Chương 67: Kịch hay sắp mở màn
Đại Tư Không
20/03/2013
Hai người cùng ở một chỗ thì thời gian trôi qua rất nhanh, thậm chí đến đầu giờ chiều thì phần cơm trên bàn còn chưa được động vào.
Lý Tiểu Linh sửa soạn quần áo, Vương Hòa Bình đến ghé sát bên tai nàng rồi khẽ nói:
- Tiểu Linh, khi nào thì gả vào Vương gia?
Cặp mắt xinh đẹp của Lý Tiểu Linh chợt xoay chuyển, trông rất đẹp, nàng nâng má rồi cười hì hì:
- Em còn chưa muốn gả cho anh, có lẽ em còn tìm được người đàn ông tốt hơn thì sao?
Vương Hòa Bình mỉm cười, hắn ôm nàng vào lòng rồi khẽ nói:
- Em là của anh, đời này hay đời sau, đời đời kiếp kiếp.
- Hừ, kiếp sau em sống độc thân.
Lý Tiểu Linh cảm thấy ngọt ngào trong ánh mắt đầy sương mù, ngập nước, gương mặt ửng đỏ, rất xấu hổ.
Nếu không phải trước đó có giao ước, trước khi kết hôn không được đụng vào thì Vương Hòa Bình lúc này hầu như khó thể khắc chế mà muốn tử hình nàng ngay tại chỗ.
Vương Hòa Bình cắn mạnh lên môi, hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều, vì vậy mà lưu luyến đưa Lý Tiểu Linh ra khỏi phòng.
Vương Hòa Bình quay về ghế da, hắn hít vào một hơi thuốc, đúng lúc nghe thấy bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Mời vào.
Phó chủ nhiệm văn phòng Hà Vi mỉm cười đi đến, nàng báo cáo:
- Chủ nhiệm, tôi vừa nhận được thông báo của văn phòng huyện ủy, ngày mai bí thư Mã sẽ đến thị sát công tác ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch chúng ta.
Hầu Vũ khẽ đặt một bản thông báo lên mặt bàn, trước mặt Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình cầm lấy bản thông báo, hắn lại thấy Hà Vi muốn nói gì đó, vì vậy chỉ vào ghế sa lông rồi nói:
- Ngồi đi.
Vương Hòa Bình có một thần báo như Cổ Văn Cường ở bên cạnh, hắn rất hiểu rõ tình huống của Hà Vi.
Người ta hay nói hồng nhan họa thủy, đúng là không sai.
Lúc đầu Hà Vi được điều đến công tác ở huyện thành, sau này cùng náo loạn với bí thư thị trấn, bị phu nhân của bí thư thị trấn sỉ nhục một phen, thiếu chút nữa bị cào rách mặt, coi như không thể ở lại huyện thành.
Có lẽ vì bí thư thị trấn ra sức mà Hà Vi được điều động đến hiệp hội quản lý khu quy hoạch.
Vương Hòa Bình cẩn thận xem xét thông báo, trong lòng thầm cân nhắc, từ khi hắn nhận chức đến nay thì Mã Tam Cao chưa từng đến đây, bây giờ đối phương tự nhiên chạy đến thị sát, chỉ sợ có nguyên nhân khác thường.
Vương Hòa Bình áp chế nghi vấn trong lòng, hắn ngồi xuống đối diện với Hà Vi, sau đó mỉm cười hỏi nàng:
- Gần đây công tác thuận lợi chứ?
Khi tiếp xúc với đồng chí, đặc biệt là đồng chí nữ, lãnh đạo cần phải có chút quan tâm.
Hà Vi có chút do dự, nàng nghĩ đến những vấn đề gặp phải, sau đó lấy gan nói:
- Chủ nhiệm, tôi muốn đến đại sảnh hành chính, xin anh phê chuẩn.
Vương Hòa Bình hỏi không chút biểu cảm:
- Sao vậy?
Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ điều này có liên quan đến Cổ Văn Cường.
Tuy Vương Hòa Bình không tiếp xúc nhiều với Hà Vi nhưng lại biết người này có mâu thuẫn với Cổ Văn Cường. Trước đó vài lần Cổ Văn Cường đã ám hiệu với hắn, chẳng qua hắn chỉ tỏ ra không biết mà thôi.
Trong cơ quan đơn vị, người phụ trách và trợ thủ có chút ma xát và mâu thuẫn nhỏ, điều này là hiện tượng rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng mâu thuẫn đến mức một phương yêu cầu thuyên chuyển công tác, Vương Hòa Bình không thể không coi trọng.
Hà Vi nghĩ đến vấn đề, vành mắt không khỏi đỏ lên, nàng cố gắng không rơi lệ, chỉ nói:
- Tôi cảm thấy mình không thể nào đảm nhiệm được công tác văn phòng, thôi thì xuống cơ sở rèn luyện tố chất tổng hợp của mình.
Vương Hòa Bình dùng ánh mắt thú vị nhìn Hà Vi, trong lòng thầm nghĩ người trong cơ quan mở miệng cũng có chút khác biệt, rõ ràng là hai bên mâu thuẫn, hưng lại nói đến vấn đề tố chất.
Vì đối phương là một cô gái xinh đẹp chưa kết hôn, Vương Hòa Bình lại là một người đàn ông chưa vợ, tuy nói là lãnh đạo trực tiếp, nhưng cũng không dám hỏi nhiều vấn đề bên trong.
Nếu Vương Hòa Bình chọc cho nàng khóc, với một cô gái chưa lập gia đình, tin tức truyền đi, chỉ sợ không dễ nghe.
Vương Hòa Bình suy xét lại cẩn thận và cười nói:
- Yêu cầu của cô sẽ được tổ chức suy xét cẩn thận, nhưng trước khi tổ chức đưa ra quyết định cuối cùng thì cô phải an tâm công tác, không nên vì những nguyên nhân nhỏ nhặt mà làm trễ nãi công tác.
Cơ quan tuy nhỏ nhưng rất nhiều thị phi, Cổ Văn Cường tuy tạm thời là đắc lực nhưng Vương Hòa Bình cũng không muốn đối phương làm bá chủ ở văn phòng, điều này liên quan đến vấn đề dùng người cân đối.
Hà Vi thầm hiểu, cái gọi là tổ chức chẳng qua chỉ là bản thân Vương Hòa Bình, nàng khẽ gật đầu rồi đứng lên nói:
- Vậy kính nhờ anh.
Sau đó Hà Vi xoay người rời khỏi phòng.
Sự việc bây giờ đã dễ giải quyết, Vương Học Bình cầm lấy thông báo, hắn nghiên cứu qua một lượt, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ thì ra Mã Tam Cao đến vì nàng ta.
Dù Vương Hòa Bình và Mã Tam Cao có nhiều thành kiến, nhưng dù sao Mã Tam Cao cũng là phó bí thư huyện ủy, vấn đề lễ nghi vẫn phải làm cho đúng.
Vương Hòa Bình cầm lấy điện thoại gọi Cổ Văn Cường đến phòng, nói rõ sự việc Mã Tam Cao muốn xuống thị sát.
Cổ Văn Cường có chút trầm lắng, sau đó hắn cười nói:
- Vậy chúng ta phải sắp xếp một chút, tôi vẫn tương đối quen thuộc với công tác tiếp đãi.
Vương Hòa Bình khẽ gật đầu, hắn dặn dò:
- Cứ dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi bí thư Nghiêm mà sắp xếp.
Cổ Văn Cường khom lưng nói:
- Vâng, tôi sẽ làm cho công tác tiếp đãi hoàn thành tốt đẹp, để lãnh đạo huyện ủy không có gì phản đối.
Khoảnh khắc khi Cổ Văn Cường định xoay người bỏ đi thì Vương Hòa Bình lơ đãng nói:
- Vừa rồi Hà Vi tìm tôi, yêu cầu rời khỏi văn phòng, ý kiến của anh là thế nào?
Cổ Văn Cường chợt cứng đờ người, hắn nhìn về phía Vương Hòa Bình thì trên mặt lại có nụ cười:
- Ôi, không phải là chút chuyện nhỏ nhặt thôi sao? Cần gì phải kinh động đến anh?
Khi thấy Vương Hòa Bình dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía mình, Cổ Văn Cường cảm thấy trong lòng phát lạnh, hắn vội vàng giải thích:
- Có chuyên như vậy, hiệp hội quản lý khu quy hoạch chúng ta không phải luôn rất căng thẳng sao? Trước đó chúng ta được phân một nữ sinh viên, vì không phải là người bản địa nên tôi sắp xếp vào trong ký túc xá của chủ nhiệm Hà. Tôi đã có giải thích với cô ấy, lúc này không còn phòng trống để sắp xếp, nhưng cô ấy lại tỏ ra như vậy.
Vương Hòa Bình cũng là người hiểu vấn đề, Cổ Văn Cường và Hà Vi cũng là những cán bộ trung tầng công tác nhiều năm, không thể chỉ vì một gian phòng ký túc xá mà náo loạn như vậy.
Nước quá trong sẽ không có cá, người xem xét quá chặt sẽ không có tương lai, Vương Hòa Bình cũng không muốn chạy theo nguyên nhân ở sâu bên trong.
Vương Hòa Bình có chút suy tư, hắn cười nói:
- Tôi không phải có một gian ký túc xá đơn sao? Dù gì thì tôi cũng không ở, cũng để không mà thôi, sắp xếp cho Hà Vi đi.
- Vậy đến trưa anh cần nghỉ ngơi thì sao?
Cổ Văn Cường thốt ra, bộ dạng giốn như chân thành suy nghĩ cho lãnh đạo.
- Ha ha, không có gì, phòng làm việc của tôi cũng không nhỏ, anh sắp xếp cho tôi một chiếc giường xếp là được.
Vương Hòa Bình đã sớm nghĩ kỹ đối sách.
Cổ Văn Cường vốn định phản đối, nhưng hắn nhìn biểu cảm của Vương Hòa Bình, không giống nói đùa, vì vậy lời vừa đến miệng đã rút về, hắn gật đầu nói:
- Vậy thì được.
Vương Hòa Bình tan tầm về nhà, hắn thấy bốn phía hiệp hội quản lý màu sắc rực rỡ, cờ màu tung bay, hoành phi đã được treo lên, bên trên là vài hàng chữ lớn: "Hoan nghênh lãnh đạo huyện ủy đến thị sát chị đạo công tác!"
Cổ Văn Cường quả nhiên là người có năng lực sắp xếp tiếp đãi, chỉ sau vài giờ đã bố trí rất tốt.
Vương Hòa Bình lên xe và nghĩ đến một sự kiện, Diệp Kim Sơn nói, hắn tận mắt thấy cha con Lưu Ngũ Cao và Mã Tam Cao ở trong ngô nhà số ba thường ủy huyện ủy.
Ha ha, kịch hay sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.