Lãnh Đạo

Chương 339: Thăng chức ngoài dự đoán.

Đại Tư Không

20/03/2013



Người ngồi nơi đây đều không phải tục nhân, lại càng không phải những kẻ chưa từng trải, Cao Đức Quang tất nhiên nghe tiếng đàn biết tâm tư, cũng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Hà Thượng Thanh.

- Ha ha, có cần câu, nhưng... ....

Cao Đức Quang quét mắt nhìn đám người Kim Hữu Công, tỏ ý không nên đi quá nhiều.

Hà Thượng Thanh kiến thức phong phú, vì vậy hắn cười nói:

- Làm phiền chủ nhiệm Cao.

Cao Đức Quang vào nhà lấy cần câu cùng Hà Thượng Thanh đi ra khỏi nhà, trực tiếp đến bên hồ nước.

Kim Hữu Công muốn đi cùng nhưng thấy Hà Thượng Thanh nháy mắt với mình, vì vậy mà hiểu ngay, lãnh đạo muốn tự mình gặp mặt lão tướng quân, Kim Hữu Công chỉ còn có thể ngồi trên mặt ghế.

Có một cảnh vệ viên cao lớn của lão tướng quân ở lại phụ trách đãi khách, nhưng người này ngoài việc bưng trà dâng nước, căn bản không nói được vài lời. Dù Kim Hữu Công có nhiều vấn đề thì cũng chỉ trả lời dăm ba chữ, tất nhiên anh Kim sẽ không thấy thú vị, vì đối phương giống như không quan tâm đến mình.

Vương Học Bình là hạ cấp, tất nhiên có nhiệm vụ giải vây cho lãnh đạo, hắn cười nói với Kim Hữu Công:

- Chủ tịch, táo Sơn Đông hương vị rất tốt.

Vương Học Bình vừa mở miệng thì xem như giải trừ xấu hổ cho Kim Hữu Công, vì thế Kim Hữu Công cũng cầm lấy một miếng táo mà dùng giọng không mặn không nhạt tán dương:

- Đúng là không tệ.

Vương Học Bình đưa thang, Kim Hữu Công cũng không muốn ngồi không, lão bắt đầu khoe khoang kiến thức uyên bác của mình. Vương Học Bình kiên trì lắng nghe lời nói của Kim Hữu Công, thỉnh thoảng còn chêm vào vài lời nịnh hót không quá rõ ràng.

Hai giờ sau Hà Thượng Thanh và Cao Đức Quang mới quay về, khi định ngồi xuống bàn uống trà thì Hà Thượng Thanh đề xuất cáo từ, Cao Đức Quang chỉ đứng lên tai chỗ bắt tay với Hà Thượng Thanh, cũng không tiễn ra cửa.

Kim Hữu Công cảm thấy có chút kỳ quái, lão lén đưa mắt nhìn mặt Hà Thượng Thanh, phát hiện tuy lãnh đạo nhà mình tỏ ra bình thường như không, nhưng giữa hai chân mày lại ẩn giấu chút vui sướng mà người khác khó thể phát giác.

Có lẽ tâm sự đã xong, Hà Thượng Thanh cũng không tiếp tục có hứng thú đi thăm khu phố cổ, vì vậy nói chuyện phiếm vài câu rồi lấy cớ trong tỉnh còn hội nghị quan trọng, vì vậy gọi Kim Hữu Công đi về phía xe, chuẩn bị về tỉnh ủy.

Mạnh Thu Lan không biết có sự kiện gì phát sinh, lúc này trước mặt mọi người nàng cũng không thể hỏi Vương Học Bình, vì thế chỉ có thể đặt nghi vấn trong lòng, cùng sóng vai đưa tiễn lãnh đạo với Vương Học Bình. Sau khi tiễn chân Hà Thượng Thanh và Kim Hữu Công, Mạnh Thu Lan thấy bên cạnh không còn người ngoài, nàng khẽ hỏi Vương Học Bình:

- Các anh đi đâu mà lâu như vậy?

Vương Học Bình nhìn về phía những chiếc xe biến mất, một lúc lâu hội nghị mới cười nói:

- Hà Thượng Thanh thuận lợi gặp mặt lão tướng quân, anh và chủ tịch Kim không được theo sau, không biết tình huống cụ thể.

Hà Thượng Thanh che giấu tâm tình rất tốt, Vương Học Bình không phải là thần tiên, tất nhiên không thể đoán được.

- Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hy vọng không phải là chuyện xấu với anh.

Từ khi đến với Vương Học Bình, tâm tư của Mạnh Thu Lan thật sự luôn đặt lên người của tình nhân.

Khi quay lại huyện ủy, Tiếu Nam mang theo một xấp tài liệu dày ngồi xuống đối diện với Vương Học Bình.

- Cậu Học Bình, tất cả vấn đề ở bệnh viện huyện và phòng y tế đã được điều tra rõ ràng.

Tâm tình của Tiếu Nam rất trầm trọng, vẻ mặt không quá tốt.

- À, tình huống thế nào?

Vương Học Bình hỏi.



Đã một tháng trôi qua, Tiếu Nam dùng giọng đứt quãng báo cáo những tình huống quan trọng, Vương Học Bình xem như đại khái biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc.

- Ôi, nói thế nào đây nhỉ, đúng là cả động bị bắt, các thành viên ban ngành của bệnh viện huyện và phòng vệ sinh, mười mấy người đều bị diệt, không ai thoát, không ai tham ô dưới hai trăm ngàn, đúng là giật mình.

Tiếu Nam hít vào một hơi thật sâu, hắn mở tài liệu trong tay ra, kỹ càng báo cáo tình huống tương quan.

- Thậm chí có vài trưởng khoa trong bệnh viện cực kỳ to gan lớn mật, nhận tiền lương nhưng giao du với dân giang hồ, công nhiên mở phòng khám tư, có hơn mười người bị chết trong tay đám người này, đúng là, con bà nó... ....

Tiếu Nam lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

Vương Học Bình cười lạnh lùng, hắn dùng giọng không chút do dự nói:

- Đám cẩu vật kia không thể cho bất kỳ tên nào chạy thoát, ném hết tất cả cho viện kiểm sát là được.

Vẻ mặt Tiếu Nam chợt biến đổi, hắn có chút bận lòng khuyên bảo Vương Học Bình:

- Cậu Học Bình, nhiều người quá, nếu truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng xấu, chúng ta có nên nới tay chút không?

Vương Học Bình hiểu Tiếu Nam thật tình với mình, hắn cười nói:

- Xét xử những người này là rất phù hợp, căn bản không có bất kỳ ai do chúng ta bổ nhiệm.

Tiếu Nam vẫn có chút lo lắng:

- Gần đây trên thành phố có truyền ra vài tin tức bất lợi cho cậu, cũng không thể khinh thường.

- Anh Tiếu, tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng việc này anh cứ nghe tôi, tuyệt đối không nương tay, tất cả đều phải nghiêm trị.

Vương Học Bình thầm nghĩ, ông đã sắp rời khỏi vị trí chủ tịch huyện, còn gì không dám làm?

Tiếu Nam nặng nề thở dài:

- Cậu đã hạ quyết tâm, tôi cũng chỉ có thể cố gắng, cùng lắm thì tôi đây cũng bỏ mặc vị trí phó chủ tịch.

Đường xa biết mã lực, hoạn nạn thấy chân tình, đối với thái độ của Tiếu Nam, Vương Học Bình có chút vui sướng, vì vậy hắn cười:

- Anh Tiếu, không bao lâu sau tôi sẽ rời khỏi huyện Nam Vân.

Dù trong lòng đã có chút chuẩn bị nhưng Tiếu Nam vẫn kinh hãi nói:

- Vào lúc mấu chốt thế này, sao một chủ tướng như cậu lại bị điều đi?

- Ha ha, anh Tiếu, anh đừng căng thẳng, tôi đã đề cử với chủ tịch Nghiêm, sẽ do anh làm chủ tịch.

Vương Học Bình ném ra một quả bom tấn, điều này làm cho Tiếu Nam chấn động, đầu váng mắt hoa, vừa kinh hoàng vừa lo lắng.

Tiếu Nam thoáng lấy lại bình tĩnh và tranh thủ giải thích:

- Tôi có trình độ gì người khác không rõ nhưng cậu còn không biết sao? Tôi đi theo cậu làm trợ thủ thì còn có thể, nếu nói tôi là chủ tịch chủ trì công tác khối chính quyền, điều này lại không được.

Trong quan trường chẳng ai không thích thăng quan, lời nói của Tiếu Nam rất thật, Vương Học Bình căn bản hiểu rất rõ.

Dựa theo logic quan trường, Tiếu Nam hiểu, lời nói của Vương Học Bình khó thể nào thành sự thật.

Vương Học Bình thấy Tiếu Nam thật ra cũng không phải là nhân tuyển tốt nhất cho vi trí chủ tịch huyện, nhưng trong Vương phái, Tiếu Nam là người có lý lịch dày nhất, lại là phó chủ tịch huyện, nếu không được đẩy lên thì cũng khó nói.

Kẻ muốn làm chuyện lớn thì phải có tâm cơ, Vương Học Bình thầm hiểu, hắn đề cử lên thành phố là một chuyện, Kim Hữu Công có phái lính hàng không xuống hái đào hay không là một chuyện khác, vì vậy không bằng ném cho Tiếu Nam một phần nhân tình.



Dưới sự trợ giúp âm thầm của Mạnh Thu Lan, đám tham quan ở vương học bình huyện và phòng vệ sinh bị Vương Học Bình hốt gọn một mẻ, vô tình quan trường huyện Nam Vân chấn động.

Đúng lúc này có tin đồn từ thành phố thổi xuống, mục tiêu là Vương Học Bình, nghe nói thời gian của hắn ở huyện Nam Vân chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Dưới tình thế bất lợi với Vương Học Bình, đột nhiên trên tỉnh truyền xuống tin tức chấn động, sau khi được lãnh đạo khối chính quyền tỉnh đề cử mà hội nghị thường ủy tỉnh ra nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm đồng chí Vương Học Bình làm phó cục trưởng công an tỉnh, kiêm cục trưởng cục công an thành phố tỉnh thành là Tiền Châu.

Khi tin tức truyên đến thì Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà đang ngồi uống trà.

Liễu Ngân Hà sau khi biết được tin tức thì không khỏi há hốc miệng dùng giọng kinh ngạc hỏi Vương Học Bình:

- Cậu không phải nói sẽ đi làm chủ nhiệm khu kinh tế mới thành phố Vân Châu sao? Thế nào lại thăng chức lên tỉnh thành? Lừa gạt người già là bị sét đánh đấy nhé?

Nếu người gọi điện thoại không phải là Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình chắc chắn nghĩ rằng đó là lời nói vô căn cứ, vì bác trai của nàng là phó bí thư tỉnh ủy, hắn không thể không tin.

Đầu óc Vương Học Bình có chút chóng mặt, hắn lặng lẽ một lúc lâu mới kịp phản ứng, mới cười giải thích với Liễu Ngân Hà:

- Anh Liễu, chúng ta ở chung không phải ngày một ngày hai, tôi còn lừa gạt anh sao?

Liễu Ngân Hà suy xét cẩn thận, thật sự đúng có chuyện như vậy, tuy Vương Học Bình thâm cơ âm trầm nhưng chưa từng nói dối mình.

Liễu Ngân Hà không hỗ là lão quan trường, lão nheo mắt vài có một phân tích khác:

- Chậc chậc, khó lường đấy nhé, tỉnh thành Tiền Châu chính là thành phố cấp hai trung ương, bí thư và chủ tịch đều là quan lớn cấp phó bộ, phó chủ tịch và phó bí thư đều là quan lớn cấp chính sảnh, tất nhiên cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu sẽ là cấp phó phòng. Nếu là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp thì sẽ là cấp chính sảnh, với tư chất và lai lịch của cậu thì tạm thời chưa thể ngồi lên được, nhưng cậu lại có danh nghĩa là phó phòng cục công an tỉnh, hì hì, dù là bí thư thị ủy có bất mãn với cậu thì cũng không thể tùy tiện động vào.

- Cậu Vương, cậu là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất tỉnh chúng ta, không ai có thể vượt mặt được. Nếu như cậu nói không có chỗ dựa cứng nhắc trên tỉnh, dù đánh chết tôi, tôi cũng không tin.

Liễu Ngân Hà cười ha hả nói, Vương Học Bình thầm mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng hắn cũng khó thể giải thích với Liễu Ngân Hà. Nhưng nếu không giải thích thì chắc chắn sẽ khó yên, vì vậy hắn chỉ có thể cười khổ nói:

- Anh Liễu, trước đó thật sự tôi không biết có sắp xếp không theo quy luật thế này, nếu nói nửa câu dối trá, ra đường sẽ bị xe húc chết.

- Cục trưởng Vương, thôi được rồi, xin cậu nói chuyện đúng trọng điểm một chút.

Liễu Ngân Hà cũng bán tín bán nghi với lời nói của Vương Học Bình, vì vừa rồi Vương Học Bình còn chưa nhận điện thoại, hai người bọn họ còn đang thương lượng bố cục nhân sự trong huyện.

Vương Học Bình đối mặt với biểu hiện của Liễu Ngân Hà thì thở dài nói:

- Tôi nghĩ, có lẽ là phó bí thư Hà âm thầm ra tay, coi như tôi có được tiện nghi.

- Phó bí thư Hà?

Liễu Ngân Hà chợt nghi hoặc, sau đó suy xét và hiểu, Vương Học Bình nói đến phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Hà Thượng Thanh. Lão khẽ gật đầu nói:

- À, coi như tiến vào chính đề, lúc này tôi cũng đang rãnh rỗi, có thời gian nghe cậu kể chuyện.

Vương Học Bình biết rõ Liễu Ngân Hà hoàn toàn không tin lời mình, nhưng hắn cũng không biết sự việc này biến hóa từ đâu, biết nói thế nào bây giờ?

Vương Học Bình sửa sang lại ý nghĩ mà nói ra suy đoán của mình:

- Có lẽ lần trước phó bí thư Hà xuống Nam Vân, anh ấy hài lòng vì sự phát triển kinh tế trong huyện, vì vậy mới âm thầm giúp tôi?

- Hì hì, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Liễu Ngân Hà tức giận nói, muốn móc ra ẩn tình bên trong.

Vương Học Bình cảm thấy mình rất oan uổng, những ngày qua hắn luôn thu xêp để chuẩn bị tiến về thủ đô, không ngờ Hà Thượng Thanh lại cho ra sắp xếp như vậy.

Hôm nay dù là Vương Học Bình có mở miệng thế nào cũng khó thể giải thích ảo diệu bên trong cho Liễu Ngân Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook