Chương 321: Dệt lưới.
Đại Tư Không
20/03/2013
Trong nhà ăn rộng rãi, đầy bàn sơn hào hải vị, có nhiều món rau rất đẹp mắt, thật sự hấp dẫn sự chú ý của Trương Vân Thiên, hắn cười tủm tỉm nói:
- Chủ nhiệm Diệp, vất vả cho cô.
Diệp Minh Quyên cười quyến rũ, nàng nói:
- Hiệp hội quản lý khu phố cổ chúng tôi là một đơn vị gương mẫu, chỉ cần anh không mắng là được.
Trương Vân Thiên quay đầu cười với Lưu Hán Cường đứng bên cạnh:
- Anh Lưu, có thỏa mãn với sắp xếp của chủ nhiệm Diệp không?
- Thỏa mãn, rất hài lòng! Suốt ngày ăn thịt cá, thấy những món mặn kia tôi cũng thấy buồn nôn.
Lưu Hán Cường cũng tán thưởng Diệp Minh Quyên theo lời của Trương Vân Thiên.
- Tư lệnh Lưu, nếu anh đã thích, vậy thì nên thường xuyên xuống đây, rượu ngon cũng không thiếu.
Diệp Minh Quyên vừa nói vừa quét mắt nhìn nữ nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
Khác biệt với Trương Vân Thiên, Lưu Hán Cường là tư lệnh viên phân khu thành phố Vân Châu, là thường ủy thị ủy, bình thường là lãnh đạo mà mời cũng chưa chắc đã đến, vi vậy Diệp Minh Quyên nào dám chậm trễ?
Ngay sau đó hai nhân viên phục vụ đã bưng vài bình rượu Mao Đài mười lăm năm khẽ đặt lên bàn cơm.
Trương Vân Thiên sờ cằm cười nói với Vương Học Bình:
- Cậu Học Bình, hy vọng mỗi ngày tôi đều được chiêu đãi thế này.
- Anh Vân Thiên, chúng ta cứ đứng mãi sao?
Vương Học Bình hiểu rất rõ, Trương Vân Thiên đang nể mặt mình, với thân phận trưởng phòng hậu cần phân khu tỉnh, muốn ăn uống thứ gì mà chẳng có? Đừng nói đến vấn đề hắn là con cháu của Trương gia.
Mọi người không phải lần đầu tiên gặp mặt, vì vậy ai cũng tìm chỗ ngồi xuống. Vương Học Bình ngồi ngay bên cạnh Trương Vân Thiên, không biết vô tình hay cố ý mà Diệp Minh Quyên ngồi xuống ngay bên trái Vương Học Bình.
Rượu được vài vòng, Lưu Hán Cường nháy mắt với Trương Vân Thiên, lúc này Trương Vân Thiên mới nâng ly rượu lên cụng mạnh với Vương Học Bình rồi cười nói:
- Cậu Học Bình, không gạt cậu, khu phố cổ thật sự là khối bảo địa phong thủy, anh Lưu và anh Hùng cũng muốn kiếm chút phúc lợi, khốn nổi bọn họ không thể mở miệng, vì thế mới chuyển nhiệm vụ lên người tôi, cậu xem... ....
Vương Học Bình quét mắt nhìn Lưu Hán Cường, hắn cười nói với Trương Vân Thiên:
- Việc này tôi chỉ sợ không thể làm chủ được, phải hỏi ý của chủ nhiệm Diệp.
Trương Vân Thiên thật sự không quá hiểu ý của Vương Học Bình, hắn ném ánh mắt về phía Diệp Minh Quyên lúc này đã uống vài ly mà gương mặt đỏ hồng.
Diệp Minh Quyên cười cười để lộ ra hàm răng trắng nõn, nàng nói:
- Trưởng phòng Trương, thật ra đã sớm làm xong quy hoạch, các vị lãnh đạo, mời nhìn sang phía bên này.
Diệp Minh Quyên đứng lên đi đên bên canh cửa sổ rồi chỉ ra một vùng đầy hòn non bộ và đình đài nhấp nhô nói:
- Chủ tịch huyện của chúng tôi đã sớm quy hoạch vài địa điểm để các lãnh đạo quân đội đến tĩnh dưỡng.
Trương Vân Thiên còn chưa kịp nói thì Lưu Hán Cường đã nhanh chóng bước đến bên cạnh Vương Học Bình rồi bắt chặt hai tay chân thành nói:
- Cám ơn cậu, cậu Học Bình.
- Là anh em tốt, tôi cũng không dám nói lời cảm ơn.
Đội trưởng Hùng Vệ Hồng đội cảnh sát quân sự thành phố cũng đứng lên tỏ lòng cảm kích.
Trương Vân Thiên ngoài vui sướng thì còn tỏ ra khiếp sợ, hắn không ngờ Vương Học Bình đã sớm dự đoán mà làm tốt địa phương an dưỡng cho hai vị này, đây là kiến thức thế nào?
Vương Học Bình và Diệp Minh Quyên đưa mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười hiểu ý. Từ lúc xây dựng viện an dưỡng thì Vương Học Bình đã nhanh chóng quy hoạch vài khu vực an dưỡng, chuẩn bị đối phó với tất cả tình huống phát sinh.
Triết lý sinh tồn trên quan trường nói cho Vương Học Bình biết, chuẩn bị sẵn sẽ không phí công. Trước đó Trương Vân Thiên đưa Lưu Hán Cường và Hùng Vệ Hồng xuống huyện Nam Vân, Vương Học Bình đã nghĩ đến ngày hôm nay.
Những năm nay các chi bộ đội đều có nhiều lãnh đạo cựu chiến binh, tất nhiên trong quân cũng rất quan tâm đến lý lịch và quan hệ sâu xa, chỉ cần vị lãnh đạo bây giờ có thể quan tâm tốt đến cựu chiến binh, vấn đề thăng quan chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vương Học Bình cũng không quá quan tâm đến Hùng Vệ Hồng, mục tiêu chủ yếu của hắn là thường ủy thị ủy kiêm tư lệnh viên phân khu Lưu Hán Cường.
Dựa theo quy củ của quyết sách nhân sự, vị tướng lãnh quân sự như Lưu Hán Cường này dưới tình huống bình thường sẽ bảo trì sự trầm mặc, hoặc cũng có thể là đưa tay giúp đỡ trong hội nghị thường ủy thị ủy.
Nếu trong thị ủy có một cường viện như thế này, rõ ràng Vương Học Bình không vì mâu thuẫn giữa Chu Văn Quảng và Kim Hữu Công mà xuất hiện tình cảnh xiếc trên dây.
Tất nhiên nếu suy xét rõ ràng thì kho hàng quân dụng vứt đi ở huyện thành dù sao cũng thuộc địa bàn của phân khu thành phố Vân Châu, chỉ cần Trương Vân Thiên có lợi ở hạng mục viện an dưỡng, tất nhiên Lưu Hán Cường cũng phải có công.
Sau khi tính toán thiệt hơn, nếu không nhân cơ hội mà thu chút nhân tình thì không còn là Vương Học Bình.
Trải qua tình huống như vậy, mọi người càng hào hứng, các vị quân nhân vốn tửu lượng cao, bây giờ thi nhau nâng ly ra trận. Vương Học Bình dù là tửu lượng lớn cũng không chịu nổi ba vị quân nhân, vì vậy mà nhanh chóng ngã gục.
Sáng sớm hôm sau, Vương Học Bình bị những tiếng ngáy như sấm rền đánh thức, hắn mở to mắt, đánh giá khắp nơi. Cuối cùng hắn phát hiện Trương Vân Thiên chỉ mặc một chiếc quần lót đang ngủ ở chiếc giường lân cận.
Vương Học Bình thức dậy đi vào phòng vệ sinh, đổ đầy nước ấm vào bồn rồi bắt đầu nằm vào.
Nửa giờ sau tinh thần Vương Học Bình đã khôi phục như thường, hắn lẳng lặng nằm xuôi người, trong lòng thầm tính toán vấn đề giải cứu công ty điện tử Giai Sang của Tạ Hàn Yên.
Trước mắt Vương Học Bình đã có liên hệ với Hà gia và Trương gia trong các đại thế gia, thật ra nếu nói nghiêm túc thì bác trai của Mạnh Thu Lan xem như một thành viên ngoài vòng thế gia.
Đối với Hà gia uy thế, Cao gia tiền tài, Tạ gia cũng chỉ vì có một người phụ nữ mà có vẻ không đủ tác dụng. Phải biết rằng trong thể chế chính trị hiện hành, tuy luôn to mồm đòi nữ quyền, thực chết cán bộ nữ không có quá nhiều quyền lên tiếng.
Dù là ủy viên bộ chính trị thì cũng chỉ có một vị là nữ mà thôi, vì thế có thể thấy tương lai Tạ gia sẽ vì Tạ lão mất đi mà dòng dõi suy sụp.
Vương Học Bình là kẻ kiếp trước trọng sinh, hắn biết mãi đến thế kỷ sau, Tạ lão sức khỏe không quá tốt lại là một vị nguyên lão trọng thần tạ thế muộn nhất, thậm chí còn sống lâu hơn Hà lão gần đây luôn mạnh khỏe được năm năm.
Vương Học Bình biết rõ vấn đề đấu tranh quyền mưu, hắn bết Tạ lão là nguyên lão, dù ngày thường không có việc gì, nhưng khi còn sống sẽ rất quan tâm đến vấn đề nối dõi. Lúc này hắn nên giúp Tạ Hàn Yên hay không, thật sự phải xem xét lợi hại.
Mãi đến khi đứng lên khỏi bồn tắm thì Vương Học Bình mới hạ quyết tâm, tạm thời nên theo dõi kỳ biến, dù sao hắn cũng không quá hiểu về tính tình của Tạ Hàn Yên.
Nói trắng ra thì Tạ gia lúc này vẫn còn rất quyền thế, công ty điện tử Giai Sang dù tồn đọng nhiều tivi hơn nữa cũng có thể sử dụng thủ đoạn hành chính để thoát khốn. Nếu mù quáng ra tay, chẳng những không có phần tốt, sợ rằng còn bị thiệt hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.