Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
Chương 14: Kiếm qua đầu rơi, tiếng cười im bặt
Nhất Độ Quân Hoa
12/08/2013
Lãnh Phi Nhan bí mật xâm nhập vào hoàng cung, Mạc Dung Viêm cho gọi, nàng không dám kháng lệnh.
Vị hoàng đế trên ngai vàng vẫn như năm xưa, ngay cả vẻ lạnh lùng cũng không khác. Tả Thương Lang khoanh tay đứng dưới chỗ hắn ngồi. Trong nháy mắt, Lãnh Phi Nhan cảm giác như lại trở về những năm tháng vật lộn mưu sinh lúc nhỏ. Khom gối quỳ xuống, nàng đối với hắn, có sự kính sợ xuất phát từ bản năng.
Nhiệm vụ chính là một thủ lĩnh của một gia tộc lớn ở Mạc Bắc. Nàng biết nếu chuyện này thất thủ thì rất có khả năng sẽ gây nên chiến tranh, vì thế không dám làm qua loa, một mình cưỡi ngựa đến sa mạc xa xôi.
Gian nan vất vả trên đường, nàng cũng không còn nhớ rõ. Mà cho dù có nhớ thì cũng để kể cho ai nghe đây?
Nàng trở về đã là hai tháng sau. Lúc giao cái đầu lâu đã biến sắc cho Tả Thương Lang, vai nàng còn đang rỉ máu. Tả Thương Lang im lặng giúp nàng băng bó vết thương, thuốc trị thương trong cung là tốt nhất. Lãnh Phi Nhan nhìn cánh tay lại có vết thương mới của nàng ta, bỗng lên tiếng hỏi: “Tỷ có đau không?”
Trên mặt Tả Thương Lang là vẻ ửng hồng còn chưa phai. Lãnh Phi Nhan biết sau lớp ửng hồng ấy là màu trắng bệch như tờ giấy. Tả Thương Lang cười, cẩn thận ra hiệu hắn còn ở bên trong, đừng nói nữa.
Lãnh Phi Nhan dè dặt nhìn qua, chỉ thấy bức rèm trân châu trong phòng đã buông xuống.
Vết thương được băng bó kỹ lưỡng, Tả Thương Lang đứng dậy thu dọn đầu người, nhưng trước khi đi nhỏ giọng nói: “Phi Nhan, cẩn thận… đệ ấy bảo muội cẩn thận, đệ ấy nhìn thấy tương lai của muội.”
Lãnh Phi Nhan không để tâm lắm mà gật đầu, bay khỏi cung điện nguy nga tráng lệ này.
Về tới Yến Lâu, vừa tắm rửa xong thì Lục Nguyệt đã chau mày tiến vào, vừa hầu hạ nàng mặc áo, vừa ấp úng: “Lâu chủ, Tàng Kiếm sơn trang tới báo… có người để lại thư này cho lâu chủ…”
Lãnh Phi Nhan đưa tay, dường như động đến miệng vết thương trên vai, hơi nhíu mày nhận lấy. Chỉ nhìn lướt qua, vẻ mặt đã thay đổi.
Nếu để Lục Nguyệt hình dung, có lẽ hắn sẽ nói… mắt đầy phẫn nộ!
Lãnh Phi Nhan mặc thêm áo choàng, gần như không nghỉ ngơi một phút nào. Có người bắt giữ Tàng Ca, hẹn gặp nàng ở Thanh Trúc Lâm. Tờ giấy cực kỳ vô tội kia bị xé thành muôn mảnh. Lãnh Phi Nhan nắm chặt Hàm Quang trong tay áo, ánh sáng đỏ lóe lên từ tay áo trắng trông rất kỳ dị.
Lục Nguyệt lặng lẽ theo sau nàng. Trong rừng vắng vẻ im lìm, không nghe tiếng chim chóc.
Lãnh Phi Nhan im lặng nhìn quanh, Lục Nguyệt chần chừ nói: “Lâu chủ, cẩn thận có gian trá.” Lãnh Phi Nhan đưa tay ngăn hắn lại, trong mắt có vẻ lo lắng rất rõ. Mấy năm nay Yến Lâu giết người vô số, ngoài sáng trong tối đều là kẻ thù, nếu có người thừa cơ hội làm điều bất lợi đối với Tàng Ca, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Rõ ràng biết câu: hẹn trong rừng đừng gặp, nhưng vẫn không kiềm được mà đi sâu vào rừng.
Màu đất ở đây rất mới, Lãnh Phi Nhan vừa thấy liền biến sắc, bay người kéo Lục Nguyệt, quát mau lui lại. Thân mình vừa bay ra liền nhìn thấy Tàng Ca ở trong rừng.
Trong màu xanh lục của rừng, màu áo lam nhạt không hề gây chú ý. Lòng Lãnh Phi Nhan chợt lạnh, bay người qua ôm lấy y. Một tiếng nổ tung trời vang lên, cát bụi đầy trời, đất đá nát tan, thuốc súng tràn ngập.
Khói bụi tan ra, trên mặt Lãnh Phi Nhan là vẻ phẫn nộ chưa từng có. Tàng Ca có vẻ mặt không dám tin, ngay cả thuốc nổ cũng không phá được chân khí bảo vệ cơ thể nàng.
Lãnh Phi Nhan bay vút qua một bên. Đáng thương cho hàm Quang – vũ khí thần kỳ một đời – bây giờ lại dùng để bới đất. Dần dần, Lục Nguyệt hiện ra từ trong lớp đất cát, máu đọng đầy đất.
Lãnh Phi Nhan đặt tay tại huyệt linh đài của hắn, truyền nội lực vào. Lục Nguyệt từ từ mở mắt, trên gương mặt trẻ tuổi không có chút bi thương vì sắp chết, hắn cố gắng nói rõ ràng: “Lâu chủ… đây không phải ngoài ý muốn. Tàng Ca hắn… hắn…”
Lãnh Phi Nhan đưa nội lực lên mức cao nhất, cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể hắn, lạnh giọng nói: “Đừng nói chuyện!”
Nhưng sinh mệnh tươi trẻ ấy dần mất đi theo máu trong người Lục Nguyệt. Thứ bất lực nhất trên đời này chính là sinh tử. Lòng Lãnh Phi Nhan từ cực kỳ lo lắng trở nên rét lạnh theo dòng máu đang không ngừng tuôn ra của hắn. Có lẽ vì nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Lãnh Phi Nhan đã biến mất, trên mặt Lục Nguyệt nở một nụ cười có thể gọi là hạnh phúc, mang theo sự tôn sùng. Máu từ trong miệng hắn tuôn ra, hắn cố gắng nói rõ ràng: “Lâu chủ… thật ra thuộc hạ… thuộc hạ vẫn…”
Lãnh Phi Nhan nắm chặt tay hắn, mãi đến khi mất đi độ ấm, người trong lòng dần dần lạnh ngắt. Thanh Hàm Quang sáng lạnh, trên người nàng tràn ngập sát khí làm người ta không dám nhìn thẳng vào. Nàng vẫn đang cười, nhưng nụ cười ấy giống như ma quỷ đến từ địa ngục, trở thành nụ cười lạnh gặp thần giết thần!
Vết thương trên vai nàng bị vỡ, máu thấm ra rất rõ trên nền áo trắng. Một đám người từ trong tối xông ra, ngoại trừ một nhóm võ lâm nhân sĩ, cầm đầu cư nhiên lại là Thất Dạ.
Lãnh Phi Nhan từ từ đứng dậy, Hàm Quang như chớp, trong tay nàng lóe sáng muôn dặm. Nàng phủi phủi sắc tím dính bụi đất trên người, đó là máu của Lục Nguyệt. Lần đầu tiên, nữ ma đầu lừng lẫy giang hồ này im lặng đến đáng sợ.
“Thất Dạ, ngươi không phải đối thủ của ta, về đi!” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nói lên một sự thật. Nói Thất Dạ không sợ hãi là giả. Mặc dù đã chuẩn bị rất lâu nhưng vẫn cứ như chuột sợ mèo, sự kính sợ đối với người này đã sớm thâm căn cố đế.
Thế nhưng… đã quyết sống mái, còn có đường quay lại sao? Hắn nắm thanh kiếm trong tay, xung quanh có ma đầu của tà giới, cũng có những kẻ tự xưng là hóa thân của chính nghĩa trong võ lâm.
Lãnh Phi Nhan từ từ ngẩng đầu, tóc dần rớt ra, dung nhan hiện rõ. Nàng lạnh giọng nói: “Dương Côn, thu kiếm của ngươi lại, ta coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
Mặt Thất Dạ biến sắc: “Ngươi… ngươi biết…”
Ánh mắt Lãnh Phi Nhan chiếu thẳng vào hắn, làm hắn cảm thấy không còn đường lui: “Mười sáu năm trước ngươi giết cả nhà ta, ta nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu năm nay chính là chờ ngày này!”
Dường như có một tiếng thở dài, mọi người chỉ nghe thấy một giọng nói: “Như ngươi mong muốn!”
Ánh chớp đỏ lóe lên, Thất Dạ giơ kiếm cản mới phát hiện hành vi hôm nay của mình đáng cười biết bao. Nếu nói về võ công, hắn cảm thấy giữa hắn và nàng chỉ có bốn chữ để hình dung… không thể sánh kịp!
Thì ra sự nỗ lực trong mười sáu năm, cuối cùng chỉ là một trò hề. Khóe môi hắn hiện lên chút chua xót, máu từ trong ngực tuôn ra như suối. Trước khi máu chưa chảy cạn, hắn bỗng hỏi: “Lãnh Phi Nhan, rõ ràng ngươi biết ta là con của Dương Duẫn, sao còn dốc lòng dạy dỗ ta trong mười sáu năm?”
Lãnh Phi Nhan mang chút tiếc hận: “Ta cũng tưởng có một ngày ngươi sẽ đánh bại ta, đáng tiếc ngươi quá nôn nóng… Tại sao những người trẻ tuổi như người đều nôn đi chết thế?”
Thất Dạ đã đứng không vững, hắn từ từ quỳ trên đất, cười khổ, giọng nhỏ như không: “Bởi vì ta sợ đợi nữa thì sẽ không hạ thủ được…” Nói xong liếc nhìn Tàng Ca một cái, là vẻ cực kỳ ghen tỵ, sau đó ngửa mặt mà cười, cười tự giễu rất thê lương, vừa cười vừa vung kiếm.
Kiếm qua đầu rơi, tiếng cười im bặt.
Vị hoàng đế trên ngai vàng vẫn như năm xưa, ngay cả vẻ lạnh lùng cũng không khác. Tả Thương Lang khoanh tay đứng dưới chỗ hắn ngồi. Trong nháy mắt, Lãnh Phi Nhan cảm giác như lại trở về những năm tháng vật lộn mưu sinh lúc nhỏ. Khom gối quỳ xuống, nàng đối với hắn, có sự kính sợ xuất phát từ bản năng.
Nhiệm vụ chính là một thủ lĩnh của một gia tộc lớn ở Mạc Bắc. Nàng biết nếu chuyện này thất thủ thì rất có khả năng sẽ gây nên chiến tranh, vì thế không dám làm qua loa, một mình cưỡi ngựa đến sa mạc xa xôi.
Gian nan vất vả trên đường, nàng cũng không còn nhớ rõ. Mà cho dù có nhớ thì cũng để kể cho ai nghe đây?
Nàng trở về đã là hai tháng sau. Lúc giao cái đầu lâu đã biến sắc cho Tả Thương Lang, vai nàng còn đang rỉ máu. Tả Thương Lang im lặng giúp nàng băng bó vết thương, thuốc trị thương trong cung là tốt nhất. Lãnh Phi Nhan nhìn cánh tay lại có vết thương mới của nàng ta, bỗng lên tiếng hỏi: “Tỷ có đau không?”
Trên mặt Tả Thương Lang là vẻ ửng hồng còn chưa phai. Lãnh Phi Nhan biết sau lớp ửng hồng ấy là màu trắng bệch như tờ giấy. Tả Thương Lang cười, cẩn thận ra hiệu hắn còn ở bên trong, đừng nói nữa.
Lãnh Phi Nhan dè dặt nhìn qua, chỉ thấy bức rèm trân châu trong phòng đã buông xuống.
Vết thương được băng bó kỹ lưỡng, Tả Thương Lang đứng dậy thu dọn đầu người, nhưng trước khi đi nhỏ giọng nói: “Phi Nhan, cẩn thận… đệ ấy bảo muội cẩn thận, đệ ấy nhìn thấy tương lai của muội.”
Lãnh Phi Nhan không để tâm lắm mà gật đầu, bay khỏi cung điện nguy nga tráng lệ này.
Về tới Yến Lâu, vừa tắm rửa xong thì Lục Nguyệt đã chau mày tiến vào, vừa hầu hạ nàng mặc áo, vừa ấp úng: “Lâu chủ, Tàng Kiếm sơn trang tới báo… có người để lại thư này cho lâu chủ…”
Lãnh Phi Nhan đưa tay, dường như động đến miệng vết thương trên vai, hơi nhíu mày nhận lấy. Chỉ nhìn lướt qua, vẻ mặt đã thay đổi.
Nếu để Lục Nguyệt hình dung, có lẽ hắn sẽ nói… mắt đầy phẫn nộ!
Lãnh Phi Nhan mặc thêm áo choàng, gần như không nghỉ ngơi một phút nào. Có người bắt giữ Tàng Ca, hẹn gặp nàng ở Thanh Trúc Lâm. Tờ giấy cực kỳ vô tội kia bị xé thành muôn mảnh. Lãnh Phi Nhan nắm chặt Hàm Quang trong tay áo, ánh sáng đỏ lóe lên từ tay áo trắng trông rất kỳ dị.
Lục Nguyệt lặng lẽ theo sau nàng. Trong rừng vắng vẻ im lìm, không nghe tiếng chim chóc.
Lãnh Phi Nhan im lặng nhìn quanh, Lục Nguyệt chần chừ nói: “Lâu chủ, cẩn thận có gian trá.” Lãnh Phi Nhan đưa tay ngăn hắn lại, trong mắt có vẻ lo lắng rất rõ. Mấy năm nay Yến Lâu giết người vô số, ngoài sáng trong tối đều là kẻ thù, nếu có người thừa cơ hội làm điều bất lợi đối với Tàng Ca, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Rõ ràng biết câu: hẹn trong rừng đừng gặp, nhưng vẫn không kiềm được mà đi sâu vào rừng.
Màu đất ở đây rất mới, Lãnh Phi Nhan vừa thấy liền biến sắc, bay người kéo Lục Nguyệt, quát mau lui lại. Thân mình vừa bay ra liền nhìn thấy Tàng Ca ở trong rừng.
Trong màu xanh lục của rừng, màu áo lam nhạt không hề gây chú ý. Lòng Lãnh Phi Nhan chợt lạnh, bay người qua ôm lấy y. Một tiếng nổ tung trời vang lên, cát bụi đầy trời, đất đá nát tan, thuốc súng tràn ngập.
Khói bụi tan ra, trên mặt Lãnh Phi Nhan là vẻ phẫn nộ chưa từng có. Tàng Ca có vẻ mặt không dám tin, ngay cả thuốc nổ cũng không phá được chân khí bảo vệ cơ thể nàng.
Lãnh Phi Nhan bay vút qua một bên. Đáng thương cho hàm Quang – vũ khí thần kỳ một đời – bây giờ lại dùng để bới đất. Dần dần, Lục Nguyệt hiện ra từ trong lớp đất cát, máu đọng đầy đất.
Lãnh Phi Nhan đặt tay tại huyệt linh đài của hắn, truyền nội lực vào. Lục Nguyệt từ từ mở mắt, trên gương mặt trẻ tuổi không có chút bi thương vì sắp chết, hắn cố gắng nói rõ ràng: “Lâu chủ… đây không phải ngoài ý muốn. Tàng Ca hắn… hắn…”
Lãnh Phi Nhan đưa nội lực lên mức cao nhất, cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể hắn, lạnh giọng nói: “Đừng nói chuyện!”
Nhưng sinh mệnh tươi trẻ ấy dần mất đi theo máu trong người Lục Nguyệt. Thứ bất lực nhất trên đời này chính là sinh tử. Lòng Lãnh Phi Nhan từ cực kỳ lo lắng trở nên rét lạnh theo dòng máu đang không ngừng tuôn ra của hắn. Có lẽ vì nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Lãnh Phi Nhan đã biến mất, trên mặt Lục Nguyệt nở một nụ cười có thể gọi là hạnh phúc, mang theo sự tôn sùng. Máu từ trong miệng hắn tuôn ra, hắn cố gắng nói rõ ràng: “Lâu chủ… thật ra thuộc hạ… thuộc hạ vẫn…”
Lãnh Phi Nhan nắm chặt tay hắn, mãi đến khi mất đi độ ấm, người trong lòng dần dần lạnh ngắt. Thanh Hàm Quang sáng lạnh, trên người nàng tràn ngập sát khí làm người ta không dám nhìn thẳng vào. Nàng vẫn đang cười, nhưng nụ cười ấy giống như ma quỷ đến từ địa ngục, trở thành nụ cười lạnh gặp thần giết thần!
Vết thương trên vai nàng bị vỡ, máu thấm ra rất rõ trên nền áo trắng. Một đám người từ trong tối xông ra, ngoại trừ một nhóm võ lâm nhân sĩ, cầm đầu cư nhiên lại là Thất Dạ.
Lãnh Phi Nhan từ từ đứng dậy, Hàm Quang như chớp, trong tay nàng lóe sáng muôn dặm. Nàng phủi phủi sắc tím dính bụi đất trên người, đó là máu của Lục Nguyệt. Lần đầu tiên, nữ ma đầu lừng lẫy giang hồ này im lặng đến đáng sợ.
“Thất Dạ, ngươi không phải đối thủ của ta, về đi!” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nói lên một sự thật. Nói Thất Dạ không sợ hãi là giả. Mặc dù đã chuẩn bị rất lâu nhưng vẫn cứ như chuột sợ mèo, sự kính sợ đối với người này đã sớm thâm căn cố đế.
Thế nhưng… đã quyết sống mái, còn có đường quay lại sao? Hắn nắm thanh kiếm trong tay, xung quanh có ma đầu của tà giới, cũng có những kẻ tự xưng là hóa thân của chính nghĩa trong võ lâm.
Lãnh Phi Nhan từ từ ngẩng đầu, tóc dần rớt ra, dung nhan hiện rõ. Nàng lạnh giọng nói: “Dương Côn, thu kiếm của ngươi lại, ta coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
Mặt Thất Dạ biến sắc: “Ngươi… ngươi biết…”
Ánh mắt Lãnh Phi Nhan chiếu thẳng vào hắn, làm hắn cảm thấy không còn đường lui: “Mười sáu năm trước ngươi giết cả nhà ta, ta nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu năm nay chính là chờ ngày này!”
Dường như có một tiếng thở dài, mọi người chỉ nghe thấy một giọng nói: “Như ngươi mong muốn!”
Ánh chớp đỏ lóe lên, Thất Dạ giơ kiếm cản mới phát hiện hành vi hôm nay của mình đáng cười biết bao. Nếu nói về võ công, hắn cảm thấy giữa hắn và nàng chỉ có bốn chữ để hình dung… không thể sánh kịp!
Thì ra sự nỗ lực trong mười sáu năm, cuối cùng chỉ là một trò hề. Khóe môi hắn hiện lên chút chua xót, máu từ trong ngực tuôn ra như suối. Trước khi máu chưa chảy cạn, hắn bỗng hỏi: “Lãnh Phi Nhan, rõ ràng ngươi biết ta là con của Dương Duẫn, sao còn dốc lòng dạy dỗ ta trong mười sáu năm?”
Lãnh Phi Nhan mang chút tiếc hận: “Ta cũng tưởng có một ngày ngươi sẽ đánh bại ta, đáng tiếc ngươi quá nôn nóng… Tại sao những người trẻ tuổi như người đều nôn đi chết thế?”
Thất Dạ đã đứng không vững, hắn từ từ quỳ trên đất, cười khổ, giọng nhỏ như không: “Bởi vì ta sợ đợi nữa thì sẽ không hạ thủ được…” Nói xong liếc nhìn Tàng Ca một cái, là vẻ cực kỳ ghen tỵ, sau đó ngửa mặt mà cười, cười tự giễu rất thê lương, vừa cười vừa vung kiếm.
Kiếm qua đầu rơi, tiếng cười im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.