Chương 287: Trằn trọc
Đại Tư Không
20/03/2013
Vương Học Bình biết mình tắt điện làm Mạnh Thu Lan hoảng sợ nhưng vẫn cố hỏi:
- Sao vậy?
Mạnh Thu Lan ôm ngực, nàng mắc cở đỏ mặt rồi khẽ lắc đầu nói:
- Không có...Không có gì...Tôi có chút sợ bóng tối.
Vương Học Bình có cảm thấy lúc này gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ ửng, không những không có chút bộ dạng của bí thư huyện ủy, ngược lại còn giống như một cô gái mới lớn.
Mạnh Thu Lan thiếu chút nữa thì khóc lên, tên đàn ông chết tiệt kia đã làm lòng nàng sinh ra bóng tối, trước nay nàng rất biết cách che giấu, cuối cùng trở thành một mỹ nhân lạnh lùng ở khối đảng ủy tỉnh ủy.
Mạnh Thu Lan vừa bảo vệ mình cũng vừa đẩy người khác ở ngoài cửa, hơn nữa nàng là lãnh đạo trung tầng ở khối đảng ủy tỉnh ủy, người tìm đến nàng cũng chỉ vì bàn chuyện công tác mà thôi.
Dần dà Mạnh Thu Lan cũng hoàn toàn trống rỗng với chuyện tình cảm, không còn người nào tiếp tục dịu dàng với nàng.
Vương Học Bình bây giờ thấy Mạnh Thu Lan có chút ngây ngốc, vì vậy hắn khẽ có ý nghĩ mới, hắn dịu dàng khuyên nhủ:
- Chị ngủ đi, trong núi nhiệt độ ban đêm rất lạnh, nhớ đắp chặt một chút, đỡ phiền toái.
- À, cám ơn anh.
Mạnh Thu Lan cúi đầu khẽ đáp lại lời của Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiếp tục bật đèn lên, hắn cuộn mình nằm xuống mặt ghế.
Nhiệt độ trong núi vào ban đêm không phải thấp bình thường, Vương Học Bình vừa nằm xuống đã nổi da gà.
Sau khi chậm rãi thích ứng với nhiệt độ thì Vương Học Bình cảm thấy khá hơn một chút, hắn không khỏi hít vào một hơi, thầm nghĩ nếu không phải thường kiên trì tắm nước lạnh, đừng nói là đến ngày mai, muốn vượt qua cửa ải đêm nay cũng khó.
Dù không tính là quá lạnh nhưng Vương Học Bình cũng không ngủ được, nhưng vì an ủi Mạnh Thu Lan, hắn giằng co nằm trên ghế một lúc lâu, cuối cùng mới ngáy lên như sấm.
Mạnh Thu Lan nằm trên giường đắp trên người lớp chăn mỏng, nàng mở lớn hai mắt quan sát từng hành động của Vương Học Bình. Cô nam quả nữ một phòng, cũng không phải là tình nhân, trừ khi Mạnh Thu Lan là kẻ ngốc, nếu không thì sao có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Thu Lan nghe thấy tiếng ngáy như sấm của Vương Học Bình thì thầm thở ra một hơi, may quá, Vương Học Bình không lợi dụng bóng tối để ức hiếp nàng.
Mạnh Thu Lan thầm hiểu, nếu Vương Học Bình lợi dụng sự yểm trợ của bóng tối để ức hiếp nàng, tất nhiên nàng sẽ chẳng có lực chống cự.
Bóng đêm dần phủ xuống nồng đậm, Mạnh Thu Lan dù mặc nguyên quần áo để ngủ, hơn nữa trên người còn phủ một lớp chăn mỏng rất kín đáo, nhưng khí lạnh vẫn có thể xâm nhập vào người nàng.
Vương Học Bình co rúc trên mặt ghế, cũng không dám có cử động nhỏ, hắn cũng nhạy cảm phát hiện tiếng hít thở dài ngắn của Mạnh Thu Lan, xem ra nàng cũng không ngủ.
Vương Học Bình có nhận thức cơ bản này, Vương Học Bình cố ý làm cho tiếng hít thở của mình ngày càng đều, rất tốt để mê hoặc Mạnh Thu Lan.
Đêm càng khuya, nhiệt độ càng giảm xuống, Vương Học Bình cũng thật sự không chịu được, hắn vừa tiếp tục ngáy, vừa thong thả chà xát ngực và tay chân.
Vương Học Bình nghe tiếng hít thở dồn dập của Mạnh Thu Lan, hắn ý thức được, nàng đã tiếp cận điểm tới hạn trong mức độ chịu lạnh.
Vương Học Bình đang xem xét nên mở miệng thế nào thì đột nhiên nghe thấy trên giường truyền đến tiếng xoay người, vì vậy hắn tranh thủ nhắm mắt lại, bảo trì động tác hai tay ôm ngực.
Khi âm thanh lay động vang lên, Vương Học Bình nghe thấy tiếng đế giày ma sát mặt sàn, rõ ràng dưới tình huống này, Mạnh Thu Lan có hơn phân nửa là muốn đi toilet.
Dù động tác của Mạnh Thu Lan rất nhẹ, nhưng Vương Học Bình vẫn phát giác, khoảng cách giữa nàng đến cửa ngày càng gần.
- Ầm.
Vương Học Bình cảm thấy Mạnh Thu Lan đụng vào chân ghế, sau đó một người ngọc toàn thân lạnh buốt ngã vào lòng hắn.
- À!
Vương Học Bình cũng không tiếp tục giả vờ nằm ngủ được nữa, hắn đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân.
- Ôi!
Mạnh Thu Lan kêu lên thành tiếng, không ngờ môi phấn lại đụng lên môi Vương Học Bình.
Tiện nghi đến trong tay, Vương Học Bình cũng không muốn chiếm, vì đến lúc này hắn và Mạnh Thu Lan vẫn coi như khá lạ lẫm.
Đến lúc này Vương Học Bình nếu làm quỷ háo sắc thì tự hủy đi hình tượng của mình, không phải là hành động của kẻ trí.
Mạnh Thu Lan cảm thấy tâm ý rối loạn, nàng đưa tay chống lên ngực Vương Học Bình, lúc này Vương Học Bình cũng dùng hai tay đang ôm ngực khẽ đẩy Mạnh Thu Lan ra khỏi lòng mình.
- Sao vậy?
Trong bóng tối Vương Học Bình cũng không thấy rõ vẻ mặt của Mạnh Thu Lan, hắn chỉ có thể giả ngu hỏi nàng.
- Tôi...Tôi muốn đi... ....
Mạnh Thu Lan lắp bắp nói không rõ mục đích của mình.
- À!
Vương Học Bình ngồi dậy, hắn đỡ Mạnh Thu Lan đứng vững, sau đó bật đèn.
Dưới ánh sáng đèn, Mạnh Thu Lan xấu hổ quay mặt đi, khi nàng vô thức quay lại thì thấy Vương Học Bình cũng không quá chăm chú vào mình.
Vương Học Bình cũng có thể rõ ràng thấy hai tai Mạnh Thu Lan đỏ hồng, gương mặt ngọc nhỏ như máu.
Vương Học Bình không muốn Mạnh Thu Lan quá xấu hổ, hắn nhún vai nghiêm trang nói:
- Tôi đến cửa sổ hít thở không khí trong lành.
Vương Học Bình còn chưa dứt lời, còn chưa đợi Mạnh Thu Lan đáp lời, hắn cất bước đi ngay.
Vương Học Bình khẽ đẩy cửa sổ, hắn đưa đầu ra ngoài, sau đó móc bật lửa, rút thuốc châm lửa, lại hít vào một hơi.
Mạnh Thu Lan thấy tình cảnh này sao lại không hiểu Vương Học Bình đã đoán được mục đích vừa rồi mình sờ soạng, vì thế mà không khỏi cảm thấy rất xấu hổ, gương mặt tuyệt mỹ chợt nóng bỏng.
Khi tiếng bước chân khẽ vang lên, Vương Học Bình nghe thấy nhà vệ sinh ở sau lưng vang lên âm thanh đóng cửa.
Vương Học Bình kiềm chế lòng hiếu kỳ, hắn kiên trì không quay đầu nhìn lại, vì sự kiện ai bên chạm môi vừa rồi, hắn thật sự cảm nhận được biến hóa rất lớn.
Càng vào thời điểm vi diệu thế này, Vương Học Bình càng nói cho chính mình biết, phải bảo trì sự tỉnh táo tuyệt đối, không thể đi nhầm bước nào.
Mạnh Thu Lan đứng bên cạnh bồn cầu, nàng không thể ức chế được cảm xúc phập phồng bất định như con sóng ngàn, nàng vô thức vuốt ve má phấn, trong lòng quá ngại ngùng.
Bên ngoài là một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc, nàng muốn đi vệ sinh để giải quyết vấn đề sinh lý, điều này là sự thật khó thể nhẫn nhịn.
Vương Học Bình hút hai điếu thuốc mà còn chưa nghe thấy động tĩnh trong nhà vệ sinh, hắn thầm biết, Mạnh Thu Lan có lẽ còn đang làm công tác đấu tranh tư tưởng.
Dưới tình huống này, rõ ràng đang khảo nghiệm mức kiên nhẫn và trí tuệ, Vương Học Bình tuyệt đối không sốt ruột, dù sao vừa rồi Mạnh Thu Lan cũng lăn qua lăn lại trên giường rất mạnh, hắn nghe rất rõ.
Đêm còn dài, còn nhiều thời gian, cần gì phải gấp?
Đúng lúc này trong nhà vệ sinh vang ra tiếng nước chảy dồn dập, Vương Học Bình nghe và khẽ cười, Mạnh Thu Lan này đúng là giỏi nín nhịn.
Vấn đề xử lý nhu cầu sinh lý, không phải tiêu phí xa xỉ có cũng được mà không có cũng được, vì đây là nhu cầu mà ai cũng phải giải quyết, cũng không phải vì Mạnh Thu Lan là bí thư huyện ủy mà có thể bỏ qua.
Vương Học Bình cũng không đứng lại bên cửa sổ quá lâu, hắn nhấc chân đi về bên ghế, lại nằm xuống.
Mạnh Thu Lan ở bên trong cũng đứng lên rửa bàn tay trắng nõn trong bồn, nàng cứ vậy mà do dự:
- Cứ đi ra ngoài thế này sao? Cũng quá mức xấu hổ.
Lúc này Mạnh Thu Lan lại tiếp tục đứng trong nhà vệ sinh nửa giờ.
- Người này vẫn có thể ngủ được trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ thật sự là heo.
Mạnh Thu Lan cảm thấy không đúng, với những gì nàng hiểu về Vương Học Bình, đây là một người đàn ông trưởng thành, trầm ổn, bền gan vững chí,sao lại giống như một đứa trẻ thế này? Thật sự không đúng.
Mạnh Thu Lan cẩn thận suy xét, đầu tiên vẻ mặt ửng hồng, sau đó nàng chợt ý thức được vấn đề, nếu trước đó nói rằng hắn thật sự ngủ, thì bây giờ hắn nhất định giả vờ, để nàng khỏi xấu hổ.
Mạnh Thu Lan có nhận thức này, tâm tư vừa bình tĩnh đã bùng lên con sóng dao động, nàng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chă được một người đàn ông chăm sóc tinh tế như vậy.
Mạnh Thu Lan lại đứng thêm mười phút, hai chân bắt đầu tê dại, nàng thầm than khẽ, sự thật tàn khốc, đã không còn biện pháp nào thoát khỏi chỗ này, tôi thì nên tiếp nhận.
Tiếng ngáy đều vẫn vang lên ở bên ngoài, Mạnh Thu Lan có chút không nắm chắc, Vương Học Bình rốt cuộc là đang ngủ hay là giả vờ ngủ.
Đêm càng khuya gió càng lạnh, Mạnh Thu Lan đứng ôm ngực, mãi đến khi hai chân nhỏ không chịu được độ nặng cơ thể thì nàng càng thêm mệt mỏi, nàng nghĩ rằng Vương Học Bình có thể đã ngủ. Nàng thầm nghĩ, mặc kệ, dù sao thì sự việc cũng đã xảy ra, vì vậy nàng khẽ kéo cửa phòng vệ sinh hé ra một khe hở.
Vương Học Bình vẫn nằm co rúc trên mặt ghế, ngực phập phồng, trong miệng khẽ phát ra âm thanh đều đều.
Mạnh Thu Lan cắn chặt răng ngà, nàng oán hận giậm chân, chạy về phía trước, cũng không dám tắt đèn mà trực tiếp chạy về giường, đắp chăn lên người.
Đêm dài chậm rãi trôi qua, Mạnh Thu Lan trằn trọc trên giường, ngoài vị trí bộ ngực, từ đầu đến chân đều lạnh buốt.
Không biết trải qua bao lâu, Mạnh Thu Lan mơ hồ thấy động tĩnh bên phía Vương Học Bình, nàng khẽ quay lại, phát hiện Vương Học Bình đã đứng lên, đang đi về phía phòng vệ sinh.
Cũng không bao lâu sau, Mạnh Thu Lan có thể nghe thấy âm thanh của Vương Học Bình từ trong nhà vệ sinh vang lên, nàng rất muốn trốn tránh cảm giác xấu hổ và tức giận này, nhưng nàng thật sự không đủ lực. Vận mệnh quỷ đị đã kéo nàng và Vương Học Bình cùng ở chung một chỗ.
Một lát sau Vương Học Bình từ trong nhà vệ sinh đi ra, Mạnh Thu Lan nghe thấy tiếng động thì cuống quýt khép mắt.
- Bộp.
Một âm thanh vang lên, phòng lại trở nên tối đen, trái tim Mạnh Thu Lan lại dâng lên cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.