Chương 41: Nam nam thụ thụ bất thân!
Mặc Tà Trần
28/03/2016
“Phốc….”
Nạp Lan Yên lập tức cười to, ai có thể nói cho nàng biết, nàng nên ngăn cản hành vi chuyên tìm đường chết suốt ba mươi năm qua của Nhị Khuyết như thế nào?
Gọi Tam gia là đại tẩu, như vậy cũng được sao?
Tam gia nhíu mày, môi mỏng thản nhiên phun ra một câu: “Nhị Khuyết, ngươi có biết từ ‘chết’ viết như thế nào không?”
“Đại tẩu, làm sao mà ngươi vừa xuyên qua thì ngay cả kiến thức cơ bản cũng quên mất rồi hả?” Nhị Khuyết tò mò mở to hai mắt hỏi, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Yên, ánh mắt vô tội thuần khiết lại đắc ý: “Người thân, không phải ngươi giỏi y thuật sao? Mau khám cho Tam gia xem nào!”
Dù gì Nhị Khuyết hắn cũng thuộc đội ngũ cao cấp trong giới lính đánh thuê đấy, người khác sợ Lãnh Tam gia, hắn không sợ.
Đánh nhau thì hắn đánh không lại, nhưng luận khua môi múa mép, không ai có thể vượt qua hắn!
Lãnh Thiếp Diệp híp nửa con mắt, ngoắc tay về phía Nhị Khuyết: “Đến, Nhị Khuyết, gia và ngươi nói chuyện riêng.”
Tam gia là một người nam nhân tốt, sẽ không ở trước mặt vợ mình đánh thuộc hạ của vợ, muốn đánh cũng là đánh sau lưng.
Nhị Khuyết núp sau lưng Nạp Lan Yên, dương cằm không chút sợ hãi nói: “Ngươi dám đánh ta, ta liền dám ngày nào cũng ở trước mặt đội trưởng nói xấu ngươi!”
Mắt thấy Tam gia sắp hóa thân thành rồng lửa, Nạp Lan Yên bước lên phía trước gắt gao nắm chặt tay Tam gia, chỉ là nàng còn chưa kịp nói gì, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nói tức giận: “Lão Tam, các ngươi đây là đang khi dễ Vô Khuyết sao?”
Khi dễ Vô Khuyết?
Trán Nạp Lan Yên chảy xuống mấy đường hắc tuyến, khóe miệng Lãnh Thiếu Diệp cũng co rút, giờ phút này hắn thật muốn ném nam nhân vô cùng chướng mắt này về Hoa Hạ!
Cái gì mà yên tâm khi bên cạnh Hồ Ly nhà mình có huynh đệ, cái gì mà cảm thấy Nhị Khuyết đến đây cũng rất tốt, quả thật chính là đến làm mình ấm ức!
Vẻ mặt thuần khiết đắc ý của Nhị Khuyết cũng biến thành cứng ngắc, mẹ nó, nam nhân đang chạy về phía hắn là ai? Biểu tình bao che kia lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ giới tính của thân thể này có gì đó không bình thường?
Oh, no! (Ồ, không!)
Hắn là nam thẳng, thẳng đến mức không thể thẳng hơn! (lee: hự, chắc k cần giải thích mọi người cũng hiểu nhỉ *cười gian)
Nạp Lan Yên nhìn thoáng qua vẻ mặt thê lương hoảng sợ của Nhị Khuyết đã biết trong não tên này không biết lại nghĩ chuyện kỳ quái gì.
Đại Hoa Hạ có một sinh vật thần kỳ, tên gọi hủ nữ.
Ngoài hủ nữ còn có một đám sinh vật càng thêm thần kỳ, tên gọi hủ nam.
Nạp Lan Yên đã từng nhìn thấy không chỉ một lần, Nhị Khuyết ngâm mình tụ tập khoe khoang trên trang web đam mỹ nổi tiếng rồi!
Nhưng hủ là hủ, trước giờ Nhị Khuyết vẫn giới tính nam, yêu thích nữ, là một nam nhân thẳng đến không thể thẳng hơn!
Khó hiểu, Nạp Lan Yên có chút đồng tình nhìn tư thế bảo vệ Nhị Khuyết sau lưng như gà mẹ che chở gà con của Lãnh Thiếu Lân.
Lãnh Thiếu Diệp nâng mí mắt thản nhiên liếc nhìn Lãnh Thiếu Lân một cái.
Cả người Thái tử lập tức cứng ngắc, chỉ cảm thấy thương thế trên người vừa mới tốt hơn một chút lại bắt đầu đau nhức, khí thế rào rạt lập tức suy yếu một nửa, khẽ cắn môi quay đầu nhìn Cung Vô Khuyết đang ngơ ngác sững sờ phía sau lưng, khiển trách: “Ngươi không có việc gì thì chạy đến trêu chọc lão Tam làm gì? Còn không mau đi theo ta!”
Cung Vô Khuyết nhìn nam nhân trước mặt, lại lặng lẽ nhìn Nạp Lan Yên, trong lòng nhịn không được gào thét, mẹ nó nam nhân này là ai?
Sau khi xuyên qua không có trí nhớ của chủ nhân cũ của thân thể, quả thật rất hành hạ người.
Cung Vô Khuyết yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt, mặt không chút thay đổi giải thích: “Thật ra thì ngươi đã hiểu lầm rồi.”
“Ta hiểu lầm?” Thái tử giận đến giơ chân, hạ giọng gầm nhẹ vào lỗ tai hắn: “Vô Khuyết, hiện tại biểu ca ta không có ý định đối đầu với lão Tam, về sau ngươi cũng đừng tìm hắn gây phiền toái.”
Cung Vô Khuyết đảo mắt, đại khái hiểu được không ít chuyện, lão Tam có lẽ là chỉ Lãnh Thiếu Diệp, nam nhân trước mắt này là biểu ca của nguyên thân, hơn nữa bởi vì vị biểu ca này mà thường xuyên tìm Lãnh Thiếu Diệp gây phiền toái.
Sau khi Cung Vô Khuyết suy nghĩ cẩn thận, nhếch miệng cười, lộ ra tám cái răng trắng, cũng hạ giọng, vẻ mặt lại không cảm xúc nói: “Biểu ca, ta đã biết!”
Khóe miệng Lãnh Thiếu Lân hung hăng co rút, ngươi đã biết cái gì? Bản điện hạ nhìn ngươi thấy thế nào mà lại giống như cái gì cũng không hiểu đây?
“Trước rời đi rồi nói sau.”
Xét thấy lực sát thương của lão Tam quá mạnh mẽ, Lãnh Thiếu Lân quyết định trước hết dẫn biểu đệ đi rồi nói sau, nhỡ may Vô Khuyết lại nói ra lời gì không nên nói, hắn cũng không muốn lại bị đánh một trận.
Mẹ nó ngươi là ai mà muốn thiếu gia đi theo ngươi, chuyện này nhất định là không thể!
“Ngươi… ngươi đừng như vậy.” Vẻ mặt Cung Vô Khuyết rối rắm nhìn bàn tay to nắm cánh tay mình: “Nam nam thụ thụ bất thân nha!” (lee: chết cười, haha)
Vẻ mặt Lãnh Thiếu Lân giống như vừa mới bị một đạo sấm sét đánh vào đầu, tràn đầy chấn kinh nhìn thanh niên vừa mới nói câu ‘nam nam thụ thụ bất thân’, đây thật sự là biếu đệ của hắn? Biếu đệ cả ngày đều giả bộ cao quý lãnh diễm thực tế lại thiếu dây? (lee: hự, sao cả cái anh CVK này cũng bị nói là thiếu dây? Vậy NK xuyên vào CVK có coi là quá hợp k? hí hí)
Sao hắn lại có cảm giác dây thần kinh còn sống duy nhất trong đầu biểu đệ cũng bị đứt rồi?
Lãnh Thiếu Lân nhìn vết thương trên trán Cung Vô Khuyết, đắn đo hỏi: “Vô Khuyết, đầu óc ngươi bị hỏng rồi?”
Vị biểu đệ này ngàn vạn lần không cần xảy ra vấn đề!
Lãnh Thiếu Lân biết rõ địa vị của Cung Vô Khuyết ở Cung gia, vị trước mặt này giống như lão tổ Cung gia, ngay cả Thái tử hắn thân là ngoại tôn (cháu ngoại) cũng phải đứng sang một bên. Nếu Cung Vô Khuyết có bất kỳ chuyện gì, hậu quả kia thật không dám tưởng tượng. Đám nữ nhân Cung gia kia nhất định sẽ chà đáp hắn chết mất!
“Đầu óc ngươi mới hỏng rồi!” Cung Vô Khuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Lãnh Thiếu Lân, ánh mắt cao cao tại thượng mang theo một cổ cao quý lãnh diễm.
Lãnh Thiếu Lân thở phào nhẹ nhõm, may mắn, may mắn, vị tiểu tổ tông này vẫn bình thường.
Bả vai Nạp Lan Yên run lên, cố nén không để mình cười ra tiếng, ho nhẹ một tiếng, chọc chọc eo Lãnh Thiếu Diệp, Tam gia nhanh lên, nhiệm vụ giải cứu con cừu nhỏ Nhị Khuyết phải dựa vào ngươi đó!
Nhị Khuyết lại tiếp tục trêu chọc như vậy, sẽ bị lộ.
Dưới ánh mắt tha thiết của vợ mình, đương nhiên Tam gia chẳng cần biết cái gì lập tức đồng ý, tiến lên phía trước, quát lên: “Đại ca!”
“Ôi, ở đây!”
Lãnh Thiếu Lân vừa nghe thấy giọng nói này đã cảm thấy dạ dày đau rồi cả người cũng đau, nhanh chóng xoay người lại: “Lão, lão Tam, có chuyện gì sao?”
Khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ co rút, nàng thật sự hoài nghi Tam gia đã làm việc cực kỳ bi thảm với mấy huynh đệ đời này của hắn, mới dọa cho vị Thái tử bề ngoài cởi mở phóng khoáng kỳ thật lòng dạ độc ác này biến thành bộ dáng hiện tại?
Lãnh Thiếu Diệp nhìn về phía Cung Vô Khuyết được Lãnh Thiếu Lân bảo vệ sau lưng, không để ý nói: “Gia chuẩn bị tự mình dạy dỗ vị biểu đệ này của ngươi….”
Nạp Lan Yên lập tức cười to, ai có thể nói cho nàng biết, nàng nên ngăn cản hành vi chuyên tìm đường chết suốt ba mươi năm qua của Nhị Khuyết như thế nào?
Gọi Tam gia là đại tẩu, như vậy cũng được sao?
Tam gia nhíu mày, môi mỏng thản nhiên phun ra một câu: “Nhị Khuyết, ngươi có biết từ ‘chết’ viết như thế nào không?”
“Đại tẩu, làm sao mà ngươi vừa xuyên qua thì ngay cả kiến thức cơ bản cũng quên mất rồi hả?” Nhị Khuyết tò mò mở to hai mắt hỏi, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Yên, ánh mắt vô tội thuần khiết lại đắc ý: “Người thân, không phải ngươi giỏi y thuật sao? Mau khám cho Tam gia xem nào!”
Dù gì Nhị Khuyết hắn cũng thuộc đội ngũ cao cấp trong giới lính đánh thuê đấy, người khác sợ Lãnh Tam gia, hắn không sợ.
Đánh nhau thì hắn đánh không lại, nhưng luận khua môi múa mép, không ai có thể vượt qua hắn!
Lãnh Thiếp Diệp híp nửa con mắt, ngoắc tay về phía Nhị Khuyết: “Đến, Nhị Khuyết, gia và ngươi nói chuyện riêng.”
Tam gia là một người nam nhân tốt, sẽ không ở trước mặt vợ mình đánh thuộc hạ của vợ, muốn đánh cũng là đánh sau lưng.
Nhị Khuyết núp sau lưng Nạp Lan Yên, dương cằm không chút sợ hãi nói: “Ngươi dám đánh ta, ta liền dám ngày nào cũng ở trước mặt đội trưởng nói xấu ngươi!”
Mắt thấy Tam gia sắp hóa thân thành rồng lửa, Nạp Lan Yên bước lên phía trước gắt gao nắm chặt tay Tam gia, chỉ là nàng còn chưa kịp nói gì, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nói tức giận: “Lão Tam, các ngươi đây là đang khi dễ Vô Khuyết sao?”
Khi dễ Vô Khuyết?
Trán Nạp Lan Yên chảy xuống mấy đường hắc tuyến, khóe miệng Lãnh Thiếu Diệp cũng co rút, giờ phút này hắn thật muốn ném nam nhân vô cùng chướng mắt này về Hoa Hạ!
Cái gì mà yên tâm khi bên cạnh Hồ Ly nhà mình có huynh đệ, cái gì mà cảm thấy Nhị Khuyết đến đây cũng rất tốt, quả thật chính là đến làm mình ấm ức!
Vẻ mặt thuần khiết đắc ý của Nhị Khuyết cũng biến thành cứng ngắc, mẹ nó, nam nhân đang chạy về phía hắn là ai? Biểu tình bao che kia lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ giới tính của thân thể này có gì đó không bình thường?
Oh, no! (Ồ, không!)
Hắn là nam thẳng, thẳng đến mức không thể thẳng hơn! (lee: hự, chắc k cần giải thích mọi người cũng hiểu nhỉ *cười gian)
Nạp Lan Yên nhìn thoáng qua vẻ mặt thê lương hoảng sợ của Nhị Khuyết đã biết trong não tên này không biết lại nghĩ chuyện kỳ quái gì.
Đại Hoa Hạ có một sinh vật thần kỳ, tên gọi hủ nữ.
Ngoài hủ nữ còn có một đám sinh vật càng thêm thần kỳ, tên gọi hủ nam.
Nạp Lan Yên đã từng nhìn thấy không chỉ một lần, Nhị Khuyết ngâm mình tụ tập khoe khoang trên trang web đam mỹ nổi tiếng rồi!
Nhưng hủ là hủ, trước giờ Nhị Khuyết vẫn giới tính nam, yêu thích nữ, là một nam nhân thẳng đến không thể thẳng hơn!
Khó hiểu, Nạp Lan Yên có chút đồng tình nhìn tư thế bảo vệ Nhị Khuyết sau lưng như gà mẹ che chở gà con của Lãnh Thiếu Lân.
Lãnh Thiếu Diệp nâng mí mắt thản nhiên liếc nhìn Lãnh Thiếu Lân một cái.
Cả người Thái tử lập tức cứng ngắc, chỉ cảm thấy thương thế trên người vừa mới tốt hơn một chút lại bắt đầu đau nhức, khí thế rào rạt lập tức suy yếu một nửa, khẽ cắn môi quay đầu nhìn Cung Vô Khuyết đang ngơ ngác sững sờ phía sau lưng, khiển trách: “Ngươi không có việc gì thì chạy đến trêu chọc lão Tam làm gì? Còn không mau đi theo ta!”
Cung Vô Khuyết nhìn nam nhân trước mặt, lại lặng lẽ nhìn Nạp Lan Yên, trong lòng nhịn không được gào thét, mẹ nó nam nhân này là ai?
Sau khi xuyên qua không có trí nhớ của chủ nhân cũ của thân thể, quả thật rất hành hạ người.
Cung Vô Khuyết yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt, mặt không chút thay đổi giải thích: “Thật ra thì ngươi đã hiểu lầm rồi.”
“Ta hiểu lầm?” Thái tử giận đến giơ chân, hạ giọng gầm nhẹ vào lỗ tai hắn: “Vô Khuyết, hiện tại biểu ca ta không có ý định đối đầu với lão Tam, về sau ngươi cũng đừng tìm hắn gây phiền toái.”
Cung Vô Khuyết đảo mắt, đại khái hiểu được không ít chuyện, lão Tam có lẽ là chỉ Lãnh Thiếu Diệp, nam nhân trước mắt này là biểu ca của nguyên thân, hơn nữa bởi vì vị biểu ca này mà thường xuyên tìm Lãnh Thiếu Diệp gây phiền toái.
Sau khi Cung Vô Khuyết suy nghĩ cẩn thận, nhếch miệng cười, lộ ra tám cái răng trắng, cũng hạ giọng, vẻ mặt lại không cảm xúc nói: “Biểu ca, ta đã biết!”
Khóe miệng Lãnh Thiếu Lân hung hăng co rút, ngươi đã biết cái gì? Bản điện hạ nhìn ngươi thấy thế nào mà lại giống như cái gì cũng không hiểu đây?
“Trước rời đi rồi nói sau.”
Xét thấy lực sát thương của lão Tam quá mạnh mẽ, Lãnh Thiếu Lân quyết định trước hết dẫn biểu đệ đi rồi nói sau, nhỡ may Vô Khuyết lại nói ra lời gì không nên nói, hắn cũng không muốn lại bị đánh một trận.
Mẹ nó ngươi là ai mà muốn thiếu gia đi theo ngươi, chuyện này nhất định là không thể!
“Ngươi… ngươi đừng như vậy.” Vẻ mặt Cung Vô Khuyết rối rắm nhìn bàn tay to nắm cánh tay mình: “Nam nam thụ thụ bất thân nha!” (lee: chết cười, haha)
Vẻ mặt Lãnh Thiếu Lân giống như vừa mới bị một đạo sấm sét đánh vào đầu, tràn đầy chấn kinh nhìn thanh niên vừa mới nói câu ‘nam nam thụ thụ bất thân’, đây thật sự là biếu đệ của hắn? Biếu đệ cả ngày đều giả bộ cao quý lãnh diễm thực tế lại thiếu dây? (lee: hự, sao cả cái anh CVK này cũng bị nói là thiếu dây? Vậy NK xuyên vào CVK có coi là quá hợp k? hí hí)
Sao hắn lại có cảm giác dây thần kinh còn sống duy nhất trong đầu biểu đệ cũng bị đứt rồi?
Lãnh Thiếu Lân nhìn vết thương trên trán Cung Vô Khuyết, đắn đo hỏi: “Vô Khuyết, đầu óc ngươi bị hỏng rồi?”
Vị biểu đệ này ngàn vạn lần không cần xảy ra vấn đề!
Lãnh Thiếu Lân biết rõ địa vị của Cung Vô Khuyết ở Cung gia, vị trước mặt này giống như lão tổ Cung gia, ngay cả Thái tử hắn thân là ngoại tôn (cháu ngoại) cũng phải đứng sang một bên. Nếu Cung Vô Khuyết có bất kỳ chuyện gì, hậu quả kia thật không dám tưởng tượng. Đám nữ nhân Cung gia kia nhất định sẽ chà đáp hắn chết mất!
“Đầu óc ngươi mới hỏng rồi!” Cung Vô Khuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Lãnh Thiếu Lân, ánh mắt cao cao tại thượng mang theo một cổ cao quý lãnh diễm.
Lãnh Thiếu Lân thở phào nhẹ nhõm, may mắn, may mắn, vị tiểu tổ tông này vẫn bình thường.
Bả vai Nạp Lan Yên run lên, cố nén không để mình cười ra tiếng, ho nhẹ một tiếng, chọc chọc eo Lãnh Thiếu Diệp, Tam gia nhanh lên, nhiệm vụ giải cứu con cừu nhỏ Nhị Khuyết phải dựa vào ngươi đó!
Nhị Khuyết lại tiếp tục trêu chọc như vậy, sẽ bị lộ.
Dưới ánh mắt tha thiết của vợ mình, đương nhiên Tam gia chẳng cần biết cái gì lập tức đồng ý, tiến lên phía trước, quát lên: “Đại ca!”
“Ôi, ở đây!”
Lãnh Thiếu Lân vừa nghe thấy giọng nói này đã cảm thấy dạ dày đau rồi cả người cũng đau, nhanh chóng xoay người lại: “Lão, lão Tam, có chuyện gì sao?”
Khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ co rút, nàng thật sự hoài nghi Tam gia đã làm việc cực kỳ bi thảm với mấy huynh đệ đời này của hắn, mới dọa cho vị Thái tử bề ngoài cởi mở phóng khoáng kỳ thật lòng dạ độc ác này biến thành bộ dáng hiện tại?
Lãnh Thiếu Diệp nhìn về phía Cung Vô Khuyết được Lãnh Thiếu Lân bảo vệ sau lưng, không để ý nói: “Gia chuẩn bị tự mình dạy dỗ vị biểu đệ này của ngươi….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.