Lãnh Đạo

Chương 335: Lại gặp Tam thiếu gia.

Đại Tư Không

20/03/2013



- Ơ, cái gì hơn một triệu?

Dương Chính Hoa dù sao cũng là người thâm trầm, sau khi trải qua tình huống cực kỳ khiếp sợ thì biết rõ đại sự không ổn, vì thế tranh thủ thời gian chối bỏ.

Mạnh Thu Lan cười hai tiếng, nàng nhàn nhạt nói:

- Anh tạm thời dừng giả vờ hồ đồ với tôi, tôi cho anh hai con đường để lựa chọn, thứ nhất, anh ở đây nói rõ; thứ hai chính là đợi các đồng chí ủy ban kỷ luật và viện kiểm sát xuống nói chuyện, như vậy thì tình huống gì cũn chậm, anh cứ xem xét đi.

Dù thế nào thì Dương Chính Hoa cũng từng là thư ký của Mạnh Thu Lan, bây giờ rơi xuống tình cảnh này, nàng cũng thật sự cảm thấy khó chịu. Nhưng Dương Chính Hoa đã vượt qua phạm trù sai lầm, đã ngã vào vực sâu phạm tội, nếu muốn tự cứu thì nấht định phải nói rõ ràng, nếu không sẽ bị pháp luật nghiêm trị.

Ánh mắt Dương Chính Hoa chợt xoay chuyển, trong lòng rối loạn, hoàn toàn không chút đầu mối.

Dương Chính Hoa thật sự không ngờ, vốn là sự việc cực kỳ cơ mật nhưng lại để lộ ra tin tức, là ai tiết lộ?

Vương Học Bình? Dương Chính Hoa nghĩ đến gương mặt của Vương Học Bình mà trái tim không khỏi co rút, toàn thân run rẩy không yên. Nhất định là hắn, không sai, chính là hắn, mình sao lại sơ suất như vậy?

Dương Chính Hoa cực kỳ hối hận, hắn đã làm không ít chuyện xấu sau lưng Vương Học Bình, đã liên lạc với nhiều cán bộ muốn phản Vương. Khi hắn đang đắc chí thì không ngờ bị Vương Học Bình trước nay luôn ẫn nhẫn chọc cho một đao chí mạng.

- Thế nào? Đến mức này rồi mà còn không muốn nói lời thật lòng sao? Vậy thì được, đồng chí ủy ban kỷ luật ở bên ngoài, chính anh ra mà giải thích với bọn họ.

Dương Chính Hoa không chịu mở miệng, điều này làm Mạnh Thu Lan rất căm tức, nàng đơn giản muốn kết thúc câu chuyện.

- Bí thư, tôi sai rồi.

Dương Chính Hoa chợt quỳ xuống đất, nếu cán bộ của ủy ban kỷ luật đã đứng ngoài cửa thì hắn biết đại thế đã mất, vào thời điểm sống chết này,chỉ có thể nhờ vào Mạnh Thu Lan nể tình mà cứu giúp, nếu không hắn sẽ chết trong ngục.

- Anh nói rõ tất cả những gì mình đã làm cho tôi nghe.

Mạnh Thu Lan cảm thấy chán ghét, mình bị mù mắt hay sao mà động vào một tên cẩu vật thế này?

Vào thời điểm quan trọng, Dương Chính Hoa cũng bất chấp tất cả, hắn dùng giọng bình ổn nói ra những việc xấu mình đã làm. Nhưng hắn lại chĩa đầu mâu về phía Vương Học Bình, mục đích của hắn chính là giúp Mạnh Thu Lan cũng cố quyền vị, hắn nói rất ba hoa, thật sự giống như có công lớn.

Đáng tiếc là tính toán tường tận nhưng lại sinh ra sai lầm trí mạng.

Mạnh Thu Lan vốn còn có ý nghĩ muốn kéo Dương Chính Hoa, cố gắng giúp đối phương ngồi tù ít đi vài năm. Nhưng tên này thổ lộ nhiều vấn đề làm cho nàng hiểu được dã tâm không cho ai biết của đối phương.

- Đừng nói đừng hoàng như vậy, anh muốn làm chủ tịch huyện, thậm chí là bí thư huyện ủy phải không?

Gương mặt Mạnh Thu Lan lạnh như băng, nàng dùng giọng khinh thường để mỉa mai Dương Chính Hoa.

Trong lòng Dương Chính Hoa chợt rối loạn, hắn cũng không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Mạnh Thu Lan, hắn cho rằng mình bắt được cây cỏ cứu mạng, vì thế khàn giọng nói:

- Bí thư, tất cả đều là Vương Học Bình giở trò quỷ, hắn chú tâm muốn hãm hại tôi, cũng vì tôi là người của chị.



Mạnh Thu Lan thầm thở dài, khoảnh khắc này nàng biết rõ nhiều điều. Trước nay Vương Học Bình không thuận mắt với Dương Chính Hoa, nhưng vẫn đồng ý với mình, đưa Dương Chính Hoa lên làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu kinh tế mới, nếu không phải quan tâm đến cảm thụ của mình, với tính cách của Vương Học Bình thì cần gì phải làm ra nhượng bộ như vậy?

Chết đến nơi mà còn mạnh miệng, Mạnh Thu Lan đã hoàn toàn thất vọng với Dương Chính Hoa, nàng cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng mà vô bàn nghiêm nghị quát:

- Chút đi, anh cút ra ngoài cho tôi.

- Bí thư, tôi luôn tận tâm trung thành với chị.

Dương Chính Hoa xụi lơ trên mặt ghế, vẫn không ngừng lải nhải.

Nghe được động tĩnh trong phòng làm việc của Mạnh Thu Lan, bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hoa Thiên đứng ở bên ngoài đưa mắt nhìn chủ nhiệm Tạ của phòng giám sát thị ủy được phái đến áp trận.

Ngay sau đó bốn tên cán bộ ủy ban kỷ luật thị ủy đẩy cửa vào phòng, nhanh chóng khống chế một Dương Chính Hoa đã đến hồi mạt vận.

Trương Hoa Thiên và chủ nhiệm Tạ cũng vào phòng ngay sau đó, chủ nhiệm Tạ khẽ gật đầu với Mạnh Thu Lan đang tái mặt, sau đó mở văn kiện trong tay và lớn tiếng tuyên bố:

- Sau khi hội nghị thường ủy của ủy ban kỷ luật thị ủy nghiên cứu và đưa ra quyết định cách ly thẩm tra đối với khoa viên Dương Chính Hoa.

Tình thế xoay chuyển quá đột ngột, Dương Chính Hoa cùng đường chỉ còn cách đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Mạnh Thu Lan, cầu mong nàng đồng tình cứu hắn ra khỏi bể khổ.

Mạnh Thu Lan cảm thấy ớn lạnh, nàng nói:

- Đưa hắn đi.

Mạnh Thu Lan lập tức quay lưng, thật sự không muốn nhìn loại người hạ lưu như Dương Chính Hoa.

Cuối cùng Dương Chính Hoa hai chân mềm nhũn bị cán bộ ủy ban kỷ luật thị ủy cưỡng chế đưa ra khỏi phòng làm việc của bí thư Mạnh Thu Lan, đẩy vào trong xe chuyên án, chờ đợi Dương Chính Hoa chính là những phán quyết chính nghĩa trên tòa. Sau khi giải quyết Dương Chính Hoa, đám người liên minh phản Vương cực kỳ sợ hãi, nhưng ai cũng bị điều vào trường đảng thị ủy, bọn họ biết đại thế không còn, chỉ kẻ ngốc mới không biết Vương Học Bình là người ra tay.

Bây giờ Dương Chính Hoa chợt rơi rụng, vấn đề của khu kinh tế mới khá nghiêm trọng. Đám người liên minh phản Vương vừa thầm mắng Vương Học Bình ra tay độc ác vừa chạy về thầm giơ cờ trắng đầu hàng.

Bọn họ đều biết rõ, trước đó mình ít nhiều cũng là chư hầu một hương ở huyện Nam Vân, bây giờ còn ai uy phong được nữa?

Tuyến trên không truy cứu, bọn họ coi như bình an vô sự, nhưng nếu thật sự kiểm tra thì giấy không gói được lửa, đám người này gặp chuyện không may, sau này sợ rằng sẽ thân bại danh liệt.

Phòng làm việc của Vương Học Bình, kể cả trong nhà cũng đông như trẩy hội, đám người xui xẻo kia đều muốn đến thăm thỉnh tội.

Vương Học Bình thấy mình sắp rời khỏi huyện Nam Vân, vì vậy cũng không muốn tuyệt tình, vì thế ngoài những phần tử ngoan cố, phần lớn hắn đều dùng lời lẽ ôn hòa để cổ vũ bọn họ cố gắng học tập ở trường đảng, tranh thủ lấy được chân kinh.

Trong huyện thiếu đi không ít cán bộ lãnh đạo, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình cẩn thận thương lượng một ngày, cuối cùng mới tổ chức hội nghị thường ủy để đưa ra cải cách, đề bạt cán bộ có năng lực, vì thế mà cục diện huyện Nam Vân coi như ổn định.

Sáng sớm hai ngày hôm sau, phó bí thư tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ Hà Thượng Thanh chạy xe xuống huyện Nam Vân.

Vì trước đó Kim Hữu Công đã chào hỏi, vì thế Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan cũng không huy động nhân lực, cả hai đi hai xe đến vùng ranh giới để tiếp đón Hà tam công tử.



Tám giờ sáng, Liễu Ngân Hà phụ trách nhiệm vụ âm thầm bảo vệ đã phát hiện ba chiếc xe từ tỉnh đi xuống.

Vương Học Bình nhận được tin thì cười nói với Mạnh Thu Lan:

- Lãnh đạo đến, chúng ta chuẩn bị nghênh đón.

Mạnh Thu Lan khẽ gật đầu, nàng vội vàng sửa sang lại y phục.

Ngay sau đó đoàn xe dừng lại trước mặt ba người, ngoài dự đoán của mọi người chính là Kim Hữu Công bước xuống xe, cũng không bắt tay mà mở miệng nói:

- Đồng chí Thu Lan, đồng chí Học Bình, chủ tịch Hà để tôi chào hỏi hai người, vì hôm nay trong tỉnh có hội nghị, nên sẽ không làm thủ tục rườm rà. Đồng chí Học Bình, chủ tịch Hà muốn gặp anh, chút nữa lên xe với tôi. Đồng chí Thu Lan, cô ngồi xe dẫn đường, chúng ta trực tiếp đến viện an dưỡng.

Kim Hữu Công nói dứt lời thì quan sát vẻ mặt của Mạnh Thu Lan, lão nghĩ rằng Mạnh Thu Lan sẽ vì đối đãi lệch lạc mà mất hứng. Không ngờ Mạnh Thu Lan lại như không có vấn đề gì, nàng xoay bước bỏ đi.

Kim Hữu Công thầm nghĩ, nha đầu này không hỗ danh là con nhà chính trị, đã tu luyện đến mức vui buồn không lộ ra ngoài, đúng là khó kiếm.

Vương Học Bình cảm thấy Kim Hữu Công nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mạnh Thu Lan, hắn sợ mình tạo ra sơ hở, vì vậy hắn tranh thủ hỏi:

- Chủ tịch, gặp chủ tịch Hà, tôi nên nói gì đây?

- Nên nói thế nào thì cứ như vậy, lần trước không phải làm rất khá sao?

Trước khi đến huyện Nam Vân thì Kim Hữu Công đã biết Hà Thượng Thanh có ấn tượng rất tốt với Vương Học Bình, có ý muốn lôi kéo. Dù Vương Học Bình có sơ hở thì Hà tam công tử cũng sẽ bao dung.

Vương Học Bình nghe Kim Hữu Công nói như vậy thì quyết định thiếu nói đến vấn đề của viện an dưỡng, nên nói về vấn đề cải cách hành chính.

Về vấn đề viện an dưỡng, Vương Học Bình đã sớm làm báo cáo cho Kim Hữu Công, anh Kim biết thứ gì thì Hà Thượng Thanh sẽ biết thứ đó, hắn chỉ là một chủ tịch huyện nhỏ nhỏ, không cần vẽ rắn thêm chân, làm việc thừa thãi.

Tâm tình của Mạnh Thu Lan rất vui vẻ, vì nàng biết được Hà tam công tử triệu kiến là một vinh hạnh khó kiếm, huống hồ nàng là bí thư huyện ủy.

Những ngày qua Mạnh Thu Lan thường thương lượng bố cục nhân sự với Vương Học Bình, và những khó khăn khi Vương Học Bình lên thủ đô.

Mạnh Thu Lan luôn lặng lẽ giúp đỡ Vương Học Bình làm tốt công tác chuẩn bị, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng lại lo lắng hắn phát triển không tốt ở thủ đô.

Bây giờ Hà Thượng Thanh tỏ ra thái độ thân cận với Vương Học Bình, điều này làm cho Mạnh Thu Lan rất hân hoan, hơn nữa còn có chút chờ đợi: Có sự giúp dỡ của Hà gia, tình nhân của nàng sẽ không cần phải đến thủ đô.

Vương Học Bình cùng Kim Hữu Công leo lên chiếc xe hai mươi chỗ, lúc này hắn mới phát hiện, trong thùng xe rộng chỉ có Hà Thượng Thanh và thư ký Tống Hữu Hằng, căn bản không còn ai khác.

Có thể thấy Hà Thượng Thanh đang hưởng thụ thành quả thắng lợi, cũng không muốn kích thích Cao Hiểu Lâm.

Những cao thủ này ra tay, Vương Học Bình cảm thấy trước mặt như mở ra cửa sổ, để hắn thưởng thức cảnh đẹp đấu tranh chính trị.

- Chào chủ tịch, tôi đã chuẩn bị cho ngầi món "Cật Đắc Hương", đã để sau xe.

Vương Học Bình dùng giọng nho nhã lễ độ không kiêu ngạo không xu nịnh nói để chào hỏi Hà Thượng Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook