Lãnh Đạo

Chương 288: Ôm mạnh vào lòng.

Đại Tư Không

20/03/2013



Mạnh Thu Lan cảm thấy rất bất an, nhưng cũng vì những tiếng ngáy của Vương Học Bình mà trong lòng không khỏi an ổn hơn khá nhiều.

Nhiệt độ trong phòng tiếp tục giảm xuống, điều này càng làm cho tứ chi của Mạnh Thu Lan rất lạnh, căn bản không thể nào ngủ được.

Vương Học Bình dù ngáy như sấm nhưng thật ra chẳng thể ngủ được, trong lòng vẫn đang suy xét một vấn đề, làm sao nắm chắc khoảnh khắc tâm lý và sinh lý của Mạnh Thu Lan yếu đuối nhất vào lúc này?

Vì thân phận của Mạnh Thu Lan và Lâm Lạc Thi khác nhau quá lớn, vì vậy trước khi lấy được lòng nàng thì Vương Học Bình cảm thấy nên cực kỳ thận trọng, thà rằng bỏ qua cơ hội nhỏ, tuyệt đối cũng không để đối phương chạy mất.

Đêm càng khuya, trong phòng chỉ có hai người, bọn họ không nằm cùng giường, ý nghĩ cũng khác biệt. Mạnh Thu Lan cố gắng cắn chặt răng, mà Vương Học Bình thì trầm tư suy nghĩ, ra sức tìm phương án phá vỡ phòng tuyến của đối phương.

Không biết bao lâu, tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, Vương Học Bình vẫn chưa nghe thấy lời khẩn cầu chủ động dựa vào mình của Mạnh Thu Lan.

Dù sao thì nhịn ngủ cả đêm, Mạnh Thu Lan dần có vẻ không chịu được, rõ ràng đầu óc phát ra tín hiệu muốn nghỉ ngơi nhưng thân thể lại không chịu nghe, liên tục run rẩy.

Một đêm dày vò, Mạnh Thu Lan dần giống như không chịu đựng được, dù sao thì từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa từng trải qua đau khổ như vậy.

Kiếp trước Vương Học Bình thường xuyên thức đêm, đồng hồ sinh học đã thay đổi, ban ngày ngủ, tối làm việc, hơn nữa vào ban đêm thì đầu óc của hắn rất thanh tỉnh.

Những âm thanh vận động tứ chi của Mạnh Thu Lan tuy tương đối khẽ nhưng dưới màn đêm yên tĩnh, thật sự không che giấu được tai mắt của Vương Học Bình.

Vương Học Bình phân tích thông qua động tác của Mạnh Thu Lan, hắn ý thức được ý chí của nàng rất ương ngạnh, xem ra đêm nay không thể tiến thêm được bước nào.

Sau khi đưa ra kết luận như vậy, Vương Học Bình khép hai mắt lại, một lúc sau đã đi vào mộng đẹp.

- Khụ!

Không biết qua bao lâu, Vương Học Bình đang ngủ say thì những tiếng ho khan làm hắn giật mình tỉnh giấc.

Vương Học Bình chậm rãi mở to mắt, trời đã sáng, bên ngoài truyền vào tiếng mưa gió thét gào

Vương Học Bình định thần xem xét, hắn phát hiện Mạnh Thu Lan đang co rúc trên giường, đang ho đến mưc đỏ mặt tía tai.

Vương Học Bình tranh thủ thời gian bò lên, hắn đi đến bên giường khẽ hỏi:

- Sao vậy? Bị cảm à?

Vương Học Bình cũng không để Mạnh Thu Lan từ chối, hắn đưa tay đặt lên trán nàng, chỗ đó nóng hôi hổi.

Mạnh Thu Lan rên rỉ một tiếng rất khổ sở, Vương Học Bình cũng bất chấp nhiều như vậy, hán dùng một tay ôm nàng vào lòng.

- Ơ, đừng, đừng!

Mạnh Thu Lan thở hổn hển, nàng dùng giọng đứt quảng từ chối ý tốt của Vương Học Bình.

Vương Học Bình càng ôm chặt nàng vào lòng, hắn dịu dàng nói:

- Bây giờ ai cũng không đáng tin, chúng ta chỉ có thể nương tựa vào nhau, tin tưởng tôi, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Mạnh Thu Lan mơ mơ màng màng được ôm trong lồng ngực ấm của Vương Học Bình, trong lòng thầm thở dài, tâm hồn giống như khống chế gánh nặng lớn, bây giờ chợt sinh ra cảm giác được giải thoát.



Vương Học Bình đỡ Mạnh Thu Lan, hắn để cho nàng dựa vào đầu giường, sau đó bước đến tủ lạnh, mở ngăn lạnh.

Nhờ trời phù hộ, trên nóc tủ đóng đầy đá, Vương Học Bình mừng rỡ đi đến bên cạnh bàn, móc chìa khóa từ trong bóp ra, cầm lấy một ly thủy tinh, lại đi đến bên cạnh tủ lạnh, bắt đầu cạo đá.

Mạnh Thu Lan tuy nóng đầu, thần trí mơ hồ, nhưng nàng vẫn nghe rõ động tác cạo đá của Vương Học Bình.

Biểu hiện của Vương Học Bình vào tối qua làm cho Mạnh Thu Lan khá thỏa mãn, ít nhất hắn cũng không có dấu hiệu hạnh kiểm xấu.

Sau đó Vương Học Bình cầm lấy nửa ly đá đi đến bên cạnh giường, hắn đỡ Mạnh Thu Lan nằm ngữa lên, sau đó lấy ly đã khẽ thoa lên trán nóng như lửa của Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan chỉ cảm thấy trán mát lạnh, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn khá nhiều, vì vậy mà trong lòng rất cảm kích, nàng khẽ nói:

- Cám ơn anh, Vương... ....

Lúc này Mạnh Thu Lan cảm thấy gọi là chủ tịch Vương Học Bình thì dường như không thỏa đáng, nhưng vô tình nàng cũng không biết nên xưng hô thế nào cho phải, vì vậy nàng chỉ nói được một nửa rồi ngừng.

Vương Học Bình mỉm cười, hắn dùng giọng dịu dàng an ủi:

- May mà có tủ lạnh, nếu không trán cô cứ nóng như vậy, sẽ không dễ xử lý.

Cảm giác mát mẻ truyền khắp toàn thân, dù nhiệt độ trên người không nhanh chóng hạ xuống như vậy, nhưng trong lòng Mạnh Thu Lan lại có chút cảm giác ngọt ngào. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên nàng được nhận sự săn sóc ấm áp như vậy, hơn nữa người chăm sóc cho nàng lại là một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đá dần hòa tan, Vương Học Bình lấy từ trong nhà vệ sinh ra một chiếc khăn mặt coi như sạch sẽ, hắn khẽ dùng nó lau đi những giọt mồ hôi trên trán Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan ngoan ngoãn nằm trên giường, nhiệt độ trên trán dần giảm xuống, tâm tình cũng dần bình tĩnh.

Sau khi tên đàn ông chết tiệt kia phản bội, Mạnh Thu Lan luôn cảm thấy tâm tình của mình như một khối băng, nhưng hôm nay lại có chút gì đó khác biệt.

Mạnh Thu Lan chống cự một đêm không lên tiếng, Vương Học Bình vốn tưởng rằng sẽ phải chiến đấu lâu dài, không ngờ nàng lại sốt cao sau một đêm nhiễm lạnh, đúng là ý trời.

Vương Học Bình biết rõ, bây giờ Mạnh Thu Lan là lúc suy yếu nhất, chỉ cần nhìn vào biểu hiện không muốn xa rời của nàng, rất có thể hắn có hy vọng làm một lần là xong.

Sau khi dùng xong ly đá, Vương Học Bình đi đến áp tay lên trán Mạnh Thu Lan, hắn phát hiện nhiệt độ có hơi giảm xuống.

Vương Học Bình đứng thẳng người và phát hiện Mạnh Thu Lan dù nhắm mắt nhưng gò má vẫn đỏ tươi, nổi bật gương mặt tuyệt mỹ và ướt át.

Vương Học Bình thầm cười, nàng thẹn thùng, đây là một dấu hiệu tốt.

Nếu đã có manh mối thì Vương Học Bình quyết định sẽ không ngừng cố gắng, hắn liên tục lấy đá và làm đá, lúc này mới làm nhiệt độ cơ thể Mạnh Thu Lan giảm xuống một chút.

Nhưng Vương Học Bình chợt phát hiện thân thể Mạnh Thu Lan khẽ run.

Vương Học Bình nhíu mày suy xét và đại khái hiểu ra nguyên nhân, thì ra Mạnh Thu Lan không chỉ phát sốt, nàng còn bị cảm, nếu không thì sao lại lạnh đến phát run?

Trong phòng thật sự không có thứ gì để sưởi ấm, Vương Học Bình cũng không nghĩ nhiều, hắn cởi áo sơ mi phủ lên người Mạnh Thu Lan.

Điều này còn chưa tính, hắn khẽ bế Mạnh Thu Lan lên, trong mũi chợt bùng lên mùi hương của người phụ nữ trưởng thành.

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương, Vương Học Bình vứt bỏ sắc niệm, hắn đặt Mạnh Thu Lan ra ngoài rìa giường.

- Này, cái gì vậy?



Mạnh Thu Lan hừ một tiếng nói, dù nàng rất chóng mặt nhưng bản năng trời sinh của phụ nữ cũng làm nàng bảo trì sự tỉnh táo nhất định.

- Này, sao chị lại không biết chăm sóc cho mình như vậy?

Vương Học Bình cố ý lảng tránh nghi vấn của Mạnh Thu Lan, hắn nhấc ga giường lên, quấn lấy nàng cực kỳ chặt chẽ.

Mạnh Thu Lan cảm nhận được thiện ý của Vương Học Bình, nàng định mở to mắt để cảm tạ, không ngờ lại thấy Vương Học Bình chỉ mặc một chiếc áo lót.

Đột nhiên Mạnh Thu Lan chợt xúc động, nàng chợt sinh ra cảm giác muốn khóc. Người này từng là đối thủ, không ngờ lại săn sóc cho nàng rất tinh tế, thậm chí hơn tên đàn ông khốn nạn trước kia cả trăm lần.

Vương Học Bình ở bên giường nửa giờ, hắn thấy Mạnh Thu Lan nhắm mắt, lẳng lặng nằm trên giường không nhúc nhích, vì vậy cho rằng nàng đang ngủ. Hắn đi vào toilet, trong phòng không có kem đánh răng, vì vậy hắn chỉ biết liệu cơm gắp mắm, rửa mặt mà thôi.

Vương Học Bình vừa rửa mặt vừa thầm nghĩ đến Mạnh Thu Lan đang nằm trên giường, khóe miệng không khỏi vểnh lên.

Đối với phụ nữ, chỉ cần tiếp xúc thân mật với cơ thể nàng, hơn nữa nàng cũng không tỏ ra bất mãn, như vậy đủ nói lên nàng thật sự không ghét hắn.

Không nên gấp, chỉ cần từ từ sẽ đến, Vương Học Bình thích ý phun ra một hơi thuốc, thoải mái giải quyết yêu cầu sinh lý.

Vương Học Bình đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn thấy Mạnh Thu Lan đang mở mắt nhìn lên trần nhà.

- Có gì không thoải mái sao?

Vương Học Bình đi qua, hắn đến trước mặt Mạnh Thu Lan rồi khẽ hỏi.

Mạnh Thu Lan lắc đầu nói:

- Không có gì, đầu hơi choáng váng, toàn thân không có chút sức lực nào.

Lúc này Vương Học Bình phát hiện một bàn tay của Mạnh Thu Lan thò ra ngoài, vì vậy hắn cũng không nói nhiều lời, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng đưa vào trong ga giường.

Sau đó Vương Học Bình tự nhiên đưa tay lên xem trán của Mạnh Thu Lan, hắn chợt phát hiện thân thể nàng khẽ rung động.

Vương Học Bình cho rằng Mạnh Thu Lan vẫn rất lạnh, vì vậy hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà lên giường ôm nàng vào lòng, ý đồ muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho nàng.

- Anh...Sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?

Mạnh Thu Lan tựa trong lòng Vương Học Bình, một lúc lâu không lên tiếng. Vương Học Bình cho rằng nàng đã ngủ, không ngờ nàng lại ngửa mặt lên, trừng mắt nhìn.

- Vì chúng ta là một cặp hợp tác hoàn hảo, chị gặp nạn, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn.

Vương Học Bình thản nhiên nói.

- Tối qua thật sự quá lạnh, sau đó...Sau đó thật sự không biết vì sao lại ngủ được, đến sáng tỉnh lại đã cảm thấy không bình thường.

Mạnh Thu Lan vốn không muốn trông cậy vào Vương Học Bình, nàng bắt đầu lải nhải nói về chuyện vừa qua.

Vương Học Bình lẳng lặng lắng nghe, hắn vẫn luôn khép chặt miệng, Mạnh Thu Lan đang cần một người nghe, không phải là một diễn thuyết gia.

- Chúng ta bị vây ở đây, dì Cố không đến đưa cơm, tôi thấy có lẽ đã sinh phiền toái. Thu Lan, bây giờ ai cũng không đáng tin cậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào mình.

Vương Học Bình thừa dịp Mạnh Thu Lan dừng lại để thở, hắn cố ý đưa ra ám hiệu về tình cảnh trước mắt, vì vậy mà nàng nằm trong ngực hắn, càng thêm an tâm, càng thêm tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook