Chương 30: Xuống phía nam tìm tài chính.
Đại Tư Không
20/03/2013
Cao Tử Phương nhìn cục khoáng hơn mười cân trong tay Vương Học Bình rồi nở nụ cười:
- Cậu, chút khoáng như vậy cũng không là gì với máy nghiền đâu. Cậu cũng không làm được đâu, để tôi làm cho.
Cao Tử Phương nói dứt lời thì đi ra ngoài lấy vào mười khối khoáng lớn, có lẽ cả trăm cân.
Khi những âm thanh máy móc vang lên ầm ầm, Vương Học Bình phát hiện khoáng thạch bị nghiền thành bột.
Cao Tử Phương cười nói:
- Nói cho cậu biết, loại bột này còn mịn hơn cả cát gấp nghìn lần, ha ha, dù nói thế nào cậu cũng không hiểu đâu.
Vương Học Bình thật sự chẳng hiểu ngành sản xuất này, hắn chỉ cười hì hì rồi căn dặn theo trí nhớ:
- Anh rể, phương pháp chế tác là nghiền thành bột, tỉ lệ một năm, sau khi hoàn thành sản phẩm thì cho vào lò ở nhiệt độ một ngàn hai trăm độ.
- Nhiệt độ cao như vậy thì màu sắc của gốm còn ổn định sao?
Cao Tử Phương kinh ngạc lên tiếng.
- Anh, cứ nghe em, một ngàn hai trăm độ, khi sứ ra lò thì anh sẽ thấy kỳ tích.
Vương Học Bình có vẻ rất tự tin.
Cao Tử Phương cười cười, thầm nghĩ cứ theo ý cậu vậy, tôi cũng muốn xem một người thường như cậu sẽ tạo nên kỳ tích gì.
Cao Tử Phương lấy nửa ký bột, tự tay điều chế mười phôi sứ, sau đó đánh số từng cái và cho vào lò nung, nhiệt độ là một ngàn hai trăm như lời Vương Học Bình.
Cao Tử Phương nhìn đồng hồ rồi cười nói:
- Phải bốn mươi phút nữa mới ra thành phẩm, đi, đến phòng làm việc của anh nghỉ một lát.
Hai người đi đến phòng làm việc nói chuyện hơn ba mươi phút, sau đó lại đi đến lò nung chờ hàng mẫu xuất hiện.
Vương Học Bình biểu hiện điềm nhiên như không, thật ra trong lòng cũng rất căng thẳng, hắn cũng không quen với nghề này, sau khi ra khỏi lò có bộ dạng gì, hắn cũng bó tay.
- Trời!
Cao Tử Phương chợt kêu lên kinh hoàng, Vương Học Bình tranh thủ thời gian nhìn sang, hắn phát hiện sứ ra lò không phải màu vàng, cũng không phải vàng nhạt, là một màu đỏ rất đẹp.
- Anh rể, màu sắc này có dễ bán trên thị trường không?
Vương Học Bình đại khái đã hiểu, thí nghiệm thành công nhưng còn cần sự xác nhận từ Cao Tử Phương.
Cao Tử Phương kích động ôm lấy Vương Học Bình, hắn lớn tiếng hét lên:
- Đây là loại men đẹp nhất chưa từng xuất hiện, cậu, phát tài rồi.
Vương Học Bình thiếu chút nữa bị Cao Tử Phương lắc cho rã rời xương cốt, nhưng vẻ mặt hắn cũng vui mừng rạng rỡ, xem ra món tiền đầu tiên sắp đến cửa.
- Anh, thứ này còn cần thí nghiệm, số liệu rất có thể sẽ không chính xác, chúng ta phải thử thêm vài lần, đừng tạo ra rủi ro mới tốt.
Vương Học Bình cũng không bị thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc, có nhiều thứ cần thí nghiệm, như vậy mới đạt đến kết quả chuẩn xác nhất.
Một giờ sau Cao Tử Phương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Cậu, tôi nhiều năm kinh doanh gốm sứ, đây là lần đầu tiên được thấy loại gốm có màu sắc tuyệt đẹp thế này, nếu dùng nó làm gạch men thì thật sự quá tuyệt.
Vương Học Bình khẽ hé miệng cười, vừa rồi hắn thấy Cao Tử Phương đốt thuốc mà ngón tay run rẩy. Điều này cũng khó thể trách được, dù là ai mà phát hiện ra sự kiện kinh người như vậy cũng sẽ cực kỳ kích động, khó thể kiềm chế.
- Cậu, khoáng này bao nhiêu tiền một tấn?
Cao Tử Phương dù sao cũng là người có đầu óc kinh doanh, hắn mở miệng hỏi giá cả.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn duỗi tay cười tủm tỉm:
- Sáu trăm đồng một tấn.
- Thật vậy sao? Đúng là khó tin.
Cao Tử Phương há hốc miệng, hắn ngây người nhìn Vương Học Bình.
Một lúc lâu sau Cao Tử Phương mới nặng nề thở hổn hển chửi vài câu, sau đó vỗ mạnh lên trán rồi thở dài:
- Thứ này không ngờ là nguyên liệu nung ở nhiệt độ cao.
Cao Tử Phương không hổ danh là chuyên làm gốm, chỉ cần nói một câu cũng đủ làm cho Vương Học Bình cảm nhận được tri thức khá vững.
- Đúng, nếu nung ở nhiệt độ thấp thì loại nguyên liệu này chỉ dùng để sản xuất loại gạch màu vàng nhạt, hơn nữa tỉ lệ cực kỳ kém cỏi. Nhưng nếu nung ở nhiệt độ cao thì hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Vương Học Bình cười nói:
- Chúng ta rất may mắn, vì có một người luôn coi nó là nguyên liệu nung nhiệt độ thấp.
Cao Tử Phương vì phương pháp Vương Học Bình tìm ra mà cực kỳ vui sướng, hắn cười nói:
- Cậu, cậu thật sự may mắn, thật sự quá tốt.
Vương Học Bình thầm nghĩ thứ này không nên gọi là may mắn, phải nói là đi trước chiếm tiện nghi.
Trong kế hoạch của Vương Học Bình, hắn muốn đưa cả nhà chị gái ra nước ngoài, trước hết thuận tiện cho cháu học tập và thích ứng với cuộc sống nước ngoài; phương diện khác chính là hải ngoại có một thiên đường tránh thuế, ra đó thành lập công ty đầu tư, thuận tiện cho những hành động lớn trong tương lai.
Nhưng bi kịch phát sinh kiếp trước thật sự làm cho Vương Học Bình cảm thấy đau nói trong lòng, hăn cho rằng tất cả mọi thứ cũng vì một chữ tiền, nhà giàu sẽ có quyền ăn thịt cá.
Cầm quyền ao mới có tôn nghiêm.
Vương Học Bình tự mình nghĩ thấu, nghiệp quan là nghiệp quan, nhưng quan phải kết hợp với thương, như thế mới tạo nên thế phát triển mạnh, sinh ra nhiều lợi ích cung cấp qua lại.
- Anh, em định đến phía nam làm vài chuyện quan trọng, việc này không nên chậm trễ, hai chúng ta còn rất nhiều chuyện cần phải thương lượng.
Vương Học Bình kéo Cao Tử Phương đến một góc xưởng rồi nói kế hoạch của mình.
- Anh, em có ý nghĩ này, chúng ta kết hợp làm ăn, em là người tìm khoáng, anh bỏ ra máy móc trang bị và một khoản tiền, lợi nhuận phân chia theo tỉ lệ em tám anh hai, anh thấy thế nào?
Vương Học Bình dùng giọng nghiêm túc nói với Cao Tử Phương.
Cao Tử Phương cẩn thận suy nghĩ, sau đó hắn dùng giọng chần chừ nói:
- Cậu, nếu đã nói đến đây thì anh cũng không gạt cậu, sau khi anh kết hôn thì quyền pháp nhân nằm trong tay chị cậu, nói cách khác thì đây chính là nhà máy của cô ấy, chuyện lớn thế này phải hỏi ý kiến của cô ấy, anh không làm chủ được.
- Anh rể, anh cam lòng vậy sao?
Vương Học Bình cũng không ngờ Cao Tử Phương lại tốt với Vương Học Cầm đến mức thế này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy cảm động. Tiền tài tuy không so sánh với tình cảm, nhưng điều này ít nhất cũng có thể thấy được tình cảm của Cao Tử Phương với Vương Học Cầm.
- Chị cậu có thể vừa ý một thằng thôn quê như anh đây, rõ ràng là tích đức tổ tiên, hơn nữa bây giờ lại sinh ra cho anh một đứa con mập mạp, anh yêu thương cô ấy thì có gì là cam lòng hay không?
Cao Tử Phương không có nhiều lời để nói, nhưng ý nghĩ lại rất rõ ràng.
Vương Học Bình thầm gật đầu, một anh rể trung hậu và không tham tài như vậy biết đi đâu mới tìm được?
Khi thấy Vương Học Bình còn muốn khuyên can thì Cao Tử Phương đã cướp lời:
- Loại gốm này nếu được tung ra thị trường thì tuyệt đối dễ bán, tuy anh không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng cũng khá hiểu xu hướng thị trường. Cậu, đây không phải là con số nhỏ, chuyện lớn như vậy phải do chị cậu giải quyết.
Vương Học Bình thấy Cao Tử Phương kiên định như vậy thì cũng không nói nhiều, dù sao cũng là người một nhà, người đại diện pháp nhân lại là chị Vương Học Cầm, sớm cho chị ấy giữ cổ phần công ty là được.
- Ha ha, anh rể, chúng ta chỉ nên bán nguyên liệu, không nên bán thành phẩm.
Vương Học Bình uốn nắm ý nghĩ của Cao Tử Phương.
- Vì sao?
Cao Tử Phương dùng giọng nghi hoặc hỏi.
- Anh rể, em hỏi anh làm gì kiếm tiền nhanh nhất.
Vương Học Bình cố ý dẫn đường cho Cao Tử Phương.
- Tất nhiên lũng đoạn thị trường mới kiếm tiền nhiều nhất.
Cao Tử Phương cẩn thận suy xét rồi đưa ra đáp án cho Vương Học Bình.
- Đúng, phải là lũng đoạn, ví dụ như cục thông tin truyền thông, nếu anh muốn kinh doanh điện thoại thì phải tìm bọn họ, không còn ai khác.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Câu cửa miệng là chúng ta lũng đoạn và mọi người cùng nhau làm ăn, nếu chúng ta dùng giá cao để bán khoáng cho một công ty gạch men, như vậy mọi người đều được đảm bảo lợi ích.
Vương Học Bình cho rằng mình phải nhanh chóng làm tốt công tác tích lũy ban đầu, sau đó dùng thế sét đánh mua đứt công ty sản xuất quặng kia.
Chỉ cần mỏ khoáng rơi vào trong tay Vương Học Bình, dù Lưu Hổ biết được tin tức cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.
"Lưu Hổ, chú làm việc thất đức, dám quấn lấy vợ anh, anh thu của chú chút tiền lãi, không tính là quá phận đấy chứ?"
Vương Học Bình kéo Cao Tử Phương đến phòng làm việc, sau đó dặn dò một lúc. Hai mắt Cao Tử Phương tỏa sáng, hắn liên tục gật đầu, đầy miệng đồng ý.
Hai người bắt đầu phân công hợp tác, Vương Học Bình ngồi viết lách gì đó trong phòng làm việc, Cao Tử Phương lại xuống xưởng dựa theo yêu cầu của Vương Học Bình mà chế tác ra những sản phẩm men nhỏ như hộp thuốc lá để mang xuống phía nam làm mẫu.
Khi trời sáng, Vương Học Bình ném cây bút trong tay xuống bàn, hắn duỗi lưng rồi liếc mắt nhìn bản dự thảo thiết kế chính mình làm ra mà không khỏi mỉm cười, phần văn tự này có tác dụng rất quan trọng.
Lúc này Cao Tử Phương xách một bọc lớn đi vào phòng làm việc, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, bộ dạng rất mệt mỏi.
Vương Học Bình rót một ly nước, hắn cười nói:
- Anh rể, vất vả cho anh.
Cao Tử Phương vừa hít thở ồ ồ vừa cười nói:
- Giúp cậu nhà làm việc, có gì là mệt mỏi.
Lúc này Vương Học Bình thật sự bị cảm động, anh rể này thật sự chân thành, khó tìm.
- Anh rể, anh nên thu xếp thời gian nghỉ ngơi, em sắp xếp tài xế Lưu đi đặt vé xe lửa, tối nayy chúng ta đến Phật Sơn ở phương nam.
Thời gian không chờ người, Vương Học Bình không thể nào trường kỳ xin nghỉ việc, hắn cần phải dứt khoát giải quyết cho xong.
Đến tối, Vương Học Bình và Cao Tử Phương mang theo những sản phẩm men tốt nhất và một ít bột khoáng Khuê Thiết Hồng bắt tàu cao tốc xuống phương nam.
Giữa trưa ngày thứ hai, tàu tốc hành dừng lại ở thủ đô đồ gốm sứ, thành phố Phật Sơn, hai người tùy tiện tìm một khách sạn ở khu trung tâm làm địa điểm dừng chân.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Vương Học Bình cười nói với Cao Tử Phương:
- Anh rể, chúng ta làm việc dựa theo kế hoạch.
Cao Tử Phương có chút do dự, hắn cau mày hỏi:
- Chúng ta làm vậy có thể được sao?
- Ha ha, có gì mà không được?
Vương Học Bình nhàn nhạt cười:
- Việc buôn bán chú ý hai chữ cạnh tranh, người nào trả giá cao là được.
- Anh có chút lo lắng, cậu, hai xí nghiệp này đều đứng đầu cả nước, người ta sẽ chú ý đến chúng ta sao?
Tuy Cao Tử Phương đồng ý với phương án của Vương Học Bình, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an.
- Anh rể, việc buôn bán không phải vấn đề sản xuất và kỹ thuật, phải xem tầm nhìn và ánh mắt. Anh yên tâm đi, bây giờ chúng ta đã ở vào thế vững vàng nếu Phật Sơn này không có ai hiểu thì chúng ta sang Đường Sơn, em cũng không tin trong thành phố gốm sứ mà không có người tài ba.
Vương Học Bình tin nơi đây tàng long ngọa hổ, thật sự không thể khinh thường.
Cao Tử Phương vẫn bán tín bán nghi, Vương Học Bình nói:
- Tôi sẽ đi làm theo những gì cậu đã nói, sau đó đưa cậu đến Tây Giang kia là được.
Vương Học Bình từng đến tỉnh Quảng Đông tham gia hội nghị, đến thành phố Nam Hải thảo luận phát triển kinh tế, cũng từng đi qua Tây Giang.
Vương Học Bình là người nhớ chốn cũ, vì vậy hán cố ý hoàn thành sự kiện quan trọng tối nay ở Tây Giang.
Sau khi trải qua một lượt chuẩn bị, Vương Học Bình và Cao Tử Phương đeo ba lô ra khỏi khách sạn, sau đó mỗi người một ngã.
Trước khi đi ra khỏi cửa thì Vương Học Bình đã sớm viết hai tờ giấy giao cho nhân viên tổng phục vụ, sau đó hán bo cho mỗi người một trăm đồng và nhận được câu trả lời thuyết phục.
Vương Học Bình đứng bên đường, hắn ngoắc một chiếc taxi rồi dặn dò tài xế:
- Đi thẳng đến tập đoàn gốm sứ Tây Thắng.
Tập đoàn gốm sứ Tây Thắng, đây chính là công ty nổi tiếng khắp thành phố Phật Sơn, dù là phụ nữ và trẻ em cũng biết, tài xế taxi không lý gì không biết.
Khi Vương Học Bình đến cổng chính của tập đoàn thì thấy nơi này rất náo nhiệt, người đến kẻ đi, rất phồn vinh.
Vương Học Bình đăng ký ở cổng và xách ba lô đi vào phòng kỹ thuật.
Phó quản lý phòng kỹ thuật là một người vừa mập vừa cao, tên này ngồi sau bàn công tác dùng mắt nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, hắn cất giọng buồn bực nói:
- Trước tiên đi ra ngoài lấy số, sau đó chờ kêu tên.
Vương Học Bình cũng lời chấp nhất với những kẻ làm công thế này, hắn cầm số và đứng ở cửa ra vào, chờ đến lượt mình.
- Số 18!
Đợi hai giờ, một tên cầm thanh niên cầm sổ ghi chép lớn tiếng nói.
Cuối cùng cũng đến lượt Vương Học Bình, hắn đi đến trước mặt tên thanh niên không chút hoang mang, hắn vung vẫy tờ giấy lấy số trong tay rồi cười nói:
- Là tôi.
Người thanh niên thấy Vương Học Bình mặc một bộ tây trang, áo quần ngăn nắp thì cười nói:
- Ông chủ, xin mời.
Vương Học Bình đi theo người thanh niên vào một gian phòng tương đối sạch sẽ, một người thanh niên rót nước cho hắn, sau đó lại lấy ra gói Trung Hoa mời thuốc Vương Học Bình.
Khi thấy tên thanh niên chỉ biết nói này nọ mà không đả động gì đến chuyện thí nghiệm sản phẩm gốm của mình, Vương Học Bình mỉm cười, hắn khẽ kéo ngăn kéo trên bàn làm việc của đối phương rồi nhét phong bì chuẩn bị sẵn vào bên trong.
Người thanh niên cố ý ngẩng đầu mà không phát hiện ra, nhưng khéo miệng hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, tâm tình khoái trá.
Vương Học Bình cũng không nóng nảy, hắn mượn cớ đi toilet để ra khỏi phòng làm việc, nếu không cho tiểu tử kia thấy rõ số tiền, sao có thể phát huy tác dụng?
Đến khi Vương Học Bình quay lại phòng làm việc thì tên thanh niên kia bắt tay hắn bằng hai tay rất thân mật, hắn nhiệt tình nói:
- Tôi là Lưu Cảm, sau này mọi người là anh em, sẽ cố gắng giúp đỡ anh. À, đúng rồi, anh có mang hàng mẫu đến không?
Vương Học Bình lấy men trong túi ra, hắn khẽ đặt lên bàn. Lưu Cảm định thần xem xét mà không khỏi kinh hoàng, hắn vội vàng hỏi:
- Loại sắc liệu này anh có bao nhiêu?
- Các người cần bao nhiêu?
Vương Học Bình vững vàng ngồi hút thuốc trên ghế, tình huống này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Lưu Cảm này gan lớn, có gan duỗi tay lấy tiền, nhưng hắn ở trong xí nghiệp lớn, ánh mắt cũng không kém.
- Đi, tôi đưa anh đến phòng thí nghiệm, nếu thật sự có hiệu quả như vậy, coi như anh bạn phát tài.
Lưu Cảm hưng phấn kéo tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ mỉm cười:
- Còn phải cần anh hỗ trợ nhiều hơn, anh cố gắng đề cử trước mặt giám đốc Diệp, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh, anh cứ yên tâm.
Lúc này trên mặt Lưu Cảm nở nụ cười sáng lạn, hắn xoa xoa tay rồi ra vẻ khiêm tốn nói:
- Cám ơn ông chủ nâng đỡ, chỉ cần thì nghiệm trùng khớp với sản phẩm anh mang đến, tôi nhất định sẽ ra sức đề cử cho giám đốc Diệp.
Tâm tình của Vương Học Bình sáng như gương, hắn đến đây với ý nghĩ thử là chính, cũng không quá đặt nặng mục đích.
- Vậy kính nhờ anh.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn dúi tờ giấy có phương thức liên lạc vào trong tay Lưu Cảm.
Lưu Cảm đi khỏi phòng làm việc để bắt đầu thu xếp thí nghiệm, Vương Học Bình đi dạo ra ngoài xưởng, hắn thong thả ngắm những ngôi nhà sặc sỡ bên cạnh.
Vương Học Bình tùy tiện hỏi một cô gái đi ngang qua xem phòng giám đốc ở đâu, sau đó hắn đi theo lầu thang lên lầu tám.
Đầu cầu thang là hai gã bảo vệ tướng tá thô kệch, một người thấy Vương Học Bình không đeo thẻ công tác thì cảnh giác hỏi:
- Anh tìm ai?
- Tôi có một phần văn kiện tốc hành đưa đến cho giám đốc Diệp, phiền anh xem.
Vương Học Bình đưa giấy giới thiệu cho tên bảo vệ.
Tên bảo vệ nhìn mặt trên: "Văn kiện quan trọng cơ mật!", gửi giám đốc Diệp, dấu bưu điện rõ ràng, vì vậy hắn không dám chậm trễ mà ký nhận.
Vương Học Bình hoàn thành mục tiêu thì không dừng lại, hắn kẹp cặp da rời khỏi tập đoàn Tây Thắng.
Vương Học Bình ngồi sau xe hút thuốc, hắn hít vào một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.