Chương 250: Hối tiếc và sử dụng.
Đại Tư Không
20/03/2013
Trong bóng tối Trương Vân Thiên không thấy rõ vẻ mặt của Vương Học Bình, cũng không thấy có biến đổi gì.
Trương Vân Thiên xuất thân trong gia đình quý tộc, tất nhiên trí tuệ chính trị cũng không kém, dù dùng chân suy đoán thì hắn cũng hiểu được Vương Học Bình muốn tìm Điền Tử Lương, như vậy Điền Tử Lương nhất định có vấn đề.
Vương Học Bình vừa đi theo quần chúng vừa suy xét phản ứng kỳ dị của Điền Tử Lương.
Dù không quá rõ ràng động cơ của Điền Tử Lương, nhưng Dương gia thôn rất phức tạp, hắn thấy điều này nhất định không thể không liên quan đến Điền Tử Lương.
Vương Học Bình có quan hệ không thể nói là rất tốt với Điền Tử Lương, nhưng hai bên cũng không có thù oán, tại sao tên họ Điền này lại cố gắng tạo ra vấn đề lớn thế này?
Tuy tốc độ không nhanh nhưng thôn dân Dương gia thôn dù sao cũng sinh trưởng dưới chân núi, vì thế bước tiến cũng không quá chậm. Vương Học Bình ngạc nhiên phát hiện, có vài thôn dân không cần dùng đuốc nhưng bước tiên vẫn nhanh hơn rất nhiều so với Vương Học Bình.
Vương Học Bình vốn có ý nghĩ chia thuốc cho nhân dân, nhưng vì đến vội vàng nên trong túi đều là thuốc Trung Hoa, lúc này đang vào thời điểm mấu chốt, hắn cũng không dám làm ra chuyện ngu xuẩn để mâu thuẫn càng thêm gay gắt.
Vương Học Bình khẽ huých tay Trương Vân Thiên rồi khẽ nói:
- Anh mang đến thuốc gì?
Trương Vân Thiên lơ đễnh nói:
- Gấu Trúc, là loại mà đầu lọc còn dài hơn cả điếu thuốc, sao vậy? Cậu muốn thử sao?
Khi thấy Vương Học Bình không lên tiếng thì Trương Vân Thiên sợ đối phương hiểu sai ý, hắn cười:
- Thật ra bình thường tôi cũng không hút loại thuốc đặc biệt này, nhưng lần này về thủ đô và trộm đượ của ông cụ hai cây, hì hì.
- Giả heo ăn thịt cọp!
Vương Học Bình ném cho Trương Vân Thiên một câu định nghĩa hành vi không chút do dự.
Trương Vân Thiên cười gượng hai tiếng:
- Chỉ biết ra vẻ thông minh, cậu không nói lời nào cũng không ai bảo cậu không thể nói.
Vương Học Bình chỉ cười không nói, nếu lấy thuốc Gấu Trúc của Trương Vân Thiên ra chiêu đãi thôn dân thì lại càng quá phận, vì vậy hắn đơn giản không nhắc đến vấn đề này.
Dù có đuốc soi đường nhưng Vương Học Bình trước nay luôn sinh trưởng trong thành phố, vì vậy đi đường không cẩn thận và ngã vài lượt, giày da bóng láng thành giày bùn, áo sơ mi lấm lem, khắp người đều là bùn đất, nào còn chút uy nghiêm của một vị phó chủ tịch thường vụ huyện.
Đi đến hơn nửa đêm mới ra khỏi vùng núi, lúc này địa thế càng lúc càng bằng phẳng, sắc trời cũng dần sáng. Trương Vân Thiên dần phát hiện ra thảm trạng của Vương Học Bình, hắn không khỏi buột miệng cười:
- Chủ tịch Vương, thì ra cậu dính vào bùn đất cũng không khác gì nông dân.
Vương Học Bình hết sức khó xử, hắn cười khổ nói:
- Nói thật, tôi chưa từng nếm trải tình huống thế này, vì vậy mà đi quá lâu làm cho hai chân tê dại cả.
Trương Vân Thiên cười hì hì:
- May mà tôi ở trong quân thường xuyên rèn luyện, đến nay vẫn còn có thể chịu đựng được, nếu không cũng chẳng mạnh hơn cậu bao nhiêu.
Từ Dương gia thôn mà muốn rời khỏi dãy núi Nam Sơn thì phải đi ba mươi dặm đường, vài ngàn người đi đến bảy giờ sáng mới đến vùng đồng bằng bình an.
Vương Học Bình thật sự không thể đi nổi, hắn tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống rồi thở hổn hển.
Vương Học Bình nghỉ ngơi đủ một phút, sau đó mới điều hòa hô hấp và đưa mắt quan sát khắp bốn phía.
Ở nơi đường núi cách đó không xa, Dương Lâm đang mang theo vài tên đàn ông đi ở sau cùng, chỉ cần nhìn là biết đang áp trận, đề phòng có người tụt lại phía sau.
Vương Học Bình không khỏi gật đầu, Dương Lâm gầy còm nhưng thận trọng, khó trách có thể được đảm trách nhiệm vụ của tộc trưởng.
Trương Vân Thiên thật sự đã rất nghiện thuốc, hắn không nhịn được mà rút gói gấu trúc ra, còn không kịp chia cho Vương Học Bình một điếu mà nhét một điếu lên miệng, châm lửa, hít vào một hơi.
Vương Học Bình sờ vào túi quần, trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định phải bỏ vào trong cặp vài gói Hồng Tháp Sơn.
Trương Vân Thiên nhét gói Gấu Trúc đã bị bóc nhãn hiệu vào trong tay Vương Học Bình, hắn nói giỡn:
- Ngứa ngáy rồi sao? Yên tâm mà hút đi, đây là loại thuốc không có dấu hiệu rõ ràng, chỗ này ngoài cậu ra thì cũng không ai biết được.
Vương Học Bình cầm gói Gấu Trúc trắng mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tâm tình hạ thấp.
Vương Học Bình hiểu tình huống khó khăn của mình vào lúc này chẳng qua cũng vì nguyên nhân ít xuống cơ sở, không quá hiểu tình huống cụ thể của thôn xóm tuyến dưới, cũng không thấu hiểu công tác đối với nông thôn.
Cái gì gọi là thói quan liêu? Chính là lúc này. Vương Học Bình rút ra kinh nghiệm xương máu, hắn quyết tâm vào thời gian tới sẽ đi khắp các xã thị trấn trong huyện, kẻ cả các thôn xóm tuyến dưới, nhanh chóng tìm ra những thôn xóm có vấn đề như Dương gia thôn.
Bỏ qua nguyên nhân Lý Đại Giang nắm quyền ở huyện Nam Vân vào thời gian trước, khi Nghiêm Minh Cao nắm quyền thì Vương Học Bình rất có độ nặng ở huyện Nam Vân, lực ảnh hưởng là khá lớn.
Dưới thể chế chính trị hiện hành mà lại xuất hiện một hắc thôn như Dương gia thôn, Vương Học Bình thầm chế giễu chính mình, đây rõ ràng là tắc trách nghiêm trọng.
Có thể hiểu, nếu chính quyền xã không thu được tiền thuế, bọn họ nhất định sẽ dùng quyền lực trong tay để ép chặt Dương gia thôn.
Vì vậy mới sinh ra một tuần hoàn ác tính, chính quyền xã càng ép Dương gia thôn, như vậy ý thức phản kháng của thôn dân Dương gia thôn càng mạnh mẽ, cuối cùng tạo nên một tình huống khốc liệt.
Đó chính là chính quyền và Dương gia thôn không qua lại với nhau.
Những nông dân trong các thôn xóm khác, dù là phú quý hay nghèo hèn, bọn họ ít nhất cũng có thể mang theo chứng minh và giấy đăng ký tạm trú tạm vắng để ra ngoài làm công, nhưng Dương gia thôn thì coi như đánh mất phương án làm giàu hợp pháp này vì không được chính quyền xã cấp giấy. Những năm nay đếu không mang theo chứng minh, sợ rằng còn có thể bị bắt vào tù.
Trong Dương gia thôn, trẻ sơ sinh không được làm giấy khai sinh, trẻ nhỏ khôn được đến trường, nếu phát sinh án kiện thì chỉ do người trong thôn hiệp thương giải quyết, đây không phải là một quốc gia riêng sao?
Vương Học Bình cảm thấy hai chân mềm nhũn, hắn ngồi nghĩ rất lâu, mãi đến khi Dương Lâm áp trận đi đến bên cạnh thì hắn mới khôi phục lại chút tinh lực, hắn miễn cưỡng đứng lên nhìn Dương Lâm rồi nói:
- Vất vả cho anh.
Dương Lâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Học Bình, hắn bình tĩnh nói:
- Tôi là tộc trưởng, vất vả cái gì?
Vương Học Bình chợt nghẹn giọng, tâm tình không tốt cũng không xấu, hắn cười nói:
- Vì thôn dân phục vụ là chức trách của anh, cũng là nghĩa vụ của tôi, nếu như vậy thì chúng ta cùng khổ cực.
Dương Lâm không tiếp lời Vương Học Bình, hắn lạnh mặt nói:
- Lúc này người trong thôn thiệt hại rất nhiều, nếu anh là một người đàn ông thì nên nói lời giữ lời, Dương gia thôn chúng tôi cũng không dễ lừa gạt.
Dương Lâm tuy không nói ra ý nghĩa cuối cùng nhưng trong giọng nói có chút uy hiếp.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Tất nhiên sẽ phụ trách, trước khi có kết quả tính toán tổn thất cuối cùng, mỗi người sẽ được đưa trước năm trăm đồng.
- Vậy là tốt, coi như tôi nghe lọt tai câu nói của anh.
Dương Lâm vừa nói dứt lời đã đi ngay, căn bản không cho Vương Học Bình cơ hội liên hệ.
- Cậu Vương, cậu xem, Dương gia thôn này có oán hận chất chứa rất sâu với chính quyền xã Lý Quan.
Trương Vân Thiên đứng ở bên cạnh thấy rõ tình huống vừa rồi, vì vậy mới nói.
- À, đây là điều tôi lo lắng, sợ rằng trong huyện cũng không phải chỉ có Dương gia thôn như thế này mà thôi.
Vương Học Bình thở dài, trong lòng thầm tự trách chính mình.
Vương Học Bình phát triển khu quy hoạch, thành lập du lịch khu phố cổ, kéo tài chính đi lên, thành tích biểu hiện chói mắt, nhưng nông dân ở tầng thấp nhất trong xã hội lại không được hưởng lợi từ sự phát triển kinh tế, vẫn vùng vẫy trong đói nghèo lạc hậu.
Vương Học Bình cho rằng điều này chủ yếu là sự trói buộc vì những quy tắc trên quan trường, hắn không thể vung tay vung chân làm những công tác có tính thực chất.
- Rõ ràng mình vẫn còn chưa đủ quyết đoán.
Vương Học Bình nghĩ thông suốt thì nheo hai mắt nhìn vầng thái dương đang ló lên một nửa ở phía chân trời, hắn thầm báo cho chính mình, cần nhanh chóng nắm bắt Mạnh Thu Lan.
Kinh nghiệm thành công trong cải cách thể chế ở tương lai đã cho Vương Học Bình một gợi ý đặc biệt, trong thể chế hiện hành nếu không nắm quyền lực tuyệt đối mà mù quáng cải cách, điều này chẳng khác nào tự sát.
Những nhân vật muốn cải cách trong lịch sử thật sự không có kết cục tốt: Thương An bị ngũ mã phanh thây, Hoảng Thác bị chém ngang lưng, ngay cả Trương Cư Chính quyền thế nghiêng trời cũng gặp phải tình cảnh cửa nát nhà tan.
Thật ra cải cách trong mắt Vương Học Bình chính là dùng số tiền có được từ phát triển kinh tế để chăm lo cho cuộc sống của nhân dân.
- Cậu Vương, cậu cũng đừng tự trách chính mình, dù sao cậu cũng không phải lãnh đạo huyện ủy, mà người trong giang hồ thì thân bất do ky
Trương Vân Thiên đã mơ hồ nhận ra những biến hóa của Vương Học Bình, vì vậy không khỏi nói một câu an ủi.
Vương Học Bình ngửa mặt lên nhìn chằm chằm vào Trương Vân Thiên rồi nói:
- Anh Trương, anh nói xem, chúng ta sống cả đời là vì cái gì?
Trương Vân Thiên suy nghĩ một lúc rồi cảm khái nói:
- Nói thật, trước hôm nay tôi nằm mơ cũng không ngờ có một Dương gia thôn không tổ chức không chính quyền. Ôi, tình huống của Dương gia thôn thật sự làm tôi rung động rất lớn, làm tôi hiểu một câu nói, quan bức dân làm phản.
Vương Học Bình cảm thấy từ "phản" được Trương Vân Thiên nói rất thận trọng, vì vậy có thể thấy người này bây giờ cũng có xúc động rất lớn.
Vương Học Bình nhìn đám người đang đi trên con đường lầy lội, Vương Học Bình cũng nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, lúc này mỗi bước chân của hắn có chút ổn định và kiên quyết.
Vương Học Bình thấy ở ngã ba đường trước mặt có một đội ngũ chục chiếc xe cảnh sát và quân đội, đám cảnh sát và quân nhân đang xách súng đứng chờ rất chỉnh tề.
Khi đến gần thì Vương Học Bình mới thấy rõ, đứng đầu bên phía đám quân nhân là một vị mặc quân phục với quân hàm đại tá, là thường ủy tỉnh ủy, tư lệnh phân khu thành phố Vân Châu, là Lưu Hán Cường. Theo sát phía sau Lưu Hán Cường chính là cục trưởng cục công an Liễu Ngân Hà.
Trương Vân Thiên cũng thấy rõ tình cảnh kinh người trước mắt, hắn vô thức quay đầu nhìn Vương Học Bình rồi thở dài:
- Cậu Vương, dùng tôi sẽ trả giá rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.