Chương 8: Ngoài Ý Muốn
Hạ Đa
02/05/2024
Từ Gia vẫn nhớ khi cha mẹ ly hôn, căn hộ to kia được trao cho mẹ, tuy nhiên sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, mẹ bán nhà, cầm số tiền khổng lồ đưa cô đến Nghi Thị, từ đó không quay về nữa.
Cho nên căn nhà hiện tại cha đưa cô đến là ngôi nhà sau này của hắn.
Từ Gia nắm chặt áo khoác của cha, yên tĩnh ngồi một chỗ, bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng dữ dội.
Chiếc xe vững vàng rời khỏi trường học, chạy trên con đường rộng rãi khoảng mười phút rồi rẽ vào một tiểu khu trong công viên.
Từ Gia quay đầu nhìn ra ngoài xe, phát hiện đây là một toà nhà khá mới, sau đó cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: “Từ khi hai mẹ con đến Nghi Thị thì cha sống ở đây, gần trường.”
Từ Gia nhìn về phía những toà nhà cao tầng, đoán xem cha đang ở toà nào.
Xe chạy thẳng vào hầm để xe, hai người đi thang máy đến tầng 8.
Nhìn con số nhảy lên từng chút một, trái tim của Từ Gia cũng chậm rãi dâng lên, cô thậm chí còn cảm nhận được cơ thể mình hơi run, căn bản không khống chế được.
Dường như nhìn ra cô không ổn, Từ Dịch Thu tiến lại gần, hỏi cô: “Con có lạnh không?”
Từ Gia lắc đầu, cô vẫn đang mặc áo khoác của cha.
Kết quả khi đi ra khỏi thang máy, chân Từ Gia lảo đảo, suýt nữa té ngã, người đàn ông bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô.
Cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của cô vòng qua eo mình, Từ Gia không khỏi cảm thấy chân mình mềm nhũn.
“Cẩn thận.”
Cơ thể hai người quá gần nhau, giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai cô, lập tức khiến cô nổi đã gà.
“Không…Không sao ạ...” Từ Gia vội vàng muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của cha mình.
Nhưng trước khi cô giãy giụa thì người đàn ông đã buông cô ra trước một bước, lùi lại giữ khoảng cách với cô.
Từ Gia bất giác cảm thấy tủi thân, rõ ràng cô muốn giữ khoảng cách với cha, nhưng khi hắn làm theo ý cô thì cô lại cảm thấy tủi thân.
Đương nhiên Từ Dịch Thu không nhìn ra nội tâm của cô đang đấu đá nhau, hắn đi tới trước cửa phòng 802, dùng vân tay mở khoá, mở cửa ra hiệu bảo Từ Gia vào nhà.
Ánh đèn ngoài hành lang lạnh lẽo khiến ánh sáng vàng trong nhà vô cùng ấm áp, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn. Sắc mặt của Từ Gia khẽ thay đổi, cô bất động đứng ở cửa, nếu bà nội không nhìn thấy thì ai đang nấu cơm trong bếp?
Từ Dịch Thu đi đằng sau cô, thuận tay đóng cửa lại.
“Anh Từ về rồi ạ?” Một người phụ nữ đi ra từ trong bếp, thân hình hơi béo, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi.
Người đàn ông lấy ra một đôi dép lê màu hồng trong tủ giày, đặt trước mặt Từ Gia, sau đó gật đầu với người phụ nữ, hỏi: “Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”
Người phụ nữ cười nói, “Tôi vừa mới nấu xong, tôi đang dọn bép, dọn xong tôi sẽ đi.”
“Chị vất vả rồi.”
“Anh Từ khách khí quá, người này là?” Người phụ nữ tò mò hỏi.
Từ Dịch Thu nhẹ giọng nói: “Con gái của tôi.”
“Ai da, anh Từ đẹp trai, con gái còn đẹp hơn nữa! Mau vào nhà ăn cơm đi, đừng đứng ở cửa.”
Nghe hai người nói chuyện, lúc này Từ Gia mới lấy lại tinh thần, cô hơi xấu hổ cúi đầu xuống thay giày, sau đó mới đi theo Từ Dịch Thu vào nhà.
Sau khi đi vào, cô nhìn thấy một bà cụ tóc trắng bạc đang ngồi trên bàn ăn, mặc dù hai mắt mở nhưng không hề có tiêu điểm.
Bà cụ vui vẻ nói: “A Thu về rồi à con.”
Từ Gia thấy hình ảnh này, hai mắt đỏ hoe, mở miệng nói: “Bà nội…”
Bà cụ ngây người một lúc, đáp lại theo bản năng nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngác.
Lúc này Từ Dịch Thu mới nói: “Mẹ, là Gia Gia, con bé về đây học đại học.”
Bà cụ lập tức kích động, “Gia Gia!”
Mặc dù hai bà cháu ít khi gặp nhau nhưng dòng máu huyết thống không thể cắt đứt, tay Hứa Gia bị bà nội nắm chặt, lòng bàn tay thô ráp của bà cụ rất ấm áp.
Cô giúp việc bưng đồ ăn đã nấu xong lên bàn, bưng một bát cháo trắng tới trước mặt bà cụ, dặn dò bà: “Bà ơi, cháo vẫn còn nóng, bà đợi nguội rồi hẵng ăn, tôi tan làm đây, ngày mai tôi lại qua chơi với bà.”
Bà cụ vẫn đang nắm tay Từ Gia, nói với cô giúp việc, “Được được, đi đường cẩn thận.”
Từ Dịch Thu thấy hai người trò chuyện vui vẻ thì đi vào phòng thay quần áo.
Lúc Từ Gia nói chuyện với bà nội, cô ngước mắt nhìn xung quanh, căn nhà này không hề nhỏ, nhìn qua thì có khoảng bốn phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng dường như không có dấu vết phụ nữ sống ở đây, quần áo treo ngoài ban công cũng chỉ có của cha và bà nội.
Nhìn một vòng, trái tim treo trên cổ họng của Từ Gia cuối cùng cũng chậm rãi trở về chỗ cũ.
Có vẻ như cha không có gia đình mới.
Bà cụ không nhìn thấy gì, khi giơ tay muốn sờ đũa thì không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất, Từ Gia cảm thấy đau lòng, cô vội vàng cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ nghe thấy tiếng vật gì đó rơi thì trở nên luống cuống hơn, bàn tay khua lung tung trên bàn, bát cháo trắng bị đổ, cháo trắng đặc sệt nhanh chóng chảy xuống, nhỏ giọt theo mép bàn, trực tiếp rơi thẳng xuống người Từ Gia.
Từ Gia bị nóng đến kêu lên: “A!”
Cho nên căn nhà hiện tại cha đưa cô đến là ngôi nhà sau này của hắn.
Từ Gia nắm chặt áo khoác của cha, yên tĩnh ngồi một chỗ, bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng dữ dội.
Chiếc xe vững vàng rời khỏi trường học, chạy trên con đường rộng rãi khoảng mười phút rồi rẽ vào một tiểu khu trong công viên.
Từ Gia quay đầu nhìn ra ngoài xe, phát hiện đây là một toà nhà khá mới, sau đó cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: “Từ khi hai mẹ con đến Nghi Thị thì cha sống ở đây, gần trường.”
Từ Gia nhìn về phía những toà nhà cao tầng, đoán xem cha đang ở toà nào.
Xe chạy thẳng vào hầm để xe, hai người đi thang máy đến tầng 8.
Nhìn con số nhảy lên từng chút một, trái tim của Từ Gia cũng chậm rãi dâng lên, cô thậm chí còn cảm nhận được cơ thể mình hơi run, căn bản không khống chế được.
Dường như nhìn ra cô không ổn, Từ Dịch Thu tiến lại gần, hỏi cô: “Con có lạnh không?”
Từ Gia lắc đầu, cô vẫn đang mặc áo khoác của cha.
Kết quả khi đi ra khỏi thang máy, chân Từ Gia lảo đảo, suýt nữa té ngã, người đàn ông bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô.
Cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của cô vòng qua eo mình, Từ Gia không khỏi cảm thấy chân mình mềm nhũn.
“Cẩn thận.”
Cơ thể hai người quá gần nhau, giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai cô, lập tức khiến cô nổi đã gà.
“Không…Không sao ạ...” Từ Gia vội vàng muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của cha mình.
Nhưng trước khi cô giãy giụa thì người đàn ông đã buông cô ra trước một bước, lùi lại giữ khoảng cách với cô.
Từ Gia bất giác cảm thấy tủi thân, rõ ràng cô muốn giữ khoảng cách với cha, nhưng khi hắn làm theo ý cô thì cô lại cảm thấy tủi thân.
Đương nhiên Từ Dịch Thu không nhìn ra nội tâm của cô đang đấu đá nhau, hắn đi tới trước cửa phòng 802, dùng vân tay mở khoá, mở cửa ra hiệu bảo Từ Gia vào nhà.
Ánh đèn ngoài hành lang lạnh lẽo khiến ánh sáng vàng trong nhà vô cùng ấm áp, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn. Sắc mặt của Từ Gia khẽ thay đổi, cô bất động đứng ở cửa, nếu bà nội không nhìn thấy thì ai đang nấu cơm trong bếp?
Từ Dịch Thu đi đằng sau cô, thuận tay đóng cửa lại.
“Anh Từ về rồi ạ?” Một người phụ nữ đi ra từ trong bếp, thân hình hơi béo, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi.
Người đàn ông lấy ra một đôi dép lê màu hồng trong tủ giày, đặt trước mặt Từ Gia, sau đó gật đầu với người phụ nữ, hỏi: “Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”
Người phụ nữ cười nói, “Tôi vừa mới nấu xong, tôi đang dọn bép, dọn xong tôi sẽ đi.”
“Chị vất vả rồi.”
“Anh Từ khách khí quá, người này là?” Người phụ nữ tò mò hỏi.
Từ Dịch Thu nhẹ giọng nói: “Con gái của tôi.”
“Ai da, anh Từ đẹp trai, con gái còn đẹp hơn nữa! Mau vào nhà ăn cơm đi, đừng đứng ở cửa.”
Nghe hai người nói chuyện, lúc này Từ Gia mới lấy lại tinh thần, cô hơi xấu hổ cúi đầu xuống thay giày, sau đó mới đi theo Từ Dịch Thu vào nhà.
Sau khi đi vào, cô nhìn thấy một bà cụ tóc trắng bạc đang ngồi trên bàn ăn, mặc dù hai mắt mở nhưng không hề có tiêu điểm.
Bà cụ vui vẻ nói: “A Thu về rồi à con.”
Từ Gia thấy hình ảnh này, hai mắt đỏ hoe, mở miệng nói: “Bà nội…”
Bà cụ ngây người một lúc, đáp lại theo bản năng nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngác.
Lúc này Từ Dịch Thu mới nói: “Mẹ, là Gia Gia, con bé về đây học đại học.”
Bà cụ lập tức kích động, “Gia Gia!”
Mặc dù hai bà cháu ít khi gặp nhau nhưng dòng máu huyết thống không thể cắt đứt, tay Hứa Gia bị bà nội nắm chặt, lòng bàn tay thô ráp của bà cụ rất ấm áp.
Cô giúp việc bưng đồ ăn đã nấu xong lên bàn, bưng một bát cháo trắng tới trước mặt bà cụ, dặn dò bà: “Bà ơi, cháo vẫn còn nóng, bà đợi nguội rồi hẵng ăn, tôi tan làm đây, ngày mai tôi lại qua chơi với bà.”
Bà cụ vẫn đang nắm tay Từ Gia, nói với cô giúp việc, “Được được, đi đường cẩn thận.”
Từ Dịch Thu thấy hai người trò chuyện vui vẻ thì đi vào phòng thay quần áo.
Lúc Từ Gia nói chuyện với bà nội, cô ngước mắt nhìn xung quanh, căn nhà này không hề nhỏ, nhìn qua thì có khoảng bốn phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng dường như không có dấu vết phụ nữ sống ở đây, quần áo treo ngoài ban công cũng chỉ có của cha và bà nội.
Nhìn một vòng, trái tim treo trên cổ họng của Từ Gia cuối cùng cũng chậm rãi trở về chỗ cũ.
Có vẻ như cha không có gia đình mới.
Bà cụ không nhìn thấy gì, khi giơ tay muốn sờ đũa thì không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất, Từ Gia cảm thấy đau lòng, cô vội vàng cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ nghe thấy tiếng vật gì đó rơi thì trở nên luống cuống hơn, bàn tay khua lung tung trên bàn, bát cháo trắng bị đổ, cháo trắng đặc sệt nhanh chóng chảy xuống, nhỏ giọt theo mép bàn, trực tiếp rơi thẳng xuống người Từ Gia.
Từ Gia bị nóng đến kêu lên: “A!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.