Chương 11: Lén Kẹp Bức
Hạ Đa
07/05/2024
Từ Gia không phải đứa trẻ ngây thơ, cô vẫn hiểu đôi chút về ham muốn tình dục, chính vì hiểu cho nên cô mới cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng chỉ đang bôi thuốc, mà người bôi thuốc cũng chính là cha ruột của cô, sao cơ thể cô lại có phản ứng đáng xấu hổ như vậy?
Càng nghĩ tai cô càng đỏ, tim đập nhanh hơn, nơi ẩm ướt giữa hai chân ngày càng nhạy cảm, Từ Gia cảm thấy cơ thể mình giống như bị hỏng, căn bản không khống chế được.
Có lẽ vì đã cởi quần áo, nằm trên giường cho nên cơ thể mới trở lên kỳ lạ.
Từ Gia im lặng tìm kiếm lời giải thích hợp lý cho những phản ứng bất thường của mình.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng tương đối thoải mái, nhưng trán Từ Dịch Thu lại toát mồ hôi nóng, đôi mắt cụp xuống cũng trở nên tối sầm, khi thuốc mỡ che phủ vùng da đỏ cuối cùng, hắn lặng lẽ thở ra một hơi, nói với Từ Gia: “Con nằm thêm chút nữa đợi thuốc mỡ khô nhé, cha đi tìm quần áo cho con mặc.”
Trong nhà không có quần áo phụ nữ nên hắn đành phải lấy quần áo của mình.
Sau khi cất thuốc mỡ, Từ Dịch Thu đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Nghe tiếng bước chân của cha xa dần, cơ thể cứng đờ của Từ Gia lập tức mềm nhũn, cô ôm chặt cái gối trước ngực, vùi toàn bộ khuôn mặt vào đó, nhưng hơi mát của điều hòa khiến cô không nhịn được mà kẹp chặt chân.
Hơi nóng biến thành khoái cảm, mơ hồ dâng lên, buộc cô phải kẹp chặt chân hơn nữa.
Từ Gia, mày là biến thái sao?
Mày vậy mà nằm trên giường của cha, dùng hai chân kẹp tiểu huyệt, mày điên rồi…
Cô chưa kịp thả lỏng được bao lâu thì Từ Dịch Thu đã cầm quần áo đến, đặt ở đầu giường, nói với Từ Gia: “Hai bộ này đều mới, con mặc vào trước đi, lát nữa ăn cơm xong cha mua bộ khác cho con.”
Từ Gia nhìn chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi thể thao, nói với người đàn ông: “Không cần mua đâu ạ, cái này là được rồi.”
Từ Dịch Thu khẽ gật đầu, nói: “Để cha đi xem có cần hâm nóng đồ ăn không, con nằm thêm chút nữa là có thể ra ngoài ăn.”
“Dạ.”
Lần này, Từ Gia đợi cha bước ra khỏi cửa, tiện thể đóng cửa lại cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hơi nóng ở giữa hai chân không ngừng truyền đến khoái cảm, dây thần kinh của cô tê dại, nhưng cô không chỉ kẹp chặt chân mà còn khẽ vặn vẹo người.
Cho dù vùi toàn bộ mặt vào gối thì cũng không ngăn cản được tiếng kêu hổn hển bật ra: “Ưm…”
Mười phút sau, Từ Gia đỏ mặt, mặc quần áo của cha ra khỏi phòng, chiếc áo sơ mi to rộng của người đàn ông mặc trên người cô lỏng lẻo giống như một cái váy, quần đùi thể thao cũng rất rộng, cũng may cô có dây buộc cho nên mới không đến nỗi tuột xuống dướt. Điều duy nhất khiến Từ Gia cảm thấy xấu hổ chính là chiếc áo sơ mi màu trắng, bên trong cô không mặc áo lót, hai bầu ngực to tròn, nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy hình dạng núm vú.
Cũng may quần áo đủ rộng.
Tình cờ Từ Dịch Thu bưng một đĩa đồ ăn nóng hổ, nhìn thấy Từ Gia đi ra, ánh mắt hắn liếc nhìn cô, hỏi: “Có cọ vào lưng không?”
Từ Gia kéo vạt áo, nói: “Một chút thôi ạ, không đau lắm.”
“Ừm, tới đây ăn cơm đi.”
Lúc này Từ Gia mới chậm rãi đi tới bàn ăn, hỏi: “Bà đâu rồi ạ?”
“Về phòng xem phim.”
“Bà xem có hiểu không ạ?”
“Chắc là có.”
Khi Từ Gia ngồi xuống, cô nghe thấy cha nói: “Cha thay bà xin lỗi con, bà rất buồn khi không may làm con bị bỏng.”
Từ Gia vội vàng nói: “Không sao ạ, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, bà nội không nhìn thấy, không thể trách bà được.”
Người đàn ông im lặng nhìn cô, sau đó gật đầu nói: “Con mau ăn đi.”
Lúc này Từ Gia mới bưng bát, chậm rãi đơm cơm, nhưng khi ăn, cô lại xấu hổ. Mặc dù hiện tại cô mặc quần áo nhưng bên trong trống không, không mặc đồ lót.
Vừa rồi cô không biết xấu hổ kẹp chân cho đến khi đạt cao trào trên giường cha, mặc dù đã dùng giấy lau sạch nhưng bây giờ ngồi trên ghế, cô vẫn cảm nhận được một dòng nước ấm trong cơ thể đang chậm rãi chảy ra ngoài.
Cô vừa xấu hổ vừa hoảng, vội vàng kẹp chặt chân, sợ bị cha nhìn ra điều gì khác thường.
Cô không khỏi thầm mắng bản thân: Từ Gia Gia, mày đúng là một đứa biến thái!
Một bữa cơm, thời gian dường như trôi qua rất lâu.
Cuối cùng cũng ăn xong, Từ Gia nói với cha muốn về trường, không ngờ bị người đàn ông từ chối.
“Tối nay con ở lại đây đi, trước khi ngủ cha bôi thuốc lần nữa cho con. Với cả con đang mặc quần áo của cha, ra ngoài không ổn cho lắm.”
Lời hắn nói rất có lý. Từ Gia cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhất thời không tìm được lý do từ chối.
Rõ ràng chỉ đang bôi thuốc, mà người bôi thuốc cũng chính là cha ruột của cô, sao cơ thể cô lại có phản ứng đáng xấu hổ như vậy?
Càng nghĩ tai cô càng đỏ, tim đập nhanh hơn, nơi ẩm ướt giữa hai chân ngày càng nhạy cảm, Từ Gia cảm thấy cơ thể mình giống như bị hỏng, căn bản không khống chế được.
Có lẽ vì đã cởi quần áo, nằm trên giường cho nên cơ thể mới trở lên kỳ lạ.
Từ Gia im lặng tìm kiếm lời giải thích hợp lý cho những phản ứng bất thường của mình.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng tương đối thoải mái, nhưng trán Từ Dịch Thu lại toát mồ hôi nóng, đôi mắt cụp xuống cũng trở nên tối sầm, khi thuốc mỡ che phủ vùng da đỏ cuối cùng, hắn lặng lẽ thở ra một hơi, nói với Từ Gia: “Con nằm thêm chút nữa đợi thuốc mỡ khô nhé, cha đi tìm quần áo cho con mặc.”
Trong nhà không có quần áo phụ nữ nên hắn đành phải lấy quần áo của mình.
Sau khi cất thuốc mỡ, Từ Dịch Thu đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Nghe tiếng bước chân của cha xa dần, cơ thể cứng đờ của Từ Gia lập tức mềm nhũn, cô ôm chặt cái gối trước ngực, vùi toàn bộ khuôn mặt vào đó, nhưng hơi mát của điều hòa khiến cô không nhịn được mà kẹp chặt chân.
Hơi nóng biến thành khoái cảm, mơ hồ dâng lên, buộc cô phải kẹp chặt chân hơn nữa.
Từ Gia, mày là biến thái sao?
Mày vậy mà nằm trên giường của cha, dùng hai chân kẹp tiểu huyệt, mày điên rồi…
Cô chưa kịp thả lỏng được bao lâu thì Từ Dịch Thu đã cầm quần áo đến, đặt ở đầu giường, nói với Từ Gia: “Hai bộ này đều mới, con mặc vào trước đi, lát nữa ăn cơm xong cha mua bộ khác cho con.”
Từ Gia nhìn chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi thể thao, nói với người đàn ông: “Không cần mua đâu ạ, cái này là được rồi.”
Từ Dịch Thu khẽ gật đầu, nói: “Để cha đi xem có cần hâm nóng đồ ăn không, con nằm thêm chút nữa là có thể ra ngoài ăn.”
“Dạ.”
Lần này, Từ Gia đợi cha bước ra khỏi cửa, tiện thể đóng cửa lại cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hơi nóng ở giữa hai chân không ngừng truyền đến khoái cảm, dây thần kinh của cô tê dại, nhưng cô không chỉ kẹp chặt chân mà còn khẽ vặn vẹo người.
Cho dù vùi toàn bộ mặt vào gối thì cũng không ngăn cản được tiếng kêu hổn hển bật ra: “Ưm…”
Mười phút sau, Từ Gia đỏ mặt, mặc quần áo của cha ra khỏi phòng, chiếc áo sơ mi to rộng của người đàn ông mặc trên người cô lỏng lẻo giống như một cái váy, quần đùi thể thao cũng rất rộng, cũng may cô có dây buộc cho nên mới không đến nỗi tuột xuống dướt. Điều duy nhất khiến Từ Gia cảm thấy xấu hổ chính là chiếc áo sơ mi màu trắng, bên trong cô không mặc áo lót, hai bầu ngực to tròn, nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy hình dạng núm vú.
Cũng may quần áo đủ rộng.
Tình cờ Từ Dịch Thu bưng một đĩa đồ ăn nóng hổ, nhìn thấy Từ Gia đi ra, ánh mắt hắn liếc nhìn cô, hỏi: “Có cọ vào lưng không?”
Từ Gia kéo vạt áo, nói: “Một chút thôi ạ, không đau lắm.”
“Ừm, tới đây ăn cơm đi.”
Lúc này Từ Gia mới chậm rãi đi tới bàn ăn, hỏi: “Bà đâu rồi ạ?”
“Về phòng xem phim.”
“Bà xem có hiểu không ạ?”
“Chắc là có.”
Khi Từ Gia ngồi xuống, cô nghe thấy cha nói: “Cha thay bà xin lỗi con, bà rất buồn khi không may làm con bị bỏng.”
Từ Gia vội vàng nói: “Không sao ạ, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, bà nội không nhìn thấy, không thể trách bà được.”
Người đàn ông im lặng nhìn cô, sau đó gật đầu nói: “Con mau ăn đi.”
Lúc này Từ Gia mới bưng bát, chậm rãi đơm cơm, nhưng khi ăn, cô lại xấu hổ. Mặc dù hiện tại cô mặc quần áo nhưng bên trong trống không, không mặc đồ lót.
Vừa rồi cô không biết xấu hổ kẹp chân cho đến khi đạt cao trào trên giường cha, mặc dù đã dùng giấy lau sạch nhưng bây giờ ngồi trên ghế, cô vẫn cảm nhận được một dòng nước ấm trong cơ thể đang chậm rãi chảy ra ngoài.
Cô vừa xấu hổ vừa hoảng, vội vàng kẹp chặt chân, sợ bị cha nhìn ra điều gì khác thường.
Cô không khỏi thầm mắng bản thân: Từ Gia Gia, mày đúng là một đứa biến thái!
Một bữa cơm, thời gian dường như trôi qua rất lâu.
Cuối cùng cũng ăn xong, Từ Gia nói với cha muốn về trường, không ngờ bị người đàn ông từ chối.
“Tối nay con ở lại đây đi, trước khi ngủ cha bôi thuốc lần nữa cho con. Với cả con đang mặc quần áo của cha, ra ngoài không ổn cho lắm.”
Lời hắn nói rất có lý. Từ Gia cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhất thời không tìm được lý do từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.