Chương 340: Bộ hạ đến thăm hỏi.
Đại Tư Không
20/03/2013
Sau khoảng thời gian dò hỏi, lúc này Liễu Ngân Hà cũng thanh tỉnh trở lại, cẩn thận xem xét lại yêu cầu của Vương Học Bình, vì trước đó Vương Học Bình còn muốn đưa Từ Dương về thủ đô. Lúc này lão cũng xem như tin tưởng Vương Học Bình trước đó thật sự không biết rõ vấn đề.
Người khác không biết rõ nhưng Liễu Ngân Hà thì biết, Từ Dương không chỉ là bạn học thời phổ thông của Vương Học Bình, hơn nữa còn là một phó cục trưởng cục công an huyện do một tay Vương Học Bình đưa lên. Dựa theo lý luận, rõ ràng Từ Dương là dòng chính trong dòng chính của Vương Học Bình.
Đối với quan hệ liên minh với Vương Học Bình, trước nay trong lòng Liễu Ngân Hà luôn có tự tin, với tính cách và năng lực của Vương Học Bình, không cần phải che giấu sự kiện sắp được thăng chức.
Vương Học Bình là người khôn khéo, sẽ biết giấy không gói được lửa, vì thế không làm ra chuyện ngu ngốc kia.
- Hì hì, cục trưởng Vương, lần này anh đến tỉnh thành, có nên mang tiểu tử nhà tôi lên theo không?
Liễu Ngân Hà đưa ra đề nghị rất rõ ràng với Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Một cây làm chẳng lên non, anh cũng biết rồi đấy, tôi không có căn cơ gì ở Tiền Châu, dù anh không nói thì tôi cũng sẽ đưa Liễu Sướng theo.
- Có sự quan tâm của cậu, tôi cũng an tâm.
Vương Học Bình nể mặt như vậy làm cho Liễu Ngân Hà cảm thấy rất vui, có chỗ dựa là ngọn núi lớn như Tiểu Vương, con trai Liễu Sướng của lão muốn không cầu tiến cũng khó khăn.
Vương Học Bình thầm hiểu, với thân phận của mình, điều động một hai cán bộ cấp khoa đến thành phố Tiền Châu chẳng qua chỉ là một bữa sáng mà thôi, hoàn toàn không quan tâm đến những tin đồn nhảm.
Liễu Ngân Hà năm nay đã hơn năm mươi, đã là lãnh đạo cục công an huyện được hai năm, con đường làm quan cũng không còn quá nhiều dư âm. Điều lão lo lắng nhất lúc này chính là chuyện của con trai Liễu Sướng, tiểu tử này tinh thông nghiệp vụ nhưng lại rất ngốc trên vấn đề chính trị, nếu không có người tuyến trên bao phủ, sợ rằng tương lai rất khó tươi sáng.
Vương Học Bình thầm hiểu, lần này đến thành phố Tiền Châu thì cơ hội về Nam Vân là không nhiều. Hắn muốn mượn cơ hội lần này để nói rõ tình cũ với Liễu Ngân Hà, nhưng điện thoại chúc mừng liên tục kéo đến, làm hắn khó thể nào an tĩnh.
Liễu Ngân Hà thấy biểu hiện buồn rầu của Vương Học Bình thì cười ha hả, lão nói đùa:
- Cậu Vương, đây là di chứng của đề bạt, một lão già như tôi lại khó thể được hưởng đãi ngộ như vậy.
Vương Học Bình cười khổ nói:
- Anh Liễu, anh cũng thấy rồi đấy, trong tỉnh còn chưa công bố tin tức mà tin đồn đã bay đầy trời, đúng là không có gì được gọi là bí mật.
- Hì hì, sau này cậu là lãnh đạo tỉnh, cục công an huyện còn có nhiều vấn đề cần cậu quan tâm.
Liễu Ngân Hà nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, trong lòng lão chợt sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc, lão hứng thú rã rời đứng lên nói:
- Chúng ta đã bàn tốt, tối nay đến nhà tôi uống vài ly, xem như chúc mừng.
Vương Học Bình có việc, cũng không chú ý đến vẻ mặt của Liễu Ngân Hà, hắn đồng ý:
- Được, tối nay nhất định sẽ đến.
Vương Học Bình bắt tay chia tay Liễu Ngân Hà, hắn ngồi trong xe, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bảo trì đầu óc thanh tỉnh để đối phó với cục diện lúc này.
Dựa theo phán đoán về thế cục trước mắt, Vương Học Bình cho rằng dưới sự hòa giải của Nghiêm Minh Cao, Kim Hữu Công cho hắn một vị trí phó thư ký trưởng văn phòng thành phố kiêm nhiệm chủ nhiệm khu thường trú, đây là ưu đãi rất tốt.
Rốt cuộc có thứ gì xảy ra? Vì sao lại xuất hiện biến hóa lớn như vậy? Điều này luôn là trăm mối nghi vấn đan xen trong đầu Vương Học Bình.
Dựa theo quy củ thông thường, cấp tỉnh trông nom cán bộ cấp phòng, trước khi tỉnh ủy có tin bổ nhiệm Vương Học Bình, phòng tổ chức tỉnh ủy phải xuống khảo sát đã chứ?
Sự việc hôm nay quá quỷ dị, Vương Học Bình tuy không thấy rõ tin tức chê giấu bên trong, nhưng hắn lại khá rõ ràng, chắc chắn là Hà Thượng Thanh đã ra tay.
Vương Học Bình vốn tưởng rằng thông báo điều động sẽ không đến nhanh như vậy, nhưng không nghờ đến chiều đã nhận được điện thoại của phòng tổ chức tỉnh ủy, để hắn đến phòng tổ chức tỉnh ủy trước mười giờ sáng ngày mai.
Vì thế tất cả kế hoạch mà Vương Học Bình sắp xếp trước đó chợt rối loạn, cũng may Mạnh Thu Lan là bí thư huyện ủy, có một số việc hoàn toàn có thể giải thích.
Sau khi ăn bữa cơm chiều ở nhà, Vương Học Bình đánh vài ván cờ với bố, sau đó tìm cớ đi gặp Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình vừa mở cửa thì gặp ngay một tên mập, người này đang định đưa tay nhấn chuông.
- Anh tìm ai?
Vương Học Bình không biết tên mập này là ai, hắn dùng giọng nghi ngờ hỏi.
- Chào cục trưởng Vương, tôi là phó chủ nhiệm văn phòng cục công an thành phố Tiền Châu, là Ngô Dật Kiệt, vì sợ làm chậm trễ công tác của anh vào ngày mai, tôi cố ý đưa xe đến cho anh.
Tên mập khom người, cố gắng cười thật tươi giới thiệu thân phận và mục đích đến đây với Vương Học Bình. Lúc này hắn chà hai tay lên áo, sau đó mới đưa về phía Vương Học Bình.
- Anh biết tôi sao?
Vương Học Bình có chút kỳ quái, hắn rất ít khi đến tỉnh thành Tiền Châu, tên họ Ngô này sao lại biết thân phận của mình.
Ngô Dật Kiệt nở nụ cười thật thà phúc hậu, hắn giải thích:
- Cục trưởng Vương, anh đã quên rồi sao? Năm trước anh được bầu làm cán bộ đảng viên cơ sở có thành tích vĩ đại, còn báo lên tỉnh. Sau khi tôi biết được sự tích về anh thì cực kỳ cảm động, luôn ghi khắc hình bóng và lời nói của anh vào lòng.
Vương Học Bình biết Ngô Dật Kiệt vì vuốt mông ngựa mà ba hoa chích chòe, nhưng hắn cũng không nói gì.
Vương Học Bình thầm thở dài, hắn còn chưa đến nhận chức thì Ngô Dật Kiệt đã chạy xuống tận nhà, đúng là đầu óc không phải linh hoạt bình thường.
Vương Học Bình khẽ bắt tay với Ngô Dật Kiệt, sau đó hắn rút tay lại và cười nói:
- Vất vả cho anh, chủ nhiệm Ngô.
- Cục trưởng Vương, không dám nhận, sau này anh gọi tôi một tiếng Tiểu Ngô là được, cũng thuận miệng hơn.
Ngô Dật Kiệt vừa gật đầu vừa cúi người tỏ thái độ rất kính cẩn, bộ dạng rất tôn trọng lãnh đạo.
Nếu so sánh với thành phố Vân Châu thì tỉnh thành Tiền Châu là vùng nước sâu hơn rất nhiều, Vương Học Bình cũng không thể để cho người ta mượn cớ. Lúc này Ngô Dật Kiệt đến thăm, hắn cũng không cho đối phương đứng ngoài, vì vậy mới trầm ngâm nói:
- Tiểu Ngô, cậu đến cũng không trùng hợp, tôi còn phải đi gặp vài vị lãnh đạo, cậu xem... ....
Ngô Dật Kiệt thấy Vương Học Bình gọi mình là Tiểu Ngô, không khỏi vui mừng quá đỗi, hắn vội vàng nói:
- Xe ở dưới lầu, tôi đưa anh xuống.
Vương Học Bình thầm nghĩ, tiểu tử này xem như biết điều. Hắn cười gật đầu với Ngô Dật Kiệt, sau đó nhấc chân muốn đi xuống.
Ngô Dật Kiệt giống như nhớ ra điều gì đó, hắn vỗ trán và dậm chân oán trách:
- Cục trưởng Vương, thật sự xin lỗi, tôi thấy anh như vậy thì lại quên mất vấn đề chính, đúng là đáng đánh đòn, đáng đánh đòn.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn theo Ngô Dật Kiệt, lúc này phát hiện, dưới chân đối phương là một chiếc rương lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.