Lãnh Khốc Tổng Tài! Người Tôi Yêu Chính Là Anh
Chương 8: Cảm Giác Không Thể Nói
Zan Royal
21/04/2018
Những tiếng vỗ tay rào rào không ngớt ở phía trên hội trường, Hạo Thiên cúi
đầu chào tất cả các khán giả ngồi trên hội trường, rồi quay đi di chuyển về phía cây đàn, hắn ngồi xuống yên vị, đôi mắt xám không chút cảm xúc , đôi bàn tay thon dài lướt như bay trên phím đàn, những tiếng đàn vang
lên lúc cao lúc bổng , điều khiển hết được những ánh mắt chăm chú lắng
nghe với những nhịp thở lúc nhanh lúc chậm theo các tiếng đàn, một giọng hát chợt vang lên, trong bầu không khí im lặng
You came and You went, I kept waiting crazy ( Em đến rồi em lại đi ,tôi cứ điên dại đợi chờ)
Far will hurt my close ( Dẫu xa xôi hay gần kề , cõi lòng tôi đều đau nhói )
If I can some of what you do flowers may not litter ( Nếu như tôi có thể làm thêm chút gì đó cho em thì hoa kia chắc hẳn sẽ không điều tàn )
Do you still here ( Em còn ở đó không )
Do you also recall from afar the gray sky wind still scraping ( Em vẫn sẽ nhớ về những ngày tháng ấy chứ - Ngước mắt hướng về nơi xa xôi gió vẫn thổi trên nền trời xám xịt)
Want to see can not see ask about ( Muốn gặp mà không thể gặp, lại muốn hỏi em rằng )
When will you really leave ( Đến khi nào em mới thật sự ở cạnh bên tôi )
When you come here ah ( Đến khi nào em mới trở về nơi đây )
Inquiring about you every clue ( Ngày ngày tôi ngóng đợi từng chút tin tức về em )
And fear at the same time looking for me to hear you ( Lại lo sợ rằng em cũng đang tìm về tôi )
Through the experience of one barrier layer by layer ( Vượt qua tầng tầng lớp lớp ngăn cách giữa chúng ta - Rốt cuộc chỉ còn lại lớp mỏng manh )
Journeying guarded warp share commitment ( Tôi cứ điên dại đợi chờ lời hẹn xa xôi ấy )
See also helpless love can not imagine ( Muốn gặp mà không thể gặp , yêu người mà không biết phải làm sao )
Do you come here ( Em sẽ trở về chốn này chứ )
Do you also recall ( Em cũng đang nhớ về những ngày tháng ấy chứ )
One day time will always shine ( Rồi sẽ có 1 ngày bầu trời sẽ bừng sáng )
We desire together the promise of the hand ( Đôi ta tay trong tay cùng nhau ước hẹn)
( * Chú ý* : Đây là 1 bài hát tiếng trung của Ngô Diệc Phàm vì thấy hay quá và nhiều cảm xúc nên mình cho vào làm lời bài hát của Nv nam chính vì là lời bài hát là tiếng trung viết tiếng trung vào thì các bạn không hiểu nên mình chuyển thành tiếng anh và vietsub tiếng việt kèm theo cho các bạn hiểu ^^ )
Hiểu Nguyệt nổi hết da gà lên , đôi mắt nâu tròn xoe nhìn về phía người con trai đó, cô có cảm giác như sống lưng cô đang lạnh toát, giọng hát thiên thần đó từ đâu phát ra vậy, từ Hàn Hạo Thiên ư ?? Không , không phải chứ giọng của hắn vốn dĩ rất lạnh lùng, không cảm xúc mà cái giọng hát đang vang lên khắp hội trường kia lại thật ấm áp rất nhiều cảm xúc, một bài hát vô cùng đau buồn mà hắn hát nó xen lẫn vô vàn đau thương , đau khổ , cảm giác của 1 người con trai đang rất yêu một người con gái nhưng họ lại phải xa nhau, họ đi tìm kiếm nhau tìm mãi mà vẫn không thể tìm được nhau giọng hát ấm áp thấm vào tận trong lòng người nghe , áp đảo tâm can họ ,chỉ muốn rơi nước mắt
Những tiếng đàn kết hợp với giọng hát quả thực vô cùng tuyệt vời , âm thanh mang sự đau buồn , giọng hát ấm áp đau thương hòa vào không khí của hội trường , cô đã từng nghe rất nhiều những bản nhạc của các nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng trên thế giới nhưng chưa bao giờ nghe 1 bản nhạc nào hay tới như vậy nó mang đủ các tầng sắc thái âm thanh kết hợp với giọng hát ấm áp đầy cảm xúc, nước mắt cô bỗng rơi trong vô thức , không phải chỉ riêng cô mà tất cả mọi người trong hội trường đều vô thức rơi nước mắt, những ánh mắt vô vàn thán phục cùng những nụ cười thỏa mãn
''Sao Hiểu Nguyệt rất rất rất là hay đúng không ??'' Lam Băng ôm cổ Lan Hảo cười đểu
''Phải ...... hay đến mức tôi nổi da gà luôn rồi .. này '' Cô run run nói ánh mắt vẫn không rời khỏi người trên sân khấu
''Đúng là tuyệt đỉnh của âm nhạc '' Lan Hảo nhắm mắt tẩn hưởng những nốt nhạc cuối cùng
Giọng hát của Hàn Hạo Thiên dừng lại cũng là lúc tiếng đàn kết thúc đến những nốt cuối cùng nó vẫn hay vẫn lưu giữ cảm xúc , ánh mắt xám ngưng lại lạnh lùng đứng dậy cúi chào tất cả mọi người
RÀO RÀO RÀO RÀO RÀI , tiếng vỗ tay to nhưu muốn nổ cả hội trường , những nụ cười thỏa mãn không phụ lòng mọi người khi được chứng kiến một tiếng đàn một giọng hát thiên thần của TG , rất tuyệt vời, cách học viên nữ hò hét gọi tên Hạo Thiên láo loạn hội trường , Hạo Thiên quay người đi bước vào bên trong sân khấu không một nụ cười, luôn có 1 ánh mắt vẫn dõi nhìn theo anh không ngớt không rời đi đó là Hiểu Nguyệt
''Hiểu Nguyệt , Hiểu Nguyệt '' Lan Hảo hét vào tao cô
''Hà .. ả ..ả'' Lúc này cô mới hoàn hồn trả lời
''Hầy bà mê anh ấy rồi hả'' Lam Băng cười đểu
''Mê .. mê gì thấy hay quá thôi '' Mặt cô đỏ lự lên
''Hôm nay đúng là không phí thời gian chúng ta đến đây xem cũng lâu quá rồi còn gì '' Cả lũ kéo nhau ra về cùng tất cả mọi người đổ xô ra ngoài
Hiểu Nguyệt thẫn thờ bước theo cả lũ Lam Băng, trong đâu cô cứ hiện lên hình ảnh của anh lúc đang chơi đàn, xung quanh con người đó tỏa ra 1 vầng ánh sáng rất đẹp, đôi mắt tro xám lạnh lùng nhìn những phím đàn cả giọng hát đó nữa , lúc bước lên sân khấu anh ta khác hoàn toàn lúc cô gặp chỉ có ánh mắt đó là không 1 chút cảm xúc vẫn cứ như vậy , nhưng bài hát đó hắn hát rất buồn , rất thực liệu có phải đó đang là hoàn cảnh của hắn không ??
''Các cậu thử nghĩ xem có phải bài hát đó Anh Thiên viết cho chỉ Lãnh Tuyết không ??'' Lời nói của Lam Băng đưa Hiểu Nguyệt về thực tại
Thiên Lãnh Tuyết ?? Chị ấy ư ??
''Phải đó bọn tôi cũng cảm thấy vậy giọng anh ấy hát rất buồn , rất chân thật chị Tuyết sướng thật'' 2 nhỏ lùn phụng phịu
''Tất cả mọi người trên cái đất nước này nói chung và tất cả học viên ở đây nói riêng đều rất ghen tỵ với chị ấy, họ nói chị ấy là người con gái may mắn nhất thế giới này đấy vừa là Đại Tiểu Thư của Tập Đoàn Thiên Lãnh giàu có nhất nhì TG , xinh đẹp tài năng học giỏi và có có được tình yêu của Anh Thiên nữa chứ '' Lam Băng cười
''Đến khi nào em mới thật sự ở cạnh bên tôi''
''Đến khi nào em mới trở về nơi đây''
''Ngày ngày tôi ngóng đợi từng chút tin tức về em - Lại lo sợ rằng em cũng đang tìm về tôi'' Lan Hảo hát vang lời bài hát của Hạo Thiên đây cũng chính là lời hát mà cô yêu thích nhất lời hát chứa chan bao cảm xúc chờ đợi 1 người con gái đến điên dại mà vẫn không thấy cô gái đó quay trở về
''Bài hát này rất có ý nghĩa chắc chắn là anh ấy viết cho chị Lãnh Tuyết rồi '' Lũ Lam Băng khoanh tay gật đầu đồng ý
Đi ra đến cổng trưởng Lam Băng nhìn đồng hồ '' Vẫn còn sớm chúng ta đi tìm chút gì đó ăn đi nhỉ sáng giờ tôi chưa ăn gì cả ''
''Yeahhhhhhh ăn ăn ăn đi thôi '' 2 nhỏ lùn đồng thanh cười tít lự mắt
'' Nguyệt cậu đi không ??'' Lan Hảo quay ra tìm Hiểu Nguyệt bây giờ cô mới đi tới chỗ Lan Hảo ánh mắt chứa chan suy nghĩ
''Đi đâu ??''
''Thì đi ăn đó ''
''À thôi mình không đi đâu , à mình vẫn còn buổi tập đàn chiều ở nhà lên bây giờ mình phải về đâu '' Hiểu Nguyệt lắc đầu xua tay
''Chán nhỉ ! Đành chịu thôi tạm biệt nhé mình với Lam Băng đi trước đây ! Mai gặp lại cậu nhé '' Lan Hảo vẫy tay đi tới chỗ Lam Băng
Cô gật đầu rồi quay lưng bước đi vẫn mang máng nghe thấy tiếng Lam Băng ở đằng sau cùng với tiếng cười, ánh mắt cô thẫn thờ, trong tâm tư chứa chan suy nghĩ về Hàn Hạo Thiên, hình ảnh anh ta hiện lên trong đầu cô không thôi, từ lúc vào trường nghe danh hắn cô đã rất tò mò và hôm nay đã tận mắt được chứng kiến cách hắn đàn , giọng hát thiên thần của hắn mà bao nhiêu người say mê, cách hắn đánh đàn vô cùng điêu luyện nhìn thoáng qua tưởng như ngọn tay hắn chỉ lướt qua phím đàn chứ không hề chạm vào ..... mà cả bài hát đó của hắn nữa hắn viết cho Thiên Lãnh Tuyết sao ??''
Cô bỗng dừng lại khẽ cười nhạt '' Ninh Hiểu Nguyệt từ lúc nào mà mày lại nghĩ đến hắn nhiều như vậy''
Cô lắc đầu '' Không nghĩ nữa hắn thì đâu có liên quan gì đến mình chứ''
Ừ phải rồi hắn đâu có liên quan tới cô nhưng tại sao khi mọi người nhắc đến Lãnh Tuyết và Hạo Thiên trái tim cô lại nhen nhỏi lên chút ghen tỵ thế này
''Ninh Hiểu Nguyệt, cô đến rồi sao '' Đôi chân cô dừng lại thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt nâu mở to nhìn dáo dác xung quanh
''Tôi ở đây '' Giong nói phát ra từ chỗ xích đu lớn, cô chợt giật mình nói '' Mình đến công viên từ khi nào vậy '' Mải ngẩn ngơ suy nghĩ nên cô cứ bước mà không biết gì, phía bên kia là anh ta - Người kì lạ đó , cô bước tới ''Hôm nay anh vẫn mặc cái áo choàng đó à ''
''Vì đây mà bí mật của tôi mà cô không nhớ sao '' Vẫn là giọng nói ấm áp đó vang lên
''Mà anh ở đây lâu chưa '' Cô bước tới ngồi xuống cái xích đu còn lại
''Cũng được một lúc thôi ''
''May quá anh lại ở đây , ở với tôi 1 lúc nhé Alan vẫn còn sớm tôi vẫn chưa muốn về nhà '' Hiểu Nguyệt híp mắt cười như trẻ con được người lớn cho kẹo
Anh mỉm cười chiếc mũ áo choàng đã che đi nụ cười anh , chuyện đó là tất nhiên vì cô mà anh đã bỏ cuộc họp quan trọng với đối tác chỉ vì sợ trễ giờ hẹn với cô , anh muốn được nhìn thấy cô không hiểu sao khi nhìn thấy cô lòng anh như bớt đi căng thẳng , anh ở đây là vì cô , vì muốn nhìn thấy cô
''Hôm qua thằng bé đó có nói với cô rồi chứ ''
''Thắng bé ?? '' Mắt cô ngơ ngác nhìn sang anh
''Thắng bé hôm qua ấy , cô không tới công viên sao ''
''À có tôi có nhớ , hôm qua khi tôi vừa tới thì gặp cậu bé đó, những gì anh nói cậu bé truyền lại hết cho tôi , cậu bé đó nói anh đó rất đẹp trai còn nói với tôi rằng anh như là Hoàng Tử bước ra từ chuyện cổ tích vậy đấy '' Cô cười nhìn đểu Alan
''Ha ha tôi mà đẹp trai sao ?? Không đâu '' Trong đầu anh len lên suy nghĩ '' Cô bé ngốc này đến thật sao '' Khóe miệng anh cong lên mỉm cười thật thú vị thì ra là cô đã không quên lời hứa với anh
Hiểu Nguyệt đung đưa chiếc xích đu, hướng đôi mắt lên bầu trời chiều những suy nghĩ về Hàn Hạo Thiên vẫn không thể nào dứt ra khỏi đầu cô, ruốt cuộc là vì cái gì vì chuyện gì mà cô lại cứ phải nghĩ đến anh ta
''Cô có chuyện gì sao'' Anh nhìn về phía cô từ lúc cô tới trong lòng như có 1 chuyện gì đó không thể nói
''Alan ! Anh đã bao giờ gặp được Thiên Thần chưa '' .... !!
You came and You went, I kept waiting crazy ( Em đến rồi em lại đi ,tôi cứ điên dại đợi chờ)
Far will hurt my close ( Dẫu xa xôi hay gần kề , cõi lòng tôi đều đau nhói )
If I can some of what you do flowers may not litter ( Nếu như tôi có thể làm thêm chút gì đó cho em thì hoa kia chắc hẳn sẽ không điều tàn )
Do you still here ( Em còn ở đó không )
Do you also recall from afar the gray sky wind still scraping ( Em vẫn sẽ nhớ về những ngày tháng ấy chứ - Ngước mắt hướng về nơi xa xôi gió vẫn thổi trên nền trời xám xịt)
Want to see can not see ask about ( Muốn gặp mà không thể gặp, lại muốn hỏi em rằng )
When will you really leave ( Đến khi nào em mới thật sự ở cạnh bên tôi )
When you come here ah ( Đến khi nào em mới trở về nơi đây )
Inquiring about you every clue ( Ngày ngày tôi ngóng đợi từng chút tin tức về em )
And fear at the same time looking for me to hear you ( Lại lo sợ rằng em cũng đang tìm về tôi )
Through the experience of one barrier layer by layer ( Vượt qua tầng tầng lớp lớp ngăn cách giữa chúng ta - Rốt cuộc chỉ còn lại lớp mỏng manh )
Journeying guarded warp share commitment ( Tôi cứ điên dại đợi chờ lời hẹn xa xôi ấy )
See also helpless love can not imagine ( Muốn gặp mà không thể gặp , yêu người mà không biết phải làm sao )
Do you come here ( Em sẽ trở về chốn này chứ )
Do you also recall ( Em cũng đang nhớ về những ngày tháng ấy chứ )
One day time will always shine ( Rồi sẽ có 1 ngày bầu trời sẽ bừng sáng )
We desire together the promise of the hand ( Đôi ta tay trong tay cùng nhau ước hẹn)
( * Chú ý* : Đây là 1 bài hát tiếng trung của Ngô Diệc Phàm vì thấy hay quá và nhiều cảm xúc nên mình cho vào làm lời bài hát của Nv nam chính vì là lời bài hát là tiếng trung viết tiếng trung vào thì các bạn không hiểu nên mình chuyển thành tiếng anh và vietsub tiếng việt kèm theo cho các bạn hiểu ^^ )
Hiểu Nguyệt nổi hết da gà lên , đôi mắt nâu tròn xoe nhìn về phía người con trai đó, cô có cảm giác như sống lưng cô đang lạnh toát, giọng hát thiên thần đó từ đâu phát ra vậy, từ Hàn Hạo Thiên ư ?? Không , không phải chứ giọng của hắn vốn dĩ rất lạnh lùng, không cảm xúc mà cái giọng hát đang vang lên khắp hội trường kia lại thật ấm áp rất nhiều cảm xúc, một bài hát vô cùng đau buồn mà hắn hát nó xen lẫn vô vàn đau thương , đau khổ , cảm giác của 1 người con trai đang rất yêu một người con gái nhưng họ lại phải xa nhau, họ đi tìm kiếm nhau tìm mãi mà vẫn không thể tìm được nhau giọng hát ấm áp thấm vào tận trong lòng người nghe , áp đảo tâm can họ ,chỉ muốn rơi nước mắt
Những tiếng đàn kết hợp với giọng hát quả thực vô cùng tuyệt vời , âm thanh mang sự đau buồn , giọng hát ấm áp đau thương hòa vào không khí của hội trường , cô đã từng nghe rất nhiều những bản nhạc của các nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng trên thế giới nhưng chưa bao giờ nghe 1 bản nhạc nào hay tới như vậy nó mang đủ các tầng sắc thái âm thanh kết hợp với giọng hát ấm áp đầy cảm xúc, nước mắt cô bỗng rơi trong vô thức , không phải chỉ riêng cô mà tất cả mọi người trong hội trường đều vô thức rơi nước mắt, những ánh mắt vô vàn thán phục cùng những nụ cười thỏa mãn
''Sao Hiểu Nguyệt rất rất rất là hay đúng không ??'' Lam Băng ôm cổ Lan Hảo cười đểu
''Phải ...... hay đến mức tôi nổi da gà luôn rồi .. này '' Cô run run nói ánh mắt vẫn không rời khỏi người trên sân khấu
''Đúng là tuyệt đỉnh của âm nhạc '' Lan Hảo nhắm mắt tẩn hưởng những nốt nhạc cuối cùng
Giọng hát của Hàn Hạo Thiên dừng lại cũng là lúc tiếng đàn kết thúc đến những nốt cuối cùng nó vẫn hay vẫn lưu giữ cảm xúc , ánh mắt xám ngưng lại lạnh lùng đứng dậy cúi chào tất cả mọi người
RÀO RÀO RÀO RÀO RÀI , tiếng vỗ tay to nhưu muốn nổ cả hội trường , những nụ cười thỏa mãn không phụ lòng mọi người khi được chứng kiến một tiếng đàn một giọng hát thiên thần của TG , rất tuyệt vời, cách học viên nữ hò hét gọi tên Hạo Thiên láo loạn hội trường , Hạo Thiên quay người đi bước vào bên trong sân khấu không một nụ cười, luôn có 1 ánh mắt vẫn dõi nhìn theo anh không ngớt không rời đi đó là Hiểu Nguyệt
''Hiểu Nguyệt , Hiểu Nguyệt '' Lan Hảo hét vào tao cô
''Hà .. ả ..ả'' Lúc này cô mới hoàn hồn trả lời
''Hầy bà mê anh ấy rồi hả'' Lam Băng cười đểu
''Mê .. mê gì thấy hay quá thôi '' Mặt cô đỏ lự lên
''Hôm nay đúng là không phí thời gian chúng ta đến đây xem cũng lâu quá rồi còn gì '' Cả lũ kéo nhau ra về cùng tất cả mọi người đổ xô ra ngoài
Hiểu Nguyệt thẫn thờ bước theo cả lũ Lam Băng, trong đâu cô cứ hiện lên hình ảnh của anh lúc đang chơi đàn, xung quanh con người đó tỏa ra 1 vầng ánh sáng rất đẹp, đôi mắt tro xám lạnh lùng nhìn những phím đàn cả giọng hát đó nữa , lúc bước lên sân khấu anh ta khác hoàn toàn lúc cô gặp chỉ có ánh mắt đó là không 1 chút cảm xúc vẫn cứ như vậy , nhưng bài hát đó hắn hát rất buồn , rất thực liệu có phải đó đang là hoàn cảnh của hắn không ??
''Các cậu thử nghĩ xem có phải bài hát đó Anh Thiên viết cho chỉ Lãnh Tuyết không ??'' Lời nói của Lam Băng đưa Hiểu Nguyệt về thực tại
Thiên Lãnh Tuyết ?? Chị ấy ư ??
''Phải đó bọn tôi cũng cảm thấy vậy giọng anh ấy hát rất buồn , rất chân thật chị Tuyết sướng thật'' 2 nhỏ lùn phụng phịu
''Tất cả mọi người trên cái đất nước này nói chung và tất cả học viên ở đây nói riêng đều rất ghen tỵ với chị ấy, họ nói chị ấy là người con gái may mắn nhất thế giới này đấy vừa là Đại Tiểu Thư của Tập Đoàn Thiên Lãnh giàu có nhất nhì TG , xinh đẹp tài năng học giỏi và có có được tình yêu của Anh Thiên nữa chứ '' Lam Băng cười
''Đến khi nào em mới thật sự ở cạnh bên tôi''
''Đến khi nào em mới trở về nơi đây''
''Ngày ngày tôi ngóng đợi từng chút tin tức về em - Lại lo sợ rằng em cũng đang tìm về tôi'' Lan Hảo hát vang lời bài hát của Hạo Thiên đây cũng chính là lời hát mà cô yêu thích nhất lời hát chứa chan bao cảm xúc chờ đợi 1 người con gái đến điên dại mà vẫn không thấy cô gái đó quay trở về
''Bài hát này rất có ý nghĩa chắc chắn là anh ấy viết cho chị Lãnh Tuyết rồi '' Lũ Lam Băng khoanh tay gật đầu đồng ý
Đi ra đến cổng trưởng Lam Băng nhìn đồng hồ '' Vẫn còn sớm chúng ta đi tìm chút gì đó ăn đi nhỉ sáng giờ tôi chưa ăn gì cả ''
''Yeahhhhhhh ăn ăn ăn đi thôi '' 2 nhỏ lùn đồng thanh cười tít lự mắt
'' Nguyệt cậu đi không ??'' Lan Hảo quay ra tìm Hiểu Nguyệt bây giờ cô mới đi tới chỗ Lan Hảo ánh mắt chứa chan suy nghĩ
''Đi đâu ??''
''Thì đi ăn đó ''
''À thôi mình không đi đâu , à mình vẫn còn buổi tập đàn chiều ở nhà lên bây giờ mình phải về đâu '' Hiểu Nguyệt lắc đầu xua tay
''Chán nhỉ ! Đành chịu thôi tạm biệt nhé mình với Lam Băng đi trước đây ! Mai gặp lại cậu nhé '' Lan Hảo vẫy tay đi tới chỗ Lam Băng
Cô gật đầu rồi quay lưng bước đi vẫn mang máng nghe thấy tiếng Lam Băng ở đằng sau cùng với tiếng cười, ánh mắt cô thẫn thờ, trong tâm tư chứa chan suy nghĩ về Hàn Hạo Thiên, hình ảnh anh ta hiện lên trong đầu cô không thôi, từ lúc vào trường nghe danh hắn cô đã rất tò mò và hôm nay đã tận mắt được chứng kiến cách hắn đàn , giọng hát thiên thần của hắn mà bao nhiêu người say mê, cách hắn đánh đàn vô cùng điêu luyện nhìn thoáng qua tưởng như ngọn tay hắn chỉ lướt qua phím đàn chứ không hề chạm vào ..... mà cả bài hát đó của hắn nữa hắn viết cho Thiên Lãnh Tuyết sao ??''
Cô bỗng dừng lại khẽ cười nhạt '' Ninh Hiểu Nguyệt từ lúc nào mà mày lại nghĩ đến hắn nhiều như vậy''
Cô lắc đầu '' Không nghĩ nữa hắn thì đâu có liên quan gì đến mình chứ''
Ừ phải rồi hắn đâu có liên quan tới cô nhưng tại sao khi mọi người nhắc đến Lãnh Tuyết và Hạo Thiên trái tim cô lại nhen nhỏi lên chút ghen tỵ thế này
''Ninh Hiểu Nguyệt, cô đến rồi sao '' Đôi chân cô dừng lại thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt nâu mở to nhìn dáo dác xung quanh
''Tôi ở đây '' Giong nói phát ra từ chỗ xích đu lớn, cô chợt giật mình nói '' Mình đến công viên từ khi nào vậy '' Mải ngẩn ngơ suy nghĩ nên cô cứ bước mà không biết gì, phía bên kia là anh ta - Người kì lạ đó , cô bước tới ''Hôm nay anh vẫn mặc cái áo choàng đó à ''
''Vì đây mà bí mật của tôi mà cô không nhớ sao '' Vẫn là giọng nói ấm áp đó vang lên
''Mà anh ở đây lâu chưa '' Cô bước tới ngồi xuống cái xích đu còn lại
''Cũng được một lúc thôi ''
''May quá anh lại ở đây , ở với tôi 1 lúc nhé Alan vẫn còn sớm tôi vẫn chưa muốn về nhà '' Hiểu Nguyệt híp mắt cười như trẻ con được người lớn cho kẹo
Anh mỉm cười chiếc mũ áo choàng đã che đi nụ cười anh , chuyện đó là tất nhiên vì cô mà anh đã bỏ cuộc họp quan trọng với đối tác chỉ vì sợ trễ giờ hẹn với cô , anh muốn được nhìn thấy cô không hiểu sao khi nhìn thấy cô lòng anh như bớt đi căng thẳng , anh ở đây là vì cô , vì muốn nhìn thấy cô
''Hôm qua thằng bé đó có nói với cô rồi chứ ''
''Thắng bé ?? '' Mắt cô ngơ ngác nhìn sang anh
''Thắng bé hôm qua ấy , cô không tới công viên sao ''
''À có tôi có nhớ , hôm qua khi tôi vừa tới thì gặp cậu bé đó, những gì anh nói cậu bé truyền lại hết cho tôi , cậu bé đó nói anh đó rất đẹp trai còn nói với tôi rằng anh như là Hoàng Tử bước ra từ chuyện cổ tích vậy đấy '' Cô cười nhìn đểu Alan
''Ha ha tôi mà đẹp trai sao ?? Không đâu '' Trong đầu anh len lên suy nghĩ '' Cô bé ngốc này đến thật sao '' Khóe miệng anh cong lên mỉm cười thật thú vị thì ra là cô đã không quên lời hứa với anh
Hiểu Nguyệt đung đưa chiếc xích đu, hướng đôi mắt lên bầu trời chiều những suy nghĩ về Hàn Hạo Thiên vẫn không thể nào dứt ra khỏi đầu cô, ruốt cuộc là vì cái gì vì chuyện gì mà cô lại cứ phải nghĩ đến anh ta
''Cô có chuyện gì sao'' Anh nhìn về phía cô từ lúc cô tới trong lòng như có 1 chuyện gì đó không thể nói
''Alan ! Anh đã bao giờ gặp được Thiên Thần chưa '' .... !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.