Chương 312: Phong mãn lâu.
Đại Tư Không
20/03/2013
Dựa theo lệ cũ, Nghiêm Minh Cao là phó chủ tịch thường vụ thành phố, như vậy lão là nhân vật thứ hai trong khối chính quyền thành phố, phòng làm việc của lão đáng lý nên gần bên phòng làm việc của Kim Hữu Công.
Có lẽ là cố tình, cũng có lẽ là vô tình, phòng làm việc của Nghiêm Minh Cao lại ở một phía bên kia của tầng lầu, căn bản là hô ứng với phòng làm việc của chủ tịch Kim.
Vương Học Bình xuyên qua hành lang đi đến bên ngoài phòng làm việc của Diệp Kim Sơn. Trước đó Diệp Kim Sơn đã nghe thấy tiếng bước chân, đã sớm ngẩng đầu lên, chú ý từng hành động bên ngoài.
Diệp Kim Sơn thấy Vương Học Bình đến thì vội vàng đứng lên khỏi ghế, sau đó cười tiến ra chào đón, hai bên bắt tay nhau:
- Sư huynh, hôm nay ngọn gió tiên nào thổi anh đến đây vậy?
Vương Học Bình vỗ vai của Diệp Kim Sơn rồi cười nói:
- Dã một thời gian không đến thăm lãnh đạo, cũng có hơi nhớ.
Diệp Kim Sơn cười nói:
- Tôi vào xem trưởng phòng tài chính đã đi ra chưa.
Nghiêm Minh Cao đã từng bắt chuyện với Diệp Kim Sơn, nếu Vương Học Bình đến, có thể vào thông báo bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó Diệp Kim Sơn từ trong phòng làm việc đi ra, sau đó hắn mỉm cười đưa Vương Học Bình đi vào trước bàn làm việc của Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn Vương Học Bình, khẽ gật đầu, tỏ ý cho Vương Học Bình tùy tiện ngồi xuống. Sau đó lão tiếp tục cúi đầu xem xét văn kiện.
Diệp Kim Sơn biết rõ sự thân cận giữa hai người, vì vậy hắn đi ra khỏi phòng, Vương Học Bình thì thoải mái ngồi xuống đối diện với Nghiêm Minh Cao. Quan hệ nông sâu khác biệt, như vậy tâm tính cũng có sự khác biệt, Vương Học Bình biết rất rõ, chú Nghiêm có lẽ sẽ tự cao tự đại với người khác, nhưng sẽ không bao giờ đối với hắn như vậy.
Sau khoảng thời gian hút một điếu thuốc, Nghiêm Minh Cao lại đưa văn kiện lên cười hỏi Vương Học Bình:
- Đã gặp lãnh đạo chưa?
- Đã gặp rồi.
Vương Học Bình thuật lại một lần tình huống gặp mặt Kim Hữu Công.
Nghiêm Minh Cao châm điếu thuốc rồi cười nói:
- Ngộ tính của cậu gần đây rất tốt, có lẽ đã hiểu vấn đề rồi chứ?
Khi thấy Vương Học Bình định há miệng giải thích thì Nghiêm Minh Cao khoát tay nói:
- Có một số việc chỉ cần tự hiểu là được.
Vương Học Bình thấy Nghiêm Minh Cao có chỗ cố kỵ, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ có ẩn tình gì khác?
Nghiêm Minh Cao thấy Vương Học Bình không nói lời nào thì cười:
- Có một số việc không giống như những gì cậu nghĩ, đừng để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Khoảnh khắc này Vương Học Bình chợt hiểu, nhất định là cục diện chính trị trong tỉnh có biến hóa kinh người.
Nghiêm Minh Cao trở nên trầm ngâm, lão thầm than một tiếng:
- Hôm qua vừa biết được tin tức chính xác, trung ương sắp phái xuống một vị phó chủ tịch tỉnh, hình như là họ Cao.
"Phó chủ tịch Cao?"
Vương Học Bình suy nghĩ một lúc, trong lòng chợt rộng mở. Họ Cao, lại là phó chủ tịch tỉnh, có phải là vị đại công tử Cao gia cũng quyền thế không kém gì Hà gia?
Thì ra đối thủ một mất một còn của Hà tam công tử sắp ra sân, khoảnh khắc này Vương Học Bình chợt hiểu thông nhiều chuyện, cường địch đến, tất nhiên minh hữu sẽ càng nhiều càng tốt.
Khó trách Hà tam công tử lại nhanh chóng có ý với lão tướng quân như vậy, phải biết rằng trong tỉnh Trung Hạ, trong số các thường ủy tỉnh ủy, có một vị là tư lệnh viên phân khu tỉnh.
Phân khu tỉnh Trung Hạ là một phần của quân khu Nam, mà vị tư lệnh viên quân khu nam chính là bộ hạ cũ của lão tướng quân kia. Dù trong sự việc này có nhiều quan hệ khúc chiết, nhưng mục đích của Hà Thượng Thanh lại cực kỳ chính xác, rõ ràng là một mũi tên bắn trúng cặp nhạn..
Chỉ cần Hà Thượng Thanh có được sự giúp đỡ của lão tướng quân, không những có thêm phiếu ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, càng có thể nhận được sự giúp đỡ rộng khắp của quân đội.
Chỉ trong khoảnh khắc thì Vương Học Bình đã nắm rõ đại khái vấn đề, hắn thầm nghĩ, Hà tam công tử không hỗ danh là con cháu thế gia, tính toán rất xa.
Sau khi nghĩ thông tất cả, Vương Học Bình đã hiểu rất rõ lòng tốt của Nghiêm Minh Cao, rõ ràng đang lo lắng bị cuốn vào đấu tranh dữ dội của tầng lớp quyền quý.
Tiểu nhân vật bị cuốn vào tranh chấp của đại lãnh đạo, hơn phân nửa sẽ có kết cục không tốt.
- Chú Nghiêm, các thần tiên muốn đánh nhau, chúng ta nên đề phòng thì tốt hơn.
Vương Học Bình thầm nghĩ, đây đúng là một cơ hộ tốt khó kiếm, không tốn chút công sức mà có thể nắm được kỳ ngộ, không nắm bắt thì đúng là đại ngốc.
Nghiêm Minh Cao nghe Vương Học Bình tỏ thái độ xong thì không khỏi khẽ thở ra, lão gật đầu nói:
- Cậu có ý nghĩ như vậy, tôi cũng coi như yên lòng.
- Khu phố cổ nhanh chóng nổi tiếng, đúng là thất phu vô tội, kể giữ ngọc lại có tội. Bây giờ xem ra, tôi cũng không biết cậu phát triển khu phố cổ như vậy là tốt hay xấu.
Nghiêm Minh Cao có mâu thuẫn, lão sao không hiểu rõ, lúc này là cơ hội tốt của Vương Học Bình.
Nhưng Vương Học Bình không có bối cảnh, một khi bị cuốn vào tranh đấu của giới quan lại phú quý, sợ rằng sẽ biến thành pháo hôi, kết cục khó đoán.
Nghiêm Minh Cao có kỳ vọng rất lớn với Vương Học Bình, lão năm nay hơn năm mươi, nếu may mắn thì có thể được làm chủ tịch thành phố một nhiệm kỳ, sau dó thì về hưu.
Nếu xem xét thật kỹ thì trong lòng Nghiêm Minh Cao chỉ có vài vị tri kỷ, trong đó có Vương Học Bình, cũng là kẻ có năng lực phát triển. Quan trọng là Vương Học Bình còn rất trẻ, chỉ cần không bị cuốn vào vòng tranh đấu của giới quyền quý, tương lai cũng có thể bước vào trong cánh cổng cấp tỉnh.
Nghiêm Minh Cao là lão quan trường, đã từng thấy nhiều bi kịch bị cho ra rìa, dù anh là lãnh đạo thế nào, nếu không có đủ tự tin và hậu trường, cảnh tượng xuống đài sau này sẽ cực kỳ thê lương.
Nghiêm Minh Cao nheo mắt nhìn Vương Học Bình, lão thầm nghĩ, nếu không phải vì con gái Nghiêm Băng của mình tuổi còn quá nhỏ, sợ rằng cậu cán bộ trước mặt đã là con rể của mình.
Vương Học Bình lại khác biệt với tâm tính cẩn thận của Nghiêm Minh Cao, hắn chưa từng có hậu trường cứng nhắc, nếu không thuận đà phát triển mà bắt vào núi lớn, sợ rằng sau này khó thể tiến vào hạch tâm quyền lực.
Cấp phó tỉnh không phải là mục tiêu của hắn, Vương Học Bình cảm thấy Nghiêm Minh Cao quá cẩn trọng, trong lòng không khỏi thở dài, chú Nghiêm đã già rồi.
Lúc này tâm tính của Vương Học Bình cũng không phải chỉ đơn giản là hỗ trợ Hà Thượng Thanh mà thôi.
Vương Học Bình quyết tâm, lần này phải để cho Hà Thượng Thanh thiếu mình một phần nhân tình thật lớn.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng hiểu, điều kiện tiên quyết trong đó chính là minh nhanh chóng tiến một bước lên mối quan hệ với lão tướng quân kia, như vậy mới có thể dựng thế.
Trước nay Vương Học Bình đã suy xét ba phương án rất toàn diện, sau khi viện an dưỡng sắp xây dựng xong, hắn sẽ chậm rãi áp dụng.
- Học Bình, cậu nên cực kỳ cẩn trọng với chuyện này, không thể chủ quan.
Nghiêm Minh Cao vẫn có chút lo lắng, vì vậy lại nhắc nhở Vương Học Bình chú ý.
Vương Học Bình nhíu mày nói:
- Chú Nghiêm, cháu nên làm gì bây giờ?
Nghiêm Minh Cao thở dài nói:
- Tình thế hỗn độn không rõ, tôi lúc này cũng không thấy rõ xu thế. Nhưng có một vấn đề có thể khẳng định, tôi phải giúp đỡ lãnh đạo, còn cậu, cứ xem tình huống mà quyết định.
Vương Học Bình thầm cảm động, dù mục đích cuối cùng của Nghiêm Minh Cao là gì, ít nhất thái độ cũng muốn bảo vệ mình, điều này là rất khó có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.