Chương 336: Lung lạc.
Đại Tư Không
20/03/2013
Hà Thượng Thanh khoát tay áo tỏ ý bảo Vương Học Bình ngồi xuống bên cạnh mình.
Vương Học Bình có chút do dự, khi thấy Kim Hữu Công thầm nháy mắt, cuối cùng mới thản nhiên ngồi xuống đối diện với Hà Thượng Thanh.
- Khá tốt, coi như cậu vẫn chưa quên bạn bè cũ, vẫn còn nhớ đến món "Cật Đắc Hương".
Hà Thượng Thanh có chút sảng khoái nói.
Vương Học Bình cung kính ngồi xuống đối diện Hà Thượng Thanh, hắn dùng tay sờ đầu, dùng giọng có chút xấu hổ nói:
- Chủ tịch, tôi cũng muốn đến tỉnh thành thăm hỏi anh, nhưng nghĩ rằng anh cả ngày bận rộn, nên cũng không biết xấu hổ đến gặp.
- Vị đồng chí này đầu óc linh hoạt, miệng lưỡi nhanh nhẹn, nói như vậy, ngược lại là tôi không đúng sao?
Hà Thượng Thanh cười tủm tỉm hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm cảm thấy bội phục, Hà Thượng Thanh chỉ cần nói vài câu đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người, coi như những ngăn cách sau thời gian dài không gặp đã biến mất không còn dấu vết.
- Chủ tịch, tôi nên làm kiểm điểm, tôi lo lắng... ....
Hà Thượng Thanh vung tay lên chặt đứt lời nói khách sáo của Vương Học Bình, hắn nhận lấy một gói Gấu Trúc từ trong tay thư ký Tống Hữu Hằng đưa đến tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Tôi biết cậu nghiện thuốc, làm một điếu đi.
Vương Học Bình biết rõ Hà Thượng Thanh cố ý lôi kéo nhưng vẫn có chút cảm động, nghĩ lại thì thấy, đường đường là người Hà gia mà có thể chiêu hiền đãi sĩ như vậy, đúng là khó có được.
Nếu Hà Thượng Thanh chỉ đưa đến một điếu thuốc, Vương Học Bình cũng không biết có gì đặc thù.
Nhưng lúc này Hà Thượng Thanh đưa đến một gói Gấu Trúc, điều này nói rõ đối phương muốn bỏ ra chút tâm tư khi lôi kéo Vương Học Bình.
Nói một cách khác, một điếu thuốc được coi là quà cáp, một gói thuốc lại cho thấy trong lòng Hà Thượng Thanh có Vương Học Bình.
Nếu so một Hà Thượng Thanh ôn hòa với Cao Hiểu Lâm xảo trá âm hiểm, cao thấp trong đó ai cũng biết.
Nếu Hà Thượng Thanh đã tỏ ra ấm áp như vậy, Vương Học Bình cũng không muốn quá cứng nhắc, hắn mở gói thuốc lá, đây rõ ràng là loại thuốc khá dài, vì vậy hắn cố ý sợ hãi than:
- Đây rõ ràng là loại đặc biệt, có tiền cũng không mua được.
Hà Thượng Thanh thấy Vương Học Bình nhét thuốc vào túi quần, biết rõ đối phương có chỗ cố kỵ, vì vậy cười duỗi tay phải nói:
- Thế nào? Có thuốc tốt không muốn phân chia sao?
Vương Học Bình vội vàng lấy gói thuốc ra, lấy một điếu đưa vào trong tay Hà tam công tử, lại cười nói:
- Tôi biết rõ anh không nghiện thuốc, cho nên... ....
- Đừng nói nhảm, giúp tôi châm lửa.
Hà Thượng Thanh nhét thuốc vào miệng, Vương Học Bình bật lửa châm thuốc, hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu phun khói nhả sương.
Lúc này Tống Hữu Hằng cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hà Thượng Thanh, trong lòng thầm nghĩ, đường đường là vị lãnh đạo xếp ở vị trí thứ tư trong tỉnh ủy, sao lại ưu đãi với một vị chủ tịch huyện nho nhỏ thế này?
Sau khi phục hồi tinh thần, Tống Hữu Hằng vô thức đưa mắt nhìn Kim Hữu Công, hắn phát hiện vẻ mặt Kim Hữu Công cũng rất mờ mịt, không giống như sẽ biết trước tình huống này.
Tống Hữu Hằng lắc đầu, trong lòng chợt suy xét, sau đó mơ hồ hiểu ra một sự kiện. Dựa theo tính toán của Kim Hữu Công, sẽ điều vương học bình ra khỏi huyện Nam Vân, sau đó sắp xếp tâm phúc của mình tiếp nhận, coi như đảm bảo khống chế viện an dưỡng, căn bản không cho Cao Hiểu Lâm chui vào chỗ trống.
Dựa theo lẽ thường thì sắp xếp này không có gì đáng trách, chỉ cần đề bạt Vương Học Bình lên thành phố thì coi như mọi người đều vui vẻ.
Đáng tiếc là Kim Hữu Công xử lý không tốt quan hệ với bí thư Chu Văn Quảng, bị anh Chu vặn eo.
Thái độ của Chu Văn Quảng rất chính xác, huyện Nam Vân cho Kim Hữu Công, điều này không có vấn đề, nhưng anh Kim cũng không được ăn một mình, vị trí ủy ban kế hoạch và phòng tài chính thị ủy, phải nhường lại một, để sắp xếp nhân mã của Chu phái nắm giữ.
Hai vị lãnh đạo thành phố đối đầu với nhau, cục diện chợt trở nên hỗn loạn, nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt Hà Thượng Thanh lại không muốn đắc tội một Chu Văn Quảng luôn dựa vào bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, vì thế Kim Hữu Công biến thành nhân bánh quy, bị ép từ hai mặt.
Vì thế mà Kim Hữu Công mới mượn miệng của Nghiêm Minh Cao để ném tin đồn sẽ điều động Vương Học Bình ra ngoài, Chu Văn Quảng lại muốn lợi dụng cơ hội lần này để nắm bắt ban ngành có thực quyền, vì thế mà tạo nên cục diện bế tắc hỗn loạn.
Căn cứ vào phỏng đoán của Tống Hữu Hằng, Hà Thượng Thanh cũng không muốn điều Vương Học Bình đi vào thời kỳ quan trọng này. Nhưng thái độ của Kim Hữu Công rất kiên quyết, điều này cũng chỉ có thể nói tạm thời uất ức cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình không phải là thần tiên, hắn không thể nào suy đoán được ý đồ chân thật của Hà Thượng Thanh, nhưng có một điều hắn thấy rất rõ ràng, vô sự mà ân cần, không phải là quân gian xảo thì cũng là phường đạo chích.
Với thân phận và địa vị của Hà Thượng Thanh, Vương Học Bình cũng mơ hồ cảm nhận được lễ ngộ như vậy chứng minh mình thật sự sẽ rời khỏi huyện Nam Vân.
- Học Bình, cậu nói xem, hai năm qua cậu phát triển và mở rộng công tác ở huyện Nam Vân như thế nào?
Vì quan tâm mặt mũi của Kim Hữu Công, Hà Thượng Thanh không tiếp tục khích lệ Vương Học Bình, vì tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, hắn muốn nghe những báo cáo của Vương Học Bình.
- Chủ tịch, tôi nghĩ là thế này... ....
Vương Học Bình cố gắng ổn định tâm tính, hắn bắt đầu dùng giọng đâu vào đấy để báo cáo những hành động làm sống động kinh tế huyện Nam Vân của mình.
Hà Thượng Thanh cẩn thận lắng nghe và thầm khen ngợi, Tiểu Vương này thật sự có năng lực, không những tầm mắt thoáng đạt, hơn nữa năng lực chấp hành cũng rất mạnh mẽ, nhân tài khó kiếm.
Hà Thượng Thanh liên tưởng đến đám tâm phúc dưới trướng mà không khỏi thầm lắc đầu, đám người dưới tay chỉ biết tưởng tượng, thích qua loa, giữ nhà thì không thể chê, nhưng nếu đi chiến đấu thì hơi khó.
Hà Thượng Thanh truy vấn vài câu và nhận được câu trả lời thuyết phục, hắn nhìn qua gương mặt trẻ tuổi của Vương Học Bình, hầu như chỉ trong khoảnh khắc đã cho ra quyết định. Nhưng thời cơ lúc này không đúng, Hà Thượng Thanh cũng không có ý muốn vạch trần đáp án.
Vô tình Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn sang Kim Hữu Công, trong lòng thầm thở dài, Kim Hữu Công thứ gì cũng tốt, chỉ có vấn đề về lòng dạ.
Xe nhanh chóng chạy đến huyện thành huyện Nam Vân, sau đó nhanh chóng đến hiệp hội quản lý khu phố cổ.
Hiện trường không có nghi thức hoan nghênh long trọng, Hà Thượng Thanh được Vương Học Bình và Kim Hữu Công dẫn đến khu hành chính hiệp hội quản lý khu phố cổ.
Chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ là Diệp Minh Quyên dẫn theo các thành viên ban ngành xếp thành một hàng đứng trước cổng văn phòng nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh lãnh đạo.
Vương Học Bình giới thiệu thân phận của Hà Thượng Thanh với mọi người, hiện trường chợt vang lên những tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Kim Hữu Công tiến lên một bước cười hỏi Hà Thượng Thanh:
- Đã đến địa phương, mong anh nói vài câu.
Hà Thượng Thanh lắc đầu, hắn hạ giọng nói:
- Hữu Công, anh không biết rõ tính tình của lão tướng quân, chúng ta không cần gióng trống khua chiêng hình thức làm gì, đến phòng họp tham gia tọa đàm thôi.
Nếu Hà Thượng Thanh kiên trì không nói, đám người Kim Hữu Công cũng chỉ có thể vây quanh lãnh đạo, sau đó đi đến phòng họp trên lầu ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.