Chương 286: Ở chung một phòng.
Đại Tư Không
20/03/2013
Hồng Quân nhanh chóng bước đi, đám người còn lại đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau có người không nhịn được nói:
- Anh Trương, thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi đều có công vụ, nếu ông lão nhà anh ở lại mười ngày nửa tháng, mọi người cũng đừng hòng làm việc.
- Thừa dịp ông ấy còn chưa đến đây ở lại, chúng tôi xin cáo từ trước.
Trương Vân Thiên thầm hiểu, tất cả mọi người là anh em, bọn họ nói cũng không sai, lão gia Trương gia sau khi nghỉ hưu cũng không thích ở một chỗ cố định, dạo chơi tứ phương.
Mà điều chết người chính là lão gia Trương gia đến đâu thì phạm vi ba cây số nơi đó phải được giới nghiêm, không những thế, chỉ cần là nơi não lão gia Trương gia ở lại thì cắt đứt tất cả điện tín, điện thoại từ bên trong ra ngoài phải được kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc mới cho phép.
Đám bạn bè mà Trương Vân Thiên gọi đến phần lớn đều là lãnh đạo cấp trung tầng có danh tiếng, nếu bọn họ bị nhốt lại ở sơn trang, thật sự khó thể chịu được.
- Được rồi, cũng may mọi người là lãnh đạo tương quan trong quân ngũ, bây giờ tìm cơ hội ra ngoài vẫn còn kịp.
Trương Vân Thiên nói đến đây thì chợt ý thức được vấn đề, đám sĩ quan cao cấp kia có cơ hội thoát thân, nhưng Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan lại là cán bộ địa phương, dù thế nào cũng khó thể rời khỏi sơn trang.
Vương Học Bình thấy Trương Vân Thiên dừng câu chuyện, chỉ nhìn mình mà không nói gì, hắn thầm nghĩ và cũng có chút hiểu vấn đề.
Ngay sau đó Vương Học Bình nghĩ kỹ lại và ý thức được đây là cơ hội trời ban, là cơ hội ở cùng một chỗ với Mạnh Thu Lan, nguyên nhân cũng vì lão gia Trương gia giá lâm nơi đây, sao hắn không vui mừng cho được?
Trương Vân Thiên chỉ cần nhìn ánh mắt của đám bạn bè là biết, mình phải lập tức sắp xếp cho hai người này.
Dù sao cũng là con cháu thế gia, Trương Vân Thiên lập tức có ý kiến, hắn bắt chặt tay Vương Học Bình và dùng giọng hối lỗi nói:
- Vốn định chiêu đãi cậu và bí thư Mạnh, không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật sự xin lỗi.
Vương Học Bình biết lúc này không phải lúc nói nhiều, vì vậy hắn cười với Trương Vân Thiên:
- Nếu đã không ra được thì tôi và bí thư Mạnh sắp xếp thế nào?
Trương Vân Thiên ngây người, hắn cũn không ngờ Vương Học Bình biết được kết cục như vậy, vì thế cũng không nói gì mà chỉ thở dài:
- Nơi này là chỗ thường xuyên đến tụ hội, trên lầu hai có một gian phòng ngủ. Thật sự không còn biện pháp nào khác, cả sơn trang đã bị giới nghiêm, căn bản chỉ còn một gian phòng như vậy.
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ ửng, nàng ngượng ngùng nghiêng đầu đi. Trương Vân Thiên tất nhiên thấy được nổi xấu hổ của nàng, nhưng sau khi có nhiều người thúc giục, hắn cũng không thể giải thích mà bất đắc dĩ nói với Vương Học Bình:
- Tranh thủ thời gian theo tôi.
Trương Vân Thiên quay đầu nhìn ba tên đại tá còn lại rồi nói:
- Các anh tranh thủ lên xe bỏ đi, sau đó tôi sẽ đi.
Đám người này càng chờ càng sốt ruột, vì vậy không nói hai lời mà đi ngay, cũng hồn nhiên bỏ qua khí độ uy nghiêm của lãnh đạo quân đội.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đi theo sau lưng Tử Tâm, ba người chậm rãi đi lên lầu hai. Trương Vân Thiên tìm được nhân viên quản lý, kéo nàng sang một bên, dùng giọng vừa đấm vừa xoay căn dặn một phen.
- Cậu Vương, bí thư Mạnh, tất c phải nghe theo sự sắp xếp của dì Cố.
Sau khi Trương Vân Thiên thu phục nữ nhân viên quản lý, hắn nhìn đồng hồ rồi bỏ xuống lầu, sau đó cũng mất dạng.
Nữ nhân viên quản lý có vẻ mặt rất khó chịu, nhưng nàng vẫn đưa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đến cửa một căn phòng, sau đó dùng giọng cực kỳ lãnh đạm nói:
- Lúc ở lại cũng không được đi đâu, chỉ có thể ở trong phòng này, ngày ba bữa cơm, tôi tự mình đến đưa cơm.
Nữ nhân viên nuốt vào một ngụm nước miếng rồi bổ sung:
- Tôi cũng còn nhiều việc, sẽ không thể nào chịu trách nhiệm. Nếu các người rời khỏi căn phòng này, chỉ cần bị phát hiện, dù là thần tiên cũng khó cứu, mất quan là biện pháp trừng phạt nhẹ nhất.
Vẻ mặt Mạnh Thu Lan biến đổi vài lượt, Vương Học Bình cũng hiểu, vị nhân viên quản lý này tuy nói rất khó nghe nhưng lại cực kỳ chính xác.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đều là cán bộ lãnh đạo trong huyện, xem như nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng đến thủ đô, vào trong sơn trang này, thật sự chẳng là gì.
Vương Học Bình sợ Mạnh Thu Lan lỗ mãng mà chọc giận vị nhân viên quản lý họ Cố này, như vậy sẽ rất khổ sở.
Vương Học Bình thầm kéo tay Mạnh Thu Lan, đung lúc Mạnh Thu Lan ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nàng hiểu tâm ý của hắn, vì thế cô gắng áp chế bức bối trong lòng.
- Cám ơn chị quan tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối không rời khỏi căn phòng này nửa bước.
Vương Học Bình cảm ơn vị nhân viên họ Cố này, sau đo đẩy cửa phòng, Mạnh Thu Lan cúi đầu đi theo vào bên trong.
Hai người vừa vào cửa thì một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bị người ta đóng lại từ phía sau, sau đó truyền đến tiếng khóa cửa.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Mạnh Thu Lan rồi cười khổ nói:
- Thời kỳ phi thường, đúng là không có biện pháp, chỉ có thể nhẫn nại.
Mạnh Thu Lan khẽ gật đầu, nàng cũng không nói gì, cũng coi như chấp nhận.
Với kiến thức của Mạnh Thu Lan, nàng biết rõ, nếu tùy tiện đi ra và để nhân viên phát hiện ra, hậu quả rất nghiêm trọng.
Dù quản lý họ Cố kia có vẻ phô trương, nhưng Mạnh Thu Lan biết, tự tiện xông vào cấm địa sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Vương Học Bình đứng ở giữa phòng đưa mắt quan sát tình huống, hắn phát hiện không gian trong phòng chỉ là mười lăm mét vuông, bên cạnh cửa sổ có giường xếp, cạnh cửa có một cái bàn, trên bàn là một ấm trà, có bốn chiếc ly thủy tình đặt tán loạn.
Điều làm Vương Học Bình cảm thấy vui sướng chính một chiếc tủ lạnh nhỏ đặt sát tường, nhãn hiệu Nhật Bản.
Mạnh Thu Lan lấy bại bình tĩnh, nàng nhìn quanh phòng mà gương mặt không khỏi ửng hồng, chẳng lẽ tối nay hai người ngủ chung phòng?
Mạnh Thu Lan cũng không dám nghĩ thêm, Vương Học Bình đưa mắt nhìn Mạnh Thu Lan, hắn giả vờ không thấy vẻ xấu hổ trong mắt nàng, hắn chỉ chỉ vào một cánh cửa trong phòng nói:
- Trong này có lẽ là nhà vệ sinh.
- Có lẽ.
Mạnh Thu Lan vô thức nhìn qua, sau khi cẩn thận quan sát thì gật đầu nói, cố gắng che giấu cảm giác ngượng ngùng.
Vương Học Bình thầm nghĩ, bị nhốt trong này thì vấn đề thức ăn và nước uống là rất quan trọng. Hắn đi đến và đẩy cửa phòng vệ sinh, hắn thấy nơi đây thật sự là nhà vệ sinh, điều làm hắn vui mừng chính là bên trong còn có máy nước nóng.
Vì muốn để cho Mạnh Thu Lan thích ứng với hoàn cảnh, Vương Học Bình cố ý đi vào buồng vệ sinh, cũng thuận tay khóa lại.
Không còn sự áp bức tinh thần của Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan thầm thở dài một hơi, nàng lười biếng ngồi xuống mặt ghế, sau đó quét mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, tâm lý ít nhiều có chút mất tự nhiên. biết đâu nàng phải ở lại đây mười ngày, sẽ cùng ở một phòng với người đàn ông đối đầu với mình, thậm chí hai bên còn dùng chung nhà vệ sinh, chỉ cần nghĩ qua đã cảm thấy khó xử.
Cửa sổ mở ra, một luồng gió mát thổi vào, Mạnh Thu Lan hơi run, nàng dùng hai tay ôm ngực, toàn thân cảm thấy lạnh.
Trong lúc nguy cấp, Mạnh Thu Lan ngẩng đầu phát hiện, trên giường không có chăn mền, chỉ có một lớp thảm hơi mỏng.
Trên núi không thể nào so sánh với trong thành phố, một cái mền mỏng như vậy, đêm khuya nằm ngủ mà không lạnh sao? Mạnh Thu Lan thật sự không dám nghĩ thêm.
Vương Học Bình từ trong nhà vệ sinh đi ra, hắn phát hiện Mạnh Thu Lan dùng hai tay ôm ngực ngồi ngây ngô trên mặt ghế, hắn cười hỏi:
- Sao vậy?
Mạnh Thu Lan lắc đầu, có một số việc mà nàng rất xấu hổ khi nói ra khỏi miệng. Chẳng lẽ nàng nói mình nằm ngủ trên giường còn Vương Học Bình ngủ dưới đất?
Vương Học Bình nhìn theo tầm mắt của Mạnh Thu Lan mà nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, vì vậy hắn khẽ cười nói với Mạnh Thu Lan:
- Thời kỳ phi thường, chỉ có thể tòng quyền. Thế này đi, chị là phụ nữ, chị ngủ trên giường, tôi xếp ghế lại ngủ là xong, đợi ngày mai dì Cố đến, chúng ta sẽ tìm hai bộ chăn mền.
- Nhiệt độ trên núi rất thấp, như vậy...Có thể sao?
Mạnh Thu Lan chần chừ hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình đọc và hiểu tâm tính mâu thuẫn của Mạnh Thu Lan, hắn thầm nghĩ, càng là khó khăn thì hắn càng không nên xao động, càng phải thận trọng, đồng thời càng cố gắng biểu hiện phong độ "tốt đẹp".
Mạnh Thu Lan có chút lo lắng, nhưng nàng cũng không thể cho Vương Học Bình đến ngủ cùng giường cùng gối với mình, vì vậy chỉ có thể xấu hổ nghiêng đầu.
Vương Học Bình cũng không muốn làm nàng quá khó xử, vì vậy nàng đi đến bên cạnh bàn, đặt bình thủy đến cạnh tủ lạnh, cũng thuận tiện đưa vài cái ly vào trong ngăn lạnh tủ lạnh.
Vương Học Bình quay đầu lại và thấy Mạnh Thu Lan đang nhìn chằm chằm vào những hành động của mình, vì thế hắn không khỏi cười nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đã mệt mỏi cả ngày, nên đi nghỉ ngơi.
- Anh...Buổi tối sẽ rất lạnh.
Mạnh Thu Lan vô thức gật đầu, nếu không phải Vương Học Bình rất cẩn thận, sợ rằng sẽ không thể phát hiện động tác của nàng.
- Ha ha, dù có thời gian ngắn chưa luyện tập, nhưng tố chất thân thể tôi là khá tốt, dù là thế nào cũng có thể chịu được.
Vương Học Bình cũng không khoác lác, dù là kiếp trước nay kếp này, hắn luôn bảo trì thói quen tắm nước lạnh.
Khi thấy Mạnh Thu Lan ngồi bên mép giường không nhúc nhích, Vương Học Bình biết rõ nàng da mặt mỏng, vì vậy cũng không khuyên can mà đến bên cạnh cửa sổ, đóng cửa sổ, rồi đi đến bên cạnh tắt đèn.
Khi bóng tối bao trùm căn phòng, trái tim Mạnh Thu Lan chợt đập lên ầm ầm, nàng chợt hô khẽ một tiếng:
- Á!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.