Chương 153: Cầu tiến.
Đại Tư Không
20/03/2013
Vương Học Bình ép Từ Dương lên giường đi ngủ, chính hắn thì ngồi trên ghế sa lông vừa hút thuốc vừa nghĩ đến phương thức ghi hình.
Nếu trực tiếp đưa băng ghi hình cho Kim Hữu Công, tuy có thể nhanh chóng vặn ngã Sử Phương nhưng di chứng cũng không nhỏ.
Người sáng suốt cũng biết băng ghi hình này nhất định là bị lén quay ra, Kim Hữu Công là cáo già phát triển vài chục năm, không thể không nhìn rõ ảo diệu bên trong.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu bên người Vương Học Bình xuất hiện một kẻ có năng lực lén xem xét hoạt động riêng tư của lãnh đạo, như vậy hắn nhất định sẽ cực kỳ thận trọng, sẽ không bao giờ đề bạt và trọng dung kẻ này.
Vì vậy băng ghi hình này tuyệt đối không do Vương Học Bình tự tay đưa cho Kim Hữu Công, như vậy phải tìm một người chịu tội thay.
Dựa theo kế hoạch trước đó Vương Học Bình đã lập ra, băng ghi hình này phải giao cho Lữ Tử Tâm, để nàng lấy nó làm thứ công bố cho truyền thông.
Phương thức này có lợi rất lớn, Vương Học Bình căn bản không lo lắng vấn đề để lộ bí mật.
Nhưng phương án này có thể vặn ngã Sử Phương, mà Vương Học Bình lại chẳng thể tiếp nhận những lợi ích bên trong.
Tình huống Kim Hữu Công trước đó xử lý sự kiện Tào Quần đã để lại ấn tượng rất sâu cho Vương Học Bình, càng đến thời điểm mấu chốt thì những đại nhân vật như Kim Hữu Công chỉ có thể xem xét ích lợi hạch tâm của mình mà thôi.
Khi đó những lợi ích của bộ hạ vì lợi ích của đoàn thể mà cố ý hoặc vô tình bị gạt qua, do đó trở thành vật hi sinh trong đấu tranh chính trị.
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà không khỏi thầm than một tiếng, những lãnh đạo nặng tình nặng nghĩa như bí thư Nghiêm thật sự ngày càng ít.
Vương Học Bình lấy trong cặp ra vài chiếc băng ghi hình, hắn lợi dụng nó để ghi vài chiếc băng.
Càng đến thời điểm quan trọng thì chỉ phòng ngừa chu đáo mới có thể tránh khỏi tai họa.
Từ Dương ngủ tám giờ, đến khi hắn tỉnh lại thì bộ dạng tiều tụy đã không còn, hắn vừa ăn phần cơm mà Vương Học Bình chuẩn bị sẵn vừa cười nói:
- Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Vương Học Bình nhấp một ngụm nước rồi cười nói:
- Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là lập tức dọn nhà, chỗ này không thể ở lại, nếu tiếp tục lưu lại sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Từ Dương khẽ gật đầu nói:
- Cũng là cậu suy nghĩ chu đáo, ngày mai tôi sẽ đi tìm bà chủ trả phòng.
Vương Học Bình cười nói:
- Khi dọn nhà nhất định phải cẩn thận kiểm tra, dọn đi tất cả những gì đã mua, không để lại dù chỉ là một cây đinh, đưa đến bãi rác và tiêu hủy.
Từ Dương chợt ngừng đũa, hắn trừng mắt đánh giá Vương Học Bình từ trên xuống dưới, sau đó mới cảm thán lên tiếng:
- Tôi phát hiện cậu hình như đã đi lộn ngành, phải làm cảnh sát hình sự mới đúng.
Vương Học Bình đặt chai nước trong tay xuống rồi mỉm cười:
- Ha ha, cần phải đọc nhiều sách sử mới được, từ cổ chí kim có rất nhiều người thua chỉ vì bỏ qua chuyện nhỏ, thậm chỉ cả tộc bị diệt.
- Lịch sử thường rất kinh người, nếu người làm chính trị không nhìn thấu và hiểu rõ vấn đề, sợ rằng sẽ ngã vào khe hẹp, cả đời không thể nào xoay ra.
Vương Học Bình cẩn thận nói ra những sắp xếp của mình, sau đó thừa lúc bóng đêm mà rời khỏi gian phòng của Từ Dương.
Sau một trận chiến, Lâm Lạc Thi mồ hôi đầm đìa xụi lơ trên giường, ngón tay cũng lười cử động.
Vương Học Bình nắm lấy một chiếc áo gối khẽ lau sạch những giọt mồ hôi trên người Lâm Lạc Thi, lúc này nàng như một chút mèo nhỏ ăn no đủ và lười biếng nằm trên giường, hưởng thụ lấy sự phục vụ dịu dàng từ Vương Học Bình.
Vương Học Bình ôm lấy cơ thể yêu kiều mềm mại không xương của Lâm Lạc Thi đi vào phòng tắm, đơn giản tắm rửa một phen.
Vương Học Bình lại đưa nàng từ trong phòng tắm ra ngoài, giúp nàng lau chùi sạch sẽ cơ thể, lại ném nàng lên giường, gối đầu lên bộ ngực sữa của nàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm Vương Học Bình tỉnh lại, hắn cúi đầu và thấy Lâm Lạc Thi đang lườm mắt nhìn.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn đưa tay giữ lấy ngực nàng, sau thời gian được khai phá sâu sắc, Lâm Lạc Thi cũng không lùi mà tiến, bộ ngực sữa nhô cao, tùy ý cho người đàn ông của mình làm việc.
Sau khi xoa bóp được một lúc thì Vương Học Bình cười hỏi:
- Gần đây trong lớp kế toán học được những gì?
Lâm Lạc Thi dùng cặp chân tuyệt thế gác lên hông Vương Học Bình, nửa thân trên ép vào ngực hắn, lại dùng một tay nâng má nói:
- Đã nắm giữ khá tốt nghiệp vụ kế toán, người ta đã biết tính tài sản, ứng thu, dự chi và nhiều nghiệp vụ khác.
Vương Học Bình nghe và âm thầm gật đầu, nha đầu kia tương đối thông minh, mới vào lớp kế toán chưa đến một tháng nhưng cũng nắm giữ được vài nghiệp vụ tốt.
Có thể thấy Lâm Lạc Thi đang liều mạng học tập tri thức dưới một áp lực rất lớn.
- À, muốn làm chủ thì phải có tri thức, những phương diện tài vụ nhất định phải tinh thông, nếu xem một báo cáo mà không hiểu, một là không chỉ huy được người khác, hai là khó thể đẩy mạnh phát triển doanh nghiệp.
Vương Học Bình tiếp tục nhồi nhét vào đầu Lâm Lạc Thi.
- Chồng, em mới tốt nghiệp trung học gần đây mà thôi, muốn hoàn toàn theo đuổi tiến độ của giảng viên thì còn tốn rất nhiều công sức học tập.
Lâm Lạc Thi cúi đầu nhỏ lên người Vương Học Bình, sau đó dán mặt lên má hắn, lại xiết chặt nắm đấm nói:
- Chồng, em đã nghĩ kỹ, chỉ cần cố gắng học tập, người khác có thể làm, em nhất định có thể làm, Lạc Thi tin mình có thể trở thành bà chủ.
Vương Học Bình mỉm cười vui vẻ, hắn khích lệ:
- Chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ có thể.
- Chồng, ở cùng anh thì em cảm thấy mình quá kém, anh nói rất hay, nhiều thứ Lạc Thi nghe không hiểu, em không muốn tiếp tục đi đánh bài với chị Hồng, quá lãng phí thời gian.
Lâm Lạc Thi hôn lên môi Vương Học Bình rồi dí dỏm nói.
- Được, em nói ra kế hoạch của mình xem, chỉ cần hợp lý thì anh sẽ tuyệt đối ủng hộ.
Vương Học Bình yêu thương vuốt ve lưng trần của Lâm Lạc Thi, trong lòng có chút cảm giác thành công.
Trong thời gian ngắn dạy bảo thì một người phụ nữ ham mộ hư vinh như Lâm Lạc Thi đã cảm nhận được nguy cơ, biết rõ mình nên nạp điện bất cứ lúc nào, như vậy mới có thể đuổi kịp tiến độ của Vương Học Bình, để không tụt hậu ra phía sau.
Đâu là một tín hiệu tốt, Vương Học Bình tất nhiên hy vọng Lâm Lạc Thi tiếp tục bảo trì, cuối cùng có thể thay hắn gánh vác một phía.
Lúc này đã có được băng ghi hình, nhiệm vụ Lâm Lạc Thi tiếp cận Hồng Mộng Ngọc xem như đã xong, Vương Học Bình cũng muốn nghe ý kiến của nàng, xem nàng muốn gì.
- Chồng, ngoài ngoài lớp kế toán, em còn muốn học lớp thương mại quốc tế, mà ở những lớp mở ở bản địa Vân Châu này phần lớn chỉ là dạy học gạt tiền, em nghe nói có giáo sư Tả ở phòng thương mại quốc tế trường đại học Trung Hạ, người này dạy rất hay. Chồng, anh giúp em, để em đi học lớp của cô ấy nhé?
Lâm Lạc Thi ngẩng gương mặt đỏ hồng xinh xắn lên, nàng dùng ánh mắt tràn đầy chờ đợi nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười ha hả, hắn đưa tay vỗ lên mông Lâm Lạc Thi rồi vui vẻ nói:
- Được, được, Lạc Thi của ta ngày càng trưởng thành. Ừ, quyết định như vậy, anh sẽ cử người đi báo danh cho em, mặt khác em cũng phải chuẩn bị sẵn sách vở, sẽ có thưởng nếu học hành chăm chỉ.
- Chồng, yêu anh chết mất.
Lâm Lạc Thi nghe nói mình sắp có được chiếc xe thể thao yêu thích thì cực kỳ vui mừng, nàng dùng môi hôn như mưa lên ngực Vương Học Bình, thân thể mềm mại như bạch tuộc quấn lên người Vương Học Bình, chủ động mở một cuộc chiến.
Có được sẽ có mất, kết quả hoan ái là Vương Học Bình lần đầu tiên muộn học, khi hắn chạy đến trường đảng thì tiết thứ nhất đã bắt đầu được hơn hai mươi phút.
Vương Học Bình không muốn đi đến lớp học vào lúc này, vì quá chói mắt, hắn đơn giản quay về phòng của mình.
Vương Học Bình giữ nguyên áo nằm trên giường, hắn mơ hồ phát hiện một cảm giác hơi đau thắt lưng, vì vậy mà không khỏi mỉm cười, trận chiến sáng nay thật sự quá điên cuồng.
Vương Học Bình phát hiện sự cầu tiến của Lâm Lạc Thi, hắn thay đổi biện pháp, hai người từ trên giường xuống mặt thảm, từ trên ghế sa lông vài phòng tắm. Mãi đến khi Lâm Lạc Thi không thể mở mắt ra hắn mới buông tha, coi như bỏ qua cho tiểu yêu tinh.
Vương Học Bình nằm một lúc trong ký túc xá, hắn đưa tay nhìn giờ, đã đến thời điểm hết tiết, vì vậy kẹp sách thong thả đi đến phòng học.
Tống Binh đang nói chuyện phiếm với Triệu Gia Lương, hắn giương mắt thấy Vương Học Bình đi đến, vì vậy đi sang vỗ vai cười nói:
- Cậu Vương, tối qua chạy đến đâu tiêu sái vậy?
Vương Học Bình cười nói:
- Ngày hôm qua cùng tụ tập với các vị bạn học, mọi người đều là bạn học cũ, cũng đã hai năm rồi chưa gặp.
Tống Binh đi đến cười nói:
- Hôm nay có lãnh đạo trường đảng đến điểm danh, may mà cậu Triệu giúp yểm trợ, nếu không thật sự có phiền toái.
- Anh Triệu, điều này phải cảm ơn anh.
Vương Học Bình lấy ra một gói Trung Hoa, lần đầu tiên đưa thuốc cho Triệu Gia Lương.
Triệu Gia Lương nhận thuốc rồi dùng giọng khiêm tốn nói:
- Tất cả là anh em một nhà, có gì cần khách khí như vậy.
Tống Binh thấy tình cảnh trước mắt thì thầm nghĩ, điệu bộ này của Triệu Gia Lương cũng đã chậm rãi thay đổi, xem ra Học Bình không chỉ thành công một cách tầm thường.
Gần đến giờ tan học buổi trưa, Vương Học Bình chợt thấy hình bóng quen thuộc, đối phương đang vẫy tay với hắn.
Liễu Sướng sao lại đến trường đảng? Vương Học Bình thầm cảm thấy có chút kỳ quái, khi cẩn thận suy xét thì khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Tiểu Liễu tuy thật sự vượt qua thử thách nhưng vấn đề giác ngộ chính trị thật sự không thể nào so với Liễu Ngân Hà.
Với sự hiểu biết của Vương Học Bình về tính cách của Liễu Ngân Hà, nếu không phải Liễu Ngân Hà sắp xếp, Liễu Sướng sẽ không thể xuất hiện trong sân trường đảng thị ủy.
Chẳng lẽ đối thủ của mình sa lưới? Đúng là có chút chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.