Chương 44: Xem Ra Không Tệ
Cáo
30/06/2016
Sáng hôm sau, Lạc Tuyết tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là gương mặt đang
ngủ của Vũ Phong kề sát mặt nàng. Lạc Tuyết nằm im nhìn người trước mặt. Thi thoảng nàng thấy miệng hắn nhếch lên một chút, hình như hắn ngủ rất ngon? Lạc Tuyết thấy vậy khẽ mỉm cười rồi lại trầm ngâm. Tối hôm qua,
hình như nàng có nhớ ra gì đó thì phải? Tự nhiên bây giờ lại cảm thấy có chút mơ hồ? Cảm giác như tối qua chỉ là một giấc mơ…
Đây không phải là lần đầu tiên, Lạc Tuyết không ngạc nhiên lắm về chuyện kí ức của nàng trở lại một cách tạm thời rồi biến mất như bây giờ. Đôi lúc nàng cũng thử nhớ lại về bất cứ chuyện gì, nhưng mỗi lần như vậy, đầu nàng liền đau nhức đến điên cuồng. Ngay khi nàng có cảm giác như mình nhớ lại một cái gì đó thì bỗng nhiên tất cả lại trở nên rất mơ hồ. Cứ như vậy cho đến một hôm, nàng cảm thấy không cần thiết phải nhớ lại nữa, nàng cũng không còn tha thiết về những kí ức trước đó của mình. Nàng không cần biết mình là ai, không cần quan tâm mình đã xảy ra chuyện gì, nếu đó là những kí ức đau buồn thì chẳng phải nàng quên đi là tốt nhất ư? Nàng cứ sống thờ ơ như thế suốt 2 năm ở bên Ngụy quốc, mãi cho đến khi gặp hắn…
“Suy nghĩ gì thế?” - Vũ Phong đã tỉnh dậy nãy giờ, hắn chống cằm nhìn người con gái bé nhỏ đang nằm suy nghĩ cái gì đó trong lòng mình.
“Nếu không nhớ được thì thôi, đừng cố gắng quá” - Vũ Phong nói tiếp rồi hắn lấy ngón tay ịn in vào hàng lông mày nhỏ nhắn đang nhíu chặt lại kia - “Ta sẽ tạo thật nhiều kí ức mới với ngươi nên ngươi không cần nhớ nữa cũng được. Chỉ cần ngươi ở bên ta là được, tất cả những thứ khác ta đều không quan trọng.”
(Cáo: Trời ơi ngọt, ngọt quá đê T____T)
Lạc Tuyết im lặng không nói gì, nàng kéo tay của Vũ Phong đang đặt trên eo mình ra rồi toan bước xuống giường.
“Ngươi đi đâu?” - Vũ Phong vòng tay ôm eo Lạc Tuyết, kéo sát người nàng vào lại trong lòng mình.
“Bỏ ra” - Lạc Tuyết quay người tránh né ma trảo của hắn rồi bước nhanh xuống giường - “Ta đói”
“Được, ta sẽ nấu cho ngươi ăn” - Vũ Phong nghe vậy khẽ mỉm cười, Tuyết nhi của hắn vẫn như vậy, luôn nổi quậu khi đói.
“Ngươi nấu?” - Lạc Tuyết nhướng mày nghi ngờ.
“Ừ, ta nấu” - Vũ Phong vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn thay y phục rồi bước ra cửa.
“Nhìn ngươi không giống người thích nấu ăn? Sao ngươi không kêu đầu bếp nấu?”
Vũ Phong nghe vậy hơi khựng lại, hắn quay lại, nhẹ nhàng xoa đầu cô - “Vì hồi đó có một vật nhỏ hồ ly bảo rằng rất thích ăn đồ ăn do ta nấu. Và mỗi lần ăn xong, vật nhỏ đó đều cười rất tươi khiến tâm trạng ta đều vui cả ngày” - Vũ Phong vừa nói vuawd mỉm cười nhìn nàng rồi rời đi.
Lạc Tuyết nhìn bóng lưng quen thuộc đó khiến nàng khẽ thẩn thờ. A, cái cảm giác đau lòng đó lại ùa về rồi. Ở nơi này với người làm cho nàng đau lòng đến như thế, có thật là ổn không?
Ngồi một hồi, Lạc Tuyết quyết định đi vòng quanh một chút, dù gì thì cũng không có gì làm tro g lúc chờ đợi. Vừa bước ra khỏi cửa thì ngay lập tức đập vào mắt nàng là một chàng trai trông rất thư sinh với vẻ mặt hoảng hốt rồi ngay lập tức vẻ mặt lại chuyển thành ngượng nghịu đỏ mặt nhìn nàng, ấp úng.
“Ah… ta… ta nghe nói Lạc Tuyết cô nương đã về nên ta… ta…” - Chàng trai kia tay vấn vấn mép áo, giọng ngượng nghịu, mắt đảo xung quanh.
Cái thể loại gì đây… Tại sao nàng lại có cảm giác như nàng là cầm thú bất lương đang đứng trước mặt một tiểu bạch thỏ đáng thương vậy…
“ Ta quen ngươi không…?”
“ Ách...ta… ta… Đúng rồi, nàng mất trí nhớ mà nhỉ” - Chàng trai đó nghe vậy liền xụ mặt xuống, mắt rưng rưng.
“.....................”
“Ta là người mà nàng hôm đó đã… đó” - Chàng trai đó càng nói càng lí nhí, mặt đỏ bừng cúi gằm xuống, tay vò vò tà áo, giọng nghẹn nghẹn ngập ngừng…
Ngay bây giờ, ngay lúc này, ngay tại nơi đây, Lạc Tuyết chính thức nghi ngờ về bản thân nàng trước khi mất trí nhớ...
“Hôm đó ta ngại lắm… vì ai đời lại để con gái làm vậy với mình… Sau hôm đó ta cứ nhớ nàng mãi ~...”
RỐT CUỘC NÀNG ĐÃ LÀM GÌ SAI TRÁI ĐẾN MỨC TẠO NÊN NGHIỆP CHƯỚNG NÀY A A A!?!
“ Ưm...ta xin lỗi… ta thành thật xin lỗi… Ngươi là…?” - Lạc Tuyết nhìn chàng trai trước mặt khiến nàng trong lòng không ngừng chửi rủa con người trước đây của mình…
“Ta là Lập Khiêm.. Ta thật rất nhớ nàng ah”
Vâng, chàng trai trước mặt nàng chính là Lập Khiêm! Lập Khiêm siêu cấp tiểu bạch thỏ!!! Và chuyện mà hắn nói nãy giờ chính là về tối hôm nàng cứu hắn ! =))
“Khiêm nhi! Thì ra ngươi ở đây ~ “ - Từ đằng sau một giọng nói ngọt ngào đến rợn người vang lên khiến “ai đó” bị gọi tới liền giật nảy mình hoảng sợ chạy ra sau lưng Lạc Tuyết núp.
“Khiêm nhi, sao ngươi lại trốn ta? Ta đau lòng lắm đó ah ~ “ Người đó nheo nheo mắt nhìn người đằng sau.
“ Lam Tố ngươi đừng có tới gần ta!!!” - Lập Khiêm núp đằng sau Lạc Tuyết giọng như đang giận dỗi.
“Nga? Như thế nào lại hư nha? Xem ra ra phải phạt ah ~ ~”
Ngay lập tức Lạc Tuyết không cần nói cũng hiểu ý, xoay người né xa Lập Khiêm ra khiến cho hắn thuận tiện bị Lam Tố túm lấy.
“Mau bỏ ta ra!! Lam Tố!! Ngươi cầm thú!!!” - Lập Khiêm bị chụp lấy, không ngừng vùng vẫy rồi nhào tới ôm cứng lấy Lạc Tuyết khiến cả mặt cả ba người đều giăng đầy hắc tuyến.
Ta bảo cả ba người? Vâng, cả ba người, Lạc Tuyết, Lam Tố và đặc biệt là tên “mặt lạnh” nào đó đang ngùn ngụt sát khí trong khi đang bưng trên tay mấy dĩa đồ ăn. Vâng, thật mất phong cảnh!
Vũ Phong mặt đầy hắc tuyến nhìn cảnh tượng khó coi trước mắt: Một người cố đẩy một người, một người ôm chặt một người, một người cố kéo một người… Đặc biệt là cái bàn tay đang cố ôm cứng lấy eo của Lạc Tuyết kia, khiến hắn thật muốn chặt xuống!
Nhận thấy sát khí dọa người kia khiến Lập Khiêm bất chợt rùng mình rút tay khiến hắn mất đà lọt thỏm vào vòng tay của Lam Tố.
“Có đồ ăn rồi, với cả ngươi đừng ở ngoài này lâu coi chừng cảm lạnh.” - Ngay sau khi Lập Khiêm bỏ ta ra thì Vũ Phong liền đi tới bế thốc Lạc Tuyết lên ân cần nhìn nàng rồi quay qua ném cho Lam Tố một ánh mắt khinh bỉ ý bảo ‘Ngươi về dạy dỗ lại vợ ngươi cho tốt đi”
Lam Tố thấy vậy liền cươi tươi ném lại cho Vũ Phong ánh mắt ‘Không cần ngươi quản, ta tự biết dạy vợ ta lại’ khiến cho Lập Khiêm lập tức xám hết mặt mũi rồi hắn dùng khinh công bế Lập Khiêm bay đi.
Thấy hai tên rắc rối kia đi rồi, Vũ Phong bế Lạc Tuyết tới cái bàn gần đó rồi ngồi xuống, đặt nàng ngồi lên đùi mình.
Lạc Tuyết cũng không nói gì nữa, nàng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
“Ưm…”
“Sao vậy?”
“Quả thật là rất ngon…” - Lạc Tuyết nói rất nhỏ, tưởng chừng như chỉ mình nàng nghe thấy.
“Vậy ăn nhiều một chút” - Vũ Phong tâm trạng liền rất tốt, liên tục gắp đầy đồ ăn vô bát của Lạc Tuyết.
"Cẩn thận lạnh" - Sau khi ăn xong, Vũ Phong cởi áo khoác của mình ra khoác cho Lạc Tuyết rồi rót cho nàng một ly trà, nói - “Chỉ cần ngươi muốn, sau này ta đều nấu cho ngươi ăn”
Lạc Tuyết đón lấy ly trà, nghe vậy, khóe miệng nàng bất chợt cong lên một chút.
Xem ra, ở nơi này cũng không phải ý tồi.
Đây không phải là lần đầu tiên, Lạc Tuyết không ngạc nhiên lắm về chuyện kí ức của nàng trở lại một cách tạm thời rồi biến mất như bây giờ. Đôi lúc nàng cũng thử nhớ lại về bất cứ chuyện gì, nhưng mỗi lần như vậy, đầu nàng liền đau nhức đến điên cuồng. Ngay khi nàng có cảm giác như mình nhớ lại một cái gì đó thì bỗng nhiên tất cả lại trở nên rất mơ hồ. Cứ như vậy cho đến một hôm, nàng cảm thấy không cần thiết phải nhớ lại nữa, nàng cũng không còn tha thiết về những kí ức trước đó của mình. Nàng không cần biết mình là ai, không cần quan tâm mình đã xảy ra chuyện gì, nếu đó là những kí ức đau buồn thì chẳng phải nàng quên đi là tốt nhất ư? Nàng cứ sống thờ ơ như thế suốt 2 năm ở bên Ngụy quốc, mãi cho đến khi gặp hắn…
“Suy nghĩ gì thế?” - Vũ Phong đã tỉnh dậy nãy giờ, hắn chống cằm nhìn người con gái bé nhỏ đang nằm suy nghĩ cái gì đó trong lòng mình.
“Nếu không nhớ được thì thôi, đừng cố gắng quá” - Vũ Phong nói tiếp rồi hắn lấy ngón tay ịn in vào hàng lông mày nhỏ nhắn đang nhíu chặt lại kia - “Ta sẽ tạo thật nhiều kí ức mới với ngươi nên ngươi không cần nhớ nữa cũng được. Chỉ cần ngươi ở bên ta là được, tất cả những thứ khác ta đều không quan trọng.”
(Cáo: Trời ơi ngọt, ngọt quá đê T____T)
Lạc Tuyết im lặng không nói gì, nàng kéo tay của Vũ Phong đang đặt trên eo mình ra rồi toan bước xuống giường.
“Ngươi đi đâu?” - Vũ Phong vòng tay ôm eo Lạc Tuyết, kéo sát người nàng vào lại trong lòng mình.
“Bỏ ra” - Lạc Tuyết quay người tránh né ma trảo của hắn rồi bước nhanh xuống giường - “Ta đói”
“Được, ta sẽ nấu cho ngươi ăn” - Vũ Phong nghe vậy khẽ mỉm cười, Tuyết nhi của hắn vẫn như vậy, luôn nổi quậu khi đói.
“Ngươi nấu?” - Lạc Tuyết nhướng mày nghi ngờ.
“Ừ, ta nấu” - Vũ Phong vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn thay y phục rồi bước ra cửa.
“Nhìn ngươi không giống người thích nấu ăn? Sao ngươi không kêu đầu bếp nấu?”
Vũ Phong nghe vậy hơi khựng lại, hắn quay lại, nhẹ nhàng xoa đầu cô - “Vì hồi đó có một vật nhỏ hồ ly bảo rằng rất thích ăn đồ ăn do ta nấu. Và mỗi lần ăn xong, vật nhỏ đó đều cười rất tươi khiến tâm trạng ta đều vui cả ngày” - Vũ Phong vừa nói vuawd mỉm cười nhìn nàng rồi rời đi.
Lạc Tuyết nhìn bóng lưng quen thuộc đó khiến nàng khẽ thẩn thờ. A, cái cảm giác đau lòng đó lại ùa về rồi. Ở nơi này với người làm cho nàng đau lòng đến như thế, có thật là ổn không?
Ngồi một hồi, Lạc Tuyết quyết định đi vòng quanh một chút, dù gì thì cũng không có gì làm tro g lúc chờ đợi. Vừa bước ra khỏi cửa thì ngay lập tức đập vào mắt nàng là một chàng trai trông rất thư sinh với vẻ mặt hoảng hốt rồi ngay lập tức vẻ mặt lại chuyển thành ngượng nghịu đỏ mặt nhìn nàng, ấp úng.
“Ah… ta… ta nghe nói Lạc Tuyết cô nương đã về nên ta… ta…” - Chàng trai kia tay vấn vấn mép áo, giọng ngượng nghịu, mắt đảo xung quanh.
Cái thể loại gì đây… Tại sao nàng lại có cảm giác như nàng là cầm thú bất lương đang đứng trước mặt một tiểu bạch thỏ đáng thương vậy…
“ Ta quen ngươi không…?”
“ Ách...ta… ta… Đúng rồi, nàng mất trí nhớ mà nhỉ” - Chàng trai đó nghe vậy liền xụ mặt xuống, mắt rưng rưng.
“.....................”
“Ta là người mà nàng hôm đó đã… đó” - Chàng trai đó càng nói càng lí nhí, mặt đỏ bừng cúi gằm xuống, tay vò vò tà áo, giọng nghẹn nghẹn ngập ngừng…
Ngay bây giờ, ngay lúc này, ngay tại nơi đây, Lạc Tuyết chính thức nghi ngờ về bản thân nàng trước khi mất trí nhớ...
“Hôm đó ta ngại lắm… vì ai đời lại để con gái làm vậy với mình… Sau hôm đó ta cứ nhớ nàng mãi ~...”
RỐT CUỘC NÀNG ĐÃ LÀM GÌ SAI TRÁI ĐẾN MỨC TẠO NÊN NGHIỆP CHƯỚNG NÀY A A A!?!
“ Ưm...ta xin lỗi… ta thành thật xin lỗi… Ngươi là…?” - Lạc Tuyết nhìn chàng trai trước mặt khiến nàng trong lòng không ngừng chửi rủa con người trước đây của mình…
“Ta là Lập Khiêm.. Ta thật rất nhớ nàng ah”
Vâng, chàng trai trước mặt nàng chính là Lập Khiêm! Lập Khiêm siêu cấp tiểu bạch thỏ!!! Và chuyện mà hắn nói nãy giờ chính là về tối hôm nàng cứu hắn ! =))
“Khiêm nhi! Thì ra ngươi ở đây ~ “ - Từ đằng sau một giọng nói ngọt ngào đến rợn người vang lên khiến “ai đó” bị gọi tới liền giật nảy mình hoảng sợ chạy ra sau lưng Lạc Tuyết núp.
“Khiêm nhi, sao ngươi lại trốn ta? Ta đau lòng lắm đó ah ~ “ Người đó nheo nheo mắt nhìn người đằng sau.
“ Lam Tố ngươi đừng có tới gần ta!!!” - Lập Khiêm núp đằng sau Lạc Tuyết giọng như đang giận dỗi.
“Nga? Như thế nào lại hư nha? Xem ra ra phải phạt ah ~ ~”
Ngay lập tức Lạc Tuyết không cần nói cũng hiểu ý, xoay người né xa Lập Khiêm ra khiến cho hắn thuận tiện bị Lam Tố túm lấy.
“Mau bỏ ta ra!! Lam Tố!! Ngươi cầm thú!!!” - Lập Khiêm bị chụp lấy, không ngừng vùng vẫy rồi nhào tới ôm cứng lấy Lạc Tuyết khiến cả mặt cả ba người đều giăng đầy hắc tuyến.
Ta bảo cả ba người? Vâng, cả ba người, Lạc Tuyết, Lam Tố và đặc biệt là tên “mặt lạnh” nào đó đang ngùn ngụt sát khí trong khi đang bưng trên tay mấy dĩa đồ ăn. Vâng, thật mất phong cảnh!
Vũ Phong mặt đầy hắc tuyến nhìn cảnh tượng khó coi trước mắt: Một người cố đẩy một người, một người ôm chặt một người, một người cố kéo một người… Đặc biệt là cái bàn tay đang cố ôm cứng lấy eo của Lạc Tuyết kia, khiến hắn thật muốn chặt xuống!
Nhận thấy sát khí dọa người kia khiến Lập Khiêm bất chợt rùng mình rút tay khiến hắn mất đà lọt thỏm vào vòng tay của Lam Tố.
“Có đồ ăn rồi, với cả ngươi đừng ở ngoài này lâu coi chừng cảm lạnh.” - Ngay sau khi Lập Khiêm bỏ ta ra thì Vũ Phong liền đi tới bế thốc Lạc Tuyết lên ân cần nhìn nàng rồi quay qua ném cho Lam Tố một ánh mắt khinh bỉ ý bảo ‘Ngươi về dạy dỗ lại vợ ngươi cho tốt đi”
Lam Tố thấy vậy liền cươi tươi ném lại cho Vũ Phong ánh mắt ‘Không cần ngươi quản, ta tự biết dạy vợ ta lại’ khiến cho Lập Khiêm lập tức xám hết mặt mũi rồi hắn dùng khinh công bế Lập Khiêm bay đi.
Thấy hai tên rắc rối kia đi rồi, Vũ Phong bế Lạc Tuyết tới cái bàn gần đó rồi ngồi xuống, đặt nàng ngồi lên đùi mình.
Lạc Tuyết cũng không nói gì nữa, nàng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
“Ưm…”
“Sao vậy?”
“Quả thật là rất ngon…” - Lạc Tuyết nói rất nhỏ, tưởng chừng như chỉ mình nàng nghe thấy.
“Vậy ăn nhiều một chút” - Vũ Phong tâm trạng liền rất tốt, liên tục gắp đầy đồ ăn vô bát của Lạc Tuyết.
"Cẩn thận lạnh" - Sau khi ăn xong, Vũ Phong cởi áo khoác của mình ra khoác cho Lạc Tuyết rồi rót cho nàng một ly trà, nói - “Chỉ cần ngươi muốn, sau này ta đều nấu cho ngươi ăn”
Lạc Tuyết đón lấy ly trà, nghe vậy, khóe miệng nàng bất chợt cong lên một chút.
Xem ra, ở nơi này cũng không phải ý tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.