Lãnh Khốc Tổng Tài! Người Tôi Yêu Chính Là Anh
Chương 9: Thiên Thần? Liệu Có Tồn Tại ..
Zan Royal
21/04/2018
''Anh đã bao giờ gặp thiên thần chưa'' Đôi mắt nâu trong veo của cô vẫn hướng về phía xa xăm nơi bầu trời kia
''Thiên Thần ??'' Anh khó hiểu, rốt cuộc là cô đang muốn nói cái gì vậy
''Phải là Thiên Thần đó'' Cô nhắm mắt
''Chẳng lẽ em gặp rồi sao Nguyệt Nguyệt'' Lời nói của anh ôn nhu ấm áp đến lạ thường luồn sâu vào trái tim đang vô tư suy nghĩ về con người lạnh lùng kia
''Nếu em nói là gặp rồi liệu anh có tin không ?? Alan '' Cô đu đưa xích đu nhìn về phía anh nở nụ cười hạnh phúc
''Nếu là em nói thì anh sẽ tin'' Anh vẫn đang mỉm cười nhưng lại không thể cho cô thấy, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn dõi theo những cử chỉ hành động của cô
Cô mỉm cười '' Hôm qua và hôm nay em đã gặp 1 thiên thần, thiên thần đó đẹp đến tuyệt sắc mà em chưa bao giờ dám nghĩ tới''
'' Một thiên thần tuyệt sắc ư ??''
''Phải hắn ta rất đẹp, đẹp đến mê hoặc lòng người, em chưa từng gặp người nào đẹp đến như vậy, anh biết không hắn ta có một đôi mắt rất đẹp đôi mắt màu tro xám, chỉ cần ai đó bất chợt nhìn vào đôi mắt ấy là dường như không thể thoát ra cũng không thể rời khỏi nó''
''Em thích anh ta ??'' Lời nói ấm áp pha lẫn chút lạnh lẽo đến khó tả
''Không ... không thể nào sao em có thể thích một người như hắn được chứ'' Cô cười trừ xua xua tay kiên quyết từ chối
''Vậy sao? Nhưng tại sao anh lại cảm thấy chính là như vậy nhỉ'' Alan cười nhạt trong lòng anh vẫn không có chút vui khi nghe cô kể về người con trai khác mặc dù cô đã phủ nhận không hề thích hắn
''Là giọng hát em thích giọng hát của hắn ta và cái cách mà hắn ta chơi đàn, hay đến mức tưởng như lời hát từ thiên đường ''
''Em thích ca hát sao Nguyệt''
''Em là học viên của Học Viện Star Music đó nhé'' Cô vỗ ngực tự hào ánh mắt cười trong trẻo tựa như nắng mùa xuân
''Ồ học viện Âm Nhạc Quốc Gia sao ??'' Anh ngạc nhiên không ngờ lại trùng hợp tới như vậy thì ra Nguyệt Nguyệt là học viên năm nhất của học viện '' Anh là học viên hội trưởng hội học sinh của Star Music''
'' Thật vậy sao, vậy là tiền bối của em rồi'' Cô thật không ngờ một người luôn kì lạ bí ẩn như Alan anh lại là cựu hội trưởng hội học sinh của học viện âm nhạc, đó là một chức vụ đáng tự hào nhất trong cuộc đời học viên của bất cứ ai
Anh phì cười '' Có gì khiến em ngạc nhiên sao, nhìn anh trông không giống lắm hả ??''
''Có chút bất ngờ hội trưởng hội học sinh của học viện chắc anh ở khu nhà Vip nhất nhỉ nhưng mà sao em lại chưa từng nghe tên anh cũng như chưa từng thấy anh xuất hiện ở học viện ??
''À cái đó là bí mật, một bí mật anh không thể nói một lúc nào đó em sẽ biết''
''Lại là bí mật nữa sao , nhưng không sao cuối cùng em cũng có người cùng chung chí hướng có thể chia sẻ hết mọi chuyện rồi ! Alan anh là tuyệt vời nhất đấy '' Cô chạy ra phía sau ôm chặt lấy cổ anh cười toe toét như 1 đứa trẻ con được nhận quà mà lại không để ý đến người '' đang bị ôm'' , anh đỏ bừng mặt mỉm cười hạnh phúc, từ lúc nào khoảng cách giữa anh và cô gái này lại gần đến như vậy, đã từ lúc nào anh lại chỉ muốn thấy mặt cô gái này nhiều hơn nữa
Cô buông tay anh ra xoay người lại chắp tay sau lưng bước về phía trước thêm vài bước rồi quay lại cười với người ngồi trước mặt mình, mái tóc đẹp như bầu trời hoàng hôn bay phấp phới trong gió anh có thể ngửi thấy mùi hương của hoa oải hương thơm ngát chiếc răng khểnh khẽ hở sau nụ cười rạng rỡ ấy
'' Để em nói cho anh nghe âm nhạc chính là nguồn sống là sinh mạng của Ninh Hiểu Nguyệt em vì nó mà em có thể làm bất cứ thứ gì em rất dễ bị thu hút bởi âm nhạc nên với em chẳng ai có thể hơn nó đâu, việc yêu với em thì lại càng không thể .. xảy ra''
''Thiên Thần ??'' Anh khó hiểu, rốt cuộc là cô đang muốn nói cái gì vậy
''Phải là Thiên Thần đó'' Cô nhắm mắt
''Chẳng lẽ em gặp rồi sao Nguyệt Nguyệt'' Lời nói của anh ôn nhu ấm áp đến lạ thường luồn sâu vào trái tim đang vô tư suy nghĩ về con người lạnh lùng kia
''Nếu em nói là gặp rồi liệu anh có tin không ?? Alan '' Cô đu đưa xích đu nhìn về phía anh nở nụ cười hạnh phúc
''Nếu là em nói thì anh sẽ tin'' Anh vẫn đang mỉm cười nhưng lại không thể cho cô thấy, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn dõi theo những cử chỉ hành động của cô
Cô mỉm cười '' Hôm qua và hôm nay em đã gặp 1 thiên thần, thiên thần đó đẹp đến tuyệt sắc mà em chưa bao giờ dám nghĩ tới''
'' Một thiên thần tuyệt sắc ư ??''
''Phải hắn ta rất đẹp, đẹp đến mê hoặc lòng người, em chưa từng gặp người nào đẹp đến như vậy, anh biết không hắn ta có một đôi mắt rất đẹp đôi mắt màu tro xám, chỉ cần ai đó bất chợt nhìn vào đôi mắt ấy là dường như không thể thoát ra cũng không thể rời khỏi nó''
''Em thích anh ta ??'' Lời nói ấm áp pha lẫn chút lạnh lẽo đến khó tả
''Không ... không thể nào sao em có thể thích một người như hắn được chứ'' Cô cười trừ xua xua tay kiên quyết từ chối
''Vậy sao? Nhưng tại sao anh lại cảm thấy chính là như vậy nhỉ'' Alan cười nhạt trong lòng anh vẫn không có chút vui khi nghe cô kể về người con trai khác mặc dù cô đã phủ nhận không hề thích hắn
''Là giọng hát em thích giọng hát của hắn ta và cái cách mà hắn ta chơi đàn, hay đến mức tưởng như lời hát từ thiên đường ''
''Em thích ca hát sao Nguyệt''
''Em là học viên của Học Viện Star Music đó nhé'' Cô vỗ ngực tự hào ánh mắt cười trong trẻo tựa như nắng mùa xuân
''Ồ học viện Âm Nhạc Quốc Gia sao ??'' Anh ngạc nhiên không ngờ lại trùng hợp tới như vậy thì ra Nguyệt Nguyệt là học viên năm nhất của học viện '' Anh là học viên hội trưởng hội học sinh của Star Music''
'' Thật vậy sao, vậy là tiền bối của em rồi'' Cô thật không ngờ một người luôn kì lạ bí ẩn như Alan anh lại là cựu hội trưởng hội học sinh của học viện âm nhạc, đó là một chức vụ đáng tự hào nhất trong cuộc đời học viên của bất cứ ai
Anh phì cười '' Có gì khiến em ngạc nhiên sao, nhìn anh trông không giống lắm hả ??''
''Có chút bất ngờ hội trưởng hội học sinh của học viện chắc anh ở khu nhà Vip nhất nhỉ nhưng mà sao em lại chưa từng nghe tên anh cũng như chưa từng thấy anh xuất hiện ở học viện ??
''À cái đó là bí mật, một bí mật anh không thể nói một lúc nào đó em sẽ biết''
''Lại là bí mật nữa sao , nhưng không sao cuối cùng em cũng có người cùng chung chí hướng có thể chia sẻ hết mọi chuyện rồi ! Alan anh là tuyệt vời nhất đấy '' Cô chạy ra phía sau ôm chặt lấy cổ anh cười toe toét như 1 đứa trẻ con được nhận quà mà lại không để ý đến người '' đang bị ôm'' , anh đỏ bừng mặt mỉm cười hạnh phúc, từ lúc nào khoảng cách giữa anh và cô gái này lại gần đến như vậy, đã từ lúc nào anh lại chỉ muốn thấy mặt cô gái này nhiều hơn nữa
Cô buông tay anh ra xoay người lại chắp tay sau lưng bước về phía trước thêm vài bước rồi quay lại cười với người ngồi trước mặt mình, mái tóc đẹp như bầu trời hoàng hôn bay phấp phới trong gió anh có thể ngửi thấy mùi hương của hoa oải hương thơm ngát chiếc răng khểnh khẽ hở sau nụ cười rạng rỡ ấy
'' Để em nói cho anh nghe âm nhạc chính là nguồn sống là sinh mạng của Ninh Hiểu Nguyệt em vì nó mà em có thể làm bất cứ thứ gì em rất dễ bị thu hút bởi âm nhạc nên với em chẳng ai có thể hơn nó đâu, việc yêu với em thì lại càng không thể .. xảy ra''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.