Chương 414: Thời hạn đầu thú. (1)
Đại Tư Không
20/03/2013
Ba chiếc xe mười hai chỗ chạy đến, vài chục tên đàn ông vạm vỡ đầu đội nón bảo hộ, tay cầm gậy gộc ào ào xông về phía đám người với bộ dạng đằng đằng sát khí.
- Đứng ra, đứng ra, đàn ông làm việc, không liên quan đến các người, coi chừng bị vạ lây.
- Mày không có mắt sao? Đứng cách xa ông ra một chút... ....
Hồng Quân đổ mồ hôi lạnh, hắn đưa bộ đàm lên định gọi viện thủ, nhưng không ngờ lại đụng phải ánh mắt lợi hại của Tạ lão. Hắn chợt ý thức được Tạ lão thật sự không quan tâm đến chút tình huống nhỏ nhặt trước mặt, chỉ muốn đứng bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.
Tạ Hàn Yên trừng mắt, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, người này điên rồi sao? Vì giữ tôn nghiêm cho vợ mà quấy ra một trận chiến lớn thế này, quan uy cũng không phải bình thường.
- Yên Nhi, cháu biết hắn sao?
Tạ lão phát hiện cháu gái của mình có biểu hiện khác thường, vì vậy mới mở miệng hỏi.
- Đã gặp qua vài lần, chẳng qua chỉ là một tiểu quan liêu mà thôi.
Tạ Hàn Yên tâm cao khí ngạo, tuy luôn canh cánh trong lòng về ân huệ vô tình của đối phương, nhưng lúc nói chuyện thì cũng có chút trào phúng.
Tạ lão mỉm cười chỉ vào Lý Tiểu Linh và Vương Học Bình rồi quay đầu hỏi Hồng Quân;
- Cậu quen biết cậu ta sao?
- Báo...À...Cậu ấy là phó cục trưởng cục công an tỉnh Trung Hạ, kiêm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, tôi đã đến sớm vài ngày, đã gặp mặt vài lần.
Hồng Quân cẩn thận trả lời câu hỏi của Tạ lão.
- À, cậu đừng căng thẳng, tôi biết cậu đang lo lắng, yên tâm đi, nơi đây cũng không phải người người đều có súng như nước Mỹ.
Tạ alxo chắp tay sau lưng, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Chỉ cần nhìn qua là biết ngay, còn chưa đến ba mươi, còn rất trẻ.
Đẫn đầu đám người xông lên chính là một người đàn ông trung niên mặc áo Trung Sơn, sau khi tiến vào trong đám người, khoảnh khắc sau đã thấy rõ gương mặt của Vương Học Bình. Hắn không khỏi hít vào một hơi, dưới chân cũng không chút chần chừ, hắn quay đầu quát lớn:
- Ném tất cả vũ khí xuống, ném đi.
Đám thành viên bang hội đi theo sau lưng người đàn ông trung niên chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao, đầu đầy sương mù. Có vài tên nghe lời đã ném gậy gộc trong tay, còn vài tên tướng mạo thô kệch vẫn nắm gậy gỗ gào lên, rất huyên náo.
Vương Học Bình ngậm thuốc, đúng lúc điện thoại trong túi quần chợt vang lên, hắn cầm lên nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn lên về phía đối diện, hắn chợt phát hiện đội trưởng Hạng Minh Ba đội cảnh sát quân sự thành phố, đối phương đang vẫy tay với hắn.
Nếu là tình huống thông thường, những thành viên bang hội quá hung hãn thấy cảnh sát cũng không sợ, thậm chí còn có gan ra tay phản kháng.
Nhưng đám thành viên bang hội này vừa thấy cảnh sát quân sự thì không dám động đậy, bị bao vây và nhấc tay đầu hàng.
Hạng Minh Ba xuất hiện ở hiện trường, điều này đã nói rõ đội cảnh sát quân sự đã sớm chờ sẵn, chỉ chờ Vương Học Bình ra lệnh thì sẽ thu lưới bắt người.
Người đàn ông trung niên mặc quần áo kiểu Trung Sơn có chút kiêng kỵ, không dám nói ra thân phận của Vương Học Bình, nếu không thì sự việc hôm nay thật sự không còn cơ hội để cứu vãn.
Người đàn ông trung niên liên tục gào rống để cho đám huynh đệ buông gậy gộc, không cần phải dính vào.
Trên trời không có gợn mây, Tạ Hàn Yên đứng ngoài xem náo nhiệt, nàng phát hiện đám côn đồ và lưu manh tiến vào hiện trường ngày càng nhiều.
Không chỉ là trong vòng, thậm chí ngoài vòng người cũng đứng đầy lưu manh.
Bây giờ đám côn đồ cầm theo đủ dụng cụ như dao búa gậy gộc đều ném xuống đất, những tiếng keng keng vang lên liên tục, cả đám đưa mắt nhìn quanh, ai cũng giật mình nhìn người đàn ông trung niên, thỉnh thoảng cũng không quên đưa mắt nhìn Vương Học Bình.
Đám hảo hán này có hơn một trăm người, nhưng thật sự không ai dám đi đến khiêu khích Vương Học Bình.
Tạ Hàn Yên chỉ cảm thấy buồn cười, đám người kia quá nhu nhược, điều này càng làm cổ vũ cho dáng điệu bệ vệ của Vương Học Bình. Nếu tin tức này truyền ra ngoài thì Vương Học Bình rõ ràng là uy phong tám mặt, còn ai dám chọc vào?
Vương Học Bình ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, hắn nắm chắc tâm lý, biết rất rõ người đàn ông trung niên kia phát hiện ra thân phận của mình, vì vậy mới cố gắng đưa ra phương án hạ nhiệt, muốn giải hòa.
"Hừ hừ, đã đến đây còn muốn giải quyết hòa bình, đừng mơ mộng hảo huyền!"
Dù sao cũng có thân phận khác biệt, Vương Học Bình chắp tay sau lưng đi đến trước mặt đám người Chu Tứ Bưu, hắn trầm giọng hỏi:
- Biết tôi là ai chưa?
- Cục...Cục trưởng Vương, chúng tôi sai rồi... ....
Hai tên cảnh sát giao thông và bốn tên cảnh sát trị an đều sợ choáng váng, ai cũng lên tiếng nhận sai lầm.
- À, ít nói lời vô ích, bây giờ tôi cho các anh một cơ hội hối cải, có muốn không?
Vẻ mặt Vương Học Bình có hơi trầm, điều này làm cho đám người kia sợ đến mức muốn tè cả ra quần, bây giờ lại thấy lãnh đạo nói như vậy, tất nhiên sẽ giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, ai cũng gật đầu như bằm tỏi, liên tục nói:
- Cục trưởng Vương nói chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện.
- Tốt, đưa những người đứng xem náo nhiệt rời khỏi hiện trường. Tôi nói trước, nếu chút nữa có một quần chúng bị thương, các anh cứ chờ bị lột ***.
Vương Học Bình có vẻ hời hợt nhưng thật sự giống như ra tối hậu thư.
Chu Tứ Bưu không đợi Vương Học Bình nói xong, hắn đã nhanh chóng đẫn đầu nhóm sáu người xông về phía đám người xem náo nhiệt rồi lớn tiếng nói:
- Cảnh sát phá án, cảnh sát phá án, mọi người ở hiện trường sẽ được đưa về làm chứng.
Cá lớn có phương pháp sống của cá lớn, tôm tép nhỏ cũng có bản lĩnh của mình, sáu tên cảnh sát không hét quá lớn, nhưng đám người vây quanh chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, ai muốn chọc phiền toái? Vì vậy mà đám Chu Tứ Bưu vừa la lên thì mọi người đã luống cuống, ai cũng xoay người rời khỏi hiện trường.
Lúc này đám chiến sĩ cảnh sát quân sự được Hạng Minh Ba chỉ huy, giúp đỡ sơ tán đám người vây quanh xem náo nhiệt.
Chỉ một lúc sau thì vài trăm quần chúng ở hiện trường đã tan tác như ong vỡ tổ, không còn một ai. Lúc này chỉ còn Tạ lão đứng ở bên kia xem náo nhiệt là vẫn không nhúc nhích, lão chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời, hai mắt nhìn lên trời xanh mây trắng, cũng không biết suy nghĩ điều gì.
Hạng Minh Ba phát hiện hình huống bên kia, vì vậy tự thân xuất mã, đã đi đến.
Hồng Quân thấy một vị đại tá cảnh sát quân sự tiến đến thì khẽ nhắc nhở Tạ lão:
- Lão gia, chúng ta nếu không đi thì sẽ bộc lộ thân phận.
Tạ lão khẽ gật đầu, vì vậy mà dẫn Tạ Hàn Yên quay về. Khi quần chúng đi sạch thì đám cảnh vệ bên cạnh Tạ lão có thể thấy rất rõ ràng.
Hạng Minh Ba có chút nghi ngờ, hắn định tiến lên hỏi cho rõ tận cùng, nhưng nghĩ lại mà buông tha ý nghĩ này, hắn quay đầu đi đến bên cạnh Vương Học Bình.
Sau khi đám nhân dân di tán, người đàn ông trung niên thật sự vất vả mới có thể yêu cầu đám huynh đệ ném vũ khí, lúc này vũ khí ném xuống thật sự là đủ màu, rất bắt mắt.
Sau khi giải tỏa hiện trường, Hạng Minh Ba đưa chiến sĩ hai trung đội cảnh sát quân sự vây quanh cả trăm đám người bang hội chật như nêm.
- Cục trưởng Vương, tên này đúng là to gan, dám tụ tập người vây quanh cục trưởng cục công an, rõ ràng là lanh lảnh càn khôn, ra mặt giữa ban ngày, thật sự là phản rồi.
Hạng Minh Ba thấy vũ khí ném khắp nơi, vì vậy mà cũng không nhịn được tức giận trong lòng, không kiềm chế được.
Vương Học Bình đưa đến cho Hạng Minh Ba một điếu thuốc, hắn dùng giọng trấn an nói:
- Anh Hạng, anh đừng vội, cứ giao cho tôi xử lý là được.
- À, người của tôi đã khống chế cục diện, chỉ chờ cậu lên tiếng.
Có Trương Vân Thiên bắt tấm ván bắc cầu, quan hệ giữa Hạng Minh Ba và Vương Học Bình tất nhiên sẽ chặt chẽ hơn rất nhiều.
Vương Học Bình hít vào một hơi thuốc, hắn khẽ ngoắc tay với người đàn ông trung niên mặc quần áo kiểu Trung Sơn, tỏ ý gọi đối phương đi đến.
Người đàn ông trung niên thở dài, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay đúng là xui xẻo, đại ca sinh bệnh phải vào bệnh viện, đàn em lại đi chọc vào cục trưởng cục công an thành phố, đúng là phiền toái lớn.
Dưới sự giám sát của các chiến sĩ cảnh sát quân sự, người đàn ông trung niên bị xem xét khắp người, sau đó mới được đưa đến trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình dùng giọng thú vị hỏi:
- Anh hình như nhận ra tôi?
Người đàn ông trung niên khẽ thở dài nặng nề, hắn cúi đầu dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Từ ngày đầu khi anh đến nhận chức, đại ca Hồng đã cho tôi xem xét thật kỹ hình ảnh của anh, không ngờ hôm nay lũ lại vượt miếu, thật sự đắc tội.
- Cục trưởng Vương, việc đã đến nước này Hồng Cửu tôi cũng xin nhận trừng phạt, chỉ cần anh đừng làm khó các vị huynh đệ, bọn họ đều do tôi gọi đến, nếu anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, anh có thể trừng phạt tôi.
Hồng Cửu chỉ vào đám người Chu Tứ Bưu đang cực kỳ lo sợ.
Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào Hồng Cửu, sau đó hắn đột nhiên mỉm cười:
- Anh rất khôn khéo, đám anh em nếu bị bắt cũng chỉ ép tội nhiễu loạn trật tự trị an mà thôi, dù cho vào tù cũng chỉ là vài năm, sau đó ra tù sẽ vẫn là hảo hán. Chỉ cần bảo vệ sáu người bọn họ thì thanh danh của Hồng đại ca vẫn lên như diều gặp gió, sau này ô dù sẽ ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn. Anh Hồng, tôi nói không sai chứ?
Hồng Cửu cũng không dám gật đầu thừa nhận, hắn chỉ có thể ũ rũ cúi đầu, bộ dạng như kẻ biết lỗi.
Hạng Minh Ba thấy Vương Học Bình phân tích rất có lý, hắn không nhịn được mà chen miệng vào:
- Cục trưởng Vương, nói chuyện với đám cẩu vật này làm gì? Thế lực hắc ám có tính chất xã hội đen, chỉ cần diệt tận gốc là được, chiến tích này cũng xem như không nhỏ.
Hồng Cửu vốn cảm thấy có chút bất an không yên, ngay sau đó lại căng thẳng, một vết sẹo trên mặt trở nên vặn vẹo, càng thêm dữ tợn và đáng sợ.
Hồng Cửu nuốt xuống vài ngụm nước miếng, hắn dùng giọng gian nan cầu khẩn:
- Cục trưởng Vương, tôi cầu xin anh, xin anh giơ cao đánh khẽ, cháu của tôi không hiểu chuyện dám chọc vào phu nhân, tôi nhất định sẽ để hắn đập đầu xin lỗi với anh.
Dựa theo quy củ giang hồ, Hồng Cửu bày ra tư thái thấp như vậy cũng rất hiếm thấy. Thật ra hắn cũng là người hiểu chuyện, vài ngày trước Chu đại thiếu gia chọc vào Vương Học Bình, cũng không biết đã bị ném đi nơi nào, thật sự không thấy bóng dáng.
- Anh Hạng, làm phiền anh đưa tất cả mọi người nơi đây về, canh giữ thật nghiêm, không để ai thoát.
Vương Học Bình nháy mắt hiểu ý với Hạng Minh Ba.
Hạng Minh Ba tiến lên hai bước, sau đó giơ tay phải lên hạ lệnh:
- Tất cả nghe lệnh của tôi, bắt những người này lại, không cho ai thoát.
Chu Tứ Bưu thấy Hạng Minh Ba vung tay làm một đường vòng cung, căn bản kéo sáu viên cảnh sát vào bên trong.
Sau khi Hạng Minh Ba ra lệnh, đám chiến sĩ cảnh sát quân sự súng vác trên vai đều tiến lên bắt đám côn đồ áp tải lên xe quân dụng.
Tạ Hàn Yên cùng Tạ lão ngồi chung xe.
Tạ lão chợt híp hai mắt rồi mở ra, sau đó mỉm cười:
- Tên thanh nhiên kia không phải loại người đơn giản.
Tạ Hàn Yên biết rõ ánh mắt nhìn người của ông mình, vì vậy mà nàng không khỏi hào hứng, nàng cầm tay Tạ lão rồi dùng giọng tò mò hỏi:
- Ông, không phải chỉ là một viên tiểu quan liêu sao? Có gì hơn người?
Tạ lão cũng không trả lời câu hỏi của cháu gái, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào thư ký Thịnh Đại Niên rồi hỏi:
- Đại Niên, cậu thấy thế nào?
Thịnh Đại Niên suy xét một chút rồi cười nói:
- Lão thủ trưởng, chỉ cần nhìn vào cách thức xử lý sự kiện hôm nay thì biết ngay tròn méo. Nhưng vị cục trưởng kia dù sao cũng còn trẻ, thân là cán bộ có cấp bậc, nếu tự ra tay cũng có chút không thích hợp.
Tạ lão không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, chỉ ngâm một câu thơ:
- Hối giáo phu tế mịch phong hầu*.
Vẻ mặt Thịnh Đại Niên chợt biến đổi, trong lòng thầm rùng mình, thơ vịnh chuyện, vịnh vật, khoảnh khắc này lão thủ trưởng lại ngâm ra một câu thơ thế này, ngụ ý rất sâu xa.
Tạ Hàn Yên biết rõ ông lại nhớ đến tình huống bà đã mất trong cuộc vận động quét sạch phản động năm xưa, sợ ông rơi vào trong thương cảm, vì vậy nàng tranh thủ chen lời:
- Tên kia chỉ là một viên quan liêu, năm xưa lần đầu tiên gặp hắn, không biết vì sao mà ấn tượng rất xấu.
Đến cảnh giới của Tạ lão thì tất nhiên sẽ hiểu rất rõ, há không biết chút tâm tư của cháu mình.
- Ha ha, Đại Niên, chúng ta đi thôi, tin rằng sau này sẽ còn gặp mặt.
Tạ lão nói lời này có vẻ như mây che trời, ý nghĩa rất sâu.
Thịnh Đại Niên thân là phó chủ nhiệm bộ nội vụ, trong lòng hắn có hơi chấn dộng, hắn mơ hồ phát hiện Tạ lão có ấn tượng không xấu với vị cục trưởng kia.
Vương Học Bình đứng giữa sân, hắn thấy đám lưu manh bị đưa lên xe quân dụng, biểu hiện có vẻ rất uy phong, khí thế vô cùng, thật ra trong lòng hắn cũng không có chút vui sướng.
Vương Học Bình thân là người trong quan trường, đây là chốn mà đám người suốt ngày chỉ lo lục đục với nhau, bóng đao ánh kiếm, khó khăn lắm mới có cơ hội ở bên cạnh vợ nhưng lại bị Hồng Chí Cường quấy phá, rối loạn, trong lòng không khỏi không nổi giận.
- Hồng Cửu, tôi tạm thời thả anh về, nói cho đứa cháu của anh biết, hắn phải tự động đến trình diện ở đội cảnh sát quân sự thành phố Tiền Châu. Tôi định thời gian là hai giờ, anh nghe cho kỹ, quá hạn sẽ không tốt.
Vương Học Bình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồng Cửu, điều này làm cho Hồng Cửu cảm thấy lạnh buốt, toàn thân như thoát lực, muốn hoạt động hai chân cũng khó khăn.
Hạng Minh Ba thấy đã khống chế được hiện trường vì vậy mà tâm tình căng thẳng cũng được thả lỏng, hắn cười hỏi Vương Học Bình:
- Học Bình, giới thiệu cho tôi biết đi chứ, đây là em dâu à?
Vương Học Bình khẽ cười, hắn kéo Lý Tiểu Linh đến, sau đó cười giới thiệu:
- Tiểu Linh, vị này chính là Hạng đại ca, bây giờ là đội trưởng đội cảnh sát quân sự thành phố Tiền Châu, đường đường là đại tá.
Hạng Minh Ba duỗi tay bắt bàn tay không xương của Lý Tiểu Linh, vừa hỏi han vài câu vừa quay sang oán trách Vương Học Bình:
- Em dâu đến đây sao cậu không nói trước, trong mắt cậu còn một người anh như tôi không? Còn đám huynh đệ ở Tiền Châu này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.