Chương 345: Xuất sư
Tiểu Mặc
14/01/2017
– Cô là Tiếu đại phu?
Người có vẻ mặt kiêu ngạo không thèm nhìn Lâm Dật Phi, bước đến trước mặt Tiếu Nguyệt Dung.
Lâm Dật Phi chỉ liếc nhìn rồi nói:
– Anh cũng là thầy thuốc trung y?
– Sao cậu biết?
Người đó ngạc nhiên, hình như mới phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Dật Phi.
Tiếu Nguyệt Dung cũng thấy lạ, thấp giọng hỏi:
– Dật Phi, sao anh biết?
Hắn nhỏ tiếng đáp:
– Người anh ta toàn mùi điền thất, năm ngón tay lúc rỗi cứ nhúc nhích, lại không bị tật, không phải là trung y thì là gì? Cô yên tâm, tôi nghĩ là đến phá.
Phá? Tiếu Nguyệt Dung khá xa lạ với khái niệm này, nghĩ ngợi một chút mới hiểu ra, thấy có chút buồn cười.
Người đó thấy họ thì thầm to nhỏ, xem y như vô hình thì không khỏi tức khí. Y không hơi đâu để ý Lâm Dật Phi, trực tiếp dùng chiến lược thây kệ hắn:
– Cô Tiếu, tôi là Dương Hưng Quốc, là thầy thuốc ở đây, lang trung chạy vặt.
Khi y giới thiệu thân phận của mình có vẻ rất khiêm tốn, nhưng ngoài mặt thì không khiêm tốn chút nào. Y chủ động chìa tay ra, giống như rất nể mặt Tiếu Nguyệt Dung, nếu không phải vì cô xinh đẹp thì y cũng không nể mặt. Vốn dĩ mục đích y đến đây giống như Lâm Dật Phi đoán, chính là đập phá!
Lâm Dật Phi nhìn người mấy chục năm, ai là người ai là quỷ, hắn vừa nhìn là thấy ngay. Từ ánh mắt cử chỉ của Dương Hưng Quốc, hắn biết tên này đến quấy rối.
Sự thật cũng giống như hắn đoán, đồng hành là oan gia. Dương Hưng Quốc là lang trung chạy vặt đầu thôn cuối huyện, cũng có tiếng ở phụ cận. Người ở đây hễ đau đầu chóng mặt đều mời y đến khám, còn bệnh viện lớn thì đi không nổi. Y cũng có một chút tuyệt chiêu, lần này đến Hà Gia Âu vốn là để xem bệnh nhân đã trị hơn một tháng, kéo dài đã lâu, y nghĩ nên trị xong cho người ta, bằng không ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của y.
Tuyệt chiêu của y là không chịu trị xong hết chỉ một lần, như thế nói rõ y không đủ tâm. Dân quê thật thà, thấy y chạy nhiều khám nhiều, dù thế nào cũng là thầy thuốc rất có lương tâm. Nhưng họ không biết loại lương tâm này của y có dụng ý khác, chính là có thể tư lợi một khoản.
Giỏi y thuật thì nhân phẩm chưa chắc tốt, cũng như thành công về sự nghiệp nhưng không có nghĩa tình cảm cũng thành công. Tương tự thần y Bạch Bất Trị bất tử của tám trăm năm trước, tên gọi cũng thật thẳng thắn, bệnh nhân không cho y lợi ích thì y sẽ không trị cho.
Nhưng Dương Hưng Quốc bỗng nhiên nghe nói có thầy thuốc giỏi, nhân phẩm lại tốt, thật đúng là làm đảo lộn nhân sinh quan, đạo đức quan hay trị giá quan gì đó của y. Quá đáng hơn, thầy thuốc mới đến này lại là nữ, từ miệng của người khác , rõ ràng y thuật của cô gái này còn cao minh hơn y nhiều!
Nhịn cái gì chứ không nhịn được cái này, cho nên Dương Hưng Quốc không để ý đến bệnh tật mà trực tiếp kéo luôn người bệnh đi. Y nói bệnh này tôi xem không được, trị hơn cả tháng mà vẫn phát tác, thôi thì chúng ta đi tìm thầy thuốc Tiếu nhờ khám xem sao.
Người bệnh thật ra không có ý này, rất nhiều dân quê khám bệnh không dám đắc tội thầy thuốc, vẫn ôm lấy ý tưởng tam tòng tứ đức, cảm thấy theo đến cùng thì tốt hơn. Có đều nếu Dương Hưng Quốc đã nói thế, người bệnh cũng đành nghe theo.
Cho nên khi Dương Hưng Quốc vừa trông thấy Tiếu Nguyệt Dung, y đã cảm thấy vớ vẩn. Loại con gái này làm sao biết y thuật?
Nguyên nhân y cho rằng Tiếu Nguyệt Dung không biết y thuật rất đơn giản, chính là vì cô quá xinh đẹp. Y vào nam ra bắc đã nhiều năm, cô gái đẹp ngần ấy, y gặp qua không quá ba người!
Con gái xinh đẹp thường không thông minh. Thượng đế cũng từng nói, xinh đẹp và trí tuệ không thể cùng tồn tại, đương nhiên thượng đế thường không tuyên bố trực tiếp nên thường mượn miệng người đời nói ra. Bằng không sao có một tác gia từng nói: thường thì ở trên đường, trong quán ăn bạn không tìm được con gái đẹp, hơi đẹp một chút thì đi khách sạn, đẹp hơn nữa thì lên giường của đạo diễn, hoặc là được người ta bao nuôi, vì thế trên đường đương nhiên ít gái đẹp.
Bản lĩnh xinh đẹp vốn là một loại vốn, rất nhiều người hiện đại cũng lợi dụng loại vốn này, vì vậy mấy cô đẹp không cần nỗ lực hay tự lập nhiều. Nhưng ấn tượng thứ hai mà Tiếu Nguyệt Dung đem lại cho y chính là: cô là người con gái rất độc lập.
Tuy cô ngồi đó, nhưng trên mặt đã nở nụ cười thân thiện bình tĩnh, ánh mắt hiểu người đời, hoặc có lẽ vì nét u buồn thản nhiên. Đây là những biểu cảm chỉ có ở những cô gái rất tự tin.
Tiếu Nguyệt Dung đương nhiên không biết vị thầy thuốc Dương trước mắt có thể đổi nghề làm bác sĩ tâm lý. Vì vậy cô chỉ đứng lên, không hề bắt tay, ôn hòa chỉ chiếc ghế bên cạnh:
– Mời anh Dương ngồi, không biết anh tìm tôi có việc gì?
Dương Hưng Quốc không thể tức giận. Trên thực tế, rất ít người có thể tức giận với một cô gái như thế. Cô tựa như nhành u lan trong thâm cốc, yên lặng đứng ngay đó, lại tĩnh mịch như nước chảy. Bạn hét lớn với cô, ném đá vào cô, chắc chắc đó chỉ là những hành vi ấu trĩ chán ngắt.
– Cô Tiếu.
Đối diện với thái độ trấn tĩnh của Tiếu Nguyệt Dung, Dương Hưng Quốc thấy mình như học sinh tiểu học với thầy giáo, có phần co ro. Từ đầu y chỉ nghĩ là do các bà các cô thổi phồng, xem Tiếu Nguyệt Dung như thần thánh. Nhưng không hiểu vì sao y cũng có thái độ kính sợ, y loáng thoáng hiểu ra: Tiếu Nguyệt Dung sở hữu khí chất mà y không có!
– Bảo Điền, kể chuyện của ông đi.
Dương Hưng Quốc cuối cùng ngồi xuống, liếc Lâm Dật Phi một cái. Y vốn tưởng hắn là theo phụ Tiếu Nguyệt Dung, lúc này nên biết điều rót trà bưng nước tới. Ngờ đâu hắn bật cười, đứng lên rồi ra ngoài, mãi sau đó không thấy quay lại.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn hắn rời đi, không lấy làm hoang mang. Cô biết mình không thể luôn ỷ lại người khác, chuyện nào cũng có lúc phải tự mình giải quyết.
– Cô Tiếu, tay của tôi bị rắn cắn.
Người đàn ông tên Bảo Điền kính sợ nhìn hai vị thần y trước mắt. Dân quê tuy không còn mù quáng sùng bái như trước kia, nhưng đối với người có tri thức thì vẫn luôn tôn trọng. Trên mặt ông nếp nhăn vằn vện, da sạm đen, vẻ khiêm tốn từ trong cốt cách thể hiện hẳn ra bên ngoài.
– Hả?
Tiếu Nguyệt Dung nhìn Dương Hưng Quốc:
– Thì ra anh Dương là cao thủ trị trùng đốt rắn cắn.
Dương Hưng Quốc sững sờ, lúc sau mới đáp:
– Cô Tiếu quá khen rồi.
– Phải đó, cậu Dương đúng là thần y. Mới đầu bị rắn cắn, tôi còn chưa kịp nhìn con rắn nó ra sao, sau đó cũng không biết làm gì, chỉ thấy ra mồ hôi, nôn mửa, rồi hít thở khó khăn, không nói năng gì được.
Dương Hưng Quốc nghe thấy có phần bất mãn. Nhưng nhìn ánh mắt có ý sâu xa của Tiếu Nguyệt Dung, y thấy mất tự tin, hối hận vì chuyến viếng thăm này.
– Cậu Dương nói chắc chắn là rắn độc, xem một chút thì thấy có dấu răng, rõ ràng là hai dấu nhỏ ngang bằng khi bị rắn cắn, đó là do rắn hổ mang hoặc rắn cạp nong cắn. Nếu là vết răng nhọn, thì đó là rắn độc như rắn lục mũi hếch, rắn khô mộc, rắn lục xanh. Cậu Dương, tôi nói đúng không?
Cái gọi là bệnh lâu thành y, có vài người bệnh nói ra bệnh trạng thậm chí còn rõ hơn cả bác sĩ.
Dương Hưng Quốc gật đầu:
– Cũng được.
– Rồi sau đó?
Tiếu Nguyệt Dung không vội cho ý kiến.
– Sau đó cậu Dương kê thuốc cho tôi, cụ thể là gì tôi không nhớ. Sau khi uống, nhiều triệu chứng khỏi hẳn, nhưng vết thương trên tay vẫn không ổn, luôn bị thối. Sau đó cậu Dương lại đến mấy lần, cũng khá hơn một chút, nhưng không lâu sau lại tái phát. Thực ra cậu Dương là thần y, vốn dĩ lần này định kê thuốc cho tôi, tôi không muốn đến làm phiền cô Tiếu.
Vị thôn dân Bảo Điền này nhìn có vẻ thành thực, cũng không biết giải thích cho Tiếu Nguyệt Dung hay là nói cho Dương Hưng Quốc nghe.
– Anh Dương, anh thấy thế nào?
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười, ánh mắt dường như có ý gì đó.
Dương Hưng Quốc chỉ còn nước cứng đầu nói:
– Tôi xem người bị rắn cắn cũng không tốt, cứ phát tác mãi như Bảo Điền đây là lần đầu. Nói thật, lần này tôi bó tay, vì vậy mới qua thỉnh giáo cô Tiếu.
Thỉnh giáo là giả, thử xem cân lượng là thật. Đương nhiên y biết trị liệu ra sao, nhưng không vội gì. Trung y tốt đấy, nhưng không có nghĩa tâm địa người học trung y cũng tốt. Giống như tây y thực ra cũng rất tốt, nhưng cũng khiến bạn không chịu nổi.
Trên giang hồ có một loại chiêu trò là bệnh nhân nuôi lang trung. Loại trị rắn độc cắn này với Dương Hưng Quốc mà nói thì dễ như bỡn, với vết thương của Bảo Điền, nói trắng ra rất đơn giản. Sư phụ đã từng bảo y, bị rắn cắn nên kiêng ăn muối hoặc đồ mặn, bằng không vết thương sẽ rữa nát khó bình phục. Y đương nhiên biết, cho nên khi thấy Bảo Điền thích ăn thịt muối, y không hề nhắc nhở gì.
– Ngũ cốc gồm lúa mạch, thử, tắc, cây lúa, đậu.
Tiếu Nguyệt Dung chậm rãi nói:
– Phía đông lúa mạch, phía nam thử, ở giữa là tắc, phía tây cây lúa, phía bắc đậu. Đậu vào phương bắc, cho nên có quan hệ chặt chẽ với thận.
Dương Hưng Quốc và Bảo Điền ngơ ngác nhìn nhau, không rõ Tiếu Nguyệt Dung đột nhiên nói thế là có ý gì.
– Cho nên đậu còn gọi là thận cốc, trên thực tế chúng ta nhìn bề ngoài viên đậu chẳng khác gì quả thận thu nhỏ.
Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Hiện giờ thịnh hành một loại thực phẩm bảo vệ sức khỏe là viên đậu nành gì đó, để điều tiết huyết mỡ, cải thiện trí nhớ, đạo lý là ở đây.
Dương Hưng Quốc không hiểu. Trên thực tế y kê thuốc là từ phương thuốc mật chế của sư phụ, sau đó theo phương bốc thuốc. Còn về tìm hiểu tinh thần thì y thua xa bác sĩ Tiền.
– Nội kinh có viết: bắc phương hắc sắc, nhập thông vu thận, khai khiếu vu nhị âm, tàng tinh vu thận, cố bệnh khê, kỳ vị hàm, kỳ loại thủy, kỳ súc thỉ, kỳ cốc đậu, kỳ ứng tứ thì, thượng vi thần tinh, thị dĩ tri bệnh chi cốt dã. Kỳ âm vũ, kỳ sổ lục, kỳ xú hủ.
Tiếu Nguyệt Dung biết nói vậy Bảo Điền chắc chắn sẽ không hiểu, cô chính là nói cho Dương Hưng Quốc nghe. Cô biết y rất coi thường mình, nhưng khi cô đọc lên mới phát hiện ánh mắt Dương Hưng Quốc nhìn cô hệt như nhìn Hoa Đà. Điều này khiến cô rất buồn cười, cô không còn là Tiếu Nguyệt Dung trước kia nữa, giờ đây cô tràn đầy tự tin.
– Từ đó có thể biết, thối trong thận chính là mục rữa, vì vậy bệnh biến phàm thuộc tính chất thối rữa, cơ bản có liên quan đến thận.
Khi Tiếu Nguyệt Dung nói đến đây, cô thấy sắc mặt của Dương Hưng Quốc đã trở nên dị dạng. Cô thầm cảm thán, học thuật không có tốt xấu, chỉ là do người sử dụng có tâm địa khác:
– Nội kinh cũng nói: ăn nhiều muối thì tổn thương thận, rõ ràng khi vết thương bị rữa ra thì ông tốt nhất nên ít ăn mặn.
Tiếu Nguyệt Dung hiện giờ cũng thích trích dẫn lời từ sách y cổ, lý giải vì thế cũng sâu sắc hơn, đây là do Lâm Dật Phi chỉ cô biết.
Lâm Dật Phi chắc chắn nắm rất rõ tâm lý người bình thường. Hắn nói Tiếu Nguyệt Dung nhìn rất trẻ, trẻ tuổi tức là thiếu kinh nghiệm, không có kinh nghiệm thì không có tiếng nói, rất nhiều người sẽ xem thường cô. Bất luận y học cô cao minh đến đâu, họ vẫn xem thường cô.Tiếu Nguyệt Dung cũng hiểu điểm này, biết có vài người thà tốn nhiều tiền tìm danh y cũng không chịu tìm thầy thuốc phổ thông. Điều này chắc chắn rất buồn cười, nhưng đây là bệnh chung của nhiều người.
Lâm Dật Phi còn cười nói rằng: cô đừng tưởng “chi, hồ, giả, dã” ngoại trừ khoe khoang ra thì không có tác dụng gì khác, chí ít có tác dụng lớn đối với tâm lý bệnh nhân. Vì cô không có danh tiếng, nên cần một chút kinh điển cổ đại để mở rộng vốn nghề. Bác sĩ Tiền không cần vì ông ta có đủ danh khí rồi, chỉ cần mặt mũi của ông ấy để làm rạng dang trung y. Hiện tại cô cần trải qua bước này, nhưng tôi rất hy vọng sau này cô không cần những thứ gọi là kỹ xảo này nữa.
Tiếu Nguyệt Dung biết Lâm Dật Phi nói rất có lý, cũng làm theo lời hắn. Nhưng cách học của cô hiện giờ không còn là là gạo bài như trước kia, mà chính là cảm ngộ sâu sắc. Cô nghĩ cổ nhân có thể nghĩ ra đạo lý này, chỉ số thông minh chắc hẳn vượt qua 200.
Đối với lời trước của Tiếu Nguyệt Dung, Dương Hưng Quốc chẳng hiểu mô tê gì, nhưng những lời sau thì y biết mình mắc sai lầm trầm trọng. Thầy thuốc Tiếu trước mặt y chắc chắn là nhan sắc và trí tuệ song hành, là hợp thể của Athéna và Diana. Y quá xem thường cô gái này, cho nên y thua rồi, thua đến thê thảm!
– Bảo Điền, có phải ông rất thích ăn mặn?
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười hỏi.
– Phải đó phải đó, tôi thích ăn thịt muối lắm.
Bảo Điền vội nói.
– Vậy ông kiêng muối vài ngày, tôi kê cho ông một đơn thước, chủ yếu là giải độc sinh cơ.
Tiếu Nguyệt Dung cúi đầu viết đơn thuốc rồi đưa cho Bảo Điền:
– Sau đó thương lượng với anh Dương một chút, sẽ khỏi nhanh thôi.
– Bao nhiêu tiền?
Bảo Điền cảm kích, lại có chút lo sợ.
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu cười:
– Không cần tiền đâu, thực ra mua thuốc ở chỗ anh Dương cũng được, thuốc của anh ta hẳn rất hiệu quả, có điều ông nhớ mấy ngày nay đừng nên ăn mặn.
Trông theo Dương Hưng Quốc rầu rĩ dẫn Bảo Điền rời khỏi, Tiếu Nguyệt Dung không hề vui sướng vì trận chiến mở màn thắng lợi, mà cô lại thở dài.
Cô nhớ lại lúc nói chuyện với Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, anh đã khám cho nhiều bệnh nhân rồi?
– Tôi cũng bệnh lâu thành y, lúc bắt đầu cũng không nghĩ đến điểm này, sau đã biết một ít. Khi tới Nhạc Gia Quân, tôi lại học quân y, cả ngày có không ít người bệnh để tôi luyện tập.
Cô nhớ rõ lúc hắn nói tới đây, vẻ mặt rất bình tĩnh:
– Về sau vì có người không trị đã chết, điều này làm cho tôi rất khó chịu. Một thời gian ngắn tôi cả ngày nghiên cứu những thứ này, lại đi thỉnh giáo mấy vị thần y. Rồi sau đó tôi kết hợp một chút phương diện võ học, cũng có thể tính là tự học.
Đoạn hắn cười bất đắc dĩ:
– Bởi vì như thế, cho nên bất cứ ai thỉnh giáo y thuật với tôi, hoặc là tôi dạy người khác, tôi cũng sẽ không nương tay. Tôi hy vọng cô có thể giống như bác sĩ Tiền, đem trung y phát dương quang đại, trị bệnh cứu người. Nguyệt Dung, tôi tin cô tâm địa thiện lương, nhất định có thể làm được, tôi tin tưởng cô!
Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến đây, lòng thấy cảm động. Cô đứng lên mở cửa ra ngoài, trong thấy Lâm Dật Phi đang ngồi trên bậc thềm ngóng về đằng xa. Cô bước chậm đến ngồi sóng vai với hắn, lại không biết nên nói gì.
Lâm Dật Phi quay qua, trong mắt ánh lên nét cười cùng vui mừng:
– Nguyệt Dung, chúc mừng cô. Từ góc độ của tôi mà nhìn, cô đã xuất sư rồi.
Người có vẻ mặt kiêu ngạo không thèm nhìn Lâm Dật Phi, bước đến trước mặt Tiếu Nguyệt Dung.
Lâm Dật Phi chỉ liếc nhìn rồi nói:
– Anh cũng là thầy thuốc trung y?
– Sao cậu biết?
Người đó ngạc nhiên, hình như mới phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Dật Phi.
Tiếu Nguyệt Dung cũng thấy lạ, thấp giọng hỏi:
– Dật Phi, sao anh biết?
Hắn nhỏ tiếng đáp:
– Người anh ta toàn mùi điền thất, năm ngón tay lúc rỗi cứ nhúc nhích, lại không bị tật, không phải là trung y thì là gì? Cô yên tâm, tôi nghĩ là đến phá.
Phá? Tiếu Nguyệt Dung khá xa lạ với khái niệm này, nghĩ ngợi một chút mới hiểu ra, thấy có chút buồn cười.
Người đó thấy họ thì thầm to nhỏ, xem y như vô hình thì không khỏi tức khí. Y không hơi đâu để ý Lâm Dật Phi, trực tiếp dùng chiến lược thây kệ hắn:
– Cô Tiếu, tôi là Dương Hưng Quốc, là thầy thuốc ở đây, lang trung chạy vặt.
Khi y giới thiệu thân phận của mình có vẻ rất khiêm tốn, nhưng ngoài mặt thì không khiêm tốn chút nào. Y chủ động chìa tay ra, giống như rất nể mặt Tiếu Nguyệt Dung, nếu không phải vì cô xinh đẹp thì y cũng không nể mặt. Vốn dĩ mục đích y đến đây giống như Lâm Dật Phi đoán, chính là đập phá!
Lâm Dật Phi nhìn người mấy chục năm, ai là người ai là quỷ, hắn vừa nhìn là thấy ngay. Từ ánh mắt cử chỉ của Dương Hưng Quốc, hắn biết tên này đến quấy rối.
Sự thật cũng giống như hắn đoán, đồng hành là oan gia. Dương Hưng Quốc là lang trung chạy vặt đầu thôn cuối huyện, cũng có tiếng ở phụ cận. Người ở đây hễ đau đầu chóng mặt đều mời y đến khám, còn bệnh viện lớn thì đi không nổi. Y cũng có một chút tuyệt chiêu, lần này đến Hà Gia Âu vốn là để xem bệnh nhân đã trị hơn một tháng, kéo dài đã lâu, y nghĩ nên trị xong cho người ta, bằng không ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của y.
Tuyệt chiêu của y là không chịu trị xong hết chỉ một lần, như thế nói rõ y không đủ tâm. Dân quê thật thà, thấy y chạy nhiều khám nhiều, dù thế nào cũng là thầy thuốc rất có lương tâm. Nhưng họ không biết loại lương tâm này của y có dụng ý khác, chính là có thể tư lợi một khoản.
Giỏi y thuật thì nhân phẩm chưa chắc tốt, cũng như thành công về sự nghiệp nhưng không có nghĩa tình cảm cũng thành công. Tương tự thần y Bạch Bất Trị bất tử của tám trăm năm trước, tên gọi cũng thật thẳng thắn, bệnh nhân không cho y lợi ích thì y sẽ không trị cho.
Nhưng Dương Hưng Quốc bỗng nhiên nghe nói có thầy thuốc giỏi, nhân phẩm lại tốt, thật đúng là làm đảo lộn nhân sinh quan, đạo đức quan hay trị giá quan gì đó của y. Quá đáng hơn, thầy thuốc mới đến này lại là nữ, từ miệng của người khác , rõ ràng y thuật của cô gái này còn cao minh hơn y nhiều!
Nhịn cái gì chứ không nhịn được cái này, cho nên Dương Hưng Quốc không để ý đến bệnh tật mà trực tiếp kéo luôn người bệnh đi. Y nói bệnh này tôi xem không được, trị hơn cả tháng mà vẫn phát tác, thôi thì chúng ta đi tìm thầy thuốc Tiếu nhờ khám xem sao.
Người bệnh thật ra không có ý này, rất nhiều dân quê khám bệnh không dám đắc tội thầy thuốc, vẫn ôm lấy ý tưởng tam tòng tứ đức, cảm thấy theo đến cùng thì tốt hơn. Có đều nếu Dương Hưng Quốc đã nói thế, người bệnh cũng đành nghe theo.
Cho nên khi Dương Hưng Quốc vừa trông thấy Tiếu Nguyệt Dung, y đã cảm thấy vớ vẩn. Loại con gái này làm sao biết y thuật?
Nguyên nhân y cho rằng Tiếu Nguyệt Dung không biết y thuật rất đơn giản, chính là vì cô quá xinh đẹp. Y vào nam ra bắc đã nhiều năm, cô gái đẹp ngần ấy, y gặp qua không quá ba người!
Con gái xinh đẹp thường không thông minh. Thượng đế cũng từng nói, xinh đẹp và trí tuệ không thể cùng tồn tại, đương nhiên thượng đế thường không tuyên bố trực tiếp nên thường mượn miệng người đời nói ra. Bằng không sao có một tác gia từng nói: thường thì ở trên đường, trong quán ăn bạn không tìm được con gái đẹp, hơi đẹp một chút thì đi khách sạn, đẹp hơn nữa thì lên giường của đạo diễn, hoặc là được người ta bao nuôi, vì thế trên đường đương nhiên ít gái đẹp.
Bản lĩnh xinh đẹp vốn là một loại vốn, rất nhiều người hiện đại cũng lợi dụng loại vốn này, vì vậy mấy cô đẹp không cần nỗ lực hay tự lập nhiều. Nhưng ấn tượng thứ hai mà Tiếu Nguyệt Dung đem lại cho y chính là: cô là người con gái rất độc lập.
Tuy cô ngồi đó, nhưng trên mặt đã nở nụ cười thân thiện bình tĩnh, ánh mắt hiểu người đời, hoặc có lẽ vì nét u buồn thản nhiên. Đây là những biểu cảm chỉ có ở những cô gái rất tự tin.
Tiếu Nguyệt Dung đương nhiên không biết vị thầy thuốc Dương trước mắt có thể đổi nghề làm bác sĩ tâm lý. Vì vậy cô chỉ đứng lên, không hề bắt tay, ôn hòa chỉ chiếc ghế bên cạnh:
– Mời anh Dương ngồi, không biết anh tìm tôi có việc gì?
Dương Hưng Quốc không thể tức giận. Trên thực tế, rất ít người có thể tức giận với một cô gái như thế. Cô tựa như nhành u lan trong thâm cốc, yên lặng đứng ngay đó, lại tĩnh mịch như nước chảy. Bạn hét lớn với cô, ném đá vào cô, chắc chắc đó chỉ là những hành vi ấu trĩ chán ngắt.
– Cô Tiếu.
Đối diện với thái độ trấn tĩnh của Tiếu Nguyệt Dung, Dương Hưng Quốc thấy mình như học sinh tiểu học với thầy giáo, có phần co ro. Từ đầu y chỉ nghĩ là do các bà các cô thổi phồng, xem Tiếu Nguyệt Dung như thần thánh. Nhưng không hiểu vì sao y cũng có thái độ kính sợ, y loáng thoáng hiểu ra: Tiếu Nguyệt Dung sở hữu khí chất mà y không có!
– Bảo Điền, kể chuyện của ông đi.
Dương Hưng Quốc cuối cùng ngồi xuống, liếc Lâm Dật Phi một cái. Y vốn tưởng hắn là theo phụ Tiếu Nguyệt Dung, lúc này nên biết điều rót trà bưng nước tới. Ngờ đâu hắn bật cười, đứng lên rồi ra ngoài, mãi sau đó không thấy quay lại.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn hắn rời đi, không lấy làm hoang mang. Cô biết mình không thể luôn ỷ lại người khác, chuyện nào cũng có lúc phải tự mình giải quyết.
– Cô Tiếu, tay của tôi bị rắn cắn.
Người đàn ông tên Bảo Điền kính sợ nhìn hai vị thần y trước mắt. Dân quê tuy không còn mù quáng sùng bái như trước kia, nhưng đối với người có tri thức thì vẫn luôn tôn trọng. Trên mặt ông nếp nhăn vằn vện, da sạm đen, vẻ khiêm tốn từ trong cốt cách thể hiện hẳn ra bên ngoài.
– Hả?
Tiếu Nguyệt Dung nhìn Dương Hưng Quốc:
– Thì ra anh Dương là cao thủ trị trùng đốt rắn cắn.
Dương Hưng Quốc sững sờ, lúc sau mới đáp:
– Cô Tiếu quá khen rồi.
– Phải đó, cậu Dương đúng là thần y. Mới đầu bị rắn cắn, tôi còn chưa kịp nhìn con rắn nó ra sao, sau đó cũng không biết làm gì, chỉ thấy ra mồ hôi, nôn mửa, rồi hít thở khó khăn, không nói năng gì được.
Dương Hưng Quốc nghe thấy có phần bất mãn. Nhưng nhìn ánh mắt có ý sâu xa của Tiếu Nguyệt Dung, y thấy mất tự tin, hối hận vì chuyến viếng thăm này.
– Cậu Dương nói chắc chắn là rắn độc, xem một chút thì thấy có dấu răng, rõ ràng là hai dấu nhỏ ngang bằng khi bị rắn cắn, đó là do rắn hổ mang hoặc rắn cạp nong cắn. Nếu là vết răng nhọn, thì đó là rắn độc như rắn lục mũi hếch, rắn khô mộc, rắn lục xanh. Cậu Dương, tôi nói đúng không?
Cái gọi là bệnh lâu thành y, có vài người bệnh nói ra bệnh trạng thậm chí còn rõ hơn cả bác sĩ.
Dương Hưng Quốc gật đầu:
– Cũng được.
– Rồi sau đó?
Tiếu Nguyệt Dung không vội cho ý kiến.
– Sau đó cậu Dương kê thuốc cho tôi, cụ thể là gì tôi không nhớ. Sau khi uống, nhiều triệu chứng khỏi hẳn, nhưng vết thương trên tay vẫn không ổn, luôn bị thối. Sau đó cậu Dương lại đến mấy lần, cũng khá hơn một chút, nhưng không lâu sau lại tái phát. Thực ra cậu Dương là thần y, vốn dĩ lần này định kê thuốc cho tôi, tôi không muốn đến làm phiền cô Tiếu.
Vị thôn dân Bảo Điền này nhìn có vẻ thành thực, cũng không biết giải thích cho Tiếu Nguyệt Dung hay là nói cho Dương Hưng Quốc nghe.
– Anh Dương, anh thấy thế nào?
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười, ánh mắt dường như có ý gì đó.
Dương Hưng Quốc chỉ còn nước cứng đầu nói:
– Tôi xem người bị rắn cắn cũng không tốt, cứ phát tác mãi như Bảo Điền đây là lần đầu. Nói thật, lần này tôi bó tay, vì vậy mới qua thỉnh giáo cô Tiếu.
Thỉnh giáo là giả, thử xem cân lượng là thật. Đương nhiên y biết trị liệu ra sao, nhưng không vội gì. Trung y tốt đấy, nhưng không có nghĩa tâm địa người học trung y cũng tốt. Giống như tây y thực ra cũng rất tốt, nhưng cũng khiến bạn không chịu nổi.
Trên giang hồ có một loại chiêu trò là bệnh nhân nuôi lang trung. Loại trị rắn độc cắn này với Dương Hưng Quốc mà nói thì dễ như bỡn, với vết thương của Bảo Điền, nói trắng ra rất đơn giản. Sư phụ đã từng bảo y, bị rắn cắn nên kiêng ăn muối hoặc đồ mặn, bằng không vết thương sẽ rữa nát khó bình phục. Y đương nhiên biết, cho nên khi thấy Bảo Điền thích ăn thịt muối, y không hề nhắc nhở gì.
– Ngũ cốc gồm lúa mạch, thử, tắc, cây lúa, đậu.
Tiếu Nguyệt Dung chậm rãi nói:
– Phía đông lúa mạch, phía nam thử, ở giữa là tắc, phía tây cây lúa, phía bắc đậu. Đậu vào phương bắc, cho nên có quan hệ chặt chẽ với thận.
Dương Hưng Quốc và Bảo Điền ngơ ngác nhìn nhau, không rõ Tiếu Nguyệt Dung đột nhiên nói thế là có ý gì.
– Cho nên đậu còn gọi là thận cốc, trên thực tế chúng ta nhìn bề ngoài viên đậu chẳng khác gì quả thận thu nhỏ.
Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Hiện giờ thịnh hành một loại thực phẩm bảo vệ sức khỏe là viên đậu nành gì đó, để điều tiết huyết mỡ, cải thiện trí nhớ, đạo lý là ở đây.
Dương Hưng Quốc không hiểu. Trên thực tế y kê thuốc là từ phương thuốc mật chế của sư phụ, sau đó theo phương bốc thuốc. Còn về tìm hiểu tinh thần thì y thua xa bác sĩ Tiền.
– Nội kinh có viết: bắc phương hắc sắc, nhập thông vu thận, khai khiếu vu nhị âm, tàng tinh vu thận, cố bệnh khê, kỳ vị hàm, kỳ loại thủy, kỳ súc thỉ, kỳ cốc đậu, kỳ ứng tứ thì, thượng vi thần tinh, thị dĩ tri bệnh chi cốt dã. Kỳ âm vũ, kỳ sổ lục, kỳ xú hủ.
Tiếu Nguyệt Dung biết nói vậy Bảo Điền chắc chắn sẽ không hiểu, cô chính là nói cho Dương Hưng Quốc nghe. Cô biết y rất coi thường mình, nhưng khi cô đọc lên mới phát hiện ánh mắt Dương Hưng Quốc nhìn cô hệt như nhìn Hoa Đà. Điều này khiến cô rất buồn cười, cô không còn là Tiếu Nguyệt Dung trước kia nữa, giờ đây cô tràn đầy tự tin.
– Từ đó có thể biết, thối trong thận chính là mục rữa, vì vậy bệnh biến phàm thuộc tính chất thối rữa, cơ bản có liên quan đến thận.
Khi Tiếu Nguyệt Dung nói đến đây, cô thấy sắc mặt của Dương Hưng Quốc đã trở nên dị dạng. Cô thầm cảm thán, học thuật không có tốt xấu, chỉ là do người sử dụng có tâm địa khác:
– Nội kinh cũng nói: ăn nhiều muối thì tổn thương thận, rõ ràng khi vết thương bị rữa ra thì ông tốt nhất nên ít ăn mặn.
Tiếu Nguyệt Dung hiện giờ cũng thích trích dẫn lời từ sách y cổ, lý giải vì thế cũng sâu sắc hơn, đây là do Lâm Dật Phi chỉ cô biết.
Lâm Dật Phi chắc chắn nắm rất rõ tâm lý người bình thường. Hắn nói Tiếu Nguyệt Dung nhìn rất trẻ, trẻ tuổi tức là thiếu kinh nghiệm, không có kinh nghiệm thì không có tiếng nói, rất nhiều người sẽ xem thường cô. Bất luận y học cô cao minh đến đâu, họ vẫn xem thường cô.Tiếu Nguyệt Dung cũng hiểu điểm này, biết có vài người thà tốn nhiều tiền tìm danh y cũng không chịu tìm thầy thuốc phổ thông. Điều này chắc chắn rất buồn cười, nhưng đây là bệnh chung của nhiều người.
Lâm Dật Phi còn cười nói rằng: cô đừng tưởng “chi, hồ, giả, dã” ngoại trừ khoe khoang ra thì không có tác dụng gì khác, chí ít có tác dụng lớn đối với tâm lý bệnh nhân. Vì cô không có danh tiếng, nên cần một chút kinh điển cổ đại để mở rộng vốn nghề. Bác sĩ Tiền không cần vì ông ta có đủ danh khí rồi, chỉ cần mặt mũi của ông ấy để làm rạng dang trung y. Hiện tại cô cần trải qua bước này, nhưng tôi rất hy vọng sau này cô không cần những thứ gọi là kỹ xảo này nữa.
Tiếu Nguyệt Dung biết Lâm Dật Phi nói rất có lý, cũng làm theo lời hắn. Nhưng cách học của cô hiện giờ không còn là là gạo bài như trước kia, mà chính là cảm ngộ sâu sắc. Cô nghĩ cổ nhân có thể nghĩ ra đạo lý này, chỉ số thông minh chắc hẳn vượt qua 200.
Đối với lời trước của Tiếu Nguyệt Dung, Dương Hưng Quốc chẳng hiểu mô tê gì, nhưng những lời sau thì y biết mình mắc sai lầm trầm trọng. Thầy thuốc Tiếu trước mặt y chắc chắn là nhan sắc và trí tuệ song hành, là hợp thể của Athéna và Diana. Y quá xem thường cô gái này, cho nên y thua rồi, thua đến thê thảm!
– Bảo Điền, có phải ông rất thích ăn mặn?
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười hỏi.
– Phải đó phải đó, tôi thích ăn thịt muối lắm.
Bảo Điền vội nói.
– Vậy ông kiêng muối vài ngày, tôi kê cho ông một đơn thước, chủ yếu là giải độc sinh cơ.
Tiếu Nguyệt Dung cúi đầu viết đơn thuốc rồi đưa cho Bảo Điền:
– Sau đó thương lượng với anh Dương một chút, sẽ khỏi nhanh thôi.
– Bao nhiêu tiền?
Bảo Điền cảm kích, lại có chút lo sợ.
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu cười:
– Không cần tiền đâu, thực ra mua thuốc ở chỗ anh Dương cũng được, thuốc của anh ta hẳn rất hiệu quả, có điều ông nhớ mấy ngày nay đừng nên ăn mặn.
Trông theo Dương Hưng Quốc rầu rĩ dẫn Bảo Điền rời khỏi, Tiếu Nguyệt Dung không hề vui sướng vì trận chiến mở màn thắng lợi, mà cô lại thở dài.
Cô nhớ lại lúc nói chuyện với Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, anh đã khám cho nhiều bệnh nhân rồi?
– Tôi cũng bệnh lâu thành y, lúc bắt đầu cũng không nghĩ đến điểm này, sau đã biết một ít. Khi tới Nhạc Gia Quân, tôi lại học quân y, cả ngày có không ít người bệnh để tôi luyện tập.
Cô nhớ rõ lúc hắn nói tới đây, vẻ mặt rất bình tĩnh:
– Về sau vì có người không trị đã chết, điều này làm cho tôi rất khó chịu. Một thời gian ngắn tôi cả ngày nghiên cứu những thứ này, lại đi thỉnh giáo mấy vị thần y. Rồi sau đó tôi kết hợp một chút phương diện võ học, cũng có thể tính là tự học.
Đoạn hắn cười bất đắc dĩ:
– Bởi vì như thế, cho nên bất cứ ai thỉnh giáo y thuật với tôi, hoặc là tôi dạy người khác, tôi cũng sẽ không nương tay. Tôi hy vọng cô có thể giống như bác sĩ Tiền, đem trung y phát dương quang đại, trị bệnh cứu người. Nguyệt Dung, tôi tin cô tâm địa thiện lương, nhất định có thể làm được, tôi tin tưởng cô!
Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến đây, lòng thấy cảm động. Cô đứng lên mở cửa ra ngoài, trong thấy Lâm Dật Phi đang ngồi trên bậc thềm ngóng về đằng xa. Cô bước chậm đến ngồi sóng vai với hắn, lại không biết nên nói gì.
Lâm Dật Phi quay qua, trong mắt ánh lên nét cười cùng vui mừng:
– Nguyệt Dung, chúc mừng cô. Từ góc độ của tôi mà nhìn, cô đã xuất sư rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.