Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
Chương 13: Thủy chử thanh oa
Nhất Độ Quân Hoa
12/08/2013
Đêm xuống, hai người ngồi bên cạnh bàn,
Lãnh Phi Nhan gần như là ân cần gắp thức ăn cho Tàng Ca, Tàng Ca im lặng ăn cơm, không khí hết sức khác thường.
Một hạt cơm dính bên môi Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan cười, rút khăn tơ lau giúp y. Tàng Ca nắm cổ tay nàng lại theo phản xạ. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở xẹt qua tai, Lãnh Phi Nhan không kiềm lòng được mà liếm môi y, ánh mắt quyến rũ mị hoặc.
Hương thơm ập vào lòng, Tàng Ca cũng rung động nhưng nhanh chóng khống chế được. Y từ từ ôm lấy Lãnh Phi Nhan, tay kia kéo màn xuống, ném nàng lên giường.
Ngón trỏ của y vuốt ve cánh môi nàng, nhiều lần do dự, cuối cùng lặng lẽ sờ vào ngực mình, sau đó đưa tay lên môi, nhẹ nhàng mút lấy.
Lãnh Phi Nhan chưa từng thấy Tàng Ca gợi cảm như vậy. Nụ cười của nàng vẫn quyến rũ mất hồn nhưng cũng rất nghiêm túc, nàng chống người dậy hôn lên má Tàng Ca, nhẹ giọng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau Lãnh Phi Nhan chỉ yêu một mình chàng. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích phụ nữ cũng tuyệt đối không thích người đàn ông nào khác!”
Tàng Ca không trả lời. Y nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng, tách môi nàng ra, che lại những lời nàng còn chưa nói hết.
Thật ra đêm hôm đó, Lãnh Phi Nhan muốn nói… Đợi khi Lục Nguyệt và Thất Dạ vững vàng rồi thì ta buông Yến Lâu, chúng ta cùng nhau phiêu bạt chân trời góc biển… Nhưng lời chưa nói ra, khi đầu lưỡi linh hoạt xuyên qua môi nàng, quấn quýt triền miên thì nụ cười của Lãnh Phi Nhan hiện lên chút chua xót.
Nụ hôn càng nồng nhiệt. Lãnh Phi Nhan nhiệt tình như lửa, hai tay ôm eo Tàng Ca, mặc cả người y đè lên mình nàng. Tàng Ca nhìn vào đôi mắt như hồ nước của nàng, không kiềm lòng được mà kéo lấy dải lụa bên hông nàng.
Nàng cẩn thận mút lấy môi y, hút những thứ ngọt ngào trong trẻo từ miệng y. Tàng Ca cũng không biết mình hiện có tâm trạng gì, y hôn từ chiếc cổ trắng ngần của nàng hôn xuống, trong mùi đàn hương thoang thoảng, ý loạn tình mê.
Đêm đó, hai người quấn lấy nhau rất lâu, Tàng Ca như muốn hòa vào nàng, cuối cùng Lãnh Phi Nhan đầu hàng, bám vào vai y: “Được rồi, được rồi, muốn chết vì ta cũng không cần phải chết vì kiệt sức như thế.”
Mặt Tàng Ca đỏ lên nhưng vẫn không ngừng hôn nàng, để lại những vết tích trên da thịt bóng loáng như ngọc của nàng. Lãnh Phi Nhan cười đẩy đẩy y, lại mặc cho y làm loạn thêm một hồi mới dần dần thu lại mây mưa.
Nến tắt dần, trời đã sáng.
Lúc Lãnh Phi Nhan thức dậy thì Lục Nguyệt hầu hạ. Thấy vẻ mặt của Tàng Ca, nàng thở dài một hơi, chỉ đành tự mình làm lấy. Nàng vẫn dẫn y đến Vũ Dương Các, nhưng không để Vu Chung ra tay, đã lâu nàng không truyền thụ kiếm pháp mới rồi.
Vu Chung cung kính dâng kiếm lên cho nàng, sau đó khom người về đứng bên cạnh Tàng Ca. Nghĩ lại cũng thật tức cười, mấy ngày trước còn là những người đánh nhau đến sống chết, bây giờ lại coi như về cùng một phe.
Tàng Ca im lặng quan sát kiếm pháp của Lãnh Phi Nhan. Một chiêu Thanh Phong Kiếm rất bình thường nhưng vào tay nàng lại như có linh khí. Vu Chung cũng không khỏi tắc lưỡi khen: “Tàng thiếu hiệp, đi theo Lãnh lâu chủ cũng không tính là tủi thân cậu.”
Tàng Ca hừ lạnh, không đáp trả.
Tàng Ca vốn là người có trí nhớ tốt, nhìn vết thương còn có thể hình dung chiêu thức, nói chi là có người luyện toàn bộ trước mắt. Y có thói quen vẽ lại chiêu thức mỗi ngày.
Khụ khụ, vẽ chiêu kiếm thì không thể chỉ vẽ thanh kiếm không, thế là phải vẽ luôn người múa kiếm. Có lẽ chính Tàng Ca cũng không biết, rõ ràng chỉ là một quyển kiếm phổ mà thôi, người thế nào thì có quan hệ gì đâu chứ?
Nhưng tại sao… người múa kiếm lại có mái tóc dài phất phơ, tay áo tung bay lại câu hồn đoạt phách đến vậy? Lúc cổ tay vung lên lại nhẹ nhàng như chim yến?
Lãnh Phi Nhan không hề hạn chế sự tự do của Tàng Ca, y có thể ra vào Yến Lâu bất cứ lúc nào, cho nên y cũng tranh thủ về Tàng Kiếm sơn trang, nhưng thời gian ở lại cũng không dài. Có khi Lãnh Phi Nhan đi tìm y, có khi tự y ngoan ngoãn trở về.
Tối đến, vẫn là đêm đêm hoan lạc. Lãnh Phi Nhan rất dịu dàng với y, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi mắt nàng đã trở nên rất sâu xa, cho dù là lúc cười cũng mang theo vẻ cô đơn dễ thấy.
Lãnh Phi Nhan phải đi xa một chuyến, giao chuyện của Yến Lâu lại cho Vu Chung, Lục Nguyệt và Thất Dạ. Nàng không bảo Tàng Ca đi cùng, có thể thấy đó là chuyện cực kỳ bí mật.
Đương nhiên Tàng Ca cũng không muốn đi với nàng, y còn có việc cần làm.
Lúc sắp đi, Lãnh Phi Nhan vỗ vai y, làm như vô ý nói: “Sau này đừng qua lại với Ẩm Tâm Nhị nữa.”
Vẻ mặt của Tàng Ca trừ chấn kinh còn có phẫn nộ, mặc dù y cũng không biết mình phẫn nộ cái gì: “Ngươi phái người theo dõi ta?”
Lãnh Phi Nhan chỉ quay người bước đi, giọng bình thản: “Trong địa bàn của Yến Lâu, Lãnh Phi Nhan không cần theo dõi bất cứ kẻ nào!”
Tàng Ca chỉ nhìn theo bóng lưng của nàng, dáng người cô độc ngạo mạn càng tịch mịch như tuyết. Tàng Ca không biết rốt cuộc thì nàng biết bao nhiêu. Mỗi cuốn kiếm phổ mà y vẽ ra đều có người mang đến cho Ẩm Thiên Hành.
Lần trước về Tàng Kiếm sơn trang, Ẩm Tâm Nhị – con gái của Ẩm Thiên Hành đến tìm y, vì thế y nhờ nàng ta mang về.
Lãnh Phi Nhan không có mặt, đương nhiên Tàng Ca cũng không ở lại Yến Lâu. Có khi y nghĩ… mình đúng thật là một vật sủng!
Về Tàng Kiếm sơn trang lại nhìn thấy Ẩm Thiên Hành cải trang đến, dường như Ẩm Thiên Hành rất sốt ruột: “Đã một tháng rồi mà độc vẫn chưa có chút hiệu quả là sao?”
Tàng Ca cũng cảm thấy lạ. Loại độc mà Ẩm Thiên Hành đưa cho y có cái tên rất thú vị, gọi là Thủy chử thanh oa, một loại độc mãn tính rất lợi hại. Tàng Ca ngậm nó trong miệng, thông qua nụ hôn dần dần đầu độc nàng.
Lúc ấy vốn có ý nghĩ đồng quy vu tận, một tháng rồi mà Lãnh Phi Nhan vẫn xưng bá giang hồ, bản thân Tàng Ca cũng bình an vô sự nên khó tránh khỏi nghi ngờ.
Một hạt cơm dính bên môi Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan cười, rút khăn tơ lau giúp y. Tàng Ca nắm cổ tay nàng lại theo phản xạ. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở xẹt qua tai, Lãnh Phi Nhan không kiềm lòng được mà liếm môi y, ánh mắt quyến rũ mị hoặc.
Hương thơm ập vào lòng, Tàng Ca cũng rung động nhưng nhanh chóng khống chế được. Y từ từ ôm lấy Lãnh Phi Nhan, tay kia kéo màn xuống, ném nàng lên giường.
Ngón trỏ của y vuốt ve cánh môi nàng, nhiều lần do dự, cuối cùng lặng lẽ sờ vào ngực mình, sau đó đưa tay lên môi, nhẹ nhàng mút lấy.
Lãnh Phi Nhan chưa từng thấy Tàng Ca gợi cảm như vậy. Nụ cười của nàng vẫn quyến rũ mất hồn nhưng cũng rất nghiêm túc, nàng chống người dậy hôn lên má Tàng Ca, nhẹ giọng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau Lãnh Phi Nhan chỉ yêu một mình chàng. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích phụ nữ cũng tuyệt đối không thích người đàn ông nào khác!”
Tàng Ca không trả lời. Y nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng, tách môi nàng ra, che lại những lời nàng còn chưa nói hết.
Thật ra đêm hôm đó, Lãnh Phi Nhan muốn nói… Đợi khi Lục Nguyệt và Thất Dạ vững vàng rồi thì ta buông Yến Lâu, chúng ta cùng nhau phiêu bạt chân trời góc biển… Nhưng lời chưa nói ra, khi đầu lưỡi linh hoạt xuyên qua môi nàng, quấn quýt triền miên thì nụ cười của Lãnh Phi Nhan hiện lên chút chua xót.
Nụ hôn càng nồng nhiệt. Lãnh Phi Nhan nhiệt tình như lửa, hai tay ôm eo Tàng Ca, mặc cả người y đè lên mình nàng. Tàng Ca nhìn vào đôi mắt như hồ nước của nàng, không kiềm lòng được mà kéo lấy dải lụa bên hông nàng.
Nàng cẩn thận mút lấy môi y, hút những thứ ngọt ngào trong trẻo từ miệng y. Tàng Ca cũng không biết mình hiện có tâm trạng gì, y hôn từ chiếc cổ trắng ngần của nàng hôn xuống, trong mùi đàn hương thoang thoảng, ý loạn tình mê.
Đêm đó, hai người quấn lấy nhau rất lâu, Tàng Ca như muốn hòa vào nàng, cuối cùng Lãnh Phi Nhan đầu hàng, bám vào vai y: “Được rồi, được rồi, muốn chết vì ta cũng không cần phải chết vì kiệt sức như thế.”
Mặt Tàng Ca đỏ lên nhưng vẫn không ngừng hôn nàng, để lại những vết tích trên da thịt bóng loáng như ngọc của nàng. Lãnh Phi Nhan cười đẩy đẩy y, lại mặc cho y làm loạn thêm một hồi mới dần dần thu lại mây mưa.
Nến tắt dần, trời đã sáng.
Lúc Lãnh Phi Nhan thức dậy thì Lục Nguyệt hầu hạ. Thấy vẻ mặt của Tàng Ca, nàng thở dài một hơi, chỉ đành tự mình làm lấy. Nàng vẫn dẫn y đến Vũ Dương Các, nhưng không để Vu Chung ra tay, đã lâu nàng không truyền thụ kiếm pháp mới rồi.
Vu Chung cung kính dâng kiếm lên cho nàng, sau đó khom người về đứng bên cạnh Tàng Ca. Nghĩ lại cũng thật tức cười, mấy ngày trước còn là những người đánh nhau đến sống chết, bây giờ lại coi như về cùng một phe.
Tàng Ca im lặng quan sát kiếm pháp của Lãnh Phi Nhan. Một chiêu Thanh Phong Kiếm rất bình thường nhưng vào tay nàng lại như có linh khí. Vu Chung cũng không khỏi tắc lưỡi khen: “Tàng thiếu hiệp, đi theo Lãnh lâu chủ cũng không tính là tủi thân cậu.”
Tàng Ca hừ lạnh, không đáp trả.
Tàng Ca vốn là người có trí nhớ tốt, nhìn vết thương còn có thể hình dung chiêu thức, nói chi là có người luyện toàn bộ trước mắt. Y có thói quen vẽ lại chiêu thức mỗi ngày.
Khụ khụ, vẽ chiêu kiếm thì không thể chỉ vẽ thanh kiếm không, thế là phải vẽ luôn người múa kiếm. Có lẽ chính Tàng Ca cũng không biết, rõ ràng chỉ là một quyển kiếm phổ mà thôi, người thế nào thì có quan hệ gì đâu chứ?
Nhưng tại sao… người múa kiếm lại có mái tóc dài phất phơ, tay áo tung bay lại câu hồn đoạt phách đến vậy? Lúc cổ tay vung lên lại nhẹ nhàng như chim yến?
Lãnh Phi Nhan không hề hạn chế sự tự do của Tàng Ca, y có thể ra vào Yến Lâu bất cứ lúc nào, cho nên y cũng tranh thủ về Tàng Kiếm sơn trang, nhưng thời gian ở lại cũng không dài. Có khi Lãnh Phi Nhan đi tìm y, có khi tự y ngoan ngoãn trở về.
Tối đến, vẫn là đêm đêm hoan lạc. Lãnh Phi Nhan rất dịu dàng với y, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi mắt nàng đã trở nên rất sâu xa, cho dù là lúc cười cũng mang theo vẻ cô đơn dễ thấy.
Lãnh Phi Nhan phải đi xa một chuyến, giao chuyện của Yến Lâu lại cho Vu Chung, Lục Nguyệt và Thất Dạ. Nàng không bảo Tàng Ca đi cùng, có thể thấy đó là chuyện cực kỳ bí mật.
Đương nhiên Tàng Ca cũng không muốn đi với nàng, y còn có việc cần làm.
Lúc sắp đi, Lãnh Phi Nhan vỗ vai y, làm như vô ý nói: “Sau này đừng qua lại với Ẩm Tâm Nhị nữa.”
Vẻ mặt của Tàng Ca trừ chấn kinh còn có phẫn nộ, mặc dù y cũng không biết mình phẫn nộ cái gì: “Ngươi phái người theo dõi ta?”
Lãnh Phi Nhan chỉ quay người bước đi, giọng bình thản: “Trong địa bàn của Yến Lâu, Lãnh Phi Nhan không cần theo dõi bất cứ kẻ nào!”
Tàng Ca chỉ nhìn theo bóng lưng của nàng, dáng người cô độc ngạo mạn càng tịch mịch như tuyết. Tàng Ca không biết rốt cuộc thì nàng biết bao nhiêu. Mỗi cuốn kiếm phổ mà y vẽ ra đều có người mang đến cho Ẩm Thiên Hành.
Lần trước về Tàng Kiếm sơn trang, Ẩm Tâm Nhị – con gái của Ẩm Thiên Hành đến tìm y, vì thế y nhờ nàng ta mang về.
Lãnh Phi Nhan không có mặt, đương nhiên Tàng Ca cũng không ở lại Yến Lâu. Có khi y nghĩ… mình đúng thật là một vật sủng!
Về Tàng Kiếm sơn trang lại nhìn thấy Ẩm Thiên Hành cải trang đến, dường như Ẩm Thiên Hành rất sốt ruột: “Đã một tháng rồi mà độc vẫn chưa có chút hiệu quả là sao?”
Tàng Ca cũng cảm thấy lạ. Loại độc mà Ẩm Thiên Hành đưa cho y có cái tên rất thú vị, gọi là Thủy chử thanh oa, một loại độc mãn tính rất lợi hại. Tàng Ca ngậm nó trong miệng, thông qua nụ hôn dần dần đầu độc nàng.
Lúc ấy vốn có ý nghĩ đồng quy vu tận, một tháng rồi mà Lãnh Phi Nhan vẫn xưng bá giang hồ, bản thân Tàng Ca cũng bình an vô sự nên khó tránh khỏi nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.