Lãnh Đạo

Chương 311: Cáo già.

Đại Tư Không

20/03/2013



Vương Học Bình đi theo thư ký Tiểu Diêu vào phòng làm việc của chủ tịch Kim, lúc này Kim Hữu Công đang phê văn kiện, Tiểu Diêu cũng không dámk kinh động, chỉ thủ thế với Vương Học Bình, tỏ ý đừng lên tiếng.

Vương Học Bình khẽ gật đầu, nếu hắn không có chút ánh mắt, chẳng phải uổng phí khi làm một vị chủ tịch huyện?

Mười phút sau, Kim Hữu Công đặt bút xuống, đưa tay lấy ly trà, cuối cùng mới phát hiện ra Vương Học Bình, lão cười nói:

- Học Bình đến rồi à? Để cậu đợi lâu rồi, ngồi, ngồi đi.

- Đã mấy ngày không gặp anh, khí sắc của anh có vẻ rất tốt.

Vương Học Bình mỉm cười ngồi xuống đối diện với Kim Hữu Công.

Kim Hữu Công nhấp một ngụm trà, sau đó đặt ly trà xuống, khẽ ngã người ra phía sau, duỗi lưng một cái rồi cười nói:

- Gần đây cũng không có nhiều việc phiền lòng, ăn ngon ngủ ngon, coi như bảo dưỡng không tệ.

Kim Hữu Công nhìn Tiểu Diêu khẽ bước ra khỏi phòng làm việc, sau đó khen ngợi Vương Học Bình:

- Quý này tài chính huyện Nam Vân các cậu tăng lên với tốc độ kinh người, lãnh đạo tỉnh nhờ tôi khen ngợi một phen, ha ha, cũng xem như tôi dính chút hào quang.

Vương Học Bình thầm nghĩ, Kim Hữu Công nói đến lãnh đạo tỉnh, thật ra ngoài Hà Thượng Thanh thì không có ai khác.

Vương Học Bình khiêm tốn cười nói:

- Tôi còn trẻ, dù làm ra chút thành tích thì cũng hoàn thành dưới sự chỉ điểm của lãnh đạo, cũng không thể đảm đương được lời khích lệ của lãnh đạo tỉnh.

Kim Hữu Công khoát tay áo nói:

- Tôi còn không biết cậu sao? An phận là tốt, nhưng cũng đừng nên an phận với tôi.

Vương Học Bình ngửa mặt lên nhìn Kim Hữu Công rồi dùng giọng thật lòng nói:

- Chủ tịch, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của anh, tôi dù là ba đầu sáu tay cũng không làm ra thành tích.

Kim Hữu Công khẽ gật đầu:

- Tôi hiểu, à, đúng rồi, khu du lịch của huyện các cậu phát triển rất tốt, tôi nghe nói mỗi tháng tiền vé vào cổng cũng khá khả quan.

Vương Học Bình thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã đến, Kim Hữu Công nói đến sự tán thưởng của Hà Thượng Thanh, không phải vì dẫn đến viện an dưỡng sao?

- Thật sự là rất tốt, mỗi tháng có thể cống hiến cho tài chính huyện khoảng ba chục triệu, khu du lịch thật sự là một con dê béo.

Nếu Kim Hữu Công thật sự đã chú ý, Vương Học Bình cũng không cần che giấu, coi như nói lời thật lòng.

Kim Hữu Công tiện tay ném thuốc cho Vương Học Bình, lão cười nói:

- Khó có được đấy, nhớ ngày đó tỉnh cậu còn nổi tiếng nghèo khó, đùng nói là những cán bộ công nhân đã nghỉ việc, ngay cả cán bộ cơ quan cũng không dễ lấy đủ tiền lương, đúng là không dễ dàng gì.

- Chủ tịch, anh cũng đừng quá khen ngợi, kiêu ngạo sẽ dễ khiến người ta lui bước.



Vương Học Bình vừa khiêm tốn vừa lấy bật lửa ra mồi thuốc cho Kim Hữu Công.

Kim Hữu Công hít vào một hơi thuốc rồi lơ đãng hỏi thăm:

- Nghe nói viện an dưỡng của phân khu tỉnh ở trong khu phố cổ?

Vương Học Bình trong lòng đã sớm chuẩn bị câu trả lời, hắn cười nói:

- Đúng vậy, tiến độ công trình cũng không tệ, dự tính một tháng sau có thể hoàn công. Tôi vẫn muốn xin sự chỉ đạo của anh, nhưng thấy anh quá bận rộn, cũng không dám mở miệng.

Kim Hữu Công đưa mắt nhìn Vương Học Bình, sau đó chỉ tay cười mắng:

- Cậu đúng là thông minh, chỉ thích đi đường lòng vòng, ngay cả tôi cũng bị làm cho hồ đồ.

- Được rồi, đến khi nào hoàn thành nhớ nói tôi biết một tiếng, tôi sẽ giúp cậu vài vấn đề nhỏ.

Nếu Vương Học Bình đã nói rõ, Kim Hữu Công cũng có ý, đơn giản thành toàn.

Khi thấy Kim Hữu Công nhận lời đến khu phố cổ, Vương Học Bình thầm cảm thấy trong sáng, đối phương không phải đến vì lão tướng quân kia, vậy sao lại đến?

- Chủ tịch, dựa theo hiệp nghị đạt thành với phân khu tỉnh, bọn họ sẽ san sẻ một kho hàng quân dụng cho huyện Nam Vân, trong huyện chỉ cần tìm nơi có núi có sông để giúp bọn họ xây dựng viện an dưỡng. Ha ha, coi như hai bên cùng có lợi.

Vương Học Bình cố ý kéo chủ đề về phía phân khu tỉnh.

Kim Hữu Công quả nhiên được gợi lên hứng thú, lão cười nói:

- Như vậy là huyện Nam Vân có lợi lớn.

- Không dối gạt anh, không phải chỉ là lợi lớn thông thường, vì diện tích kho hàng quân dụng của quân đội ở huyện Nam Vân là rất lớn, nếu nắm bắt tốt thì sẽ rất tốt đối với công tác xây dựng ở trong huyện, có nhiều không gian xê dịch.

Vương Học Bình cố ý bắt tay vào từ phương diện kho hàng, sau đó kéo sang viện an dưỡng.

Kim Hữu Công gật đầu nói:

- Đúng vậy, kho hàng quân dụng giữ lại cũng không có tác dụng gì lớn, đổi lại cho các cậu, bọn họ cũng chiếm được một tiện nghi lớn.

Vương Học Bình nghe rõ ám hiệu của Kim Hữu Công, hắn nghiêm túc nói:

- Thật ra phân khu tỉnh chỉ vứt ra một kho hàng vô dụng, đổi lại một vùng danh lam thắng cảnh, xem như tiện nghi không nhỏ.

- Ha ha, là vị lãnh đạo phân khu nào trên tỉnh liên lạc với các cậu?

Kim Hữu Công nhìn có vẻ giống như tùy ý đặt câu hỏi, điều này làm Vương Học Bình coi trọng, hắn cười nói:

- Là trưởng phòng Trương phòng hậu cần.

- À!

Kim Hữu Công đan hai tay lại với nhau rồi tùy ý đặt lên mặt bàn rộng, có vẻ không quá quan tâm.

Vương Học Bình cũng hiểu, Kim Hữu Công thật ra đã sớm hiểu bối cảnh của Trương Vân Thiên, vì vậy hắn cười giải thích:



- Vị phó phòng Trương này cấp bậc bản thân cũng không cao, quan trọng vì đối phương là con cháu Trương gia.

Kim Hữu Công tỏ ra kinh ngạc hỏi:

- Con cháu của Trương gia nào?

- Chính là con cháu của lão gia Trương gia chủ soái khai quốc.

Vương Học Bình thầm buồn cười, nếu không phải trước đó hắn đã đoán được ảo diệu bên trong, bây giờ sợ rằng đã bị Kim Hữu Công làm xiếc lừa gạt.

- À, địa vị không nhỏ.

Kim Hữu Công trở nên nghiêm túc hơn.

Vương Học Bình nhíu mày nói:

- Chủ tịch, tôi vẫn có nghi vấn, trước nay vẫn suy xét thấy không thể rõ. Dù khu phố cổ có chút danh tiếng, nhưng ngoài phong cảnh thì tất cả phương diện đều kém so với tỉnh thành, phân khu tỉnh lại sắp xếp ở huyện Nam Vân, điều này thật sự không thể rõ.

- Cậu còn không biết, sao tôi biết được?

Kim Hữu Công cũng không trả lời thẳng vấn đề của Vương Học Bình, lại hỏi ngược lại.

Vương Học Bình thầm nghĩ, Kim Hữu Công không hỗ danh là một chủ tịch thành phố, khó thể lộ ra điều gì.

Nhưng Vương Học Bình cũng nhanh chóng nghĩ thông những đạo lý bên trong, viện an dưỡng còn chưa thành, Kim Hữu Công còn chưa biết lão tướng quân có đến huyện Nam Vân hay không, vì thế rào trước cũng coi như hợp tình hợp lý.

- Chủ tịch, tôi cũng từng hỏi qua trưởng phòng Trương, anh ấy chỉ cười không đáp, tôi nghĩ, bên trong sợ rằng có mục đích không ai biết được.

Kim Hữu Công có thể giả ngu nhưng Vương Học Bình chỉ có thể nói ra rõ ràng, thuận thế ném nghi vấn vào trong lòng Kim Hữu Công.

Kim Hữu Công vịn tay ghế, lão xoay người rồi cười hỏi Vương Học Bình:

- Nếu đã có nghi vấn, vậy nên điều tra cho rõ.

Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:

- Vẫn là anh hiểu rõ, thật sự còn chưa hiểu rõ vấn đề, tôi cũng không nỡ đi ngủ.

Kim Hữu Công sau khi hiểu vấn đề thì không tiếp tục đề cập đến viện an dưỡng, lão hỏi thăm tình huống kinh tế trong huyện, Vương Học Bình trả lời từng chi tiết. Cuối cùng lão tươi cười nói:

- Học Bình, rất tốt, lúc đầu tôi không nhìn lầm người.

Lời này có ý nghĩa rất sâu, Vương Học Bình tranh thủ thời gian dùng giọng khiêm tốn nói:

- Không có sự tán thưởng của chủ tịch Kim, nào có tôi hôm nay?

- Ha ha, cậu đấy, cũng đừng quá mức khiêm tốn, tôi hiểu cậu.

Kim Hữu Công cười tủm tỉm nhìn Vương Học Bình, lão thầm nghĩ, xem ra Tiểu Vương còn chưa hiểu vấn đề trong viện an dưỡng.

Vương Học Bình đối mặt với lời khẳng định của Kim Hữu Công, hắn chỉ có thể khiêm tốn một phen, sau đó thừa dịp bí thư Tiểu Diêu đến báo cáo có khách đến mà đứng lên cáo từ, rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook