Chương 40: Quà sinh nhật ( thượng )
Miệng Cười Thường Mở
13/08/2013
Ngày 7 tháng 4, sắp tới giờ nghỉ trưa, Bắc Đường Yên cầm điện thoại lên.
“…” Đối phương nghe điện thoại, nhưng lại dị thường trầm mặc, Bắc Đường Yên vốn tâm tình không tốt càng trở nên thê thảm hơn .
“Buổi trưa, đến phòng làm việc của em.” Bắc Đường Yên thanh âm rất đè nén, chính nàng cũng có thể phát giác được trong đó không vui, trực giác nói cho nàng biết kế lát nữa khi cùng Viêm Liệt gặp mặt cũng sẽ không vui gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy cần phải cho hai bên một cơ hội, mặc dù Âu Nhược Nhã chết nhưng đó cũng không phải là lỗi của nàng, nếu như đổi lại là nàng thiếu nợ hơn một ngàn vạn, nàng nhất định sẽ không sẽ chết để trốn tránh trách nhiệm, nàng tin tưởng mình có năng lực có thể hoàn lại nợ nần rồi sống tốt hơn, cho nên nàng cũng sẽ không cảm thấy áy náy, chỉ là phản ứng của hắn làm cho nàng rất thất vọng, cái loại đó rõ ràng trầm mặc tựa hồ là lên án tội của nàng, quả thực hoang đường!
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Bắc Đường Yên cứ vậy đóng lại di động, sau đó ném điện thoại di động ở trên bàn, ngồi ở trên ghế không nói gì nữa, ánh mắt lại thay đổi trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều.
Buổi trưa, Viêm Liệt xuất hiện ở cửa phòng Bắc Đường Yên, tiếng gõ cửa đến nhưng Bắc Đường Yên tư thế như cũ chưa thay đổi, chỉ là ánh mắt chuyển hướng về phía cửa phòng làm việc.
“Mời vào.” Bắc Đường Yên thanh âm dị thường khàn khàn, nàng nhẹ nhàng ho khan hai cái, sau đó ngồi ngay ngắn, trong nháy mắt một loại khí thế bén nhọn trở về trên người Bắc Đường Yên.
Viêm Liệt tiến đến nhìn thấy đúng là nữ vương Bắc Đường Yên, không khỏi cảm thán nàng thật sự rất thích hợp với cái vị trí kia, ngồi ở chỗ kia nàng tôn quý, cường thế làm cho người ta ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Viêm Liệt đứng trầm mặc, dùng đến một loại ánh mắt phức tạp nhìn Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cũng cùng hắn nhìn nhau, mặt không thay đổi chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.
Viêm Liệt bỏ qua loại đối mặt thế này bởi vì hắn từ trong ánh mắt của Bắc Đường Yên nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc gì, hắn cảm thấy Bắc Đường Yên như vậy làm cho hắn xa lạ, hắn căn bản cũng không biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì!
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì cái gì em phải làm như thế?” Viêm Liệt đem nghi vấn trong mấy ngày nay không thể chờ đợi hỏi, sau đó dùng một loại ánh mắt phức tạp lại có chứa thất vọng nhìn Bắc Đường Yên!
Bắc Đường Yên bị ánh mắt của hắn nhìn trong nội tâm đau xót, quả nhiên còn là như thế sao…. hắn đối với nàng thất vọng, cảm thấy nàng làm chuyện không nên làm, dù cho hiện tại luôn mồm hỏi vì cái gì nhưng là hiển nhiên lại có đáp án, bởi vì ánh mắt kia đối với nàng là chỉ trích cùng bất mãn, Viêm Liệt à Viêm Liệt, anh làm em thất vọng rồi.
Bắc Đường Yên lộ ra một nụ cười tự giễu nhưng chợt lóe rồi biến mất, cũng không lưu lại dấu vết.
“Anh không phải là đều biết sao? Hôm đó cùng Âu Nhược Nhã gặp mặt cô ấy không nói cho anh biết sao?” Nội dung nói chuyện của Âu Nhược Nhã cùng Viêm Liệt nàng đã nhìn rồi, phần lớn đều rất thật Âu thị xí nghiệp là nàng hợp mua , thiết kế làm cho Âu gia thiếu 1 khoản tiền lớn cũng là kế hoạch của nàng, chỉ là Âu Nhược Nhã rốt cuộc che giấu một nguyên nhân không hề đem chuyện từ đầu tới đuôi nói cho rõ ràng.
“Vậy em tại sao phải làm như vậy, tiểu Nhã căn bản cũng không có làm cái gì, cô ấy chỉ là thích anh mà thôi cho dù em ghen nhưng cũng căn bản không cần thiết phải thế, anh đối với cô ấy một chút gì cũng không có, em cần gì phải dùng loại thủ đoạn đó làm cho cô ấy cửa nát nhà tan, như vậy em vui vẻ sao? tiểu Nhã nói em đã từng cảnh cáo cô ấy để cô ấy cách anh một chút, Yên… em biết không, em làm như vậy làm cho anh cảm thấy rất thất vọng, anh không là một món đồ chơi vì cái gì em không thể tôn trọng anh một chút đây!”
Chứng kiến Bắc Đường Yên thái độ lãnh đạm đó, Viêm Liệt cảm giác trong lòng mình một cây dây cung đứt, tâm tình bị đè nén mấy ngày nay không thấy được Bắc Đường Yên nên bất mãn, đối với Bắc Đường Yên hiểu lầm bởi vì Âu Nhược Nhã tự sát hắn đau lòng cùng khiếp sợ, vì vậy thời khắc này hắn phát ra!
Lúc này Viêm Liệt đã có chút bối rối .
Viêm Liệt rối loạn nhưng Bắc Đường Yên không có, theo hắn lên án thì Bắc Đường Yên lại càng ngày càng tỉnh táo trong ánh mắt để lộ ra trầm tĩnh làm cho người ta sợ, bất quá hắn không nhìn thấy, cho dù thấy thì giờ khắc này hắn cũng sẽ không để ý.
Viêm Liệt là cảm giác mình lừa gạt hắn, bị phản bội, không được tôn trọng, hắn cảm thấy thái độ Bắc Đường Yên đối với hắn giống như là đối với một món đồ chơi, khi Viêm Liệt biết rõ Âu Nhược Nhã chỉ là bởi vì thích mình đã bị Bắc Đường Yên khiến cho phá sản khi đó hắn tức giận, hắn thậm chí cảm thấy Bắc Đường Yên quá tàn nhẫn.
“Em không có đem anh xem như 1 món đồ chơi.” Bắc Đường Yên mở miệng chậm rãi nói, nàng vốn là nghĩ giải thích, cái từ giải thích này đối với nàng mà nói rất buồn cười, nàng vẫn cảm thấy trên cái thế giới này không gì là không thể, bởi vì nếu ai hiểu được nàng thì biết nàng làm luôn không cần giải thích, mà kẻ không hiểu được nàng thì lại càng không cần thiết phải giải thích nhưng là nàng thật sự là muốn giải thích nghĩ tới Âu Nhược Nhã đem hắn sở tác sở vi thì nàng cũng không phải là vô duyên vô cớ làm ra như vậy, nàng cũng không phải là ghen nàng biết rõ Viêm Liệt cũng không thích Âu Nhược Nhã, nếu như hắn đối với Âu Nhược Nhã có tình cảm thì nàng sẽ nhằm vào Viêm Liệt, mà sẽ không đi khó xử Âu Nhược Nhã, nàng sở dĩ thu mua Âu thị chỉ là không hi vọng Âu Nhược Nhã sẽ làm ra cái gì gây tổn thương cho Viêm Liệt!
Viêm Liệt hôm đó bị vậy là vì bị Âu Nhược Nhã tính kế, không có gì quá nghiêm trọng phát sinh nhưng ai biết được sao đó… một nữ nhân muốn trả thù thì tim mạnh bao nhiêu, nàng hiểu rõ, nàng không muốn có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, diệt cỏ diệt tận gốc vẫn luôn là tác phong làm việc của nàng chỉ là đây hết thảy nàng cũng không muốn nói, ít nhất không muốn đối với trước mặt hắn nói, hắn đã định tội cho nàng rồi có giải thích nhiều cũng là vô dụng.
“Không, em là gạt anh… kỳ thật anh đã sớm biết, em ưu tú như vậy tại sao muốn cùng anh cùng một chỗ, anh vẫn luôn bất an nhưng mà anh thích em, anh muốn cùng em một chỗ cho nên tự nói với mình những thứ này đều không tính là cái gì, hết thảy thuận theo tự nhiên là tốt…. nhưng vì cái gì em lại giết chết tiểu Nhã… tại sao phải làm như vậy, tiểu Nhã còn trẻ như vậy, tương lai còn tốt đẹp như vậy, em biết khi cậu ấy ở trước mắt anh nhảy xuống khi đó anh hận em đến cỡ nào không, em vì cái gì có thể lạnh như vậy… vì cái gì?” (L: nam chính này mềm yếu nhỉ)
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Đủ rồi! Viêm Liệt lời oán hận em đã nghe đủ rồi, em gọi anh tới đây không phải là nghe anh chỉ trích, hiện tại em cho anh hai con đường một là có thể xem như những chuyện này tất cả đã qua, chúng ta tiếp tục lui tới, về sau có chuyện gì em sẽ nói trước cho anh biết tôn trọng ý kiến của anh, còn thứ 2 như nếu không anh còn cảm thấy chuyện này là lỗi của anh, vậy xin mời anh cút ra ngoài, từ nhỏ đến lớn không có có bất cứ người nào dám ở trước mặt tôi nói với tôi như vậy!”
Bắc Đường Yên nổi giận, không phải là loại giận tím mặt, mà là cái loại giận lạnh lùng làm cho người ta sợ, nàng một chữ mỗi một câu đều lạnh làm cho người ta muốn phát run.
Viêm Liệt lửa giận bị Bắc Đường Yên nói lạnh như băng đông cứng, trên mặt đã thất vọng rồi liền lại thêm một mờ mịt, lòng đau nhức, hắn giống như đã làm sai điều gì…
“…” Đối phương nghe điện thoại, nhưng lại dị thường trầm mặc, Bắc Đường Yên vốn tâm tình không tốt càng trở nên thê thảm hơn .
“Buổi trưa, đến phòng làm việc của em.” Bắc Đường Yên thanh âm rất đè nén, chính nàng cũng có thể phát giác được trong đó không vui, trực giác nói cho nàng biết kế lát nữa khi cùng Viêm Liệt gặp mặt cũng sẽ không vui gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy cần phải cho hai bên một cơ hội, mặc dù Âu Nhược Nhã chết nhưng đó cũng không phải là lỗi của nàng, nếu như đổi lại là nàng thiếu nợ hơn một ngàn vạn, nàng nhất định sẽ không sẽ chết để trốn tránh trách nhiệm, nàng tin tưởng mình có năng lực có thể hoàn lại nợ nần rồi sống tốt hơn, cho nên nàng cũng sẽ không cảm thấy áy náy, chỉ là phản ứng của hắn làm cho nàng rất thất vọng, cái loại đó rõ ràng trầm mặc tựa hồ là lên án tội của nàng, quả thực hoang đường!
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Bắc Đường Yên cứ vậy đóng lại di động, sau đó ném điện thoại di động ở trên bàn, ngồi ở trên ghế không nói gì nữa, ánh mắt lại thay đổi trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều.
Buổi trưa, Viêm Liệt xuất hiện ở cửa phòng Bắc Đường Yên, tiếng gõ cửa đến nhưng Bắc Đường Yên tư thế như cũ chưa thay đổi, chỉ là ánh mắt chuyển hướng về phía cửa phòng làm việc.
“Mời vào.” Bắc Đường Yên thanh âm dị thường khàn khàn, nàng nhẹ nhàng ho khan hai cái, sau đó ngồi ngay ngắn, trong nháy mắt một loại khí thế bén nhọn trở về trên người Bắc Đường Yên.
Viêm Liệt tiến đến nhìn thấy đúng là nữ vương Bắc Đường Yên, không khỏi cảm thán nàng thật sự rất thích hợp với cái vị trí kia, ngồi ở chỗ kia nàng tôn quý, cường thế làm cho người ta ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Viêm Liệt đứng trầm mặc, dùng đến một loại ánh mắt phức tạp nhìn Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cũng cùng hắn nhìn nhau, mặt không thay đổi chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.
Viêm Liệt bỏ qua loại đối mặt thế này bởi vì hắn từ trong ánh mắt của Bắc Đường Yên nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc gì, hắn cảm thấy Bắc Đường Yên như vậy làm cho hắn xa lạ, hắn căn bản cũng không biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì!
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì cái gì em phải làm như thế?” Viêm Liệt đem nghi vấn trong mấy ngày nay không thể chờ đợi hỏi, sau đó dùng một loại ánh mắt phức tạp lại có chứa thất vọng nhìn Bắc Đường Yên!
Bắc Đường Yên bị ánh mắt của hắn nhìn trong nội tâm đau xót, quả nhiên còn là như thế sao…. hắn đối với nàng thất vọng, cảm thấy nàng làm chuyện không nên làm, dù cho hiện tại luôn mồm hỏi vì cái gì nhưng là hiển nhiên lại có đáp án, bởi vì ánh mắt kia đối với nàng là chỉ trích cùng bất mãn, Viêm Liệt à Viêm Liệt, anh làm em thất vọng rồi.
Bắc Đường Yên lộ ra một nụ cười tự giễu nhưng chợt lóe rồi biến mất, cũng không lưu lại dấu vết.
“Anh không phải là đều biết sao? Hôm đó cùng Âu Nhược Nhã gặp mặt cô ấy không nói cho anh biết sao?” Nội dung nói chuyện của Âu Nhược Nhã cùng Viêm Liệt nàng đã nhìn rồi, phần lớn đều rất thật Âu thị xí nghiệp là nàng hợp mua , thiết kế làm cho Âu gia thiếu 1 khoản tiền lớn cũng là kế hoạch của nàng, chỉ là Âu Nhược Nhã rốt cuộc che giấu một nguyên nhân không hề đem chuyện từ đầu tới đuôi nói cho rõ ràng.
“Vậy em tại sao phải làm như vậy, tiểu Nhã căn bản cũng không có làm cái gì, cô ấy chỉ là thích anh mà thôi cho dù em ghen nhưng cũng căn bản không cần thiết phải thế, anh đối với cô ấy một chút gì cũng không có, em cần gì phải dùng loại thủ đoạn đó làm cho cô ấy cửa nát nhà tan, như vậy em vui vẻ sao? tiểu Nhã nói em đã từng cảnh cáo cô ấy để cô ấy cách anh một chút, Yên… em biết không, em làm như vậy làm cho anh cảm thấy rất thất vọng, anh không là một món đồ chơi vì cái gì em không thể tôn trọng anh một chút đây!”
Chứng kiến Bắc Đường Yên thái độ lãnh đạm đó, Viêm Liệt cảm giác trong lòng mình một cây dây cung đứt, tâm tình bị đè nén mấy ngày nay không thấy được Bắc Đường Yên nên bất mãn, đối với Bắc Đường Yên hiểu lầm bởi vì Âu Nhược Nhã tự sát hắn đau lòng cùng khiếp sợ, vì vậy thời khắc này hắn phát ra!
Lúc này Viêm Liệt đã có chút bối rối .
Viêm Liệt rối loạn nhưng Bắc Đường Yên không có, theo hắn lên án thì Bắc Đường Yên lại càng ngày càng tỉnh táo trong ánh mắt để lộ ra trầm tĩnh làm cho người ta sợ, bất quá hắn không nhìn thấy, cho dù thấy thì giờ khắc này hắn cũng sẽ không để ý.
Viêm Liệt là cảm giác mình lừa gạt hắn, bị phản bội, không được tôn trọng, hắn cảm thấy thái độ Bắc Đường Yên đối với hắn giống như là đối với một món đồ chơi, khi Viêm Liệt biết rõ Âu Nhược Nhã chỉ là bởi vì thích mình đã bị Bắc Đường Yên khiến cho phá sản khi đó hắn tức giận, hắn thậm chí cảm thấy Bắc Đường Yên quá tàn nhẫn.
“Em không có đem anh xem như 1 món đồ chơi.” Bắc Đường Yên mở miệng chậm rãi nói, nàng vốn là nghĩ giải thích, cái từ giải thích này đối với nàng mà nói rất buồn cười, nàng vẫn cảm thấy trên cái thế giới này không gì là không thể, bởi vì nếu ai hiểu được nàng thì biết nàng làm luôn không cần giải thích, mà kẻ không hiểu được nàng thì lại càng không cần thiết phải giải thích nhưng là nàng thật sự là muốn giải thích nghĩ tới Âu Nhược Nhã đem hắn sở tác sở vi thì nàng cũng không phải là vô duyên vô cớ làm ra như vậy, nàng cũng không phải là ghen nàng biết rõ Viêm Liệt cũng không thích Âu Nhược Nhã, nếu như hắn đối với Âu Nhược Nhã có tình cảm thì nàng sẽ nhằm vào Viêm Liệt, mà sẽ không đi khó xử Âu Nhược Nhã, nàng sở dĩ thu mua Âu thị chỉ là không hi vọng Âu Nhược Nhã sẽ làm ra cái gì gây tổn thương cho Viêm Liệt!
Viêm Liệt hôm đó bị vậy là vì bị Âu Nhược Nhã tính kế, không có gì quá nghiêm trọng phát sinh nhưng ai biết được sao đó… một nữ nhân muốn trả thù thì tim mạnh bao nhiêu, nàng hiểu rõ, nàng không muốn có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, diệt cỏ diệt tận gốc vẫn luôn là tác phong làm việc của nàng chỉ là đây hết thảy nàng cũng không muốn nói, ít nhất không muốn đối với trước mặt hắn nói, hắn đã định tội cho nàng rồi có giải thích nhiều cũng là vô dụng.
“Không, em là gạt anh… kỳ thật anh đã sớm biết, em ưu tú như vậy tại sao muốn cùng anh cùng một chỗ, anh vẫn luôn bất an nhưng mà anh thích em, anh muốn cùng em một chỗ cho nên tự nói với mình những thứ này đều không tính là cái gì, hết thảy thuận theo tự nhiên là tốt…. nhưng vì cái gì em lại giết chết tiểu Nhã… tại sao phải làm như vậy, tiểu Nhã còn trẻ như vậy, tương lai còn tốt đẹp như vậy, em biết khi cậu ấy ở trước mắt anh nhảy xuống khi đó anh hận em đến cỡ nào không, em vì cái gì có thể lạnh như vậy… vì cái gì?” (L: nam chính này mềm yếu nhỉ)
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Đủ rồi! Viêm Liệt lời oán hận em đã nghe đủ rồi, em gọi anh tới đây không phải là nghe anh chỉ trích, hiện tại em cho anh hai con đường một là có thể xem như những chuyện này tất cả đã qua, chúng ta tiếp tục lui tới, về sau có chuyện gì em sẽ nói trước cho anh biết tôn trọng ý kiến của anh, còn thứ 2 như nếu không anh còn cảm thấy chuyện này là lỗi của anh, vậy xin mời anh cút ra ngoài, từ nhỏ đến lớn không có có bất cứ người nào dám ở trước mặt tôi nói với tôi như vậy!”
Bắc Đường Yên nổi giận, không phải là loại giận tím mặt, mà là cái loại giận lạnh lùng làm cho người ta sợ, nàng một chữ mỗi một câu đều lạnh làm cho người ta muốn phát run.
Viêm Liệt lửa giận bị Bắc Đường Yên nói lạnh như băng đông cứng, trên mặt đã thất vọng rồi liền lại thêm một mờ mịt, lòng đau nhức, hắn giống như đã làm sai điều gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.