Chương 40: Đội trưởng, ta phải gọi hắn là đại tẩu sao?
Mặc Tà Trần
28/03/2016
Đây là đang nói giỡn.
Chuyện này nhất định là nói giỡn thôi.
Vẻ mặt Cung Vô Khuyết cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Yên, đen mặt nói: “Người thân, ta hoa mắt.”
“Ngươi không hoa mắt.” Nạp Lan Yên lại vỗ vai Cung Vô Khuyết thêm lần nữa, ý vị sâu xa nói: “Đứa trẻ, chấp nhận sự thật đi.”
“Oh, no!” (Ồ, không!) Mặt mũi Cung Vô Khuyết tràn đầy thống khổ gào to. Ngủ ở bờ biển bị Sao Băng đụng trúng mà xuyên qua, hắn nhịn; đến nơi khủng bố quái dị này rồi vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết trong biển lửa, hắn cũng nhịn dù sao đi vào nơi này làm cho hắn có thể gặp được đội trưởng, Nhị Khuyết thật sự rất dễ thỏa mãn!
Nhưng…….
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, tại sao Lãnh Thiếu Diệp cũng ở chỗ này? Tại sao Lãnh đại tướng quân Lãnh Thiếu Diệp cả ngày ngoài bắt bọn họ chính là đuổi theo bọn họ lại ở chỗ này?
Xuyên qua gặp được đối thủ một mất một còn, quả thật là rất độc ác!
Cung Vô Khuyết ‘huỵch’ một tiếng chạy đến sau lưng Nạp Lan Yên, hất cằm kêu gào với Lãnh Thiếu Diệp: “Hiện tại chúng ta có hai người, hai đấu một đấy. Lãnh Thiếu Diệp, nếu ngươi dám làm điều xằng bậy, ta và người thân sẽ cùng nhau đánh ngươi.”
Cái gì gọi là cáo mượn oai hùm? (cáo mượn oai hùm: dựa vào thế người khác)
Nhìn Nhị Khuyết chỉ lộ ra một nửa người, vẻ mặt còn kiêu ngạo kêu gào sẽ biết!
Trán Nạp Lan Yên chảy xuống ba đường hắc tuyến: “Này, Nhị Khuyết.”
“Hả?” Hai mắt Nhị Khuyết hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng, lúc nghiêng đầu nhìn có vẻ thật đáng thương.
“Hả cái rắm!” Tam gia nóng nảy một cước đá văng người, ánh mắt nhìn vết thương đã rớm máu trên lưng Hồ Ly nhà mình, hung hăng nhíu mày, cầm một viên đan được đặt bên miệng nàng: “Hồ Ly, mau ăn!”
Nạp Lan Yên há miệng nuốt đan dược, lập tức có một dòng nước ấm chảy xuôi theo kinh mạch rồi hợp lại ở vết thương sau lưng, dần ngừng lại, thỉnh thoảng truyền đến cảm giác đau đớn.
Nhị Khuyết bị đá văng ngây ngốc nhìn hai người, ừ, tuấn nam mỹ nữ nhìn rất đẹp mắt, cũng thật xứng đôi…. Cái rắm!
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!
Cảnh tượng trước mắt này không một người nào có thể tin, so với lúc hắn vừa mới xác định mình xuyên qua còn kinh hãi hơn!
Một người là lão đại bễ nghễ của giới dong binh, một người là thiếu tướng oai phong của cảnh sát hình sự quốc tế, trong ngoài giới có ai không biết hai người này là đối thủ một mất một còn không chết không thôi? Có người nào không biết hai người này gặp nhau đều giương cung bạt kiếm giống như hận không thể chém đối phương ra ngoài không gian?
Mấy năm nay Nhị Khuyết cũng bị Lãnh Thiếu Diệp bắt n lần, tuy rằng mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm (hoảng sợ nhưng không bị nguy hiểm), nhưng bản tính của nam nhân trước mắt này hắn cũng biết rõ.
Mà người thân Nạp Lan Yên nhà mình, mỗi lần nhắc tới Lãnh Thiếu Diệp đều tức giận ngập trời, vì sao giờ phút này đáy mắt Huyết Hồ lão đại lại lộ ra nụ cười dịu dàng?
Dịu dàng! Quả thật là không khoa học!
Ngay cả mấy huynh đệ tỷ muội tốt nhất bọn họ cũng chưa từng thấy qua biểu tình này của Nạp Lan Yên đấy.
Nạp Lan Yên nhìn đỉnh đầu Nhị Khuyết có một đám mây đen, dở khóc dở cười vỗ trán, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, rõ ràng hô: “Nhị Khuyết!”
“Có!”
Nhị Khuyết phản xạ có điều kiện đứng nghiêm thẳng người, nghiêm nghị nhìn Nạp Lan Yên: “Đội trưởng!”
Nạp Lan Yên khẽ gật đầu, một tay chỉ vào Lãnh Thiếu Diệp, vô cùng khí phách giới thiệu: “Lãnh Thiếu Diệp, nam nhân của ta.”
Sau khi nghe được lời giới thiệu của Nạp Lan Yên, cả người đang tỏa khí lạnh của Lãnh Thiếu Diệp lập tức biến thành nhộn nhạo xuân thủy, nam nhân của ta nha, thật là muốn ngay lập tức đè Hồ Ly nhà mình xuống thưởng nàng một nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn!
Trên thực tế, Tam gia đang nhộn nhạo cũng làm như vậy, quay người lại giữ chặt cái ót của Nạp Lan Yên liền hôn lên.
Đương nhiên, chỉ là lướt qua rồi lập tức dừng lại.
Tam gia hung hăng hôn một cái lên môi Hồ Ly, nhướng mày nhìn về phía Cung Vô Khuyết đã sớm ngây ngốc, môi mỏng nâng lên một đường cong nho nhỏ, không cần nói cũng biết biểu thị công khai cái gì.
Không nghĩ tới vương giả dong binh đoàn T-H Nhị Khuyết sẽ xuyên việt đến trên người Cung Vô Khuyết, nhưng mà đối với việc Nhị Khuyết đến, Lãnh Thiếu Diệp cũng rất hoan nghênh đấy.
Lãnh Thiếu Diệp đuổi bắt vương giả dong binh đoàn ba năm, trừ chính bản thân bọn họ, Lãnh Thiếu Diệp tin tưởng không ai hiểu rõ ràng buộc và tình cảm nồng nàn giữa sáu người bọn họ hơn hắn.
Tuy rằng thỉnh thoảng đứa trẻ Nhị Khuyết này thiếu dây thần kinh nào đó, nhưng lúc thời khắc mấu chốt không hề mơ hồ, sự tàn nhẫn của hắn so với ngày thường quả thật như hai người khác nhau.
Bên người Hồ Ly nhà mình có một huynh đệ có thể tin cậy như vậy, đương nhiên là Tam gia rất cao hứng, chỉ là trong lòng vẫn vì giới tính của đối phương mà khó chịu.
Nhị Khuyết không hề biết Tam gia nghĩ như thế nào, lúc này khuôn mặt tuấn tú kia đã nhăn thành cái bánh bao, trơ mắt nhìn bầu không khí vô cùng tốt giữa hai người đứng trước mặt, yên lặng không nói một câu ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, vẻ mặt ai oán ủy khuất.
Hắc Thần, yêu nghiệt, Kỳ Lân, Cửu muội… thiếu gia thề sẽ không bao giờ lén trốn đi chơi sau lưng các ngươi nữa.
Chuyến này chơi lớn quá rồi!
Chính mình bị chơi cũng thôi đi, cố tình lại thấy sự thật tàn nhẫn đội trưởng bị đối thủ một mất một còn cướp đi, ai có thể nói cho hắn biết, hiện tại bản lĩnh của hắn chỉ như cặn bã làm sao có thể chống lại sức chiến đấu năm sao của tráng sĩ Lãnh Thiếu Diệp? Làm như thế nào phá?
Không phải là hắn nên dũng cảm cướp đội trưởng nhà mình về sao?
Nhị Khuyết nhìn thân thể nhỏ bé của mình, ai oán mím môi, giờ phút này vô cùng nhớ mấy đồng đội của mình, đáng thương hề hề lẩm bẩm nói: “Hắc Thần, yêu nghiệt, Kỳ Lân, Cửu muội, sớm biết như vậy thiếu gia đã theo các ngươi học ít nhất hai chiêu thức phòng sói, đội trưởng bị đối thủ một mất một còn đoạt đi rồi, đoạt đi rồi! Thiếu gia ta nên làm gì bây giờ? Các ngươi nói thiếu gia ta nên làm gì bây giờ?”
Nạp Lan Yên đưa tay xoa hắc tuyến trên trán, hô: “Nhị Khuyết!”
“Có!”
Thiếu niên Nhị Khuyết phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, quân tư hiên ngang, thân thể thẳng tắp, ánh mắt kiên định: “Đội trưởng!” (quân tư: tư thế quân đội ý)
Khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ giật, bước lên phía trước ôm hắn một cái thật chặt: “Như vậy mới đúng, đứng thẳng lưng và thắt lưng lên cho ta, chúng là vương giả dong binh đoàn, dù xuyên việt đến dị giới kỳ quái này cũng không thể mất đi phong phạm vương giả.”
“Đội trưởng lão đại ~” Hai mắt Nhị Khuyết đẫm lệ, hít mũi, duỗi một ngón tay về phía Nạp Lan Yên: “Ta có thể hỏi một vấn đề hay không?”
Nạp Lan Yên nhíu mày: “Ừ?”
Nhị Khuyết nhìn về phía Lãnh Thiếu Diệp, vô cùng bi thương hỏi: “Từ nay về sau, ta sẽ gọi hắn là đại tẩu sao?”
Chuyện này nhất định là nói giỡn thôi.
Vẻ mặt Cung Vô Khuyết cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Yên, đen mặt nói: “Người thân, ta hoa mắt.”
“Ngươi không hoa mắt.” Nạp Lan Yên lại vỗ vai Cung Vô Khuyết thêm lần nữa, ý vị sâu xa nói: “Đứa trẻ, chấp nhận sự thật đi.”
“Oh, no!” (Ồ, không!) Mặt mũi Cung Vô Khuyết tràn đầy thống khổ gào to. Ngủ ở bờ biển bị Sao Băng đụng trúng mà xuyên qua, hắn nhịn; đến nơi khủng bố quái dị này rồi vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết trong biển lửa, hắn cũng nhịn dù sao đi vào nơi này làm cho hắn có thể gặp được đội trưởng, Nhị Khuyết thật sự rất dễ thỏa mãn!
Nhưng…….
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, tại sao Lãnh Thiếu Diệp cũng ở chỗ này? Tại sao Lãnh đại tướng quân Lãnh Thiếu Diệp cả ngày ngoài bắt bọn họ chính là đuổi theo bọn họ lại ở chỗ này?
Xuyên qua gặp được đối thủ một mất một còn, quả thật là rất độc ác!
Cung Vô Khuyết ‘huỵch’ một tiếng chạy đến sau lưng Nạp Lan Yên, hất cằm kêu gào với Lãnh Thiếu Diệp: “Hiện tại chúng ta có hai người, hai đấu một đấy. Lãnh Thiếu Diệp, nếu ngươi dám làm điều xằng bậy, ta và người thân sẽ cùng nhau đánh ngươi.”
Cái gì gọi là cáo mượn oai hùm? (cáo mượn oai hùm: dựa vào thế người khác)
Nhìn Nhị Khuyết chỉ lộ ra một nửa người, vẻ mặt còn kiêu ngạo kêu gào sẽ biết!
Trán Nạp Lan Yên chảy xuống ba đường hắc tuyến: “Này, Nhị Khuyết.”
“Hả?” Hai mắt Nhị Khuyết hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng, lúc nghiêng đầu nhìn có vẻ thật đáng thương.
“Hả cái rắm!” Tam gia nóng nảy một cước đá văng người, ánh mắt nhìn vết thương đã rớm máu trên lưng Hồ Ly nhà mình, hung hăng nhíu mày, cầm một viên đan được đặt bên miệng nàng: “Hồ Ly, mau ăn!”
Nạp Lan Yên há miệng nuốt đan dược, lập tức có một dòng nước ấm chảy xuôi theo kinh mạch rồi hợp lại ở vết thương sau lưng, dần ngừng lại, thỉnh thoảng truyền đến cảm giác đau đớn.
Nhị Khuyết bị đá văng ngây ngốc nhìn hai người, ừ, tuấn nam mỹ nữ nhìn rất đẹp mắt, cũng thật xứng đôi…. Cái rắm!
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!
Cảnh tượng trước mắt này không một người nào có thể tin, so với lúc hắn vừa mới xác định mình xuyên qua còn kinh hãi hơn!
Một người là lão đại bễ nghễ của giới dong binh, một người là thiếu tướng oai phong của cảnh sát hình sự quốc tế, trong ngoài giới có ai không biết hai người này là đối thủ một mất một còn không chết không thôi? Có người nào không biết hai người này gặp nhau đều giương cung bạt kiếm giống như hận không thể chém đối phương ra ngoài không gian?
Mấy năm nay Nhị Khuyết cũng bị Lãnh Thiếu Diệp bắt n lần, tuy rằng mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm (hoảng sợ nhưng không bị nguy hiểm), nhưng bản tính của nam nhân trước mắt này hắn cũng biết rõ.
Mà người thân Nạp Lan Yên nhà mình, mỗi lần nhắc tới Lãnh Thiếu Diệp đều tức giận ngập trời, vì sao giờ phút này đáy mắt Huyết Hồ lão đại lại lộ ra nụ cười dịu dàng?
Dịu dàng! Quả thật là không khoa học!
Ngay cả mấy huynh đệ tỷ muội tốt nhất bọn họ cũng chưa từng thấy qua biểu tình này của Nạp Lan Yên đấy.
Nạp Lan Yên nhìn đỉnh đầu Nhị Khuyết có một đám mây đen, dở khóc dở cười vỗ trán, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, rõ ràng hô: “Nhị Khuyết!”
“Có!”
Nhị Khuyết phản xạ có điều kiện đứng nghiêm thẳng người, nghiêm nghị nhìn Nạp Lan Yên: “Đội trưởng!”
Nạp Lan Yên khẽ gật đầu, một tay chỉ vào Lãnh Thiếu Diệp, vô cùng khí phách giới thiệu: “Lãnh Thiếu Diệp, nam nhân của ta.”
Sau khi nghe được lời giới thiệu của Nạp Lan Yên, cả người đang tỏa khí lạnh của Lãnh Thiếu Diệp lập tức biến thành nhộn nhạo xuân thủy, nam nhân của ta nha, thật là muốn ngay lập tức đè Hồ Ly nhà mình xuống thưởng nàng một nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn!
Trên thực tế, Tam gia đang nhộn nhạo cũng làm như vậy, quay người lại giữ chặt cái ót của Nạp Lan Yên liền hôn lên.
Đương nhiên, chỉ là lướt qua rồi lập tức dừng lại.
Tam gia hung hăng hôn một cái lên môi Hồ Ly, nhướng mày nhìn về phía Cung Vô Khuyết đã sớm ngây ngốc, môi mỏng nâng lên một đường cong nho nhỏ, không cần nói cũng biết biểu thị công khai cái gì.
Không nghĩ tới vương giả dong binh đoàn T-H Nhị Khuyết sẽ xuyên việt đến trên người Cung Vô Khuyết, nhưng mà đối với việc Nhị Khuyết đến, Lãnh Thiếu Diệp cũng rất hoan nghênh đấy.
Lãnh Thiếu Diệp đuổi bắt vương giả dong binh đoàn ba năm, trừ chính bản thân bọn họ, Lãnh Thiếu Diệp tin tưởng không ai hiểu rõ ràng buộc và tình cảm nồng nàn giữa sáu người bọn họ hơn hắn.
Tuy rằng thỉnh thoảng đứa trẻ Nhị Khuyết này thiếu dây thần kinh nào đó, nhưng lúc thời khắc mấu chốt không hề mơ hồ, sự tàn nhẫn của hắn so với ngày thường quả thật như hai người khác nhau.
Bên người Hồ Ly nhà mình có một huynh đệ có thể tin cậy như vậy, đương nhiên là Tam gia rất cao hứng, chỉ là trong lòng vẫn vì giới tính của đối phương mà khó chịu.
Nhị Khuyết không hề biết Tam gia nghĩ như thế nào, lúc này khuôn mặt tuấn tú kia đã nhăn thành cái bánh bao, trơ mắt nhìn bầu không khí vô cùng tốt giữa hai người đứng trước mặt, yên lặng không nói một câu ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, vẻ mặt ai oán ủy khuất.
Hắc Thần, yêu nghiệt, Kỳ Lân, Cửu muội… thiếu gia thề sẽ không bao giờ lén trốn đi chơi sau lưng các ngươi nữa.
Chuyến này chơi lớn quá rồi!
Chính mình bị chơi cũng thôi đi, cố tình lại thấy sự thật tàn nhẫn đội trưởng bị đối thủ một mất một còn cướp đi, ai có thể nói cho hắn biết, hiện tại bản lĩnh của hắn chỉ như cặn bã làm sao có thể chống lại sức chiến đấu năm sao của tráng sĩ Lãnh Thiếu Diệp? Làm như thế nào phá?
Không phải là hắn nên dũng cảm cướp đội trưởng nhà mình về sao?
Nhị Khuyết nhìn thân thể nhỏ bé của mình, ai oán mím môi, giờ phút này vô cùng nhớ mấy đồng đội của mình, đáng thương hề hề lẩm bẩm nói: “Hắc Thần, yêu nghiệt, Kỳ Lân, Cửu muội, sớm biết như vậy thiếu gia đã theo các ngươi học ít nhất hai chiêu thức phòng sói, đội trưởng bị đối thủ một mất một còn đoạt đi rồi, đoạt đi rồi! Thiếu gia ta nên làm gì bây giờ? Các ngươi nói thiếu gia ta nên làm gì bây giờ?”
Nạp Lan Yên đưa tay xoa hắc tuyến trên trán, hô: “Nhị Khuyết!”
“Có!”
Thiếu niên Nhị Khuyết phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, quân tư hiên ngang, thân thể thẳng tắp, ánh mắt kiên định: “Đội trưởng!” (quân tư: tư thế quân đội ý)
Khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ giật, bước lên phía trước ôm hắn một cái thật chặt: “Như vậy mới đúng, đứng thẳng lưng và thắt lưng lên cho ta, chúng là vương giả dong binh đoàn, dù xuyên việt đến dị giới kỳ quái này cũng không thể mất đi phong phạm vương giả.”
“Đội trưởng lão đại ~” Hai mắt Nhị Khuyết đẫm lệ, hít mũi, duỗi một ngón tay về phía Nạp Lan Yên: “Ta có thể hỏi một vấn đề hay không?”
Nạp Lan Yên nhíu mày: “Ừ?”
Nhị Khuyết nhìn về phía Lãnh Thiếu Diệp, vô cùng bi thương hỏi: “Từ nay về sau, ta sẽ gọi hắn là đại tẩu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.