Lãnh Đạo

Chương 31: Ngư ông.

Đại Tư Không

20/03/2013



Trời chiều ngã về tây, tên một du thuyền ở bờ sông, Vương Học Bình đeo kính mát lẳng lặng nằm trên ghế, tay cầm cần câu, bộ dạng thản nhiên đắc chí.

Vương Học Bình tiện tay cần lấy một hộp Húc Nhật Thăng, hắn hớp một ngụm, lại cầm lấy gói thuốc lá.

Lúc này bên cạnh hắn chợt xuất hiện một người thanh niên mặc tây trang, người này nho nhã nói với hắn:

- Vương tiên sinh, ông chủ của chúng tôi cho mời ông.

- Bây giờ là thời gian nghỉ, tạm thời sẽ không tiếp khách.

Vương Học Bình cũng không ngẩng đầu, hắn nói ra một câu làm người thanh niên kia nghẹn giọng chết khiếp, ánh mắt trợn trừng, ngực phập phồng. Cuối cùng hắn cũng không dám làm càn mà nhẫn nhịn xoay người bước đi.

Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng không đến tay, Khuê Thiết Hồng có giá trị liên thành nằm trong tay, Vương Học Bình tuyệt đối không có gì lo lắng, cũng không quan tâm đến hai vị giám đốc xưng hùng xưng bá ở Phật Sơn.

Gạch men hàng giá cao chính là có sự trang nhã và đẹp đẽ, không chỉ cho ra lợi nhuận lớn, hơn nữa còn chiếm lĩnh được thị trường.

Đây cũng là những gì mà quyển sách "Đường đi của Hổ", sách do Lưu Hổ viết ra đã đề cập đến, khi đó Lưu Hổ mang theo men xuống Phật Sơn ở phương nam, tìm được chủ tịch tập đoàn gốm sứ Tây Thắng, Diệp Dân Quang.

Diệp Dân Quang nhìn thấy men sứ thì không nói hai lời, quyết đoán đưa ra hai triệu tiền cọc, coi như độc quyền sản phẩm.

Cuối cùng Lưu Hổ lời được vài trăm triệu, mà chủ tịch Diệp lời cả tỷ, điều này cho thấy ánh mắt độc đáo của đối phương có lợi thế nào.

Diệp Dân Quang cũng nhờ sự trợ giúp của khoáng Khuê Thiết Hồng mà vượt lên vị trí ngang bằng với tập đoàn gốm sứ Đông Cát, đồng thời còn nằm trong số một trăm tỷ phú của Trung Quốc.

Bây giờ lịch sử đã biến đổi kinh người, Vương Học Bình thậm chí có chút tò mò, khi hai đối thủ một mất một còn ở cùng một chỗ sẽ phát sinh tình huống thế nào?

Thật ra Diệp Dân Quang đã sớm đi lên du thuyền mà mãi do dự không đi gặp Vương Học Bình. Nhưng đối phương đã cố ý gửi đến cho hắn một phong thư, bên trong là kế hoạch khai phá thị trường cực kỳ rõ ràng.

Vì nằm giữ bí mật mà Vương Học Bình cố gắng dùng một số liệu đặt tên cho quặng Khuê Thiết Hồng, đó là G10B, hắn đã phân tích rõ ràng những kỳ ngộ, khiêu chiến, ưu thế và uy hiếp của khoáng vật liệu G10B, Diệp Dân Quang đọc xong mà không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Quá kỹ càng, quá thấu đáo, đây đúng là đưa tiền đến nhà.

Diệp Dân Quang thầm nghĩ, nếu phần văn kiện này mà rơi vào trong tay đối thủ một mất một còn là Đào Kim Sơn, như vậy sẽ là phiền toái lớn.

Sau khi vệ sĩ quay về truyền đạt lời nói của Vương Học Bình thì Diệp Dân Quang cũng không tức giận, hắn thấy rõ đối phương đang cố ý bày vẽ, cố ý kênh kiệu.

Không phải so lòng kiên nhẫn sao? Khóe miệng Diệp Dân Quang lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn vẫn không nhúc nhích mà vững như núi Thái Sơn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Vương Học Bình vẫn thoải mái nằm trên mặt ghế, chốc chốc lại giật cần câu, bên cạnh có nhân viên phục vụ giúp hắn bắt cá bỏ vào thùng.

Đúng lúc này vệ sĩ khẽ động vào ngón tay của Diệp Dân Quang, điều này không khỏi làm hắn ngước mắt nhìn, sau đó không khỏi ngây người. Một tên phó tổng giám đốc thường vụ là thủ hạ quan trọng dưới tay Đào Kim Sơn chợt mang người xuất hiện bên cạnh con tàu.

- Không tốt.

Trong đầu Diệp Dân Quang chợt nghĩ đến một câu, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Lúc này coi như Diệp Dân Quang đã nhìn rõ tính toán của Vương Học Bình.

Sau khi nhận được thư tốc hành vào lúc xế chiều, tâm tình của Diệp Dân Quang thật sự chưa từng yên ổn.

Bên trong không những có một phần văn kiện rất rõ ràng, hơn nữa còn có một sản phẩm men được làm theo kểu mẫu vật.

Diệp Dân Quang là người kinh doanh nhiều năm, hắn chỉ cần liếc mắt đã thấy rõ loại men này thật sự có thị trường phát triển rất rộng.

Sau này nhân viên thí nghiệm Lưu Cảm lại cực lực đề cử một vật liệu mới, điều này không khỏi làm cho Diệp Dân Quang nổi sóng trong lòng. Tên viết thư rõ ràng là một kẻ có tâm tư kín đáo, đã mang cả sản phẩm và vật liệu đến để thí nghiệm, còn gì để nói nữa?

Khi Diệp Dân Quang thấy Lưu Cảm đưa lên phương thức liên lạc thì không khỏi thất thần.

Sau nhiều lần xem xét lợi hại, Diệp Dân Quang quyết định bỏ đi cái giá của ông chủ, đi gặp tên khốn giả thần giả quỷ kia xem thế nào.

Dù trong lòng có cảm giác giống như bị buộc xuống Lương Sơn, nhưng Diệp Dân Quang tuyệt đối không còn đường sống nào để quay về, đây là ích lợi quá lớn ép hắn phải xuất hiện.

- Vương tiên sinh, anh đúng là khó mời.

Diệp Dân Quang mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình rồi cảm khái nói.

Vương Học Bình gỡ kính xuống, hắn chỉ vào gói Hồng Tháp Sơn trên bàn trà rồi cười nói:

- Giám đốc Diệp, làm một điếu nhé?

Vương Học Bình đã từng nhìn thấy Diệp Dân Quang trên báo đài, tuy đã khá lâu nhưng hình dáng vẫn đại khái biết rõ. Đúng vậy, đây chính là một trong những vị vua gốm sứ phương nam, Diệp Dân Quang.

Diệp Dân Quang cũng không chớp mắt, hắn đưa tay, vệ sĩ lập tức đưa xì gà đến. Đợi đến khi hắn ngậm xì gà vào miệng thì vệ sĩ cũng đốt một cây diêm đưa lên.

Vương Học Bình khẽ cười, hắn đưa tay cầm lấy gói Hồng Tháp Sơn, sau đó lại chỉ vào một con thuyền nhỏ trên sông rồi cười nói:

- Đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ lùi. Giám đốc Diệp có một xí nghiệp lớn, người ngoài nhìn vào thì có vẻ cực tốt, cũng rất hâm mộ, nhưng đánh cướp giang sơn thì dễ, muốn giữ giang sơn thì cực kỳ khó khăn.

Diệp Dân Quang chợt sinh ra cảm giác tri âm, con của hắn năm nay cũng hai mươi mốt tuổi, cũng chưa thể nào đảm đương việc gì ra hồn, cũng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tìm về lợi nhuận mới?

- Vương tiên sinh, thật ra chúng ta cũng không cần phải đến chỗ xô bồ thế này, hoàn toàn có thể tìm một địa phương thanh tĩnh cao nhã, hút xì gà, nhấp nháp cà phê, chậm rãi trò chuyện.

Diệp Dân Quang còn chưa đàm phán đã rơi vào thế bị động, đây là cục diện không tốt, hắn đang cố gắng kéo lại chút ưu thế cho mình.

- Ha ha, tôi thích câu cá.

Vương Học Bình đánh ngược trở về.

Diệp Dân Quang cũng cười ha hả:

- Vương tiên sinh muốn câu được cá lớn phải không?



- Ha ha, Khương Thái Công câu cá nhưng người lại cắn câu.

Vương Học Bình mỉm cười, hắn tiện tay nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

- Vương tiên sinh, anh nghĩ rằng cá lớn sẽ cắn câu sao?

Diệp Dân Quang khẽ lắc đầu, sau vài chiêu thì hắn thấy Vương Học Bình rất nhạy bén, vì vậy càng hiểu sâu vấn đề.

- Giám đốc Diệp, xưa nay muốn thành đại sự phải có khí thế, mắt phải mở lớn.

Vương Học Bình cười lắc đầu.

Diệp Dân Quang thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục dông dài thì lãng phí thời gian, tiểu tử trước mặt cũng là hồ ly xảo quyệt, nãy giờ chưa từng lộ ra sơ hở gì cả.

- Vương tiên sinh, phần thiết kế của anh thật sự quá đặc sắc, điều này làm tôi hiểu ra tất cả vấn đề. Hơn nữa anh còn có vật liệu thần kỳ, dù tôi không muốn động lòng cũng không được.

Diệp Dân Quang cười ha hả, hắn di chuyển chủ đề:

- Anh nói giá đi, chỉ cần tôi có thể lấy được thì xong ngay, tuyệt đối nghiêm túc.

Vương Học Bình đưa một phong thư nhỏ đến trước mặt Diệp Dân Quang, hắn cười nói:

- Giám đốc Diệp, trước khi đến chắc chắn anh đã suy xét qua những tổng hợp của tôi, bây giờ tôi hy vọng có thể thấy được thành ý của anh. Vì không ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người, anh có thể viết giá vào phong thư, chỉ cần anh lưu lại phương thức liên lạc là được. Tất nhiên, cũng phải có một khoản tiền ứng trước để tôi thỏa mãn.

Diệp Dân Quang nghe ra và hiểu vấn đề, đây là tối hậu thư của Vương Học Bình, ngoài miệng thì không nói rõ nhưng thật ra đang tạo nên một cơ hội ra giá lần đầu tiên.

"Con bà nó!"

Diệp Dân Quang cười khổ sở, hắn rõ ràng cảm nhận được một chiêu độc ác của Vương Học Bình, nhưng đây không phải là âm mưu, là dương mưu.

Đối phương đã nói rõ tất cả, đã để cho Diệp Dân Quang đưa ra lựa chọn của mình, nhìn thì có vẻ rất công bình nhưng thật ra là một mệnh lệnh ép hắn đi vào khuôn khổ. Đây là một vấn đề làm hắn cực kỳ khó xử.

Diệp Dân Quang biết rõ đến đây thì khí thế sẽ giảm đi vài phần, nhưng nhiều năm qua đây cũng là lần đầu tiên hắn rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan xấu hổ như vậy.

Nếu ra giá ít thì có ý nghĩa là đàm phán không thành, nhưng nếu ra giá cao thì coi như có hại.

- Người thanh niên, cũng chẳng thể nói không như vậy được, tôi lấy gì để tin cậu?

Vào đúng lúc quan trọng nhất thì Diệp Dân Quang hỏi ngược lại Vương Học Bình một câu, giọng điệu và cách xưng hô đã thay đổi.

- Ha ha, ngài tất nhiên có thể lựa chọn phương án không tin vào thực lực của tôi, điều này hoàn toàn có thể hiểu. Nếu anh lựa chọn phương án tin tưởng tôi, tôi có thể tạm thời ở lại Phật Sơn làm bạn với anh, chờ ngày hai mươi tấn hàng được đưa xuống.

Vương Học Bình ném ra một câu nói hứa hẹn thì lấy kính mắt gác lên sống mũi, bắt đầu tập trung lên cần câu cá, coi như gạt Diệp Dân Quang sang một bên.

Vệ sĩ của Diệp Dân Quang tức giận đến mức hai mắt trợn trừng, bọn họ thật sự muốn đấm thằng khốn trước mặt một trận cho hả giận, đập nát bộ mặt đáng ghét của đối phương.

Diệp Dân Quang cũng có chút tức giận, nhưng nhiều năm kinh nghiệm nói rõ cho hắn biết, sự việc khác thường vì nguyên nhân gì.

"Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo."

Diệp Dân Quang thầm nói với mình như vậy, đối phương đã dám ở lại chờ hàng đến, điều này đã nói có chuẩn bị tất cả, hoàn toàn có thể thực hiện lời hứa.

Đúng lúc này tên trợ thủ đắc lực của Đào Kim Sơn được một tên đàn ông mặt đen đưa đến phía bên này.

Hai mắt lóe lên, Diệp Dân Quang thầm thở dài, đúng là bất đắc dĩ, tưởng rằng sẽ đến đây thu lợi, không ngờ lại phải chiến đấu với một đối thủ không dễ dàng gì.

Vì vậy Diệp Dân Quang cũng không chần chừ, hắn quyết đoán cầm lấy bút và viết ra một con số. Hắn cũng lười bỏ vào phong thư mà đưa đến trước mặt Vương Học Bình, hắn chân thành nói:

- Đây là năng lực cực hạn của tôi, nếu không được thì cũng chỉ có thể tiếc nuối mà thôi.

Vương Học Bình quét mắt nhìn qua tờ giấy, hắn phát hiện Diệp Dân Quang ghi phí đại lý là mười triệu, dự chi tiền hàng là mười triệu, tổng cộng là hai mươi triệu.

Diệp Dân Quang dù sao cũng là một người có kinh nghiệm, sau khi giao hàng mới đưa tiền cho đại lý.

Vương Học Bình mỉm cười, Diệp Dân Quang thật sự có quyết đoán, vừa ra tay đã là hai mươi triệu, đây là một con số rất lớn. Phải biết rằng tình hình trước mắt thì mỗi năm tập đoàn Tây Thắng cũng chỉ thu vào được hơn ba trăm triệu mà thôi.

Rất tốt, làm người hợp tác với Vương Học Bình hắn thì nên hào sảng như vậy.

- Giám đốc Diệp, trong năm nay anh sẽ thấy quyết sách hôm nay của mình là chính xác thế nào, đến khi đó anh phải tặng cho tôi một chiếc Bentley.

Vương Học Bình mỉm cười, cố ý trêu đùa.

- Ha ha, nói thế nào nhỉ, vẫn là câu châm ngôn, mạnh vì gạo bạo vì tiền. Chỉ cần căn cứ vào bản thiết kế của cậu, thêm vào đó còn có vật liệu G10B, tôi đây cũng chỉ có thể đánh cuộc một phiếu với cậu mà thôi.

Diệp Dân Quang coi như đã đưa ra quyết định, lúc này cũng thư thái hơn rất nhiều.

Lúc này Cao Tử Phương đã dẫn người của Đào Kim Sơn đến, vẻ mặt của Diệp Dân Quang có hơi mất tự nhiên, cố ý né người qua.

Vương Học Bình mỉm cười lắc đầu nhìn về phía Cao Tử Phương, mà Cao Tử Phương cũng hiểu ý, tỏ ra không biết, sau đó đưa vị thủ hạ của Đào Kim Sơn đi qua nơi khác.

- Cậu Vương, một chiêu này của cậu quá độc ác rồi.

Diệp Dân Quang cảm thán lên tiếng, rõ ràng là sai một ly đi một ngàn dặm.

Nếu để cho Đào Kim Sơn thấy được loại vật liệu thần kỳ thế này, sợ rằng sẽ trong thời gian ngắn mà vượt mặt tập đoàn Tây Thắng, đây là tình cảnh mà Diệp Dân Quang không muốn thấy nhất.

Vương Học Bình cười cười dẫn Diệp Dân Quang vào một buồng nhỏ trên tàu, hắn tự tay pha cà phê rồi đưa đến trong tay Diệp Dân Quang cười nói:

- Tôi pha cà phê cũng không tệ lắm, mời anh nếm thử.

Diệp Dân Quang nhận ly cà phê, nhấp một ngụm, sau đó nở nụ cười:



- Tay nghề không tệ, nhưng loại cà phê này cũng không chính tông.

Vương Học Bình khẽ cười:

- Vì vội vàng cũng không tìm được loại chính tông, tạm thời uất ức cho giám đốc Diệp.

- Ôi, tôi mười tám tuổi đã rời khỏi ruộng đồng, dốc sức làm việc bên ngoài vài chục năm, lúc đầu có sự nghiệp nho nhỏ, phát triển mãi mới đến ngày hôm nay, cũng coi như là nhân vật có chút danh tiếng ở Phật Sơn. Nhưng nếu so sánh với cậu, tôi chỉ là một con cá nhỏ mà thôi.

Diệp Dân Quang nhớ đến những kinh nghiệm hôm nay, không khỏi cảm khái.

Vì chuyện tốt đã thành nên tâm tình Vương Học Bình cũng rất sảng khoái, hắn cười nói với Diệp Dân Quang:

- Tôi còn trẻ, còn rất nhiều thứ cần phải đi theo học tập tiền bối, bây giờ ngài tán thưởng như vậy, tương lai biết đâu tôi sẽ té ngã cực kỳ thê thảm.

Diệp Dân Quang lắc đầu nói:

- Hai mắt tôi cũng không mờ đến mức chẳng thấy rõ thứ gì, chỉ với phần thiết kế của cậu đã hoàn toàn có thể tung hoành trong giới gốm sứ.

Khách và chủ nói chuyện một lúc, sau đó thương lượng chi tiết, Diệp Dân Quang cố ý dùng biệt thự của mình ở ngoại ô thành phố Phật Sơn để đón khách quý.

Vương Học Bình cũng không nhàn rỗi, hắn tìm cơ hội kéo Cao Tử Phương sang một bên rồi khẽ dặn dò:

- Anh rể, bây giờ anh chạy về ngay, dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp cho công nhân nghiền nát khoáng, dù tăng lương gấp đôi cũng được, ngàn vạn lần đừng trì hoãn. Chúng ta cũng chào hỏi vị trưởng ga xe lửa, để anh ta hỗ trợ, cố gắng tranh thủ chuyển đến đây trong thời gian ba ngày... ....

Cao Tử Phương cầm bút ký trong tay, hắn ghi lại từng lời nhắn của Vương Học Bình.

Khi Cao Tử Phương xoay người muốn đi thì Vương Học Bình kéo lại bổ sung thêm:

- Đúng rồi, trước tiên anh liên lạc với nhà máy bao bì, để bọn họ sản xuất ra một mớ bao bì theo bản vẽ của chúng ta.

Cao Tử Phương chỉ ngại gặp sai lầm, vì vậy tiếp tục ghi chép rõ ràng, sau khi thấy tất cả mọi thứ đều đã xong, Cao Tử Phương mới kích động chậy đến Nghiễm Châu, bắt chuyến bay đêm về tỉnh thành Tiền Châu.

Thật ra Diệp Dân Quang cũng không có ý nghĩ giữ Vương Học Bình lại làm nhân chứng, việc buôn bán lần này chủ yếu ở phương diện quyết đoán và ánh mắt, nếu đã quyết định thì dù đúng hay sai cũng không hối hận.

Tuy đã chuyển tiền qua ngân hàng cho Vương Học Bình nhưng Diệp Dân Quang cũng không sợ số tiền kia sẽ bị lừa mất. Nếu hắn không lấy được hàng thì sẽ có cớ mà bắt được một thiên tài kinh doanh như Vương Học Bình, sau này cho Vương Học Bình bán mạng cho Tây Thắng, đây cũng là một mối kinh doanh có lời lớn.

Diệp Dân Quang thấy tài đức vẹn toàn tuy tốt, nhưng có tài mà vô đức cũng hoàn toàn có thể khống chế và sử dụng. Đời này không ai hoàn mỹ, nhân vô thập toàn, quan trọng là giải quyết phương diện phục vụ thế nào mà thôi.

Bây giờ lương của vị phó tổng giám đốc thường vụ đã là ba triệu đồng một năm, chưa tính đến hoa hồng cuối năm. Phải biết rằng vào những năm 1993 này, thu nhập khá lắn cũng chỉ vài ngàn đồng một năm mà thôi.

Vương Học Bình bình tĩnh an dưỡng trong biệt thự của Diệp Dân Quang ba ngày liền, đến sáng ngày thứ tư, Cao Tử Phương đã đóng gói vật liệu G10B và thuận lợi vận chuyển đến Phật Sơn.

Diệp Dân Quang nhìn Vương Học Bình đang nhàn nhã tự tại ngồi ở đối diện mà thở dài nói:

- Cậu Vương, tất cả đều trong lòng bàn tay của cậu, tôi cũng không biết nên làm gì cho phải.

Vương Học Bình chỉ cười tủm tỉm nhìn Diệp Dân Quang, hắn lấy từ trong bóp ra một tờ giấy nhỏ, khẽ đặt lên bàn trà, trước mặt Diệp Dân Quang.

Diệp Dân Quang định thần nhìn xuống thì thấy bên trên có bốn chữ: "Ký kết đấu giá!" Vì vậy mà vẻ mặt không khỏi biến đổi.

Những ngày qua Đào Kim Sơn như điên như khùng tìm Vương Học Bình.

Vương Học Bình đang ở trong biệt thự của Diệp Dân Quang, lại dùng hợp đồng với Diệp Dân Quang từ chối ký kết với Đào Kim Sơn.

Khi đó Diệp Dân Quang cảm rất có lý, cũng không quá để ý, bây giờ hắn chợt nhớ đến một vấn đề, có thể Vương Học Bình cố ý đợi hàng đến mới tạo nên tình cảnh đấu đá giữa hắn và Đào Kim Sơn, xem như càng thu hoạch được nhiều.

Diệp Dân Quang cực kỳ ảo não, đến lúc này hắn cũng suy nghĩ cẩn thận lại mục đích của Vương Học Bình, rõ ràng đang ngại hắn không đủ hào phóng.

Với mối thù cũ sâu đậm giữa Diệp Dân Quang và Đào Kim Sơn, nếu Vương Học Bình thật sự lấy 20 tấn G10B cho hai người cạnh tranh, như vậy phí đại lý phải tăng lên gấp bội.

Trong lòng Diệp Dân Quang biết rất rõ, Đào Kim Sơn tuyệt đối không phải đèn cạn dầu, dù không kiếm được tiền cũng không cho tập đoàn Tây Thắng nuốt trọn món ngon như vậy.

Diệp Dân Quang thầm thở dài, hắn giống như nhớ đến tình cảnh vừa lấy phiếu ủy nhiệm chi mười triệu từ ngân hàng, hắn thở dài nói:

- Cậu Vương, cậu là thiên tài, tôi xin chịu hạ phong, mười triệu tiền đại lý tôi đã sớm chi cho cậu.

Diệp Dân Quang vẫn chưa thỏa mãn mà bổ sung thêm một câu:

- Dù cậu thật sự là lừa đảo thì cũng là lừa đảo tuyệt đỉnh, tôi tình nguyện giao học phí.

Vương Học Bình đặt chén trà trong tay xuống, hắn cười nói với Cao Tử Phương:

- Anh rể, anh làm đại biểu ký hợp đồng với giám đốc Diệp đi.

Sau khi ký kết thì Vương Học Bình cười nói với Diệp Dân Quang:

- Bây giờ tôi có việc cần làm, tối nay sẽ quay về, đến lúc đó giám đốc Diệp chỉ cần mời tôi một bữa tối là được.

- Được, tôi sẽ phái xe tiễn cậu.

Diệp Dân Quang dùng chiếc xe Audi A8 để sắp xếp cho Vương Học Bình sử dụng.

Vương Học Bình thầm nghĩ khó trách Đào Kim Sơn không đấu lại Diệp Dân Quang, chỉ cần xem xét lòng dạ này cũng đủ làm người ta bội phục.

Vương Học Bình biết rất rõ, những ngày qua hắn ở trong biệt thự của Diệp Dân Quang, không ai hạn chế hành động của hắn, để mặc hắn tự do.

Vương Học Bình chạy đến sân bay mua vé, sau đó đi một vòng quanh chợ gốm sứ, lại đến kho hàng Khuê Thiết Hồng, nắm rõ toàn bộ chi tiết.

Vương Học Bình cũng không vội vàng đi đàm phán với công ty khai thác khoáng Khuê Thiết Hồng, hắn cùng Cao Tử Phương ở trong phòng, cùng thương lượng vài lời cần nói.

Lúc này Vương Học Bình cũng không qua điện thoại để thuê một công ty phiên dịch, dùng giá trên trời là hai ngàn đồng để thuê một vị phiên dịch tiếng Pháp.

Khi học đại học thì ngoại ngữ thứ hai của Vương Học Bình là tiếng Pháp, đáng tiếc là hắn chưa từng sử dụng, thấy thì hiểu nhưng nói thì không lưu loát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook