Lâm Dật Phi, Tiếu Nguyệt Dung thấp thỏm:
– Tôi hiểu theo mặt chữ, không cần thiết phải đúng.
Lâm Dật Phi không cười, chỉ cảm thán:
– Thực ra không thể nói cô, đến cả tôi xem một hồi, rất nhiều Dịch gia đều hiểu như thế. Thậm chí họ còn nói rồng là động vật máu lạnh, máu không có màu đỏ, rồng đen thì máu đen, rồng vàng thì máu vàng. Cho nên cổ nhân nói “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”, loại giải thích nhìn câu đoán nghĩa gượng ép này thật buồn cười. Nghĩ đến dân tộc Hoa Hạ ta, nhiệt huyết kế thừa lại bị nói là động vật máu lạnh, cổ nhân sao có thể hình dung rồng phương đông như vậy?
– Vậy anh giải thích thế nào?
Tiếu Nguyệt Dung hỏi.
– Thực ra cô chỉ cần dùng đạo lý trong thiên địa là có thể nghĩ thông.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Gốc rễ sinh sản của vạn vật là máu, huyết giả thiên địa hòa hợp đất trời. “Thiên huyền địa hoàng, kỳ huyết huyền hoàng giả” là nói máu này đất trời hòa hợp thì có thể sinh vạn vật.
– Vậy có liên quan gì với y học?
– Cô phải biết, rồng trong giải thích của người Trung Quốc đều gọi mưa gọi gió, duy trì nhân tố trọng yếu chống hạn hán của thiên địa.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Rồng thuộc Đông Phương, rồng quy về mộc. Hai ngày trước tôi từng nói, đất ẩm không cây thì không thể giữ được lâu, điều này chứng tỏ tác dụng mấu chốt của cây trong việc làm dịu vạn vật. Nếu cô trị liệu chứng bệnh quyết âm, có thể biết trong Dịch sớm có quan hệ này, tôi nghĩ ít nhiều gì cũng có tác dụng phụ trợ. Thực ra không chỉ như vậy, cho dù thang Đại thanh long, nếu cô kiếm đáp án trong Dịch…
Hắn chưa dứt lời thì đã dừng lại, Tiếu Nguyệt Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, liền quay đầu lại nhìn. Hai người dàn ông đang đứng ở cửa, một người có vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Tiếu Nguyệt Dung. Một người mặt mày khắc khổ, một cánh tay treo trong miếng vải trắng ố vàng, trông có vẻ tội nghiệp nhìn Tiếu Nguyệt Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.