Lãnh Đạo

Chương 270: Nâng lên rồi giết.

Đại Tư Không

20/03/2013



- Được, tôi sẽ sắp xếp nhân viên đắc lực xuống phụ trách vụ này.

Lúc này còn chưa phái nhân viên xuống kiểm tra nhưng Trương Hoa Thiên đã xem như kết án tử cho đám người ở bệnh viện huyện. Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn nhau, cả hai cũng không hẹn mà cùng nghĩ: Cán bộ ủy ban kỷ luật cũng không phải đèn cạn dầu.

Từ thời Nghiêm Minh Cao còn cầm quyền thì Vương Học Bình và Trương Hoa Thiên có quan hệ rất gần, quan hệ cũng rất kiên cố, rõ ràng là liên minh chính trị rất ổn định.

Ủy ban kỷ luật tuy nằm dưới sự quản lý của huyện ủy nhưng cũng có một mức độ độc lập nhất định, Mạnh Thu Lan cũng không thể nhúng tay quá sâu, chỉ có thể hời hợt nói ra vài ý kiến trên nguyên tắc mà thôi.

Trương Hoa Thiên là kẻ biết cách làm người, hắn lấy giấy bút ra ghi lại lời của Mạnh Thu Lan.

Vương Học Bình ngồi bên cạnh thấy rất rõ, hắn thầm nghĩ, người trên cương vị ủy ban kỷ luật phải thiết diện vô tư mà không phải kẻ láu cá.

Tất nhiên Vương Học Bình là minh hữu chính trị với Trương Hoa Thiên, nhưng trước khi hắn hoàn toàn nắm Mạnh Thu Lan trong tay, cũng chỉ xem Trương Hoa Thiên là bước cuối cùng ở hội nghị thường ủy mà thôi.

Người không phải là thánh hiền, ai có thể vô tư? Vương Học Bình cần lúc này là cơ sở quyền lực mà không phải thứ hư vô mờ mịt.

Trương Hoa Thiên sau khi có được chỉ thị của bí thư Mạnh Thu Lan thì coi như đã xong, Mạnh Thu Lan còn có việc cần thương lượng với Vương Học Bình, vì vậy lấy cớ đuổi Trương Hoa Thiên ra ngoài.

- Đồng chí Học Bình, có chuyện cần thương lượng với anh.

Mạnh Thu Lan thấy cửa đóng lại, trong lòng có chút do dự, cuối cùng cũng quyết định nói ra chuyện của Dương Chính Hoa.

- Tôi đã thèm thuốc lá, thật sự nhịn không được nữa.

Vương Học Bình cảm thấy Mạnh Thu Lan tỏ ra khó thể mở miệng, hắn liên tưởng đến tình cảnh thấy Dương Chính Hoa đi ra vào lúc vừa rồi, vì thế mà ý thức vấn đề có hơn phân nửa liên quan đến tên họ Dương kia. Hắn cố ý đắn đo một chút, muốn xem thái độ thật sự của Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan thầm nghĩ, nếu lời đã nói ra khỏi miệng thì khó thể thu hồi, nàng thăm dò Vương Học Bình:

- Từ khi Dương Chính Hoa xuống hiệp hội quản lý khu phố cổ thì công tác thế nào?

Mạnh Thu Lan vừa nói ra khỏi miệng thì cuống quýt hối hận, với trí thông minh của Vương Học Bình, câu hỏi như đứa trẻ của nàng đã bộc ộ ra ý nghĩ thật sự.



- Mình đúng là ngốc nghếch.

Mạnh Thu Lan thầm oán trách chính mình không biết cách đi vào vấn đề.

Vương Học Bình nghe rõ ý nghĩ của Mạnh Thu Lan nhưng lại tỏ ra không hiểu, hắn nói với vẻ mặt như thường:

- Trên lĩnh vực chủ nhiệm Tiểu Dương được phân công quản lý cũng có khá nhiều thành tích... ....

Vương Học Bình tùy tiện nhặt ra vài ví dụ mà Dương Chính Hoa chơi trò tiểu thông minh nói ra cho Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan lặng lẽ quan sát, thấy Vương Học Bình cũng không ghét bỏ Dương Chính Hoa, trong lòng nàng chợt sinh ra ý nghĩ khác biệt.

- Tôi cảm thấy sắp xếp Dương Chính Hoa ở khu phố cổ là không ổn, định tùy tiện sắp xếp anh ấy vào một ban ngành nào đó trong huyện.

Mạnh Thu Lan dù sao cũng là bí thư huyện ủy, lời nói rất uyển chuyển nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, nàng muốn đề bạt Dương Chính Hoa.

Vương Học Bình thầm nghĩ đến câu nói "nâng lên rồi giết", nhưng ngoài miệng lại nói:

- Đồng chí Chính Hoa thật sự không tệ, có danh tiếng tương đối khá ở hiệp hội quản lý khu phố cổ. Hay là thế này, sang năm anh Giang ở phòng kinh tế huyện sẽ về hưu, không bằng cho đồng chí Hoa sang đó làm bí thư đảng ủy khối kiêm phó phòng thường vụ?

Mạnh Thu Lan thầm cảm thấy kinh ngạc, trước đó nàng muốn sắp xếp cho Dương Chính Hoa đến công tác ở khu phố cổ chẳng qua chỉ muốn giám thị Vương Học Bình.

Không ngờ Vương Học Bình lại không quan tâm đến hiềm khích trước đó, lại chủ động dùng Dương Chính Hoa, điều này làm Mạnh Thu Lan có chút khó hiểu.

Vương Học Bình thấy cặp mày thanh tú của Mạnh Thu Lan khẽ nhăn giống như không thể hiểu nổi, vì vậy mà trong lòng hắn thầm buồn cười.

Trong huyện ngoài ủy ban kế hoạch và phòng tài chính thì phòng kinh tế xem như là đơn vị có thực quyền.

Vì với thể chế kinh tế vào lúc này, trong huyện còn có một cục kinh tế giống như cục công nghiệp, là một có cấu chỉ biết nhận tiền.

Khi Lý Đại Giang còn tại vị, vì nguyên nhân âm thầm nhận hối lộ nên vung cờ cải cách quốc hữu, chợn lựa phương án tư nhân hóa các xí nghiệp quốc hữu trong huyện.

Với những gì Vương Học Bình biết về Dương Chính Hoa, chỉ cần chi đối phương lên đơn vị có thực quyền, cả ngày chỉ xem xét tiền đầu tư, chắc chắn sẽ động tâm.



Chưa nói gì khác, tiểu tử Dương Chính Hoa này có trò tiểu thông minh, tuy hắn được phân công công tác hậu cần ở khu phố cổ, tuy tham gia ăn uống nhưng không dám lấy tiền.

Theo những gì Vương Học Bình phân tích, rất có thể tên này xem thường khu phố cổ, hơn nữa lại có chút cố kỵ, không dám vọng động.

Bây giờ Vương Học Bình cố ý đẩy Dương Chính Hoa lên vị trí bí thư đảng ủy khối phòng kinh tế, chính là muốn dụ đối phương tham gia hoạt động tham ô nhận hối lộ.

Vương Học Bình đến bây giờ không cho rằng mình là thánh nhân, cũng không thể tính là người tốt, nhưng hắn cảm thấy mình mạnh hơn một chút so với đám quan viên khác, vì còn biết làm chút chuyện hiện thực, giải quyết vài vấn đề khó khăn.

Sự thật tàn khốc, quan trường là một thùng nhuộm đen, dù là giấy trắng hay bản tâm hướng thiện, chỉ cần rơi vào là nhuộm đen ngay.

Vương Học Bình cũng rơi vào trong thùng nhuộm như vậy, nếu hắn muốn có quyền lực, nhất định phải không từ thủ đoạn.

Nếu không nắm giữ đủ quyền lực, chắc chắn sẽ không thể cải cách, cũng không thể an toàn.

Lúc đầu Mạnh Thu Lan còn lo lắng Vương Học Bình sẽ phản đối mình sử dụng Dương Chính Hoa, nhưng không ngờ Vương Học Bình lại có đánh giá không tệ với Dương Chính Hoa, điều này làm nàng có chút khó hiểu.

Bắn tên không thể quay lại, Mạnh Thu Lan thân là lãnh đạo huyện ủy, nàng phải giữ tôn nghiêm của bản thân, nàng cười nói:

- Chỉ cần hắn không phải kẻ ngốc là tốt, dù sao con lừa cũng biết mang vác nặng.

- Được, đến khi mở hội nghị bí thư, tôi sẽ nói rõ ý kiến.

Vương Học Bình tỏ thái độ để Mạnh Thu Lan khỏi xấu hổ.

Mạnh Thu Lan thật sự có ý khác khi xếp Dương Chính Hoa vào bên cạnh Vương Học Bình, nhưng Vương Học Bình không so đo, ngược lại còn cực kỳ rộng lượng, điều này không khỏi làm nàng vui sướng.

Vương Học Bình rời khỏi phòng làm việc của bí thư, hắn thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan nhấ định không ngờ, hắn ủng hộ Dương Chính Hoa, ha ha, cái giá sẽ là không tốt, cứ chờ mà xem.

Vương Học Bình quay lại phòng làm việc của mình, hắn vừa ngồi xuống thì thư ký Hà Tử Giang đã khẽ đi đến bên cạnh, hắn khẽ báo cáo:

- Lãnh đạo, vừa rồi trưởng phòng tài chính đi tìm anh, nói là có chuyện cần báo cáo.

Vương Học Bình không cần suy xét mà hiểu ngay, nhất định là Dương Chính Hoa không giữ miệng, ném ra tin đồn, vì vậy mà anh Triệu nhận được tin, tất nhiên sẽ đứng ngồi không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook