Chương 251: Động tĩnh lớn.
Đại Tư Không
20/03/2013
- Anh Trương, đây là anh đổ oan cho tôi rồi, tôi nào có nói như vậy, đó là anh tự nói mà thôi.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn quay đầu nhìn Trương Vân Thiên rồi nói.
- Ai nghĩ vậy thì người đó tự mình hiểu rõ, tôi cũng lười không muốn nói nhiều, bây giờ tôi muốn đi nhấm nháp vài ly rượu, nhưng... ....
Vương Học Bình không đợi Trương Vân Thiên nói ra đầy đủ câu châm chọc mà bước ra cắt lời:
- Tôi tính tiền.
- À, coi như cậu thông minh.
Trương Vân Thiên cười lớn, sau đó đưa hai tay bước về phía Lưu Hán Cường.
- Chủ tịch Vương, khi nào thì tiền được đưa đến?
Vương Học Bình vừa định tiến lên theo Trương Vân Thiên thì lại bị Dương Lâm ở sát bên vung tay ngăn cản.
Vương Học Bình dừng bước, hắn xoay người dùng giọng nghiêm túc nói:
- Trước nay tôi nói luôn giữ lời, sáng nay mọi người sẽ được phát năm trăm coi như một phần đền bù tổn thất, phần còn lại phải xem xét vào kết quả tổn thất sau này, khi đó mới định ra số tiền đền bù thích hợp.
- Tiền đâu?
Dương Lâm nhìn về phía đám người vũ trang hùng mạnh mà tỏ ra không hề sợ hãi, hắn khoanh tay đứng trước mặt Vương Học Bình, bày ra bộ dạng không có tiền sẽ tuyệt đối không thả người.
- Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đưa tiền đến.
Vương Học Bình rất thông cảm cho tâm tính của Dương Lâm vào lúc này, vì thế hắn đưa ra câu trả lời thuyết phục không chút do dự.
- Được rồi, tôi sẽ ở đây chờ.
Dương Lâm cũng không có ý muốn nhường, hắn ép sát Vương Học Bình, trong mắt không còn ai khác.
Vương Học Bình sợ điều này sẽ làm cho người của Liễu Ngân Hà sinh ra hiểu lầm, vì vậy hắn tranh thủ thời gian nói:
- Cục trưởng Liễu, bà con mới di tản, cũng không tránh khỏi tình huống cảm xúc không ổn định, vì vậy tôi là quan phụ mẫu nên ở lại hiện trường để tổ chức áp dụng công tác cứu viện.
Liễu Ngân Hà đi đến bắt chặt tay Vương Học Bình rồi ân cần hỏi thăm:
- Có khỏe không?
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Dương Lâm đang rất trấn tĩnh, hắn cười nói:
- Mọi việc đều tốt, bà con đã di tản, cũng nhờ anh Dương đây ra sức giúp đỡ.
Liễu Ngân Hà nheo mắt nhìn Dương Lâm rồi lạnh lùng nói:
- Mọi việc đều có giới hạn, chủ tịch Vương không phải là lãnh đạo bình thường trong huyện, anh ấy là thường ủy huyện ủy, là công thần kinh tế trong huyện, anh có biết không?
Dương Lâm có chút chần chừ, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu nói:
- Tôi không học nhiều, nhưng tôi biết nói lời giữ lời, đây là đạo lý căn bản của con người.
Dương Lâm quét mắt nhìn đội ngũ công an và quân nhân, hắn vô thức bổ sung:
- Tôi là tộc trưởng Dương gia thôn, người nào làm người đó gánh chịu trách nhiệm, điều này không liên quan gì đến thôn dân Dương gia thôn.
Khóe miệng Vương Học Bình khẽ nhếch lên, hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Lâm, trong lòng không khỏi tự nhủ, đối phương thật sự khá rắn rỏi, đối mặt với quân binh mà không sợ, sau này nếu có cơ hội thì nên liên hệ tốt mới được.
Liễu Ngân Hà ngây người, hắn nhìn Dương Lâm từ trên xuống dưới, phát hiện tên đàn ông cao gầy này rất kiên nghị, chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng thấy đối phương đã chuẩn bị tâm lý để được lên núi đao xuống vạc dầu.
Ngày hôm qua sau khi tiếp điện thoại của Vương Học Bình thì Liễu Ngân Hà chợt ý thức tình huống không đúng, nhưng vì khi đó là trời tối, hắn không có biện pháp gì tốt để giải quyết vấn đề nguy hiểm của Vương Học Bình.
Cũng may Liễu Ngân Hà lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng không phải kẻ không hiểu đạo lý, cũng hiểu đạo lý đầu cơ kiếm lợi.
Những kinh nghiệm trong công tác phòng chống lụt bão và cứu hộ cứu nạn đã cho Liễu Ngân Hà hiểu rõ, khi những tình huống này xuất hiện, vấn đề trị an cũng có chuyển biến xấu. Thường xuất hiện nhưng thành phần lưu manh và du côn nhân lúc nhà cháy mà hôi của.
Tất nhiên cũng không có nghĩa là sẽ điều động tất cả lực lượng công an trong huyện để tiếp việc cho Vương Học Bình, đúng lúc này Liễu Ngân Hà trong cái khó ló cái khôn, hắn lập tức nghĩ đến thân phận đặc thù của Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên là con cháu của Trương gia, không phải dân chúng thông thường, nếu hắn xảy ra vấn đề ở huyện Nam Vân, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu lãnh đạo bị liên lụy.
Liễu Ngân Hà lợi dụng điều này mà nhanh chóng liên lạc với tư lệnh Lưu Hán Cường của phân khu thành phố Vân Châu, báo cáo tình huống Trương Vân Thiên và Vương Học Bình cùng vào trong Dương gia thôn cho đối phương.
Sau khi Lưu Hán Cường biết được tin tức thì cực kỳ khiếp sợ, Trương Vân Thiên là cành vàng bên phía Trương gia, là một cây cầu bắc sang Trương gia, tuyệt đối không thể để mất.
Nếu trước đó vài năm thì Lưu Hán Cường nhất định sẽ điều động một phần cảnh vệ phân khu không chút do dự, nhưng trước nay quân ủy luôn nghiêm cấm điều động bộ đội nhúng tay vào sự vụ của địa phương, vì thế Lưu Hán Cường cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Nhưng điều này cũng không thể làm khó được Lưu Hán Cường, hắn không chỉ là tư lệnh phân khu thành phố Vân Châu, còn kiêm nhiệm thường ủy thị ủy, phó chủ nhiệm ủy ban động viên quốc phòng.
Dưới sự phối hợp của Lưu Hán Cường, đội trưởng cánh quân phản ứng nhanh đã sảng khoái đáp ứng yêu cầu.
Cũng vì như vậy mà Lưu Hán Cường dùng lý do chỉ đạo công tác phòng chống lụt bão mà xuất mã mang theo một trung đội chạy cả đêm xuống Dương gia thôn.
Theo lý thì Lưu Hán Cường nên ở trong phân khu chờ tin, nhưng nếu là như vậy thì công cứu hộ sẽ giảm đi rất nhiều, tất nhiên hắn sẽ không đi làm công tác đầu tư nhiều mà chẳng nhận được bao nhiêu kết quả.
Khi Vương Học Bình thấy mặt Lưu Hán Cường ở hiện trường thì biết ngay sự việc này có liên quan đến Liễu Ngân Hà.
Vương Học Bình bắt chặt tay Liễu Ngân Hà rồi trầm giọng nói:
- Cục trưởng Liễu, cám ơn anh.
Liễu Ngân Hà cũng hiểu tâm ý của Vương Học Bình, hắn cũng không quan tâm mà dùng giọng đùa giỡn nói:
- Tiểu Liễu vẫn đang chờ được đề bạt làm phó cục trưởng cục công an.
Vương Học Bình mỉm cười, Liễu Ngân Hà vào lúc này mà vẫn còn tâm tính đùa giỡn.
Lưu Hán Cường thấy Trương Vân Thiên thì không nói hai lời mà tiến lên ôm vai, sau khi lay động một lúc mới dùng giọng oán giận nói:
- Cậu Vân Thiên, sau này ngàn vạn lần đừng xúc động như vậy, nếu không sẽ làm cho lão Lưu tôi thật sự lo lắng.
Trương Vân Thiên vừa rồi đã thấy đám quân nhân có hơn hai trăm người, hơn nữa còn có vài chục tên cảnh sát huyện, nhiều người như vậy đến đối phó một Dương gia thôn, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, trận thế quá lớn.
- Anh Lưu, thịnh tình này tôi xin ghi khắc trong lòng, hôm nào đến thủ đô sẽ mời anh đến nhà làm vài ly.
Trương Vân Thiên cũng không ngu, trong lòng thầm hiểu, Lưu Hán Cường làm ra động tĩnh lớn như vậy, mục đích thật sự không phải muốn kết giao với mình sao?
Lưu Hán Cường thấy Trương Vân Thiên nói như vậy thì không khỏi mừng thầm, tiến từng bước vào mối quan hệ với Trương gia là ước mơ lớn nhất của hắn.
- Cậu Vân Thiên, để tôi giới thiệu với cậu, vị này là đội trưởng Hùng Vệ Hồng của đội quân phản ứng nhanh. Anh Hùng, lần này làm phiền anh rút đao tương trợ.
Lưu Hán Cường vừa giới thiệu vừa không quên khoe thành tích thay cho Hùng Vệ Hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.