Chương 43: 37. Nhớ Ra
Cáo
30/06/2016
Ngọc quốc.
“Vũ Phong đại nhân, người không được vào, hoàng thượng vẫn còn đang ngủ ạ. Xin người hãy đợi đến giờ bãi triều hẵng tới! “
“Vũ Phong đại nhân!! Xin người hãy dừng bước!!!”
“Vũ Phong đại nhân!! Người không được vào mà”
“Vũ Phong…”
“Chuyện gì mà ồn ào thế?” - Lam Khiết bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, hắn khẽ nhíu mày nói vọng ra bên ngoài.
“Dạ bẩm hoảng thượng.. Vũ Phong đại nhân cứ xông vào bảo muốn gặp hoàng thượng ạ” - Lưu công công nghe giọng nói phía bên trong liền giật mình, vội vàng chạy tới. Chết thật nga, hoàng thượng rất ghét bị đánh thức.
“Cho hắn vô” - Lam Khiết day day thái dương rồi bước xuống giường khoác áo vô.
“Cạch”
“Dậy sớm thế?” - Vũ Phong mở cửa bước vô, ung dung ngồi xuống cái bàn gần đó rồi tự rót cho mình một ly trà.
“Lỗi do ai? Hửm?? “ - Lam Khiết dựa thân vào cái cột gần đó rồi liếc mắt nhìn cái tên nhởn nhơ phá đám giấc ngủ của hắn kia - “Ta biết chắc là thành công rồi, nhưng ngươi không thể đợi tới sáng rồi hẵng tới nói cụ thể được à?”
“Không” - Mặt Vũ Phong bỗng dưng trở nên cực kì nghiêm túc.
“ Vậy có chuyện gì xảy ra nữa à? “ - Lam Khiết khẽ nhổm người. Chuyện trọng đại gì mà có thể khiến tên đó nghiêm túc được vậy chứ?
“Đợi tới sáng thì Tuyết nhi đã dậy rồi, ta không muốn đi đâu (rời khỏi Tuyết nhi) hết”
Nghe tới đây, mặt Lam Khiết liền vạch ra vô số hắc tuyến đen như đít nồi.CMN! Hắn muốn giết người!! A A A Giấc ngủ ngàn vàng của hắn A A!!!!!
“Thế ngươi muốn nói gì?” - Cố gắng nuốt cục tức trong người, Lam Khiết nhẫn nại hỏi tiếp.
“Không tìm được xác của Thiên Quân.” - Vũ Phong nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Hay là cháy thành tro luôn không thấy xác?”
“Cái đó không hề có khả năng” - Vũ Phong xoay xoay ly trà trên tay, mặt trầm ngâm - “Hắn vẫn còn sống. Vấn đề là không biết ai có đủ khả năng cứu hắn đi?”
“Cho dù có chuyện đó xảy ra thì chúng ta cũng phải đợi cho tới khi hắn có động thái nào đó rồi chúng ta mới có thể tính bước kế tiếp được.” - Lập Khiêm suy nghĩ một hồi rồi nói - “Với cả chúng ta cũng đã cài người vào nắm quyền của Ngụy Quốc rồi. Hắn có muốn quay về điều động binh lính cũng không thể. Tạm thời có thể yên tâm.”
Thấy Vũ Phong im lặng một hồi, Lam Khiết nói tiếp - “ Ngươi muốn suy nghĩ gì thì về nhà ngươi suy nghĩ đi nha? Ta buồn ngủ lắm rồi! Hôm qua ta phải giải quyết đám sớ văn tới tận khuya. Ngươi tha cho ta đi nha, mau mau về với Tuyết nhi của ngươi đi kẻo người ta tỉnh dậy rồi lại đi mất giờ”
“Ngươi đang trù đó à?” - Vũ Phong ném cho Lam Khiết một cái ánh mắt sắc lẹm rồi đứng dậy, không quên “lỡ tay” làm cho cái giường của Lam Khiết gãy đôi khiến hắn dở khóc dở cười rồi mới thỏa mãn rời đi.
______________________________________
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Vũ Phong liền vận khinh công, nhanh chóng quay về Lam phủ. Lúc nãy đi về, hắn đợi cho Lạc Tuyết ngủ rồi mới tranh thủ đi vô hoàng cung. Cuối cùng sau mấy năm hắn mới có thể ngủ ngon được rồi nha ~
Vừa về tới Lam phủ, hắn tới trước cửa phòng của Lạc Tuyết rồi mở cửa thật nhẹ nhàng, sợ rằng mình sẽ đánh thức thế giới của hắn đang ngủ ở trong.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt hắn là một căn phòng trống trơn lạnh lẽo khiến hắn liền hoảng sợ vội vàng chạy đi.
“Chết tiệc! Tuyết nhi đi đâu rồi?” - Vừa vận khinh công, Vũ Phong tức giận, nổi lo lắng trong lòng hắn càng ngày càng dâng cao.
Sau một hồi tìm kiếm, vẫn không thấy Lạc Tuyết ở đâu, Vũ Phong tức giận đem tảng đá to gần đó mà đập nát, hóa thành tro bụi.
“Vũ Phong…?”
Đằng sau có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến hắn vội vàng quay lại. Là Lạc Tuyết ah! Trong lòng như trút được hết nổi lo lắng, hắn vội chạy tới ôm chặt nàng vào lòng như thể sợ nàng biến mất một lần nữa.
“Chỉ là khó ngủ quá nên ta…”
Lạc Tuyết chưa kịp nói hết câu thì giọng Vũ Phong đã vội chen vào.
“ Ta xin lỗi”
“Eh…?”
“ Ta xin lỗi đã làm tổn thương ngươi nên ngươi đừng đi nữa? “
Lạc Tuyết vội khựng lại một chút, không gian bốn bề đều trở về lại vẻ yên tĩnh vốn có.
“Đi về thôi, chắc ngươi mệt lắm rồi.”
Lạc Tuyết khẽ gật đầu, Vũ Phong liền ôm lấy nàng rồi vận khinh công bay về phủ. Trong lúc đó, Lạc Tuyết đều luôn ở trạng thái trầm ngâm, suy nghĩ một cái gì đó.
Nàng… nhớ hết mọi chuyện rồi!!
“Vũ Phong đại nhân, người không được vào, hoàng thượng vẫn còn đang ngủ ạ. Xin người hãy đợi đến giờ bãi triều hẵng tới! “
“Vũ Phong đại nhân!! Xin người hãy dừng bước!!!”
“Vũ Phong đại nhân!! Người không được vào mà”
“Vũ Phong…”
“Chuyện gì mà ồn ào thế?” - Lam Khiết bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, hắn khẽ nhíu mày nói vọng ra bên ngoài.
“Dạ bẩm hoảng thượng.. Vũ Phong đại nhân cứ xông vào bảo muốn gặp hoàng thượng ạ” - Lưu công công nghe giọng nói phía bên trong liền giật mình, vội vàng chạy tới. Chết thật nga, hoàng thượng rất ghét bị đánh thức.
“Cho hắn vô” - Lam Khiết day day thái dương rồi bước xuống giường khoác áo vô.
“Cạch”
“Dậy sớm thế?” - Vũ Phong mở cửa bước vô, ung dung ngồi xuống cái bàn gần đó rồi tự rót cho mình một ly trà.
“Lỗi do ai? Hửm?? “ - Lam Khiết dựa thân vào cái cột gần đó rồi liếc mắt nhìn cái tên nhởn nhơ phá đám giấc ngủ của hắn kia - “Ta biết chắc là thành công rồi, nhưng ngươi không thể đợi tới sáng rồi hẵng tới nói cụ thể được à?”
“Không” - Mặt Vũ Phong bỗng dưng trở nên cực kì nghiêm túc.
“ Vậy có chuyện gì xảy ra nữa à? “ - Lam Khiết khẽ nhổm người. Chuyện trọng đại gì mà có thể khiến tên đó nghiêm túc được vậy chứ?
“Đợi tới sáng thì Tuyết nhi đã dậy rồi, ta không muốn đi đâu (rời khỏi Tuyết nhi) hết”
Nghe tới đây, mặt Lam Khiết liền vạch ra vô số hắc tuyến đen như đít nồi.CMN! Hắn muốn giết người!! A A A Giấc ngủ ngàn vàng của hắn A A!!!!!
“Thế ngươi muốn nói gì?” - Cố gắng nuốt cục tức trong người, Lam Khiết nhẫn nại hỏi tiếp.
“Không tìm được xác của Thiên Quân.” - Vũ Phong nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Hay là cháy thành tro luôn không thấy xác?”
“Cái đó không hề có khả năng” - Vũ Phong xoay xoay ly trà trên tay, mặt trầm ngâm - “Hắn vẫn còn sống. Vấn đề là không biết ai có đủ khả năng cứu hắn đi?”
“Cho dù có chuyện đó xảy ra thì chúng ta cũng phải đợi cho tới khi hắn có động thái nào đó rồi chúng ta mới có thể tính bước kế tiếp được.” - Lập Khiêm suy nghĩ một hồi rồi nói - “Với cả chúng ta cũng đã cài người vào nắm quyền của Ngụy Quốc rồi. Hắn có muốn quay về điều động binh lính cũng không thể. Tạm thời có thể yên tâm.”
Thấy Vũ Phong im lặng một hồi, Lam Khiết nói tiếp - “ Ngươi muốn suy nghĩ gì thì về nhà ngươi suy nghĩ đi nha? Ta buồn ngủ lắm rồi! Hôm qua ta phải giải quyết đám sớ văn tới tận khuya. Ngươi tha cho ta đi nha, mau mau về với Tuyết nhi của ngươi đi kẻo người ta tỉnh dậy rồi lại đi mất giờ”
“Ngươi đang trù đó à?” - Vũ Phong ném cho Lam Khiết một cái ánh mắt sắc lẹm rồi đứng dậy, không quên “lỡ tay” làm cho cái giường của Lam Khiết gãy đôi khiến hắn dở khóc dở cười rồi mới thỏa mãn rời đi.
______________________________________
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Vũ Phong liền vận khinh công, nhanh chóng quay về Lam phủ. Lúc nãy đi về, hắn đợi cho Lạc Tuyết ngủ rồi mới tranh thủ đi vô hoàng cung. Cuối cùng sau mấy năm hắn mới có thể ngủ ngon được rồi nha ~
Vừa về tới Lam phủ, hắn tới trước cửa phòng của Lạc Tuyết rồi mở cửa thật nhẹ nhàng, sợ rằng mình sẽ đánh thức thế giới của hắn đang ngủ ở trong.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt hắn là một căn phòng trống trơn lạnh lẽo khiến hắn liền hoảng sợ vội vàng chạy đi.
“Chết tiệc! Tuyết nhi đi đâu rồi?” - Vừa vận khinh công, Vũ Phong tức giận, nổi lo lắng trong lòng hắn càng ngày càng dâng cao.
Sau một hồi tìm kiếm, vẫn không thấy Lạc Tuyết ở đâu, Vũ Phong tức giận đem tảng đá to gần đó mà đập nát, hóa thành tro bụi.
“Vũ Phong…?”
Đằng sau có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến hắn vội vàng quay lại. Là Lạc Tuyết ah! Trong lòng như trút được hết nổi lo lắng, hắn vội chạy tới ôm chặt nàng vào lòng như thể sợ nàng biến mất một lần nữa.
“Chỉ là khó ngủ quá nên ta…”
Lạc Tuyết chưa kịp nói hết câu thì giọng Vũ Phong đã vội chen vào.
“ Ta xin lỗi”
“Eh…?”
“ Ta xin lỗi đã làm tổn thương ngươi nên ngươi đừng đi nữa? “
Lạc Tuyết vội khựng lại một chút, không gian bốn bề đều trở về lại vẻ yên tĩnh vốn có.
“Đi về thôi, chắc ngươi mệt lắm rồi.”
Lạc Tuyết khẽ gật đầu, Vũ Phong liền ôm lấy nàng rồi vận khinh công bay về phủ. Trong lúc đó, Lạc Tuyết đều luôn ở trạng thái trầm ngâm, suy nghĩ một cái gì đó.
Nàng… nhớ hết mọi chuyện rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.