Chương 154: Chiếm trước tiên cơ.
Đại Tư Không
20/03/2013
Sau khi hai bên đối mặt, Liễu Sướng phát hiện Vương Học Bình nháy mắt với mình, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi quan sát bốn phía không người thì Liễu Sướng tiến đến bên tai Vương Học Bình rồi khẽ nói:
- Sáng nay Lưu Hổ đã bị bắt ở Hàng Châu.
Vương Học Bình thầm nghĩ, phải nên như thế, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười, hắn đưa tay vỗ vai Liễu Sướng rồi hỏi:
- Cục trưởng Liễu nói cậu đến tìm tôi, không phải chỉ vì chuyện này đấy chứ?
Liễu Sướng đã sớm lĩnh giáo sự lợi hại của Vương Học Bình, lúc này hắn không khỏi líu lưỡi cười nói:
- Anh Vương, anh đúng là liệu sự như thần, bố tôi nói, anh chắc chắn sẽ đoán được kết quả này. Nhưng vẫn còn một chuyện khác, chỉ cần tôi không nói, chắc chắn anh sẽ không thể đoán ra được.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn ra cửa nhà vệ sinh rồi cười nói:
- Tôi cũng không phải là thần tiên, sao thứ gì cũng biết được? Đừng úp mở nữa, nói mau.
Liễu Sướng thu lại biểu hiện cợt nhả, hắn khẽ nói:
- Bố tôi lên tỉnh họp và nghe lãnh đạo nói đến một vấn đề khá quan trọng, trong tỉnh muốn phái một vị chủ tịch đến huyện Nam Vân chúng ta.
Hai mắt Vương Học Bình chợt lóe lên, xem ra sự việc lần này không đơn giản, nếu không Liễu Ngân Hà sẽ chẳng phái Liễu Sướng chạy đến thông báo.
- Vị chủ tịch kia rất có bối cảnh sao?
Liễu Ngân Hà không phải là người ngoài, nếu vị chủ tịch kia là bình thường, Liễu Ngân Hà sẽ tuyệt đối không xé nhỏ thành to, dựa theo phỏng đoán của Vương Học Bình thì vị chủ tịch huyện kia phải có chút địa vị.
- Anh Vương, khó trách bố tôi luôn nói anh là người thông minh tuyệt đỉnh, đúng là đoán trúng.,
Liễu Sướng đang định nói lại lời của Liễu Ngân Hà thì ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng bước chân, vì vậy đành im miệng không dám lên tiếng.
Hai người một trước một sau rời khỏi nhà vệ sinh, Vương Học Bình đưa chìa khóa cho Liễu Sướng, để đối phương đến chờ mình trong phòng ký túc xá.
Vương Học Bình nhanh chóng quay về phòng học, hắn kéo Triệu Gia Lương đến khẽ nói:
- Anh Triệu, tôi có việc gấp phải đi xử lý ngay, anh tìm chủ nhiệm lớp nói dùm tôi một tiếng.
Triệu Gia Lương vỗ ngực nói:
- Có việc thì cứ đi, tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp, sẽ nhờ anh ấy yểm trợ.
Sau khi trở lại ký túc xá, Vương Học Bình mở cửa ra, Liễu Sướng đứng thẳng người lên, hắn khẽ nói:
- Anh Vương, bố tôi cho biết, vị chủ tịch sắp xuống nhận chức là nữ, rất trẻ, còn chưa đến ba mươi, là một cán bộ hoạt động đoàn trên tỉnh. Bố tôi đã đi hỏi thăm khắp nơi, nghe nói vị nữ chủ tịch kia là cháu gái ruột của một vị lãnh đạo lớn trên tỉnh, bối cảnh rất cao.
Thật ra đã sớm có tin đồn về vị chủ tịch sắp xuống nhận chức, bây giờ có vị chủ tịch xuống nhận chức cũng không làm Vương Học Bình cảm thấy kỳ quái. Dựa theo lệ cũ trong tỉnh thì bí thư Nghiêm tạm thời kiêm nhiệm cả chức vụ chủ tịch huyện, tạo nên cục diện một mình hai gánh.
Nhưng nếu xét trên nguyên tắc tổ chức, dù là trong thành phố hay tỉnh cũng sẽ không cho phép xuất hiện cục diện như trên và để quá lâu, dù sao thì quyền lực trong một địa phương cũng không nên tập trung vào tay một người quá lâu.
Sau khi nghe xong lời tự thuật của Liễu Sướng thì Vương Học Bình thầm bội phục tính mẫn cảm chính trị của Liễu Ngân Hà, tin tức này đến quá kịp thời.
Liễu Ngân Hà dù còn chưa nói nhưng Vương Học Bình đã ý thức được, nếu không phải đang vướng đại hội đại biểu nhân dân, chỉ sợ vị chủ tịch kia đã sớm xuống nhận chức.
- Bí thư Nghiêm có biết không?
Vương Học Bình cười hỏi Liễu Sướng, Liễu Sướng lắc đầu nói:
- Bố tôi nói sự việc này còn chưa có kết cục cuối cùng, vì vậy cũng không dám tùy tiện báo cho bí thư.
- Liễu Sướng, tin tức cậu mang đến quá kịp thời, thật sự là rất kịp thời, cậu thay tôi bày tỏ lòng biết ơn với cục trưởng Liễu. Việc này không chậm trễ, tôi sẽ lập tức báo cáo tình huống với bí thư Nghiêm.
Vương Học Bình lại cảm nhận được uy lực của vấn đề "biết làm người" và "đoàn thể" trong chính đàn.
Vương Học Bình biết rất rõ, nếu quan hệ giữa hắn và Liễu Ngân Hà có hơi kém, như vậy những tin tức quan trọng này chỉ có thể được áp chế trong lòng Liễu Ngân Hà.
Vương Học Bình điện thoại cho lái xe Lưu, sắp xếp hắn đến đón ở chỗ cũ gần trường đảng, sau đó Vương Học Bình đẫn Liễu Sướng rời khỏi ký túc xá.
Liễu Sướng ngồi vào chiếc xe cảnh sát của mình thì vẫy tay với Vương Học Bình, lái xe quay về huyện Nam Vân.
Vương Học Bình cũng lên xe đi tìm Nghiêm Minh Cao, hắn biết đang mở đại hội đại biểu nhân dân, Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy, dựa theo luật bất thành văn, tất nhiên bí thư Nghiêm sẽ là đoàn trưởng đoàn đại biểu huyện Nam Vân.
Lúc này Nghiêm Minh Cao có lẽ đang tham gia quá trình phân tổ thảo luận.
Trên đường đi, Vương Học Bình đã đơn giản báo cáo tình huống mới xuất hiện với Nghiêm Minh Cao, bí thư Nghiêm vừa nghe như vậy thì cực kỳ coi trọng, lúc này sắp xếp Vương Học Bình đến nhà khách Vân Châu để báo cáo cụ thể.
Vương Học Bình chạy đến khu hội trường Vân Châu, hắn thuê một gian phòng, sau đó gặp mặt Nghiêm Minh Cao vừa tìm cớ rời khỏi đại hội.
Nghiêm Minh Cao cẩn thận nghe xong phần giới thiệu tình huống của Vương Học Bình, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi thở dài nói:
- Tuổi trẻ, có bối cảnh, lại là nữ đồng chí, chắc chắn sẽ không dễ phối hợp. Vấn đề đoàn kết ban ngành sẽ không có nhiều vấn đề, quan trọng là đối phương trẻ tuổi bốc đồng, lại không có kinh nghiệm công tác cơ sở, nếu mò mẫm chỉ huy thì sẽ tạo nên tổn thất rất lớn với huyện.
Vương Học Bình trên đường chạy đến đã suy xét về vấn đề này, nếu xem xét từ kinh nghiệm dĩ vãng thì chủ tịch huyện và bí thư thường có xích mích, cái gọi là đoàn kết chỉ là công phu mặt ngoài mà thôi.
- Chú Nghiêm, dù là ai tới, chỉ cần trong tay có tiền, không sợ cô ấy dính vào.
Vương Học Bình nói, Nghiêm Minh Cao lắc đầu liên tục, hắn than khẽ:
- Cô ấy là chủ tịch huyện, là người nắm túi tiền, không dễ đụng vào.
Vương Học Bình đột nhiên mỉm cười:
- Chú Nghiêm, huyện ủy nắm đại sự, nắm vĩ mô, có thể thành lập một tổ lãnh đạo công tác tài chính và kinh tế chứ?
Sau khi được Vương Học Bình nhắc nhở thì Nghiêm Minh Cao xem như nhìn thấy ảo diệu bên trong, hắn không khỏi cười:
- Tiểu tử cậu đúng là có nhiều trò quỷ, nhưng làm như vậy dễ đắc tội với người ta.
- Chính trị thật ra chỉ là đấu tranh, nếu không có đấu tranh thì sẽ chẳng có khát vọng cơ hội được thi triển.
Vương Học Bình khẽ cười.
Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu nói:
- Cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng động không bằng tĩnh, chúng ta để xem người đến là thế nào, như vậy mới kéo được đối sách tiếp ứng.
Vương Học Bình nghe được ám hiệu của Nghiêm Minh Cao mà cảm thấy chuyến đi này là không tệ, cũng coi như có thể kịp thời cung cấp tình huống quan trọng mà Liễu Ngân Hà đưa đến.
- Chú Nghiêm, cháu cảm thấy những thứ khác là không có vấn đề, chủ yếu vẫn là tổ lãnh đạo công tác tài chính và kinh tế, nếu chúng ta lập ra trước khi vị chủ tịch kia xuống nhận chức, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều hiềm nghi tình ngay lý gian.
Vì có mối quan hệ thân mật với Nghiêm Minh Cao, Vương Học Bình cũng không sợ lời nói của mình phạm húy.
Nghiêm Minh Cao cẩn thận xem xét, cảm thấy Vương Học Bình cứ mãi cường điệu vấn đề này, nếu sử dụng thì có thể đánh trúng chiếc xương sườn mềm của vị chủ tịch huyện kia, cũng có thể nói là diệu chiêu.
Nếu lập tổ công tác kinh tế và tài chính, Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy tất nhiên tiến có thể công, lui có thể thủ, địa vị cực kỳ có lợi.
Tổ công tác này chính là một cây cầu lớn nối Nghiêm Minh Cao với công tác kinh tế mà thôi, nếu vị chủ tịch mới hết sức phối hợp với Nghiêm Minh Cao, tất nhiên cục diện sẽ là hai bên vui vẻ.
Nếu vị chủ tịch huyện mới đến muốn tranh quyền đoạt lợi, Nghiêm Minh Cao sẽ vẫn phải nắm thế chủ trì. Như vậy bí thư Nghiêm hoàn toàn có thể lợi dụng tổ lãnh đạo công tác kinh tế tài chính để tăng cường quản lý kinh tế, lại danh chính ngôn thuận nắm được khá nhiều quyền lực lấn sân sang tài chính.
- Được, tôi biết rồi.
Nghiêm Minh Cao nói như vậy thì Vương Học Bình cũng hiểu, tổ công tác kinh tế tài chính của huyện Nam Vân nhất định sẽ được thành lập trong thời gian ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.