Lãnh Đạo

Chương 320: Công tử Cao gia.

Đại Tư Không

20/03/2013



Cao Hiểu Lâm chậm rãi cất bước trên con đường trong khu phố cổ, thư ký Vương Đại Quang từ thủ đô đến cũng đi theo phía sau không nhanh không chậm, khoảng cách không đủ hai thước.

Cao Hiểu Lâm đưa mắt nhìn viện an dưỡng của phân khu tỉnh Trung Hạ đang được thi công khua chiêng gõ trống mà khẽ nheo mắt, vẻ mặt lộ ra vẻ suy ngẫm.

Vương Đại Quang thân là tâm phúc của Cao Hiểu Lâm, tất nhiên hắn hiểu, hôm nay phó chủ tịch Cao thoái thác tất cả cuộc gặp, chạy xe nhẹ đến đây ngắm một khu phố cổ nổi tiếng cả nước, mục đích tuyệt đối không phải chỉ là ngắm cảnh.

- Đại Quang, đã nghe rõ rồi chứ?

Cao Hiểu Lâm chợt dừng lại xoay người hỏi Vương Đại Quang.

Vương Đại Quang tranh thủ tiến lên nửa bước khẽ báo cáo:

- Thông qua vài người biết chuyện thì đại khái đã rõ, khu phố cổ này chính là sự nghiệp của chủ tịch huyện Vương Học Bình, bây giờ người giữ chức chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ cũng chính là tâm phúc của Vương Học Bình, tên là Diệp Minh Quyên, tuổi không lớn, chỉ hơn hai mươi mà thôi. Căn cứ vào những tư liệu trước đó, mỗi tháng khu phố cổ bán vé thu vào không dưới bảy tám chục triệu.

- À, xem ra Vương Học Bình này là một tài liệu tốt trong vấn đề phát triển kinh tế.

Cao Hiểu Lâm sờ cằm rồi quay đầu nhìn cảnh cổng khổng lồ của khu phố cổ.

- Lãnh đạo, chúng ta không bằng sử dụng chút thủ đoạn kéo Vương Học Bình vào trong lòng mình?

Vương Đại Quang cẩn thận đề xuất ý kiến của mình.

- Vương Học Bình này trước kia là thư ký của phó chủ tịch thường vụ Nghiêm Minh Cao thành phố Vân Châu, Nghiêm Minh Cao lại là người thuộc dòng chính của Kim Hữu Công, đằng sau còn có Hà Tam thiếu gia. Thu thì phải thu, nhưng chúng ta tạm thời không nên nóng vội, có đôi khi nóng vội không ăn được đậu hủ nóng.

Cao Hiểu Lâm rất thanh tỉnh, hắn đối mặt với các mối quan hệ phức tạp của Vương Học Bình sẽ rất cẩn thận, căn bản không đánh rắn động cỏ.

Phải biết rằng tỉnh Trung Hạ xem như là căn cứ cũ của Hà Thượng Thanh, mà Cao Hiểu Lâm chẳng qua chỉ là một vị khách từ bên ngoài đến mà thôi. Tuy Cao Hiểu Lâm là một phó chủ tịch được phân công quản lý công nghiệp và giao thông, nếu nói về thực lực trong tỉnh thì kém Hà Tam công tử quá xa, không đáng nhắc đến.

Cao Hiểu Lâm thầm hiểu, chỉ cần mình âm thầm làm cho nhiều chuyện của Hà Thượng Thanh bị phát hiện, sự việc sẽ bùng nổ.

- Đại Quang, năm nay Hà Tam* đã bốn mươi chưa?

Cao Hiểu Lâm đưa mắt nhìn viện an dưỡng của phân khu tỉnh rồi tùy ý hỏi Vương Đại Quang.

(*: Hà tam công tử)

Vương Đại Quang thầm nghĩ, đây không phải biết còn phải hỏi sao, còn ai rõ ràng ngày sinh tháng đẻ của Hà Thượng Thanh hơn lãnh đạo?

Vương Đại Quang nghĩ như vậy nhưng trả lời:

- Đến tháng mười hai thì vừa tròn ba mươi chín tuổi.

- Đúng là độ tuổi hoàng kim, hai năm sau làm chủ tịch tỉnh một nhiệm kỳ cũng chỉ mới bốn mươi sáu, sau đó lại là bí thư tỉnh ủy, là hơn năm mươi, thuận thế có thể leo lên vị trí ủy viên bộ chính trị. Hì hì, Hà lão giỏi tính toán, không hỗ là cây cổ thụ quan trường.

Vương Đại Quang xem như là dòng chính của Cao Hiểu Lâm, là tâm phúc trong tâm phúc, tâm tư của Cao Hiểu Lâm đều được hắn hiểu rất rõ, cũng không có gì để che giấu.

- Ha ha, nếu để hắn ta có thể tiến lên như vậy, chúng ta chẳng phải biến thành kẻ đọc sách suông sao?

Vương Đại Quang mỉm cười nhìn lãnh đạo tâm cơ thâm trầm nhà mình.

- Vẫn là Đại Quang cậu hiểu rõ tâm tư của tôi, tuồng vui này còn lâu mới xong, cứ cỡi lừa ngắm cảnh, chờ xem.

Cao Hiểu Lâm dùng ánh mắt bình tĩnh đánh giá bốn phía, tâm tình vốn có chút bức bối, bay giờ đã trong sáng hơn một chút.

- Đại Quang, viện an dưỡng đáng lý ra đã sớm làm xong, cậu nói xem, bọn họ nghĩ như thế nào?

Trong mắt Cao Hiểu Lâm lóe lên hàn quang, ngay cả Vương Đại Quang ở gần bên cũng không phát hiện ra.

- Lãnh đạo, đây không phải quá rõ ràng rồi sao?



Vương Đại Quang lắc đầu, hắn đưa tay chỉ vào giàn giáo bỏ không gần đó:

- Bọn họ rõ ràng đang đề phòng anh.

- Ha ha, trên đời này chỉ nói về một chữ duyên mà thôi.

Cao Hiểu Lâm chắp tay sau lưng rồi cảm khái nói.

Vương Đại Quang nở nụ cười thầm hiểu, hắn cười nói:

- Anh chẳng qua chỉ ném ra một thông tin nhỏ đã làm cho đám người của Hà Tam bận rộn tối mặt, ha ha, tiểu tử kia rõ ràng là kẻ rất có ý.

- Người hiểu ta chỉ có Đại Quang cậu.

Cao Hiểu Lâm không khỏi nhướng mày nói lời tán thưởng với Vương Đại Quang.

Vẻ mặt Vương Đại Quang rất bình tĩnh, bộ dạng không quan tâm hơn thua, hắn cười nói:

- Chúng ta từ thủ đô xuống tỉnh Trung Hạ, không phải muốn bắn hạ đối phương sao?

Cao Hiểu Lâm cười cười không lên tiếng, Vương Đại Quang tuy chỉ là thư ký trên danh nghĩa của hắn, thật ra phải là kẻ tài trí đi theo mới đúng. Những mối quan hệ sâu xa giữa hắn và Vương Đại Quang, dù nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

- Đi thôi, tình huống nơi này đã biết đại khái, chúng ta không nên ở đây quá lâu.

Cao Hiểu Lâm cực kỳ hiểu rõ, dù là ở tình thành hay tuyến dưới, ánh mắt của Hà Thượng Thanh ở khắp nơi. Một vị phó chủ tịch mới nhận chức như hắn cũng không quá tự do, thôi thì không cần để Hà Tam chú ý.

Cao Hiểu Lâm đi đến trước mặt một chiếc xe biển số tỉnh lân cận, hắn đột nhiên quay đầu phân phó với Vương Đại Quang:

- Đại Quang, cậu chào hỏi với một vị lãnh đạo bộ giao thông, để cho đối phương giúp đỡ kéo hạng mục xây dựng cầu đường qua huyện Nam Vân.

Vương Đại Quang chợt ngây người, sau đó lại hiểu ra ý đồ của Cao Hiểu Lâm, hắn không khỏi cười nói:

- Vị chủ tịch Tiểu Vương kia thu một phần lễ lớn như thế này, không biết Hà Tam sẽ nghĩ thế nào?

- Cậu đấy, cậu phải nên biết, người quá thông minh sẽ bị trời ghét.

Cao Hiểu Lâm lắc đầu rồi chui vào trong xe.

... ....

Vương Học Bình từ trong phòng làm việc của Mạnh Thu Lan đi ra, trong lòng cảm thấy khá thoải mái.

Vấn đề trước nay luôn làm hắn cảm thấy phức tạp và khó gỡ, bây giờ coi như được giải quyết.

Còn chuyện địa vị của Mạnh Thu Lan, điều này luôn làm Vương Học Bình đau đầu, hắn luôn không thể nào tìm được phương hướng giải quyết hoàn toàn vấn đề.

Hôm nay Mạnh Thu Lan xuất phát từ lý trí mà chủ động bỏ qua khả nhăng bức hôn Vương Học Bình trong tương lai, vì vậy khoảng thời gian ngắn sau này hắn sẽ không cần ưu sầu vì vấn đề này.

Tất nhiên Vương Học Bình cũng biết rõ, Mạnh Thu Lan nhìn thì có vẻ suy nghĩ tốt đẹp như vậy, nhưng thật ra nếu nói về mặt tình cảm thì rất rối, khó nói.

"Khó khăn lớn nhất đúng là tiêu thụ mỹ nhân!"

Vương Học Bình thở ra một hơi, hắn lại bắt đầu chuyển hướng sang vấn đề viện an dưỡng, Trương Vân Thiên cũng nên đến rồi chứ?

Vương Học Bình quay về phòng làm việc của mình, hắn ngồi trên ghế kiểm tra phê duyệt một chồng văn kiện, sau đó nhận được điện thoại của Trương Vân Thiên.

- Học Bình, tôi đã đến ngã ba trong huyện thành, có anh Lưu phân khu thành phố Vân Châu, có anh Hùng là đội trưởng đội cảnh sát quân sự thành phố, tối nay chúng ta không say không về.

Trong điện thoại vang lên tiếng cười cởi mở của Trương Vân Thiên.

- Ha ha, đêm nay tất cả chi phí đều tính cho tôi, mọi người vui vẻ tụ họp.



Vương Học Bình vừa cười vừa thầm nghĩ, Trương Vân Thiên kéo theo đám người thực quyền kia đến đây, không phải coi trọng vấn đề phong thủy xung quanh viện an dưỡng sao?

Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và gọi Lưu Chí Bằng, để hắn nhanh chóng liên hệ với Diệp Minh Quyên, sắp xếp một biệt thự xa hoa để chiêu đãi nhóm người Trương Vân Thiên.

Lúc chạng vạng tối, Vương Học Bình mang theo Diệp Minh Quyên đến khu biệt thự số một ở khu phố cổ, sau đó mỉm cười đứng chờ xe của quân đội.

Xe đến, thường ủy thị ủy, tư lệnh viên phân khu thành phố Vân Châu là Lưu Hán Cường vừa bước xuống xe, không đợi Trương Vân Thiên nói lời nào, hắn đã vượt lên cười với Vương Học Bình:

- Cậu Học Bình, chuẩn bị xong lễ vật chưa? Phó phòng Trương của chúng ta đã trở thành trưởng phòng hậu cần rồi.

Hai mắt Vương Học Bình chợt tỏa sáng, hắn biết điều này có ý nghĩa gì nhưng vẫn cố ý không hỏi.

- Ha ha, may mắn, thật sự chỉ là may mắn, chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, cũng không tính là lãnh đạo quân khu, có gì đáng ngạc nhiên?

Tuy Trương Vân Thiên nói như vậy nhưng khóe miệng treo nụ cười, rõ ràng tâm tình rất tốt.

Phó phòng và trưởng phòng chỉ kém nhau một chữ nhưng thực quyền trong tay không thể nào đánh đồng được.

Đội trưởng Hùng Vệ Hồng đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu tiến lên giữ chặt tay Trương Vân Thiên, sau đó chỉ vào bốn ngôi sao trên hai cầu vai của Trương Vân Thiên rồi nói:

- Ba sao lên bốn sao, hoàn toàn khác biệt đấy chứ, anh Trương, anh rõ ràng là thăng quan, tương lai vô lượng.

Vương Học Bình thầm hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng cố giả ngu, chỉ cười hì hì vui mừng, cũng không tiếp lời.

Trương Vân Thiên thở dài nói:

- Tôi đây nhiều năm hai gạch ba sao, hôm nay thêm được một sao, đúng là khó có được. Nhưng cũng có vài người cả ngày chỉ biết ca hát nhảy múa cũng là thiếu tướng, con bà nó, thế đạo gì thế này?

Trương Vân Thiên vừa nói như vậy thì xung quanh chợt lạnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tiếp một câu.

Trương Vân Thiên dựa lưng vào Trương gia, dù nói sai lời thì đám người bên trên sẽ nể mặt lão gia Trương gia mà không so đo. Nhưng ở đây còn có người khác, không ai có hậu trường cứng như Trương Vân Thiên, ai dám phụ họa theo?

Vương Học Bình là chủ nhà, người khác không nói lời nào, hắn cũng không tiếp tục giả ngốc, chỉ có thể cười nói:

- Anh Trương, tôi tuy không hiểu quân sự, nhưng hai gạch bốn sao của anh hình như cũng không phù hợp quy củ thì phải.

- Quy củ, quy củ chó má gì? Bên trên có người mở miệng thì đó là quy củ.

Trương Vân Thiên khinh thường giơ ngón tay chỉ lên bầu trời đen.

Vì Vương Học Bình chuyển hướng đề tài, vì vậy đám người Lưu Hán Cường không khỏi thở dài một hơi, những năm nay chỉ cần tham gia quân ngũ, có ai không mắng vài câu "thượng cấp vô năng".

Dưới lời mời của Vương Học Bình, Trương Vân Thiên, Lưu Hán Cường và Hùng Vệ Hồng cười nói rộn rã đi vào biệt thự.

Trương Vân Thiên thường xuyên đến khu phố cổ và chạy về tỉnh thành, cũng coi như là người quen của chủ nhiệm Diệp Minh Quyên, vì vậy hắn cười nói:

- Chủ nhiệm Diệp, lúc nào cũng đi cạnh Tiểu Vương, sao không đưa bạn trai ra, để cho tôi đây mở mang tầm mắt?

Diệp Minh Quyên nằm mơ cũng không ngờ Trương Vân Thiên lại nói ra những lời như vậy. Nang vô thức đưa mắt nhìn Vương Học Bình, sau đó đỏ mặt trách Trương Vân Thiên:

- Trưởng phòng Trương, anh là lãnh đạo lớn, sao không chú ý phong độ?

Trương Vân Thiên dùng ánh mắt thú vị nhìn Diệp Minh Quyên vốn bình thường cung xinh đẹp như hoa, lúc này trên gương mặt của nàng đã đỏ hồng, khá ngượng ngùng, điều này không khỏi làm trái tim hắn đập mạnh lên, nha đầu này rõ ràng không phải chỉ là có chút xinh đẹp.

Vương Học Bình hợp thời chen vào giải vây cho bộ hạ của mình, hắn cười tủm tỉm nhìn Diệp Minh Quyên:

- Chút nữa tôi cho cô dãy số, cô phái xe đi đón chị gái, chúng ta cùng nhau vui vẻ.

Trong chỗ này ngoài ngoài Diệp Minh Quyên là nữ, có ai không có vợ bé ngoài biên chế?

Hơn nữa Trương Vân Thiên sợ nhất không phải là ai khác, chính là tình nhân Lương Tố kia. Nguyên nhân thì rất đơn giản, Lương Tố lén sinh cho Trương Vân Thiên một tiểu tử mập mạp, vì thế mà có công lớn với Trương Vân Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook