Lạnh Lùng, Tôi Yêu Em Thật Đấy ....
Chương 45
trang nguyễn
27/10/2016
Mặt trời khẽ chiếu những tia sáng yếu ớt
qua lớp mây dày. Nếu ta so sánh buổi sáng ở vùng núi vs vùng đồng bằng
thì hẳn vùng núi sẽ lạnh hơn chính vì lạnh nên để chiếu những tia nắng
xuống thì hẳn là một quá trình. Bây giờ cũng không phải là sớm lắm nhưng rất khó để ta đoán đúng giờ vì hiện giờ trên núi mới xuất hiện một vài
tia nắng chiếu qua màn mây dày đặc
- Cũng muộn rồi , chúng ta về thôi_ hắn nhìn nó nói
-….
- Em đói chưa , cùng đi ăn nhé _hắn
Khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý , nó lại nằm ngả lưng ra ghế mặc kệ cho hắn lái xe
Chiếc xe lại một lần nữa phóng vù vù trên tuyến đường, không khí trong xe lại trở nên vẻ im lặng như ban đầu. đậu xe vào gara khu thương mại ở trung tâm thành phố, hắn vội mở cửa xe kéo nó vô dòng người tấp nập. Trước sự nắm tay đột ngột làm nó cảm thấy hơi mất tự nhiên nhưng bàn tay hắn thật to nha , nó muốn mãi được nắm tay hắn ,không muốn buông đôi bàn tay đang kéo mình đi (một ý nghĩ không đc cho là giống vs tính cách của nó cho lắm hi) cái ý nghĩ ngớ ngẩn xuất hiện làm nó nghĩ ngợi lung tung nhưng cái ý nghĩ đấy không xuất hiện đc lâu nó không cho phép mình nghĩ ngợi lung tung trước những vấn đề nhảm nhí ấy. Còn hắn thì mặc khệ nó , kéo nó đến nơi nhà hàng trong khu thương mại( tg: chắc vì hồi sáng ăn mỗi bát bún phải không ? tác giả đoán như thần hà hà….///// hắn : dở hơi ///// tg : kệ người ta …./////hắn : *bó tay*….lắc đầu thầm nghĩ “hôm nay căn bản là con tg uống thuốc chưa lắc đều”//////tg : ta nghe thấy hết rồi NHÉ!!!/////nó : CẮT PHIM … vô truyện nhanh lên để người ta chờ lâu thế hả???/////tg : em biết …em biết ..thôi chào hai người ẻm đi đây haha )
Giới thiệu sơ qua về khu thương mại nhé….. khu gồm 5 tầng , tầng 1 hầu như bày bán đồ lưu niệm cùng vài đồ lặt vặt khác , tầng 2 là khu ăn uống vs nhiều nhà hàng có tiếng tăm , tầng 3,4 là nơi bày bán những đồ dùng , quần áo,… hàng hiệu (dùng vs những giới nhà giàu) còn tầng trên cùng là khu trò chơi vs những trò chơi hiện đại mà không hại điện chỉ tốn tiền mà thôi… xung quanh đc bao bọc bởi một lớp kính trong suốt chịu lực nên từ bên trong có thể nhìn ra ngoài một cách rõ ràng , nó cũng rất hài lòng về vị trí mà hắn chọn.
- Qúy khách xin chọn món _người phục vụ đi đến nói
- Em thích ăn gì ?_hắn quay sang nó hỏi
- Gì cũng đc …_nó nhìn xuống con đường đầy xe cộ nói
- Vậy cho tôi 2 phần mì ý , một cà phê đen , một nước cam… còn đồ tráng miệng tôi gọi sau cứ vậy đi _hắn quay lại nói vs người phục vụ
- Qúy khách xin chờ chút ạ
Người phục vụ cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình mà đi vào. Hắn nhìn nó , nó nhìn khung cảnh sầm uất bên ngoài không ai nói vs ai một câu
- Dạo này em trốn tránh tôi?_hắn hỏi đầy nghi hoặc
- Không có
- Tôi cảm thấy em đang giấu tôi chuyện gì đó ?
- ….
- Tô..i…
- Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu _tiếng cô phục vụ lau láu bên tai làm hắn không kịp nói thêm câu gì
- Chúc quý khách ngon miệng _cô nhân viên phục vụ vừa nói vừa nhìn hắn đến mắt muốn lòi ra ấy chứ , căn bản là thấy trai đẹp thì máu hám trai lại nổi lên ….. hết thuốc chữa
Hắn và nó tuy đã chọn chỗ khuất ngồi rồi nhưng hai người vẫn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người , chính vì điều này mà nó rất ghét đến những nơi đông người. Không khí trên bàn ăn im lặng đến lạ thường cũng làm mọi người chú ý đến rất nhiều ....thầm nghĩ "đúng là cặp đôi kì quặc"
- Cũng muộn rồi , chúng ta về thôi_ hắn nhìn nó nói
-….
- Em đói chưa , cùng đi ăn nhé _hắn
Khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý , nó lại nằm ngả lưng ra ghế mặc kệ cho hắn lái xe
Chiếc xe lại một lần nữa phóng vù vù trên tuyến đường, không khí trong xe lại trở nên vẻ im lặng như ban đầu. đậu xe vào gara khu thương mại ở trung tâm thành phố, hắn vội mở cửa xe kéo nó vô dòng người tấp nập. Trước sự nắm tay đột ngột làm nó cảm thấy hơi mất tự nhiên nhưng bàn tay hắn thật to nha , nó muốn mãi được nắm tay hắn ,không muốn buông đôi bàn tay đang kéo mình đi (một ý nghĩ không đc cho là giống vs tính cách của nó cho lắm hi) cái ý nghĩ ngớ ngẩn xuất hiện làm nó nghĩ ngợi lung tung nhưng cái ý nghĩ đấy không xuất hiện đc lâu nó không cho phép mình nghĩ ngợi lung tung trước những vấn đề nhảm nhí ấy. Còn hắn thì mặc khệ nó , kéo nó đến nơi nhà hàng trong khu thương mại( tg: chắc vì hồi sáng ăn mỗi bát bún phải không ? tác giả đoán như thần hà hà….///// hắn : dở hơi ///// tg : kệ người ta …./////hắn : *bó tay*….lắc đầu thầm nghĩ “hôm nay căn bản là con tg uống thuốc chưa lắc đều”//////tg : ta nghe thấy hết rồi NHÉ!!!/////nó : CẮT PHIM … vô truyện nhanh lên để người ta chờ lâu thế hả???/////tg : em biết …em biết ..thôi chào hai người ẻm đi đây haha )
Giới thiệu sơ qua về khu thương mại nhé….. khu gồm 5 tầng , tầng 1 hầu như bày bán đồ lưu niệm cùng vài đồ lặt vặt khác , tầng 2 là khu ăn uống vs nhiều nhà hàng có tiếng tăm , tầng 3,4 là nơi bày bán những đồ dùng , quần áo,… hàng hiệu (dùng vs những giới nhà giàu) còn tầng trên cùng là khu trò chơi vs những trò chơi hiện đại mà không hại điện chỉ tốn tiền mà thôi… xung quanh đc bao bọc bởi một lớp kính trong suốt chịu lực nên từ bên trong có thể nhìn ra ngoài một cách rõ ràng , nó cũng rất hài lòng về vị trí mà hắn chọn.
- Qúy khách xin chọn món _người phục vụ đi đến nói
- Em thích ăn gì ?_hắn quay sang nó hỏi
- Gì cũng đc …_nó nhìn xuống con đường đầy xe cộ nói
- Vậy cho tôi 2 phần mì ý , một cà phê đen , một nước cam… còn đồ tráng miệng tôi gọi sau cứ vậy đi _hắn quay lại nói vs người phục vụ
- Qúy khách xin chờ chút ạ
Người phục vụ cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình mà đi vào. Hắn nhìn nó , nó nhìn khung cảnh sầm uất bên ngoài không ai nói vs ai một câu
- Dạo này em trốn tránh tôi?_hắn hỏi đầy nghi hoặc
- Không có
- Tôi cảm thấy em đang giấu tôi chuyện gì đó ?
- ….
- Tô..i…
- Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu _tiếng cô phục vụ lau láu bên tai làm hắn không kịp nói thêm câu gì
- Chúc quý khách ngon miệng _cô nhân viên phục vụ vừa nói vừa nhìn hắn đến mắt muốn lòi ra ấy chứ , căn bản là thấy trai đẹp thì máu hám trai lại nổi lên ….. hết thuốc chữa
Hắn và nó tuy đã chọn chỗ khuất ngồi rồi nhưng hai người vẫn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người , chính vì điều này mà nó rất ghét đến những nơi đông người. Không khí trên bàn ăn im lặng đến lạ thường cũng làm mọi người chú ý đến rất nhiều ....thầm nghĩ "đúng là cặp đôi kì quặc"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.