Chương 159: Đòn vu hồi đánh bên sườn.
Đại Tư Không
20/03/2013
Vương Học Bình và Chu Huyền đều là người hiểu chuyện, chuyện mất mặt lãnh đạo, dù bọn họ là Cao Thành Thu cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Nhưng tin chắc chuyện lớn như vậy sẽ truyền khắp thành phố Vân Châu, dù bọn họ muốn không biết cũng không thể.
Cao Thành Thu buồn bực hút thuốc, hắn nhìn đồng hồ rồi cười khổ nói:
- Tôi cũng không thể mỏi mòn chờ đợi, cũng phải quay về.
Xảy ra chuyện như vậy thì Chu Huyền cũng không biết nên khuyên Cao Thành Thu như thế nào, hắn rất nôn nóng, chỉ có thể nháy mắt với Vương Học Bình.
Vương Học Bình suy nghĩ một chút, sau đó hắn hỏi Cao Thành Thu:
- Thành Thu, nên đề phòng có người mượn chuyện này để giở trò quỷ.
Cao Thành Thu nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó thở dài:
- Có người luôn thầm giở trò quỷ, ôi, dù sao chuyện này cũng không gạt được người, các cậu sớm muộn gì cũng biết. Đó chính là khi chủ tịch Kim lên đài làm báo cáo công tác thì không để ý mà vấp phải chiếc ghế của phó chủ tịch Sử và ngã lăn ra. Sau khi làm xong báo cáo công tác khối chính quyền, tôi nghe phía dưới có nhiều người nghị luận, nói rằng chủ tịch ngã ngay trước mặt phó chủ tịch, đây không phải điềm lành.
Chu Huyền trừng mắt mắng:
- Không phải ngã một cái sao, thằng khốn nào loan truyền bậy bạ? Nếu để ông điều tra được, ông sẽ lột da nó.
Vương Học Bình cười lạnh:
- Anh Chu, còn có thể là ai? Sự việc đã rõ ràng, nếu chủ tịch Kim ngã thì ai được lợi?
- Sử... ....
Chu Huyền vừa định mở miệng thì phát hiện Cao Thành Thu dùng ánh mắt hung hăng nhìn mình, vì thế nhanh chóng ngậm miệng lại.
- Thành Thu, tôi thấy có người đã trở thành mối hiểm họa từ bên trong của chủ tịch Kim, đúng là dưỡng hổ gây họa.
Vương Học Bình tỏ ra phẫn nộ, thật ra trong lòng cũng tương đối vui sướng, hắn đang lo lắng mâu thuẫn của Kim Hữu Công và Sử Phương không đủ nóng.
Bây giờ thì tốt, sự việc ngoài ý muốn của Kim Hữu Công hôm nay còn dính dáng đến Sử Phương, chỉ cần xem tình huống thì thấy tất cả đã trong sáng, tình hình khá tốt.
- Ôi, tôi lại phải chạy về đây.
Cao Thành Thu nói xong lời này thì bất chấp bắt tay cáo biệt mà vội vàng leo lên xe rời khỏi khách sạn.
Vương Học Bình quay đầu nhìn thì thấy Chu Huyền nhíu chặt mày, hai mắt nhìn xuống mũi chân, cũng không biết đang suy nghĩ về điều gì.
Trong quan trường chỉ cần rút củ cải sẽ mang theo cả bùn, nếu Kim Hữu Công thật sự ngã quỵ, Cao Thành Thu xuống làm chủ tịch quận cũng không được lâu dài.
Chu Huyền và Cao Thành Thu có quan hệ thân mật, điều này cũng không phải là bí mật gì trong ban ngành thành phố, chỉ cần có tình huống gió thổi cỏ lay thì anh Chu sẽ lập tức bị liên quan, có thể sẽ phải vứt bỏ bảo tọa cục trưởng đầy thực quyền, sao hắn không lo lắng cho được?
Tất nhiên sự việc này thật sự có chút liên quan gián tiếp đến Vương Học Bình, có thể thấy nếu Kim Hữu Công ngã đổ, bí thư huyện ủy Nghiêm Minh Cao cũng không thể ngồi yên.
Nói theo phản ứng dây chuyền, bí thư Nghiêm nếu bị điều động, Vương Học Bình coi như cực kỳ khó khăn ở huyện Nam Vân.
Dưới thế cục trước mắt, dù là công hay tư thì Vương Học Bình đều khó thể nào buông tha cho Sử Phương.
Lúc này Mã Tam Cao ở trong huyện Nam Vân vẫn liên tục ẩn nấp vào bóng tối, chỉ cần bí thư Nghiêm tiếp tục tọa trấn huyện Nam Vân, tạm thời họ Mã còn chưa làm được điều gì.
Vị Sử Phương này thật sự là uy hiếp quá lớn đối với một con tép nhỏ như Vương Học Bình, dù sao đối phương cũng là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ, chỉ cần nghe chức danh đã hoa mắt.
Sau khi trở lại trường đảng, Vương Học Bình đến tìm Tiếu Nam, tuy Tiếu Nam là một phó bí thư đảng ủy khối thị ủy và không có thực quyền, nhưng người này từng là một trưởng khoa trong văn phòng thị ủy, cũng sẽ có nhiều hiểu biết với các danh nhân.
Tiếu Nam nghe Vương Học Bình hỏi tình huống của Hà Phong mà thở dài nói:
- Anh Hà là người nổi danh chính trực, anh ấy trước kia vốn có cơ hội phát triển lên cao, đáng tiếc vì ăn nói quá thẳng mà đắc tội với vị chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố, bị chèn ép xuống.
Nếu không với danh dự và thân phận của Hà Phong thì ít nhất cũng sẽ được phân công làm phó chủ tịch quản lý văn hóa giáo dục, cũng không phải chỉ là một chủ nhiệm ủy ban khu công nghệ. Người này quá thẳng thắn, lời nói thật sự rất khó nghe, không có vài lãnh đạo thích người như vậy.
Vương Học Bình nghe xong những lời giới thiệu của Vương Học Bình về Hà Phong mà càng thêm hiểu về đối phương.
Hà Phong là người ngay thẳng, đã vài chục năm làm đại biểu nhân dân, liên tiếp đề xuất nhiều đề nghị về vấn đề hợp lý hóa với cách lãnh đạo thành phố, vì vậy mà qua năm mươi nhưng không phát triển tốt, rất khó coi.
- Anh Tiếu, tôi cảm thấy rất kỳ quái, nghe nói trong số lãnh đạo thị ủy có người điểm danh Hà Phong, không cho anh ta ứng cử làm đại biểu nhân dân, có phải không?
Vương Học Bình giả vờ như rất ngạc nhiên, cố ý dò xét Tiếu Nam.
Có tâm cũng tính là vô tâm, Tiếu Nam hoàn toàn không ngờ Vương Học Bình có ý gì, hắn cười khổ nói:
- Ngoài phó chủ tịch Sử kính mến của chúng ta ra, còn ai có thể nói ra những lời này?
Dân chúng thường cho rằng cán bộ lãnh đạo với cấp bậc càng cao thì ánh mắt càng thoáng, càng phong độ. Điều này đúng là lầm to, Sử Phương chẳng qua chỉ là một học sinh trung học mà thôi, vì có hậu trường trong tỉnh mới được đề bạt đến cấp phó phòng, cũng không biết tính nguyên tắc của tổ chức là gì.
Vị phó chủ tịch này bình thường miệng lưỡi thô tục, câu nói đọng bên miệng không phải là "con **" cũng là "chó đẻ".
Trong các lãnh đạo cấp bậc thị ủy, Sử Phương là người nổi tiếng ăn nói thô lỗ vô văn hóa.
Vương Học Bình thầm nghĩ, đúng là buồn ngủ có kẻ kê gối, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Nếu tìm cơ hội nhét cuốn băng yêu đương của Sử Phương và Hồng Mộng Ngọc vào trong cặp của Hà Phong, như vậy sẽ xuất hiện tình huống gì?
Vương Học Bình nghe Tiếu Nam kể về vài chuyện liên quan đến Hà Phong, hắn thầm nghĩ, dù là thánh nhân cũng có tư tâm, hơn nữa Sử Phương công nhiên phát biểu đả kích, Bồ Tát đất còn có tính năng của đất, nói gì là con người?
Vấn đề còn lại lúc này chính là tìm người đến gần Hà Phong, hơn nữa đưa cuốn băng có thể làm Sử Phương lụn bại vào trong cặp của Hà Phong.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng đã có chuẩn bị hai tay, nếu Hà Phong không dám hoặc không chủ động hướng về phía Chu Văn Quảng hay Kim Hữu Công đề xuất vấn đề, như vậy Cao Thành Thu sẽ là nhân tuyển tốt nhất để thay thế.
Thời kỳ này rất phi thường, nếu Cao Thành Thu có được băng ghi hình này mà đưa cho Kim Hữu Công, tuy chủ tịch Kim sẽ có chút ý kiến nhưng cũng sẽ không để ý quá mức.
Công cứu nạn sẽ không thể tầm thường, chỉ cần Kim Hữu Công có thể trở thành chủ tịch chính thức, con đường làm quan của Cao Thành Thu sẽ coi như thăng thiên.
Nói đi thì cũng nói lại, với tầng quan hệ thân mật giữa Cao Thành Thu và Vương Học Bình, tất nhiên hắn sẽ hy vọng Cao Thành Thu trèo càng cao càng tốt, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, đạo lý đoàn kết cùng tiến này là rất dễ hiểu, không cần nhiều lời.
Chiều hôm đó Từ Dương chạy từ huyện Nam Vân lên thành phố Vân Châu, vì Lâm Lạc Thi đã đến tỉnh thành học tập, Vương Học Bình ở trong lầu một phòng khách pha trà chờ Từ Dương đến.
Có hai luồng sáng chiếu qua cửa sổ phóng lên tường phòng khách, Vương Học Bình mỉm cười, bạn bè tốt đã đến.
Từ Dương dừng xe, hắn bước xuống đóng cửa sắt, lúc xoay người chợt phát hiện Vương Học Bình đang mỉm cười đứng phía sau.
- Cậu muốn hù chết tôi sao?
Từ Dương nhận điếu thuốc trong tay Vương Học Bình rồi cười nói.
Vương Học Bình đưa Từ Dương vào phòng khách, hắn chỉ ly trà trên bàn rồi cười nói:
- Đây là loại trà mà cậu thích nhất.
Từ Dương tự mình ra tay, hắn rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, thấy nhiệt độ vừa đúng, vì vậy mà uống cạn.
Từ Dương đưa tay lau mép, hắn cười hỏi:
- Cậu tìm tôi có chuyện tốt gì không? Lần này đến lượt ai nữa rồi?
Vương Học Bình đứng lên xách phích châm nước vào ấm trà rồi lại ngồi xuống bên cạnh Từ Dương, hắn cười nói:
- Lần này chúng ta thật sự phải trừ hại cho dân.
Từ Dương chợt tỉnh táo tinh thần, hắn trừng mắt nhìn Vương Học Bình rồi lẩm bẩm:
- Tôi đã sớm đợi đến ngày này, cậu cũng đừng dài dòng, mau nói rõ ý kiến của mình ra.
Vương Học Bình đến bên tai Từ Dương khẽ thì thầm một lúc, sau đó Từ Dương cẩn thận suy xét vấn đề, cuối cùng mới thở dài lắc đầu nói:
- Loại người Sử Phương đúng là quái thai, cũng coi như tám lần chết mới hết tội.
- Ha ha, nguyên tắc của tôi là người không phạm mình thì mình không phạm người, nếu người phạm mình, mình cần phải phạm người.
Vương Học Bình ngửa mặt lên cười nhạt, ý nghĩ rất rõ ràng, đã ra tay với Sử Phương, phải làm cho đối phương chết cóng.
Từ Dương khẽ gật đầu nói:
- Vậy ngày mai trà trộn vào hội trường, dựa theo phương án của cậu, tôi chỉ cần trực tiếp giao băng ghi hình cho anh ấy là được, chuyện đơn giản như vậy nếu làm không thành thì đập đầu vào đậu hũ chết luôn cho rồi.
Vương Học Bình nhắc nhở:
- Cậu cũng đừng nên chủ quan, tranh thủ hóa trang cho tốt, đừng để sau này anh ta nhận ra cậu.
Từ Dương cười nói:
- Trước đây tôi ngoài luyện bắn súng thì chủ yếu nhất là thuật hóa trang, đối với tôi thì đó chỉ là trò cơm bữa.
Vương Học Bình nâng ly trà trong tay lên rồi cười nói:
- Thời gian khổ cực đã qua, cuối cùng đã đến thời điểm điều tra manh mối, tôi coi như dùng trà thay rượu, cầu chúc thành công.
- Cốp!
Hai ly trà đụng vào nhau phát ra âm thanh dễ nghe.
- Học Bình, cục trưởng Liễu thật sự là anh em, tôi đã tiến vào đại đội cảnh sát hình sự, hơn nữa còn sắp xếp một vị cảnh sát hình sự lão thành làm sư phụ của tôi. Thật sự ứng với câu nói kia, không phải người trong nghề thì không biết tình hình, sư phụ của tôi rất lợi hại, chỉ cần ánh mắt đụng vào tên trộm thì phát hiện ra ngay, đúng là thần kỳ.
- À, cục trưởng Liễu sắp xếp cậu vào đội cảnh sát hình sự, cậu nên cố sức rèn luyện năng lực, đi theo sư phụ học tập, tương lai sẽ là cục trưởng cục công an, sao không hiểu hình sự cho được?
Vương Học Bình cười ném quy hoạch của mình vạch ra cho Từ Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.