Chương 12:
Địch Túy Sơn
05/01/2023
Ngủ những hai ngày ở nhà, buổi chiều, Trình Hướng vào phòng tắm rửa, phát hiện ra kinh nguyệt đã hết, cậu vội vàng lau khô, mặc đồ ngủ vào, vội vã chạy vào thư phòng Phí Cảnh Minh.
"Cha! Con không có…không có, con có thể trở về huấn luyện được không?"
Trưa nay Phí Cảnh Minh cảm thấy tinh thần dần phục hồi, vì vậy đem văn kiện ở công ty tới thư phòng, đang ngồi trên ghế làm việc, hờ hững xem qua tài liệu.
Nghe vậy, ông ngẩng đầu lên.
Trình Hướng đang mặc bộ đồ ngủ màu sáng, chỉ cài vài cúc áo, chiếc áo vải lụa trên vai rũ xuống, lộ ra một đoạn bờ vai trắng nõn.
Vì cậu quá gầy nên xương quay xanh hiện ra rõ ràng, đường cong tinh xảo, giống như đựng lấy một làn nước ấm sương mù còn chưa tan xông đến khiến khuôn mặt cậu hiện ra một tầng đỏ ửng.
Tiện tay lau đi nước chảy từ tóc xuống trán, cậu không quan tâm tý nào, đôi mắt xinh đẹp đào hoa trợn trừng lên, con ngươi đen trắng rõ ràng hiện lên vẻ trong sáng ngây thơ, tha thiết nhìn về phía Phí Cảnh Minh, đôi môi đỏ chót.
Quần áo trên người cậu xốc xếch, đạp lên hơi nóng chạy đến, tưởng như là chủ động đưa quả đào nhỏ mềm mại và mọng nước đến tận cửa.
Phí Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào cậu, giống như một con thú đang đói đang dụ dỗ con mồi tươi ngon đến gần, trong giọng nói mang theo ý cười cưng chiều:
"Cục cưng tới đây, từ từ nói cho ba biết."
Trình Hướng nhất thời không phát hiện ra ý nghĩ trong giọng nói của ông, bước nhanh đến trước mặt ông, hơi xấu hổ nhỏ giọng nói:
"Ba, kinh nguyệt con hết rồi, con phải trở về tập luyện, nếu không sẽ không tham gia được cuộc thi."
"Thật là hết rồi?"
"Dạ!"
"Cởi quần, ba kiểm tra một chút."
Nghe thấy lời nói cực kỳ thản nhiên của Phí Cảnh Minh, Trình Hướng bỗng chợt cảnh giác, giống như đánh hơi được bên trong không khí có những nanh vuốt từ xung quanh không ngừng tiến lại gần cậu.
Cậu nhịn không được lùi về sau một bước nhỏ, tay đặt trên ghế làm việc nhanh chóng rút lại.
Phí Cảnh Minh đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu, ánh mắt nguy hiểm, bất đắc dĩ cười nói:
"Cục cưng, con không cần tránh, để cho ba nhìn xem."
Ông thấy Trình Hướng sợ hãi lắc đầu, nụ cười trên mặt có chút nhạt dần, dúng sức nắm chặt kéo người vào trong ngực, sau đó bàn tay chế trụ eo cậu một cách nhẹ nhàng linh hoạt, Trình Hướng ngồi lên trên đùi ông.
Dưới mông bị đồ vật nóng cứng rắn chống đỡ, sắc mặt Trình Hướng tái mét, nhìn ông cầu xin:
"Ba…đợi con ghi hình xong chương trình được không? Con phải trở về, ba…!"
"Trở về? Đây chính là nhà của con, con còn muốn về chỗ nào?"
Phí Cảnh Minh nhàn nhạt nói, bàn tay di chuyển xuống sau eo cậu, cởi quần ngủ rộng rãi cùng với chiếc quần lót bằng vải cotton, mạnh mẽ xoa nắn cặp mông trắng nõn.
Bàn tay có chút thô ráp bóp Trình Hướng đến đau nhức, sinh ra một chút kỳ lạ run rẩy.
Nhưng cậu vẫn cố chống cự.
Nếu để cho Phí Cảnh Minh làm thật, sau khi trở về phải nghỉ ngơi mấy ngày, chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian hơn.
Cậu lo lắng, nước mắt trong hốc mắt xông lên, nịnh nọt Phí Cảnh Minh, giọng nói run rẩy sợ hãi:
"Ba, cầu xin ba, chờ kết thúc ghi hình chương trình con sẽ ngoan, ba muốn chơi cái gì đều có thể, được hay không? Ba!"
Một câu cầu xin mềm mại buồn bã, trông rất đáng thương nhưng lại khơi dậy sự tàn bạo kích động trong lòng Phí Cảnh Minh.
Ông bắt lấy cánh tay Trình Hướng, lật người lại ngồi lên đùi ông, mông Trình Hướng lộ ra ngoài không khí.
Cặp mông tròn trịa khẩn trương căng thẳng nhưng vẫn còn co giãn run rẩy, trên làn da trắng nõn in lại dấu tay đỏ ửng lúc nãy, xen lẫn với sắc đẹp của cậu trông cực kỳ gợi tình.
Phí Cảnh Minh hoàn toàn cứng rắn, dơ tay lên, mạnh mẽ đánh xuống.
Một cái tát này chỉ dùng một phần ba sức lực nhưng Trình Hướng lại đau đến mức hét lên, giãy dụa trong ngực ông một cách vô ích.
Cặp mông co rút lại, giữa khe hai cái mông sưng đỏ đang run rẩy hiện lên cái lỗ nhỏ quen thuộc đỏ ửng như bị thao, thèm khát mà liều mạng hít hơi, giống như là đang dụ dỗ Phí Cảnh Minh tiến vào.
Sắc mặt ông dịu xuống, không nói lời nào, lòng bàn tay tại cửa huyệt đảo quanh, như đang dịu dàng ve vãn.
Lưng Trình Hướng cứng nhắc dần dần thả lỏng, nắm chặt lấy đầu gối, trong lòng vừa khóc sợ hãi vừa thở gấp.
Ngay lúc cậu không có đề phòng, Phí Cảnh Minh bỗng nhiên lại tát cậu một lần nữa.
Cơn đau nhức xấu hổ xen lẫn với khoái cảm từ đuôi đốt sống cổ đi lên, dòng điện khiến cơ thể Trình Hướng rùng mình hét lên.
Lần này tiếng nghẹn ngào nặng nề hơn, nghe rất khổ sở.
Nhưng cậu không kiểm soát nổi phản ứng mẫn cảm của mình, côn thịt phía trước nhưng mà lại ngẩng đầu lên, sâu bên trong hoa huyệt không nhịn được tuôn ra nhiều dâm thủy.
Cái tát đau đến mức này không phải là trừng phạt cậu, chỉ để nhanh kích thích ham muốn tình dục mà thôi, cậu biết, Phí Cảnh Minh cũng biết.
Ông là người dạy dỗ Trình Hướng chỉ cần vuốt ve một chút liền sẽ hưng phấn đến cao trào, bởi vì ông thích dáng vẻ Trình Hướng sa vào tình dục, vừa ngây thơ lại vừa dâm đãng khiến người ta muốn dừng mà không dừng lại được.
Nhưng vừa rồi Trình Hướng chống cự, ông hơi tức giận, vì vậy cố tình không chạm vào tiểu huyệt ướt át, sau khi côn thịt đùa bỡn cặp mông đỏ mọng một lúc, thời điểm Trình Hướng khóc nhỏ dần, không chút lưu tình tát cái thứ ba.
"Cha! Con không có…không có, con có thể trở về huấn luyện được không?"
Trưa nay Phí Cảnh Minh cảm thấy tinh thần dần phục hồi, vì vậy đem văn kiện ở công ty tới thư phòng, đang ngồi trên ghế làm việc, hờ hững xem qua tài liệu.
Nghe vậy, ông ngẩng đầu lên.
Trình Hướng đang mặc bộ đồ ngủ màu sáng, chỉ cài vài cúc áo, chiếc áo vải lụa trên vai rũ xuống, lộ ra một đoạn bờ vai trắng nõn.
Vì cậu quá gầy nên xương quay xanh hiện ra rõ ràng, đường cong tinh xảo, giống như đựng lấy một làn nước ấm sương mù còn chưa tan xông đến khiến khuôn mặt cậu hiện ra một tầng đỏ ửng.
Tiện tay lau đi nước chảy từ tóc xuống trán, cậu không quan tâm tý nào, đôi mắt xinh đẹp đào hoa trợn trừng lên, con ngươi đen trắng rõ ràng hiện lên vẻ trong sáng ngây thơ, tha thiết nhìn về phía Phí Cảnh Minh, đôi môi đỏ chót.
Quần áo trên người cậu xốc xếch, đạp lên hơi nóng chạy đến, tưởng như là chủ động đưa quả đào nhỏ mềm mại và mọng nước đến tận cửa.
Phí Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào cậu, giống như một con thú đang đói đang dụ dỗ con mồi tươi ngon đến gần, trong giọng nói mang theo ý cười cưng chiều:
"Cục cưng tới đây, từ từ nói cho ba biết."
Trình Hướng nhất thời không phát hiện ra ý nghĩ trong giọng nói của ông, bước nhanh đến trước mặt ông, hơi xấu hổ nhỏ giọng nói:
"Ba, kinh nguyệt con hết rồi, con phải trở về tập luyện, nếu không sẽ không tham gia được cuộc thi."
"Thật là hết rồi?"
"Dạ!"
"Cởi quần, ba kiểm tra một chút."
Nghe thấy lời nói cực kỳ thản nhiên của Phí Cảnh Minh, Trình Hướng bỗng chợt cảnh giác, giống như đánh hơi được bên trong không khí có những nanh vuốt từ xung quanh không ngừng tiến lại gần cậu.
Cậu nhịn không được lùi về sau một bước nhỏ, tay đặt trên ghế làm việc nhanh chóng rút lại.
Phí Cảnh Minh đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu, ánh mắt nguy hiểm, bất đắc dĩ cười nói:
"Cục cưng, con không cần tránh, để cho ba nhìn xem."
Ông thấy Trình Hướng sợ hãi lắc đầu, nụ cười trên mặt có chút nhạt dần, dúng sức nắm chặt kéo người vào trong ngực, sau đó bàn tay chế trụ eo cậu một cách nhẹ nhàng linh hoạt, Trình Hướng ngồi lên trên đùi ông.
Dưới mông bị đồ vật nóng cứng rắn chống đỡ, sắc mặt Trình Hướng tái mét, nhìn ông cầu xin:
"Ba…đợi con ghi hình xong chương trình được không? Con phải trở về, ba…!"
"Trở về? Đây chính là nhà của con, con còn muốn về chỗ nào?"
Phí Cảnh Minh nhàn nhạt nói, bàn tay di chuyển xuống sau eo cậu, cởi quần ngủ rộng rãi cùng với chiếc quần lót bằng vải cotton, mạnh mẽ xoa nắn cặp mông trắng nõn.
Bàn tay có chút thô ráp bóp Trình Hướng đến đau nhức, sinh ra một chút kỳ lạ run rẩy.
Nhưng cậu vẫn cố chống cự.
Nếu để cho Phí Cảnh Minh làm thật, sau khi trở về phải nghỉ ngơi mấy ngày, chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian hơn.
Cậu lo lắng, nước mắt trong hốc mắt xông lên, nịnh nọt Phí Cảnh Minh, giọng nói run rẩy sợ hãi:
"Ba, cầu xin ba, chờ kết thúc ghi hình chương trình con sẽ ngoan, ba muốn chơi cái gì đều có thể, được hay không? Ba!"
Một câu cầu xin mềm mại buồn bã, trông rất đáng thương nhưng lại khơi dậy sự tàn bạo kích động trong lòng Phí Cảnh Minh.
Ông bắt lấy cánh tay Trình Hướng, lật người lại ngồi lên đùi ông, mông Trình Hướng lộ ra ngoài không khí.
Cặp mông tròn trịa khẩn trương căng thẳng nhưng vẫn còn co giãn run rẩy, trên làn da trắng nõn in lại dấu tay đỏ ửng lúc nãy, xen lẫn với sắc đẹp của cậu trông cực kỳ gợi tình.
Phí Cảnh Minh hoàn toàn cứng rắn, dơ tay lên, mạnh mẽ đánh xuống.
Một cái tát này chỉ dùng một phần ba sức lực nhưng Trình Hướng lại đau đến mức hét lên, giãy dụa trong ngực ông một cách vô ích.
Cặp mông co rút lại, giữa khe hai cái mông sưng đỏ đang run rẩy hiện lên cái lỗ nhỏ quen thuộc đỏ ửng như bị thao, thèm khát mà liều mạng hít hơi, giống như là đang dụ dỗ Phí Cảnh Minh tiến vào.
Sắc mặt ông dịu xuống, không nói lời nào, lòng bàn tay tại cửa huyệt đảo quanh, như đang dịu dàng ve vãn.
Lưng Trình Hướng cứng nhắc dần dần thả lỏng, nắm chặt lấy đầu gối, trong lòng vừa khóc sợ hãi vừa thở gấp.
Ngay lúc cậu không có đề phòng, Phí Cảnh Minh bỗng nhiên lại tát cậu một lần nữa.
Cơn đau nhức xấu hổ xen lẫn với khoái cảm từ đuôi đốt sống cổ đi lên, dòng điện khiến cơ thể Trình Hướng rùng mình hét lên.
Lần này tiếng nghẹn ngào nặng nề hơn, nghe rất khổ sở.
Nhưng cậu không kiểm soát nổi phản ứng mẫn cảm của mình, côn thịt phía trước nhưng mà lại ngẩng đầu lên, sâu bên trong hoa huyệt không nhịn được tuôn ra nhiều dâm thủy.
Cái tát đau đến mức này không phải là trừng phạt cậu, chỉ để nhanh kích thích ham muốn tình dục mà thôi, cậu biết, Phí Cảnh Minh cũng biết.
Ông là người dạy dỗ Trình Hướng chỉ cần vuốt ve một chút liền sẽ hưng phấn đến cao trào, bởi vì ông thích dáng vẻ Trình Hướng sa vào tình dục, vừa ngây thơ lại vừa dâm đãng khiến người ta muốn dừng mà không dừng lại được.
Nhưng vừa rồi Trình Hướng chống cự, ông hơi tức giận, vì vậy cố tình không chạm vào tiểu huyệt ướt át, sau khi côn thịt đùa bỡn cặp mông đỏ mọng một lúc, thời điểm Trình Hướng khóc nhỏ dần, không chút lưu tình tát cái thứ ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.