Chương 12: Dục Vọng
Hạ Đa
08/05/2024
Mặc dù bối rối nhưng cuối cùng Từ Gia vẫn đồng ý lời đề nghị của người đàn ông, ngủ lại một đêm.
Chỉ là…
“Tối nay con ngủ ở đâu?” Cô hỏi cha.
Ánh mắt Từ Dịch Thu luôn bình tĩnh và tập trung khi nhìn cô, điều này khiến Từ Gia nhớ lại hồi còn nhỏ, khi đó cha cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Hắn đứng dậy, nói với Từ Gia: “Con đi theo cha.”
Từ Gia không hiểu lắm nhưng vẫn đi theo hắn.
Từ Dịch Thu đưa cô đến trước cửa một căn phòng, cửa phòng đóng chặt, hắn giơ tay vặn ổ khoá mở cửa, sau đó bật đèn.
Dưới ánh đèn, căn phòng tông màu hồng ấm áp hiện ra trước mắt Từ Gia.
Từ Gia sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu tại sao, rõ ràng cả căn nhà được trang trí bằng những tông màu lạnh lẽo, sao lại có một căn phòng hồng phấn dễ thương thế này? Chẳng lẽ...
Cô chưa kịp suy nghĩ thì người đàn ông đã giải thích: “Lúc cha sửa sang căn nhà này, có để lại một phòng cho con.”
Mặc dù không biết sau này cô có quay lại Cảnh Thị không nhưng hắn vẫn để một phòng cho cô.
Mũi của Từ Gia chua xót, hốc mắt đỏ hoe, cảm giác tủi thân lại nổi lên.
Nếu chuẩn bị một căn phòng cho cô, tại sao suốt 6 năm không đến gặp cô lấy một lần?
Vì để che giấu cảm xúc sắp mất khống chế, Từ Gia bước vào phòng trước, phát hiện căn phòng này hình như còn rộng hơn phòng của cha, có phòng tắm, phòng thay đồ, trong phòng không chỉ có giường mà có cả một chiếc sô pha tạo hình dễ thương, bàn trang điểm.
Ở Nghi Thị, phòng của Từ Gia không đẹp đến mức này.
“Sao vừa rồi không nói?” Từ Gia quay đầu hỏi hắn, vừa rồi bôi thuốc còn chạy vào trong phòng hắn.
“Cha không biết con có đồng ý ở lại không nên cha không nói, cha không muốn tạo gánh nặng cho con.” Hắn giải thích rồi bước vào phòng, nói: “Phòng luôn được vệ sinh sạch sẽ, ga giường cũng được thay thường xuyên, con có thể yên tâm ngủ ngon.”
Tâm trạng của Từ Gia rất phức tạp, vừa tủi thân, đồng thời lại bị một hơi ấm bao vây khiến cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Cô đi đến bên mép giường, ngồi xuống dưới, giơ tay sờ chăn bông mềm mịn, một lúc sau mới mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn…”
Chữ cha này, cô vẫn không thể nói được.
Bảo cô ra vẻ hay cố chấp cũng được, sáu năm không có tình thương của cha luôn là điều cô canh cánh trong lòng, cô không muốn tha thứ dễ dàng như vậy.
“Vậy con nghỉ ngơi đi, lát nữa cha quay lại bôi thuốc cho con.”
“Vâng.”
Người đàn ông hơi do dự, sau đó hỏi cô: “Gia Gia, cha có thể kết bạn Wechat với con không?”
Từ Gia vốn định từ chối, nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của hắn, cô không nói nên lời. Cô chán nản lấy điện thoại ra, đưa mã QR cho hắn quét.
Khoé môi của người đàn ông hiện lên nụ cười rõ ràng, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra quét mã, sau khi hai người kết bạn, hắn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn con, Gia Gia.”
Gia Gia, mặt cô bất giác nóng lên.
Sau khi Từ Dịch Thu rời khỏi phòng, Từ Gia đi lại quanh phòng, phòng thay đồ rất rộng, nhưng bên trong trống không, dù sao thì chủ nhân của căn phòng này chưa từng đến ở. Cô đi vào phòng tắm, bên trong có một bồn tắm rất to, hình dáng cũng rất dễ thương, đồ vệ sinh cá nhân đặt trong tủ, đầy đủ mọi thứ, thậm chí có vài bộ mỹ phẩm đắt tiền, hạn sử dụng còn mới.
Sau khi tham quan phòng, tâm trạng của Từ Gia trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn, cha vẫn luôn nhớ cô, chuẩn bị một căn phòng cho cô, điều này khiến cô rất vui.
10 giờ rưỡi, Từ Dịch Thu lại đến bôi thuốc cho cô. Khi hắn đi vào, Từ Gia đã cởi quần áo nằm sấp trên giường, nửa người dưới đắp một chiếc chăn màu hồng hình dâu tây.
Cơ thể trần truồng ngâm mình trong đại dương màu hồng, giống như một cô công chúa đáng yêu.
Ở nơi cô không nhìn thấy, bàn tay cầm lọ thuốc mỡ của Từ Dịch Thu khẽ run.
Sau khi bôi thuốc, cảm giác nóng rát trên lưng dịu đi đôi chút, Từ Gia thoải mái thở phào, nằm trên tấm đệm mềm mại cảm thấy buồn ngủ.
Từ Dịch Thu ngồi ở mép giường một lúc mới đứng dậy tăng nhiệt độ điều hoà, sau đó lặng lẽ rời đi.
Đèn trong phòng khách lần lượt tắt, cuối cùng chỉ còn ánh đèn trong phòng tắm chung còn sáng đèn. Từ Dịch Thu đi qua, giơ tay ấn chốt, nhưng ánh mắt lại dừng trên bộ đồ lót trong giỏ đựng quần áo trong phòng tắm.
Động tác tắt đèn tạm dừng, hắn bước vào phòng tắm, cầm quần áo ướt trong giỏ, là váy và quần lót của Từ Gia.
Chiếc quần lót nhỏ màu đen làm bằng vải ren, cầm trên tay rất mềm mại.
Màu đen sẽ tôn da trắng hơn...
Hắn hít một hơi thật sâu, đóng cửa phòng tắm lại, bỏ vài thứ đồ mỏng vào trong chiếc chậu trắng tinh, bắt đầu tập trung giặt.
Vòi nước luôn mở, dòng nước trong vắt chảy xuống, váy của cô gái bị vò nhăn trong tay hắn.
Sau khi giặt váy xong, hắn cầm chiếc quần lót kia.
Nhìn ren đen bao phủ đầu ngón tay, yết hầu của Từ Dịch Thu giật giật, hô hấp dần nặng nề hơn.
Chỉ là…
“Tối nay con ngủ ở đâu?” Cô hỏi cha.
Ánh mắt Từ Dịch Thu luôn bình tĩnh và tập trung khi nhìn cô, điều này khiến Từ Gia nhớ lại hồi còn nhỏ, khi đó cha cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Hắn đứng dậy, nói với Từ Gia: “Con đi theo cha.”
Từ Gia không hiểu lắm nhưng vẫn đi theo hắn.
Từ Dịch Thu đưa cô đến trước cửa một căn phòng, cửa phòng đóng chặt, hắn giơ tay vặn ổ khoá mở cửa, sau đó bật đèn.
Dưới ánh đèn, căn phòng tông màu hồng ấm áp hiện ra trước mắt Từ Gia.
Từ Gia sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu tại sao, rõ ràng cả căn nhà được trang trí bằng những tông màu lạnh lẽo, sao lại có một căn phòng hồng phấn dễ thương thế này? Chẳng lẽ...
Cô chưa kịp suy nghĩ thì người đàn ông đã giải thích: “Lúc cha sửa sang căn nhà này, có để lại một phòng cho con.”
Mặc dù không biết sau này cô có quay lại Cảnh Thị không nhưng hắn vẫn để một phòng cho cô.
Mũi của Từ Gia chua xót, hốc mắt đỏ hoe, cảm giác tủi thân lại nổi lên.
Nếu chuẩn bị một căn phòng cho cô, tại sao suốt 6 năm không đến gặp cô lấy một lần?
Vì để che giấu cảm xúc sắp mất khống chế, Từ Gia bước vào phòng trước, phát hiện căn phòng này hình như còn rộng hơn phòng của cha, có phòng tắm, phòng thay đồ, trong phòng không chỉ có giường mà có cả một chiếc sô pha tạo hình dễ thương, bàn trang điểm.
Ở Nghi Thị, phòng của Từ Gia không đẹp đến mức này.
“Sao vừa rồi không nói?” Từ Gia quay đầu hỏi hắn, vừa rồi bôi thuốc còn chạy vào trong phòng hắn.
“Cha không biết con có đồng ý ở lại không nên cha không nói, cha không muốn tạo gánh nặng cho con.” Hắn giải thích rồi bước vào phòng, nói: “Phòng luôn được vệ sinh sạch sẽ, ga giường cũng được thay thường xuyên, con có thể yên tâm ngủ ngon.”
Tâm trạng của Từ Gia rất phức tạp, vừa tủi thân, đồng thời lại bị một hơi ấm bao vây khiến cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Cô đi đến bên mép giường, ngồi xuống dưới, giơ tay sờ chăn bông mềm mịn, một lúc sau mới mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn…”
Chữ cha này, cô vẫn không thể nói được.
Bảo cô ra vẻ hay cố chấp cũng được, sáu năm không có tình thương của cha luôn là điều cô canh cánh trong lòng, cô không muốn tha thứ dễ dàng như vậy.
“Vậy con nghỉ ngơi đi, lát nữa cha quay lại bôi thuốc cho con.”
“Vâng.”
Người đàn ông hơi do dự, sau đó hỏi cô: “Gia Gia, cha có thể kết bạn Wechat với con không?”
Từ Gia vốn định từ chối, nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của hắn, cô không nói nên lời. Cô chán nản lấy điện thoại ra, đưa mã QR cho hắn quét.
Khoé môi của người đàn ông hiện lên nụ cười rõ ràng, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra quét mã, sau khi hai người kết bạn, hắn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn con, Gia Gia.”
Gia Gia, mặt cô bất giác nóng lên.
Sau khi Từ Dịch Thu rời khỏi phòng, Từ Gia đi lại quanh phòng, phòng thay đồ rất rộng, nhưng bên trong trống không, dù sao thì chủ nhân của căn phòng này chưa từng đến ở. Cô đi vào phòng tắm, bên trong có một bồn tắm rất to, hình dáng cũng rất dễ thương, đồ vệ sinh cá nhân đặt trong tủ, đầy đủ mọi thứ, thậm chí có vài bộ mỹ phẩm đắt tiền, hạn sử dụng còn mới.
Sau khi tham quan phòng, tâm trạng của Từ Gia trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn, cha vẫn luôn nhớ cô, chuẩn bị một căn phòng cho cô, điều này khiến cô rất vui.
10 giờ rưỡi, Từ Dịch Thu lại đến bôi thuốc cho cô. Khi hắn đi vào, Từ Gia đã cởi quần áo nằm sấp trên giường, nửa người dưới đắp một chiếc chăn màu hồng hình dâu tây.
Cơ thể trần truồng ngâm mình trong đại dương màu hồng, giống như một cô công chúa đáng yêu.
Ở nơi cô không nhìn thấy, bàn tay cầm lọ thuốc mỡ của Từ Dịch Thu khẽ run.
Sau khi bôi thuốc, cảm giác nóng rát trên lưng dịu đi đôi chút, Từ Gia thoải mái thở phào, nằm trên tấm đệm mềm mại cảm thấy buồn ngủ.
Từ Dịch Thu ngồi ở mép giường một lúc mới đứng dậy tăng nhiệt độ điều hoà, sau đó lặng lẽ rời đi.
Đèn trong phòng khách lần lượt tắt, cuối cùng chỉ còn ánh đèn trong phòng tắm chung còn sáng đèn. Từ Dịch Thu đi qua, giơ tay ấn chốt, nhưng ánh mắt lại dừng trên bộ đồ lót trong giỏ đựng quần áo trong phòng tắm.
Động tác tắt đèn tạm dừng, hắn bước vào phòng tắm, cầm quần áo ướt trong giỏ, là váy và quần lót của Từ Gia.
Chiếc quần lót nhỏ màu đen làm bằng vải ren, cầm trên tay rất mềm mại.
Màu đen sẽ tôn da trắng hơn...
Hắn hít một hơi thật sâu, đóng cửa phòng tắm lại, bỏ vài thứ đồ mỏng vào trong chiếc chậu trắng tinh, bắt đầu tập trung giặt.
Vòi nước luôn mở, dòng nước trong vắt chảy xuống, váy của cô gái bị vò nhăn trong tay hắn.
Sau khi giặt váy xong, hắn cầm chiếc quần lót kia.
Nhìn ren đen bao phủ đầu ngón tay, yết hầu của Từ Dịch Thu giật giật, hô hấp dần nặng nề hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.