Chương 7: Gợi Cảm
Hạ Đa
12/04/2024
Lúc về ký túc xá, Tô Thanh Vũ đặc biệt tới một chuyến, hỏi thăm chi tiết về khoảng thời gian Từ Gia ở cùng cha, cô ấy khá lo lắng cho Từ Gia, tưởng cô sẽ từ chối tiếp xúc với cha, không ngờ hai người họ lại ăn cơm cùng nhau.
Xem ra mối quan hệ giữa hai cha con không tệ như Từ Gia nói.
Từ Gia không nói gì, chỉ nói với Tô Thanh Vũ, “Bà nội tớ bị bệnh, mắt không nhìn thấy gì nữa, tớ đã đồng ý buổi chiều tan học sẽ đến thăm bà.”
Bà nội vẫn luôn sống ở quê, số lần Từ Gia gặp bà không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, vẫn nên đi thăm.
“Có cần tớ đi với cậu không?” Tô Thanh Vũ hỏi cô.
Từ Gia lắc đầu, nhà cha không phải hang rồng hay hang hổ, cô tự qua đó được.
Dường như thời gian buổi chiều trôi qua chậm hơn, Từ Gia thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại. Cô thấy hơi bất an, cô sợ đến đó sẽ nhìn thấy người mình không muốn thấy, chẳng hạn như một người phụ nữ xa lạ, hoặc một đứa bé xa lạ.
Nghĩ đến khả năng sáu năm qua cha tái hôn, sinh một đưa con hoạt bát hơn cô, sau đó dùng một ít dịu dàng, kiên nhẫn của mình cho đứa bé kia.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi trái tim của Từ Gia đã thấy đau đớn.
Cô “hận” cha, nhưng lại ích kỷ không muốn cha có đứa con nào khác.
Sắp đến năm giờ, Từ Gia vẫn đang đứng chọn quần áo, cô chợt nhận ra hình như mình mang hơi ít quần áo, hơn nữa phần lớn đều là quần áo cũ từ năm ngoái, mà hiện tại cô đã tiêu hết tiền rồi, không có cách nào mua thêm quần áo mới.
Nên ăn mặc trẻ con hơn hay mặc trưởng thành hơn?
Nhưng dù có giả vờ trẻ con như thế nào thì Từ Gia cũng không còn là cô học sinh tiểu học được cha yêu thương nữa. Cô cắn môi, nghĩ thầm vẫn nên mặc trưởng thành một chút, cô lớn rồi, không cần “tình thương của cha” kia nữa.
Cô lấy một chiếc váy bó sát màu xanh đậm, váy dài không tới đầu gối, phía trên là dây áo, cô rất thích chiếc váy này, nhưng khi mặc lại thấy nó quá trưởng thành, gợi cảm, dù sao thì ngực cô cũng quá to, mặc áo hai dây sợ sẽ lộ ra ngoài nên cô chỉ mới mặc chiếc váy này một lần.
Từ Gia biết bản thân mặc chiếc váy này xinh đẹp như thế nào.
Mặc dù chỉ đi thăm bà nội nhưng Từ Gia lại có cảm giác muốn mặc chiếc váy này.
Sau khi thay váy, Từ Gia bước ra khỏi phòng tắm, dáng vẻ của cô lập tức khiến hai người bạn cùng phòng còn lại hét to.
“Trời ơi, Từ Gia, cậu…Cậu to quá!” Bạn cùng phòng nhìn thẳng vào hai cái bánh bao to trước ngực Từ Gia.
“A a a…Trắng quá, đẹp quá.” Một người bạn cùng phòng khác bịt mũi lại, nói khoa trương: “Tớ sắp chảy máu mũi rồi!”
Từ Gia che ngực, xấu hổ nói: “Thật sự to quá à?”
Bạn cùng phòng đồng loạt gật đầu, “Thật sự rất to!”
“Vậy để tớ thay ra.”
“Đừng thay, đừng thay! Cậu định đi hẹn hò à? Cậu mặc chiếc váy này ra ngoài sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng bị mê hoặc đến choáng váng, đến lúc đó chẳng phải chỉ cần ngoắc tay thôi sao!”
“A?!” Từ Gia khó hiểu.
Cô đi gặp cha chứ không phải đi gặp đàn ông, hình như bạn cùng phòng cô hiểu lầm rôi thì phải…
Nội tâm của Từ Gia rối bời, nhưng cô không giải thích hiểu lầm với bạn cùng phòng, cô lấy một chiếc áo khoác tơ mỏng màu trắng trong tủ, mặc vào vừa đủ che đi bộ ngực. Sau khi soi gương, cô rất hài lòng.
Cảnh Thị trời tối khá sớm, mới năm rưỡi chiều mà hoàng hôn đã buông xuống, đèn đường cũng bật sáng.
Từ Gia đi về phía địa điểm đã hẹn, từ xa cô nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh xe chờ cô, không biết hắn đã đợi bao lâu, mặc dù đang chờ nhưng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, dáng người thẳng tắp, giống như cây đại thụ bên cạnh.
Từ Gia đi về phía hắn, mở miệng, nhưng chữ cha vẫn không bật ra được, cô dứt khoát mím môi, giữ im lặng.
Từ Dịch Thu đợi cô đến gần mới nhìn thấy rõ cô mặc gì, động tác mở cửa xe thoáng dừng lại nửa giây rồi tiếp tục ra hiệu bảo cô ngồi vào.
Từ Gia ngồi vào trong xe, lúc thắt dây an toàn, người đàn ông cũng ngồi vào bên kia, hắn không vội vàng khởi động xe, giơ tay với lấy chiếc áo vest mỏng đằng sau, đưa cho cô: “Gió chiều tối lạnh, mặc thêm cái này đi.”
Từ Gia liếc nhìn chiếc áo trong tay hắn, nhỏ giọng nói: “Không cần, con không lạnh.”
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi gọi tên cô: “Gia Gia.”
Tim Từ Gia đập nhanh, người đàn ông giống như dùng giọng điệu bất đắc dĩ gọi tên cô, cách gọi Từ Gia nghe thấy nhiều nhất khi còn nhỏ, trong lúc nhất thời, cô có ảo giác bản thân quay về quá khứ.
Đến khi cô lấy lại tinh thần thì cô đã cầm chiếc áo khoác trong tay cha, tùy tiện mặc vào.
Áo khoác toả ra mùi hương nam tính, lập tức bao trùm lấy cô.
Xem ra mối quan hệ giữa hai cha con không tệ như Từ Gia nói.
Từ Gia không nói gì, chỉ nói với Tô Thanh Vũ, “Bà nội tớ bị bệnh, mắt không nhìn thấy gì nữa, tớ đã đồng ý buổi chiều tan học sẽ đến thăm bà.”
Bà nội vẫn luôn sống ở quê, số lần Từ Gia gặp bà không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, vẫn nên đi thăm.
“Có cần tớ đi với cậu không?” Tô Thanh Vũ hỏi cô.
Từ Gia lắc đầu, nhà cha không phải hang rồng hay hang hổ, cô tự qua đó được.
Dường như thời gian buổi chiều trôi qua chậm hơn, Từ Gia thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại. Cô thấy hơi bất an, cô sợ đến đó sẽ nhìn thấy người mình không muốn thấy, chẳng hạn như một người phụ nữ xa lạ, hoặc một đứa bé xa lạ.
Nghĩ đến khả năng sáu năm qua cha tái hôn, sinh một đưa con hoạt bát hơn cô, sau đó dùng một ít dịu dàng, kiên nhẫn của mình cho đứa bé kia.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi trái tim của Từ Gia đã thấy đau đớn.
Cô “hận” cha, nhưng lại ích kỷ không muốn cha có đứa con nào khác.
Sắp đến năm giờ, Từ Gia vẫn đang đứng chọn quần áo, cô chợt nhận ra hình như mình mang hơi ít quần áo, hơn nữa phần lớn đều là quần áo cũ từ năm ngoái, mà hiện tại cô đã tiêu hết tiền rồi, không có cách nào mua thêm quần áo mới.
Nên ăn mặc trẻ con hơn hay mặc trưởng thành hơn?
Nhưng dù có giả vờ trẻ con như thế nào thì Từ Gia cũng không còn là cô học sinh tiểu học được cha yêu thương nữa. Cô cắn môi, nghĩ thầm vẫn nên mặc trưởng thành một chút, cô lớn rồi, không cần “tình thương của cha” kia nữa.
Cô lấy một chiếc váy bó sát màu xanh đậm, váy dài không tới đầu gối, phía trên là dây áo, cô rất thích chiếc váy này, nhưng khi mặc lại thấy nó quá trưởng thành, gợi cảm, dù sao thì ngực cô cũng quá to, mặc áo hai dây sợ sẽ lộ ra ngoài nên cô chỉ mới mặc chiếc váy này một lần.
Từ Gia biết bản thân mặc chiếc váy này xinh đẹp như thế nào.
Mặc dù chỉ đi thăm bà nội nhưng Từ Gia lại có cảm giác muốn mặc chiếc váy này.
Sau khi thay váy, Từ Gia bước ra khỏi phòng tắm, dáng vẻ của cô lập tức khiến hai người bạn cùng phòng còn lại hét to.
“Trời ơi, Từ Gia, cậu…Cậu to quá!” Bạn cùng phòng nhìn thẳng vào hai cái bánh bao to trước ngực Từ Gia.
“A a a…Trắng quá, đẹp quá.” Một người bạn cùng phòng khác bịt mũi lại, nói khoa trương: “Tớ sắp chảy máu mũi rồi!”
Từ Gia che ngực, xấu hổ nói: “Thật sự to quá à?”
Bạn cùng phòng đồng loạt gật đầu, “Thật sự rất to!”
“Vậy để tớ thay ra.”
“Đừng thay, đừng thay! Cậu định đi hẹn hò à? Cậu mặc chiếc váy này ra ngoài sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng bị mê hoặc đến choáng váng, đến lúc đó chẳng phải chỉ cần ngoắc tay thôi sao!”
“A?!” Từ Gia khó hiểu.
Cô đi gặp cha chứ không phải đi gặp đàn ông, hình như bạn cùng phòng cô hiểu lầm rôi thì phải…
Nội tâm của Từ Gia rối bời, nhưng cô không giải thích hiểu lầm với bạn cùng phòng, cô lấy một chiếc áo khoác tơ mỏng màu trắng trong tủ, mặc vào vừa đủ che đi bộ ngực. Sau khi soi gương, cô rất hài lòng.
Cảnh Thị trời tối khá sớm, mới năm rưỡi chiều mà hoàng hôn đã buông xuống, đèn đường cũng bật sáng.
Từ Gia đi về phía địa điểm đã hẹn, từ xa cô nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh xe chờ cô, không biết hắn đã đợi bao lâu, mặc dù đang chờ nhưng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, dáng người thẳng tắp, giống như cây đại thụ bên cạnh.
Từ Gia đi về phía hắn, mở miệng, nhưng chữ cha vẫn không bật ra được, cô dứt khoát mím môi, giữ im lặng.
Từ Dịch Thu đợi cô đến gần mới nhìn thấy rõ cô mặc gì, động tác mở cửa xe thoáng dừng lại nửa giây rồi tiếp tục ra hiệu bảo cô ngồi vào.
Từ Gia ngồi vào trong xe, lúc thắt dây an toàn, người đàn ông cũng ngồi vào bên kia, hắn không vội vàng khởi động xe, giơ tay với lấy chiếc áo vest mỏng đằng sau, đưa cho cô: “Gió chiều tối lạnh, mặc thêm cái này đi.”
Từ Gia liếc nhìn chiếc áo trong tay hắn, nhỏ giọng nói: “Không cần, con không lạnh.”
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi gọi tên cô: “Gia Gia.”
Tim Từ Gia đập nhanh, người đàn ông giống như dùng giọng điệu bất đắc dĩ gọi tên cô, cách gọi Từ Gia nghe thấy nhiều nhất khi còn nhỏ, trong lúc nhất thời, cô có ảo giác bản thân quay về quá khứ.
Đến khi cô lấy lại tinh thần thì cô đã cầm chiếc áo khoác trong tay cha, tùy tiện mặc vào.
Áo khoác toả ra mùi hương nam tính, lập tức bao trùm lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.