Lãnh Đạo

Chương 68: Ngươi lộ bộ mặt thật.

Đại Tư Không

20/03/2013



Sáng sớm hôm sau, Vương Hòa Bình ngồi lên xe chạy đến hiệp hội quản lý.

Cổ Văn Cường đang đứng trong sân chỉ huy nhân viên công tác điều chỉnh vị trí chậu hoa, khi thấy lãnh đạo trực tiếp thì hắn lập tức tiến lên lau mồ hôi rồi cười nói:

- Chào chủ nhiệm.

Vương Học Bình thấy cách xưng hô của Cổ Văn Cường có chút khác biệt theo từng trường hợp, trong phòng làm việc thì gọi là lãnh đạo, trước mặt mọi người thì gọi là chủ nhiệm.

- Anh đây là?

Vương Hòa Bình dùng giọng kỳ quái hỏi Cổ Văn Cường.

Cổ Văn Cường xấu hổ:

- Tối qua mưa to đánh nát vài cây hoa, vì vậy tôi đến cửa hàng tìm đến vài chậu thay thế.

Vương Hòa Bình thầm nghĩ Cổ Văn Cường là người thông minh, đáng tiếc là chỉ biết ném năng lực lên phương diện quan sát và xem xét lãnh đạo. Nếu hắn đưa trí óc để nghiên cứu và khai sáng các phương diện khác, chỉ có trời mới biết sẽ có thành tựu thế nào?

Dù Vương Hòa Bình rất chán ghét lễ nghi phiền phức nhưng quy củ dù sao cũng là quy củ, không có quy củ cũng không có kỷ luật.

Làm hạ cấp, khi báo cáo cho lãnh đạo thì cần phải xem xét các phương diện, nếu xuất hiện vấn đề thì phải lập tức bổ cứu.

Đừng xem thường những việc nhỏ, vì quyền của lãnh đạo là tự do phát huy, thiên mã hành không, nếu muốn ứng phó tốt với những câu hỏi của thượng cấp thì phải làm tốt tất cả, đề phòng lúc báo cáo xuất hiện tình huống tẻ ngắt.

Báo cáo tẻ ngắt là cấm kỵ, điều này thể hiện tố chất của hạ cấp.

Vì vậy vừa quá tám giờ, Vương Hòa Bình lập tức tổ chức hội ý giữa các thành viên ban ngành.

Tất cả mọi người đều được phân công bổ sung ý kiến ở lĩnh vực của mình, nhưng phản ứng của Lưu Đạo Vân lại có chút không bình thường.

Vương Học Bình phát hiện sau khi Lưu Đạo Vân đi vào phòng họp thì dựa lưng lên ghé, ngửa đầu nhìn trần nhà, buồn bực hút thuốc, không nói một tiếng.

Vương Hòa Bình khá mẫn cảm với chính trị, từ ngày hôm qua hắn đã xem xét vì sao Mã Tam Cao lại đột nhiên xuống nghiên cứu, điều này không thể không liên quan đến Lưu Đạo Vân.



Tục ngữ nói cướp nhà khó phòng, rốt cuộc Lưu Mã đang muốn giở trò quỷ gì?

Vương Hòa Bình gạt Lưu Đạo Vân sang một bên, đi đến phần cuối hội nghị thì hắn đột nhiên đề nghị;

- Bí thư Mã lần này đến thị sát, chắc chắn sẽ muốn nghe tình huống công tác đảng, vừa may đó là công tác mà chủ nhiệm Lưu quản lý, chút nữa tôi sẽ chủ trì hội nghị để chủ nhiệm Lưu làm báo cáo... ....

Lưu Đạo Vân quay đầu nhìn, hắn giật mình nhìn Vương Học Bình, hắn cố gắng tìm kiếm biểu hiện của đối phương, nhưng ngoài nụ cười thì không có gì.

Lúc đầu Tiết Văn cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi suy xét thì cảm nhận được hương vị bên trong, vì vậy mà không khỏi thầm than một tiếng. Chiêu này là rút củi đáy nồi, vừa đánh cho Lưu Đạo Vân trở tay không kịp, vừa ra chiêu uy hiếp.

- Chủ nhiệm Vương, anh là lãnh đạo hiệp hội quản lý, nếu để một trợ thủ như tôi làm báo cáo chuyên đề thì có vẻ không phù hợp.

Lưu Đạo Vân không hổ danh là lão quan liêu, muốn vận dụng quy tắc ngầm của lãnh đạo đứng đầu cơ quan đẻ bôi dầu vào chân.

- Ha ha, chủ nhiệm Lưu, anh cũng đừng nên chối từ. Bây giờ anh cũng là lãnh đạo của hiệp hội quản lý, lại là người trường kỳ công tác đảng, không chỉ quen thuộc tình huống, hơn nữa còn rất hiệu quả, như vậy công tác đảng không phải anh báo cáo thì ai mới tốt đây? Mọi người nói xem, có phải vậy không?

Vương Học Bình cũng không cho Lưu Đạo Vân trốn qua khe hở.

Vương Hòa Bình thầm cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ, tuy tôi không biết anh và Mã Tam Cao có thứ gì, muốn đùa giỡn cái gì, nhưng có một điều cần khẳng định, đó là anh báo cáo công tác, để xem Mã Tam Cao đâm vào thế nào?

Tiết Văn cũng cười nói:

- Chủ nhiệm Lưu là người nắm công tác đảng, quả thật rất hiệu quả. Chưa nói đến đâu xa, chỉ cần xem xét nửa năm qua, đã có mười lăm người được kết nạp đảng viên, đúng là không thể bỏ qua công lao.

Cổ Văn Cường thấy Lưu Đạo Vân lên tiếng từ chối không chịu làm báo cáo chuyên đề thì ánh mắt xoay chuyển, hắn cố gắng tìm kế, sau đó thuận miệng nói:

- Nếu tôi nhớ không lầm thì chủ nhiệm Lưu là phó tổ trưởng thường vụ trong công tác đảng, là chuyên gia lý luận đấy.

Thường thì lãnh đạo đảng sẽ tổ chức cán bộ học tập lý luận, tăng cường đẩy mạnh xây dựng tư tưởng chính trị, cũng không phải là cơ cấu quyết sách.

Nếu không phải Cổ Văn Cường kịp thời nhắc nhở thì Vương Hòa Bình thiếu chút nữa đã quên, thật sự còn một cơ cấu như vậy. Dựa theo lệ cũ thì lãnh đạo sẽ kiêm nhiệm chức vụ tổ trưởng trung tâm trong đảng ủy khối, nhưng chủ nhiệm Tần đã đi, Vương Học Bình chỉ là phó chủ nhiệm thường vụ, còn chưa chính thức lên chức trưởng, cũng không kiêm nhiệm chức vụ này.

Hai mắt Vương Hòa Bình khẽ lóe lên, Cổ Văn Cường quả nhiên rất độc.

Lưu Đạo Vân thầm kêu khổ, hắn thấy với tính cách ôm quyền của Vương Hòa Bình thì chuyên đề báo cáo không phải là mình đảm nhiệm mới đúng.

Vì vậy Lưu Đạo Vân thậm chí chỉ chuẩn bị qua loa vài tài liệu báo cáo mà thôi, chỉ chờ đến lúc Vương Học Bình làm trò cười.



Nhưng không ngờ Vương Học Bình lại lâm trận bỏ tướng, ngược lại kéo Lưu Đạo Vân ra sân khấu, điều này đúng là không thể ngờ.

Điều đáng hận chính là tiểu tử Cổ Văn Cường lại nói ra bài tẩy tổ trưởng đảng ủy khối, cài lên đầu hắn cái mũ chuyên gia lý luận.

Lưu Đạo Vân đang định kiếm cớ trốn vào bệnh viện, nhưng không khéo chính là đúng lúc Hác Cương từ bên ngoài đi vào, hắn khẽ báo cáo:

- Vừa nhận được thông báo của văn phòng huyện ủy, bí thư Mã đã xuất hành.

Vương Hòa Bình nở nụ cười nhàn nhạt, hắn căn bản không cho Lưu Đạo Vân tìm lý do chuồn mất, hắn đứng lên nói:

- Chúng ta cùng nhau đi nghênh đón lãnh đạo huyện ủy.

Sau đó Vương Hòa Bình dẫn đầu đi ra khỏi phòng.

Tiết Văn dùng ánh mắt có chút thương cảm nhìn Lưu Đạo Vân, thầm nghĩ, anh Lưu, anh đúng là không biết thức thời, cũng không biết nhìn xem bây giờ chính chủ là ai? Đây không phải lấy trứng chọi đá sao? Sau này anh còn phải nếm nhiều đau khổ nữa.

- Xoảng.

Vương Hòa Bình dẫn mọi người đi ra ngoài hiên, hắn nghe thấy trong phòng họp vang lên âm thanh giòn tan, giống như thủy tinh va vào nền đất, rất chói tai.

Vương Hòa Bình cười lạnh, anh Lưu, anh càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, nhiều năm làm quan mà như vậy, đúng là uổng phí.

Không ai dừng bước chờ Lưu Đạo Vân, mọi người đều phải đi theo Vương Hòa Bình. Lúc này rất cả thành viên ban ngành đều biết, giao chiến Vương Lưu đã xong từ lâu, Lưu Đạo Vân không chỉ thua, lại thua sạch sẽ.

Đường đường là cán bộ lãnh đạo mà phải đến tình trạng đập ly hả giận, như vậy có thể thấy thế nào rồi.

Vương Hòa Bình thầm cảm thấy may mắn, hắn nhìn biểu hiện của Lưu Đạo Vân, càng xác định Mã Tam Cao đến đây chẳng có gì tốt đẹp.

Đám người đứng ở cửa lớn của hiệp hội quản lý, Cổ Văn Cường thấy Vương Hòa Bình lơ đãng nhìn mình thì vội vàng chạy đến khẽ nói:

- Tôi thấy anh Lưu muốn anh bị phê bình vì không coi trọng công tác xây dựng đảng.

Vương Hòa Bình thầm nghĩ lời này rất đúng, từ khi hắn chủ trì công tác đến nay, tất cả tinh lực đều đặt trên vấn đề kinh tế, quả thật ít khi quan tâm đến công tác đảng.

Nhưng chỉ dựa vào mỗi điểm này cũng không thể nào kéo Vương Hòa Bình xuống ngựa được, rốt cuộc Lưu Đạo Vân đang nghĩ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook