Chương 413: Ông đánh mày.
Đại Tư Không
20/03/2013
- Chào các anh, Chí Cường cám ơn mọi người, chỉ có chút chuyện như vậy mà phải nhờ các anh ra tay, đúng xấu hổ, bây giờ mọi người cũng xem như đến đông đủ.
Hồng Chí Cường dùng điện thoại gọi một đám người đến giúp đỡ, hắn cảm thấy mình rất có mặt mũi, vì vậy hắn đưa tay gọi một tên tiểu đệ rồi cười nói:
- Các anh đến đây cổ động, trước tiên tôi xin cám ơn mọi người, tôi trước tiên mời các anh cảnh sát đến uống chén trà ở Hồng Ký, các anh em của tôi sẽ đi sau.
Hồng Chí Cường tính toán rất rõ ràng, Vương Học Bình, Lý Tiểu Linh và Lâm Mãnh, chỉ là ba người, anh em của hắn cũng có hơn mười người.
Nhiều người như vậy mà không thu thập được hai tên thanh niên mà một cô gái, chẳng phải là thùng cơm sao?
Khi thấy vài tên cảnh sát nhân dân phải đi, Vương Học Bình nãy giờ luôn thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ chợt mở miệng:
- Vài vị đi thong thả.
Đám người Chu Tứ Bưu nghe như vậy thì chợt ngẩn người, bọn họ xoay người nhìn về phía Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này cũng chỉ là loại mềm trứng dái mà thôi.
Vương Học Bình chắp tay sau lưng dùng giọng như cười như không hỏi:
- Các anh nhẫn tâm trơ mắt nhìn chúng tôi chịu đòn? Danh xưng cảnh sát bị các anh chà đạp như vậy à?
Chu Tứ Bưu nghe vậy mà phát hỏa, hắn chỉ vào mũi Vương Học Bình rồi mắng:
- Mày là thứ quái quỷ gì mà dám cùng ông nói như vậy? Hì hì, anh không đi, anh muốn ở lại nhìn mày gặp chuyện không may.
Bốn tên cảnh sát trị an khác dù sao cũng khác biệt với cảnh sát giao thông như Chu Tứ Bưu, kiến thứ của bọn họ rộng hơn rất nhiều. Bọn họ thấy Vương Học Bình rất bình tĩnh không chút bối rối, ngược lại còn có sự bình thản mở miệng dạy bảo bọn họ, vì thế trong lòng không khỏi có vài phần cảnh giác.
Một tên hơi lớn tuổi cầm đầu đám cảnh sát trị an chợt trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn vào gương mặt Vương Học Bình, sau khi nhìn trái nhìn phải, ngoài có chút bối rối thì không có bất kỳ thứ gì.
Điều này cũng khó trách, với quyền thế và địa vị của Vương Học Bình, những cảnh sát bình thường nào có thể được nhìn thấy hình bóng của hắn? Hơn nữa từ khi nhận chức đến nay, Vương Học Bình thật sự chưa từng tiếp nhận phỏng vấn, người gặp mặt hắn ngoài các thành viên ban ngành trong hệ thống công an và nhóm lãnh đạo phân cục công an, đám cảnh sát bình thường nào có mấy người biết mặt hắn?
- A!
Lý Tiểu Linh chợt kêu lên, Vương Học Bình quay đầu lại nhìn, thì ra Hồng Chí Cường đang vươn tay vào trong cửa xe.
Trong đầu Vương Học Bình lóe lên linh quang, hắn vốn có chút băn khoăn nhưng lúc này tất cả đã biến mất không còn gì, hắn tiến lên chụp lấy tóc của Hồng Chí Cường, ngay sau đó là những tiếng bốp bốp vang lên liên tục, bốn năm cái tát làm cho khóe miệng Hồng Chí Cường chảy máu.
Hồng Chí Cường đau đến mức liên tục kêu gào, tay chân rối loạn, vọng tưởng muốn phản kích.
- Hôm nay ông cho chú biết thế nào là kết cục đùa giỡn phụ nữ nhà lành.
Vương Học Bình nắm chặt tóc của Hồng Chí Cường, hắn vung đầu gối lên, đối phương kêu thảm một tiếng, che bụng phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi xụi lơ xuống mặt đất.
Khi thấy Vương Học Bình dám ra tay, đám anh em của Hồng Chí Cường đều đỏ mắt, Hồng thiếu gia bị đánh, rõ ràng không trả thù không được, vì thế mà cả đám rống lên giận giữ phóng về phía Vương Học Bình.
Lâm Mãnh nãy giờ không ra tay, bây giờ bắt đầu tấn công, cùi chỏ vung sang đông, một đấm sang tây, thỉnh thoảng lại quét chân, chỉ một lát sau đã có mười mấy tên lưu manh ngã xuống đất.
- Đúng là loại nhu nhược, trông thì rất có khí thế mà không dùng được, chẳng ra gì.
Lâm Mãnh cảm thấy đánh còn chưa đủ nghiền, vì vậy mà dùng giọng tiếc nuối nói.
Chu Tứ Bưu và đám cảnh sát trị an cảm thấy không ổn, hắn muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng Lâm Mãnh chợt tiến lên nghênh đón, móc giấy chứng minh công tác trong túi quần ra quơ quơ trước mặt đám Chu Tứ Bưu, điều này làm cho vẻ mặt đám người Chu Tứ Bưu biến đổi, thật sự không tin vào hai mắt mình.
Chu Tứ Bưu phản ứng rất nhanh, hắn xoay người muốn bỏ đi, nhưng lại bị Lâm Mãnh bắt được cánh tay:
- Anh Tứ Bưu, nếu đã đến đây thì đừng đi, cứ đứng yên đó chờ xử lý.
Tên thanh niên đầu vàng thấy đám tiểu đệ mình gọi đến đều bị đánh ngã thì trong lòng cũng khiếp đảm, miệng cũng rất cứng nhắc:
- Mày có biết ông là ai không? Có ngon thì đừng đi.
- Hừ!
Vương Học Bình chụp lấy cổ áo Hồng Chí Cường kéo đến bên cạnh chiếc Santana của mình, sau đó ép đối phương lên cửa kính rồi nói:
- Tôi còn thật sự không biết chú em là loại người gì, ngoan ngoãn nhận sai với vợ tôi, thái độ đoan chính một chút, tôi sẽ thả chú em ra. Mặt khác tôi cũng ở đây chờ chú em nửa giờ, để xem chú em còn gan để đến đây không.
Vương Học Bình cưỡng chế Hồng Chí Cường dập đầu vài cái với Lý Tiểu Linh, sau đó hắn nhấc chân đá vào mông đối phương, tiểu tử này không kịp đề phòng vì vậy mà ngã sấp xuống đất.
- Nếu không phục thì chạy về kéo càng nhiều người đến đây càng tốt, tôi ở đây chờ chú em, không gặp không về.
Vương Học Bình đốt thuốc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồng Chí Cường làm trò khỉ.
- Chờ đó cho ông.
Hồng Chí Cường khốn khổ đứng lên, sau đó lảo đảo đi vào bên trong chiếc Mercedes Benz 500, sau đó khởi đỗnge chạy đi như bay.
Lý Tiểu Linh từ trên xe bước xuống nắm chặt tay Vương Học Bình, nàng khe nói:
- Chồng, đều là em không tốt, làm phát sinh sự kiện thế này... ....
Vương Học Bình cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Linh, có thể thấy lấy em làm vợ chính là phúc khí kiếp trước anh tu luyện được.
Lý Tiểu Linh lại khẽ nói:
- Không ngờ anh ra tay lại nhanh mà cay độc như vậy, anh học từ ai vậy?
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Lâm Mãnh, sau đó khẽ cười với Lý Tiểu Linh:
- Không có chút bản lĩnh thật sự, sao có thể bảo vệ tiên nữ như em.
- Không để ý đến anh nữa.
Lý Tiểu Linh cuối cùng cũng lo lắng sự việc náo loạn lớn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Vương Học Bình, vì thế nàng khẽ nhắc nhở:
- Chồng, anh sao vậy? Tự nhiên ra tay đánh người, không sợ người khác tung tin đồn sao?
- Hì hì, nếu như em không có ở đây thì anh ít nhiều cũng có chút cố kỵ, anh là cục trưởng cục công an, nếu để vợ bị người ta ức hiếp mà còn thờ ơ, như vậy còn là đàn ông sao?
Vương Học Bình lộ ra nụ cười xấu xa, Lý Tiểu Linh hiểu rõ tính tình của hắn như trong lòng bàn tay, sao nàng không biết chồng nàng muốn mượn chuyện của người để nói về mình, rõ ràng đang chơi trò đùa giỡn.
- Chồng, hay là coi như xong đi.
Lý Tiểu Linh dù sao cũng có thiện tâm, với những gì nàng hiểu về Vương Học Bình, lần trước Lưu Hổ sở dĩ suy sụp thảm hại như vậy cũng vì tên này chạm đến vảy nghịch của Vương Học Bình.
Hai người tự do yêu đương và kết thành vợ chồng, Lý Tiểu Linh không phải kẻ ngốc, sao có thể không biết địa vị của mình trong lòng Vương Học Bình?
- Chị Yên, người này hình như là một vị cục trưởng thì phải? Chậc chậc, tôi thấy không khác gì đám công tử ăn chơi trác táng trong thủ đô.
Tôn Mị ngồi ở bên cạnh Tạ Hàn Yên phát ra vài lời cảm thán.
Tạ Hàn Yên đưa mắt nhìn Lý Tiểu Linh, bên tai nghe những lời bàn tán về Vương Học Bình, trong lòng chợt sinh ra chút hương vị khó chịu.
Theo những gì mà chị em tốt Mạnh Thu Lan nói cho Tạ Hàn Yên biết, năm ngoái vào đúng thời điểm mấu chốt, người giải quyết những chiếc tivi mười chín in ế ẩm trong kho hàng cũng không phải là ai khác, chính là người đàn ông trước mắt.
Người bình thường nếu giúp Tạ Hàn Yên như vậy thì hận không thể bám víu lấy nàng, nhưng Vương Học Bình lại khác, mượn tên của Mạnh Thu Lan để âm thầm tương trợ, muốn làm anh hùng vô danh.
Nói thật lòng, nếu ngày đó Mạnh Thu Lan không uống nhiều, nói lỡ miệng, thì bây giờ Tạ Hàn Yên vẫn còn chưa biết gì.
- Tiểu quan liêu này cũng có chút tâm tư thương hoa tiếc ngọc.
Tôn Mị thường ngày ít nói, hôm nay không biết sao lại nói nhiều như vậy.
Tạ Hàn Yên dùng một tay nâng má, nàng suy nghĩ xuất thần, không biết nội dung là gì.
Hồng Quân mặc một thân thường phục, khi thấy hiện trường quá nhiều người và khó giữ được bí mật, hắn lo lắng cho vấn đề an toàn của Tạ Hàn Yên, vì vậy hắn tranh thủ bước xuống xe, nhanh chóng điện thoại chỉ huy đám cảnh vệ mặc y phục bình thường, nhanh chóng bao quanh chiếc xe của Tạ Hàn Yên.
Trong nhóm ba chiếc xe giống nhau như đúc, Hồng Quân chuẩn xác tìm được mục tiêu, hắn khẽ buông lỏng tay rồi khẽ xin chỉ thị:
- Lão gia, xe tiểu thư chợt dừng lại, tôi đi hỏi rõ tình huống.
- Không cần, tôi đang muốn xuống xe hoạt động một chút.
Xe mở cửa, một vị lão gia tóc trắng, tinh thần quắc thước không giận mà phát uy chợt xuất hiện. Hồng Quân thấy thế thì tranh thủ thời gian nắm lấy cửa xe, cung kính mời ông lão xuống xe.
Nếu có bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng ở đây, dù chỉ cần nhìn hình bóng lão gia này cũng sẽ có thể nhận ra được, đây không phải là lão thủ trưởng đức cao vọng trọng thì là ai?
Tạ Trung trước kia là phó chủ tịch nước, thường ủy quân ủy trung ương, tổng chủ nhiệm bộ chính trị, thường ủy bộ chính trị trung ương, phó chủ tịch quốc hội, là một trong những nguyên lão khai quốc, lúc này lén đến Tiền Châu mà không muốn kinh động bất kỳ người nào.
Tôn Mị phát hiện lão thủ trưởng xuống xe thì tranh thủ đẩy đẩy người Tạ Hàn Yên đang trầm tư, vì vậy mà Tạ Hàn Yên bừng tỉnh, tranh thủ thời gian xuống xe đến bên cạnh ông ngoại.
- Yên Nhi, cùng đến đây với ông một chút.
Tạ lão chắp tay sau lưng thong dong đi về phía đám người, dùng ánh mắt hăng hái xem náo nhiệt.
Tạ gia không thịnh vượng về phương diện con cháu, Tạ lão chỉ có một cháu gái, mà Tạ Hàn Yên lại là cháu dòng chính, con gái và con rể có tâm tính chăm sóc cho ông cụ, vì vậy con gái được sinh ra đã cho mang họ Tạ.
Tạ lão tất nhiên rất yêu thương cháu gái độc nhất của mình, nâng trong tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan biến mất, cực kỳ bảo bối.
Hồng Quân ở bên cạnh cũng căng thẳng, trán vã mồ hôi lạnh, hắn là phó đoàn trưởng phụ trách công tác bảo vệ cho Tạ lão, trách nhiệm của hắn rất nặng, chỉ cần có chút sơ suất, con đường làm quan của hắn sẽ bị hủy, hơn nữa sẽ còn liên lụy đến cả gia tộc.
Dưới sự chỉ đạo của Hồng Quân, đám cảnh vệ mặc y phục bình thường đã chen vào bốn phía Tạ lão, ngăn cách đám người xem náo nhiệt và Tạ lão.
Tạ lão cau mày vung tay ngoắc Hồng Quân lại dặn dò:
- Tiểu Hồng, không cần căng thẳng, để bọn họ rút đi. Nhớ năm xưa tôi thường ở trong nhà dân, cùng ăn cùng ở, quân dân như cá và nước, vui vẻ hòa thuận. Dân chúng thường rất lương thiện, chỉ cần có cơm ăn là thỏa mãn rồi.
Hồng Quân cảm thấy da đầu run lên, trong lòng thầm nghĩ, lão gia, thế đạo đã thay đổi, nhân tâm đã sớm là chó má, không còn như xưa.
Nhưng nếu nói lời này trước mặt lão gia thì Hồng Quân sẽ coi như xong, vì thế hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý, thủ thế ra hiệu cho thuộc hạ, chấp hành phương án thứ năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.